Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3474: Sớm có dự mưu (1)



Ý đồ hợp tác này đương nhiên là Bàng Quán đích thân báo cho Miêu Nghị, mở miệng ngậm miệng đều là “con rể”; thật khiến người ta khó lòng từ chối
Sau đó Miêu Nghị thương nghị việc này với thủ hạ tâm phúc.
Dương Khánh và Dương Triệu Thanh tới thư phòng. Miêu Nghị măng Bàng Quán là lão hô ly rồi thuật lại kĩ càng ý của Bàng Quán Vừa rồi.
Hai họ Dương đều nhíu mày, không ngờ Bàng Quang lại đột nhiên đưa ra một tay. Dương Triệu Thanh chần chờ nói:
- Nếu vậy thì có chút phiền phức, một khi nhân mã cùng ra tay với Bàng Quán, kế hoạch muốn xuất binh danh chính ngôn thuận e là sẽ đổ vỡ.
Kế hoạch bên này là thúc đẩy việc Bàng Quán và Hạo Đức Phương giao thủ, nếu chỉ có Bàng Quán và Hạo Đức Phương chém giết thôi thì Thiên Đình sẽ ngồi xem trò vui, nói không chừng còn âm thầm giúp đỡ Bàng Quán phân tán thế lực của Hạo Đức Phương, chỉ khi nào Thiên Đình phát hiện Bàng Quán cấu kết với hạ Hầu gia mới không ngồi một chỗ nhìn thế lực Hạ Hầu gia cấu kết với binh quyền, cái gọi là được Hạ Hầu gia được thiên hạ không phải chuyện đùa. sẽ làm Thanh Chủ kiêng kỵ, tới lúc đó Thanh Chủ lập tức sẽ thay đổi đối tượng hỗ trợ, chuyển sang giúp đỡ Hạo Đức Phương.
Đây là kế hoạch liên hoàn của Dương Khánh đương nhiên trong đó sẽ động chấn động tay ép Thiên Đình giúp Hạo Đức Phương, nhưng bị Bàng Quán làm như này, đại quân Y Minh lại đối mặt với nguy hiểm.
Miêu Nghị liếc Dương Khánh:
- Nhưng chẳng cách nào từ chối, nếu ta không phái binh tham dự thì làm gì có thành ý hợp tác. Bàng Quán tất sẽ sinh nghi!
Dương Khánh chầm chậm gật đầu:
- Coi thường Bàng Quán rồi, mưu đồ tính toán của chúng ta bị lão phá, nếu đã vậy, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với lão, không để lão sinh nghi, chỉ là như vậy thì sẽ phải làm cứng rồi, tổn thất mà đại quân U Minh phải chịu cũng sẽ lớn hơn.
Như y đã nói, việc đã tới mức này, chẳng còn cách nào khác, sau khi bàn bạc, Miêu Nghị chỉ có thể bằng lòng với Bàng Quán, đồng ý phái binh ủng hộ, cũng đồng ý việc Bàng Quán phái giám quân tới.
Mà chuyện Vương Lạc phi lễ với Bàng Ngọc Nương khiến bao người quan tâm rốt cuộc cũng có kết quả, Hạo Đức Phương công bố với bên ngoài, thật ra Bàng Ngọc Nương đã sớm là nghĩa nữ của Hạo Đức Phương, hôn sự với Vương Lạc cũng được định từ sớm, chẳng có chuyện phi lễ hay không chỉ là hai vợ chồng cãi nhau mà thôi.
Bàng Quán cũng xác nhận chuyện này là thật với bên ngoài.
Tin tức này vừa truyền ra. Bàng Ngọc Nương trở thành con gái Hạo Đức Phương, đã sớm đính hôn với Vương Lạc từ lâu, Thiên Đình cũng chẳng còn cách nào truy cứu việc Vương Lạc gây sự ở Vô Song hội, lại bảo trên dưới Nam quân hòa hợp, bàn giao lại mọi thứ.
Kết quả này đối với đại quân Thiên Đình mà nói là kết quả trong dự liệu, vốn chẳng tin Bàng Quán có thể hoàn toàn trở mặt với Hạo Đức Phương, vì lẽ đó mà trước đấy một đám quan to Thiên Đình cũng không coi là chuyện lớn gì, chỉ là không ngờ chỉ cần có thêm một “nghĩa nữ”. Hạo Đức Phương đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện.
Tin tức vừa truyền ra, cùng lúc Bàng Quán thừa nhận mọi chuyện với bên ngoài bản thân cũng bí mật tới một tinh câu trong khu vực của mình.
Trên biển lớn sóng dồn, một chiếc thuyền lớn, trên thuyền, thuyền viên ăn mặc như phàm nhân thế tục đang đi tuần tra trên boong thuyền, dưới nước cũng có người phòng ngừa tiếp cận.
Bàng Quán và Trần Hoài Cửu từ trên trời giáng xuống, đáp xuống boong thuyền, Trần Hoài Cửu vung tay lên, bên cạnh có thêm hai người nữa, chính là hai con trai của Bàng Quán. Bàng Tử Trường, Bàng Tử Lộ.
- Thủ vệ trên boong thuyền không có động tác gì đều cho rằng mấy người như người bình thường, nhìn mấy người họ lên lầu.
Bên trong khoang thuyền có hơn mười mấy người cả nam cả nữ đều là Đại Tướng tâm phúc dưới trướng của Bàng Quán, đã tới căn cứ bí mật trước.
Một đám người đương nhiên là muốn ở đây bàn chuyện bí mật. Sở dĩ chọn nơi này mà không chọn phủ Ngoái Soái phòng ngự nghiêm ngặt là vì trong phủ Nguyên Soái tai mắt đông đảo, đến Bàng Quán cũng không đảm bảo không có những nơi khác sắp xếp nội gián vào. Hơn nữa phủ Nguyên soái vốn là nơi dễ dàng hấp dẫn sự chú ý, nếu cả đám người tập trung lại quả thật rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
Sau khi đám người đi tới phát hiện tâm phúc của đại soái đã đến, mọi người lập tức ý thức được điều gì đó không đúng, ý thức được e là đã có chuyện không tầm thường xảy ra, đều âm thầm nghĩ xem là chuyện gì.
Mấy người Bàng Quán vừa vào khoang thuyền, cả đám người nhanh chóng đứng dậy chắp tay hành lễ:
- Đại Soái!
Bàng Quán phất phất tay, ra hiệu không cần đa lễ, đi thẳng tới chỗ ngồi trên vị trí đầu tiên ngồi xuống, Trần Hoài Cửu đứng bên cạnh lão, hai đứa con trai đứng sang hai bên, hai người chức vị thấp, chỉ có thể đứng cạnh nghe.
Ánh mắt Bàng Quán vừa ngồi xuống lạnh lùng đảo qua mọi người:
- Chuyện Ngọc Nương hẳn là mọi người đều nghe nói rồi.
Một nữ tướng, tên là Đoạn Xuân Nhi chắp tay cười nói:
- Đại hôn của Ngọc Nương sắp tới, chúc mừng đại Soái.
Cho dù trong lòng mọi người đều rõ, nhưng một đám tướng lình cũng chắp tay nói theo:
- Chúc mừng đại soái!
- Hừ!
Bàng Quán hừ lạnh một tiếng, đùng một cái vỗ lên tay vịn của ghế gương mặt dữ tợn.
- Chúc mừng cái rắm! Vui vẻ cái nổi gì? Thật sự coi bản soái đồng ý gả con gái cho tặc tử Vương Lạc hay sao? Là lão tặc Hạo Đức Phương khinh người quá đáng!
Dứt lời nhanh chóng đánh giá phản ứng của chư tướng,chúng tướng sững sờ, đến cả lão tặc Hạo Đức Phương cũng nói ra miệng rồi ý là?
Trong lúc nhất thời không đoán được thái độ của Bàng Quán, mọi người cũng chăng biết nên nói gì.
Bàng Quán lại oán hận nói:
- Thân làm cha nhưng không thể rửa nhục cho con gái, trái lại phải để con gái lấy giặc làm chồng, đây là nổi nhục cực kỳ của Bàng mổ! Hạo Đức Phương khinh người quá đáng, bản soái tốt xấu gì cũng là Nguyên soái Mão Lộ. Vì một Vương Lạc mà Họa Đức Phương không tiếc đối xử với bản soái như vậy, có thể thấy lão căn bản không để bản soái vào mắt, sớm muộn bản soái cũng sẽ bị hắn hạ độc thủ! Da mịn đến mấy mà không có lông? Nếu lão đã bất nhân cũng đừng trách Bàng mổ bất nghĩa, bản soái quyết định tru diệt lão tặc, thay thế vị trí của Hạo Đức Phương, rửa nhục xả hận, không biết ý chư vị thế nào, có nguyện góp chút sức lực giúp ta?
Chương trước Chương tiếp
Loading...