Phi Thiên
Chương 3466: Gạo nấu thành cơm (1)
Nếu như Dương Khánh phán đoán chuẩn xác, không biết khi nào Bàng Ngọc Nương sẽ xảy ra chuyện, có thể lúc nào cũng có khả năng xảy ra chuyện, cũng không biết mức độ nhúng tay của Bàng Quán, hiện giờ hắn cực kỳ lo lắng cho an toàn của Hoàng Phủ Quân Nhu và Bàng Tiếu Tiếu.
Trước đó hắn đã bảo Bàng Tiếu Tiếu chuẩn bị không ngờ Bàng Tiếu Tiếu không nghe hắn, mà hắn lại không sắp xếp người bên đó.
Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn không biết chuyện này, thử hỏi người bình thường nào có thể biết được những âm mưu quỷ quyệt của mấy kẻ tranh bá bọn hắn?
Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nặng nhẹ, còn cười ha ha, hôi:
- Bàng Ngọc Nương đã nói, chỉ cần chàng muốn cưới, nàng nguyện gả, chàng nghĩ sao?
Cưới cái đầu nàng ấy! Miêu Nghị thầm mắng một tiếng, không thể giải thích việc này với nàng, vừa nghe giao tình của nàng và Bàng Ngọc Nương không tệ, vậy thì càng không ổn, chẳng may nữ nhân này làm gì đó vì Bàng Ngọc Nương, chẳng phải sẽ là chuyện xấu sao? Lúc này hắn đáp:
- Đừng hồ đồ, lập tức tìm cớ rời đi, gần đây đừng tiếp xúc với Bàng Ngọc Nương Hoàng Phủ Quân Nhu thấy ẩn ý trong lời nói, hỏi:
- Chàng thân với Bàng Ngọc Nương lắm sao?
Miêu Nghị:
- Đừng nghĩ vớ vẩn, ta còn chưa nói chuyện với nàng ta bao giờ, nàng không phải khẩu vị của ta!
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Vậy tại sao chàng không cho thiếp tiếp xúc với nàng ấy? Nàng ấy chọc giận chàng à?
Miêu Nghị:
- Quân Nhu, nghe lời lập tức tìm cớ rời đi nghe lời ta, đừng hỏi tại sao.
Hoàng Phủ Quân Nhu không hỏi tại sao, hỏi kiểu khác:
- Dựa vào cái gì mà muôn thiếp ngoan ngoãn nghe lời chàng? Chàng là gì của thiếp?
Miêu Nghị:
- Ngoan, nghe lời, có dịp ta dành thời gian bên nàng một tháng!
Hoàng Phủ Quân Nhu mừng thầm, không ngờ lại có kết quả này, lúc này đòi hắn đảm bảo:
- Nói chuyện phải giữ lời không đường gạt thiếp!
Miêu Nghị:
- Chỉ cần nàng nghe lời ta nói được làm được.
Sau khi quyết định, Hoàng Phủ Quân Nhu cất tinh linh, nhìn Bàng Ngọc Nương đang xấu hổ muốn biết, đột nhiên phụt cười:
- Nhìn muội căng thẳng kìa, giỡn thôi, không liên lạc với hắn, liên lạc với người trong nhà. Ông nội ta có chuyện tìm ta, mấy người cứ uống từ từ, ta đi trước!
Ba nữ nhân khác gần như cùng lúc thở phào, Bàng Ngọc Nương tức giận cầm bầu rượu đẩy về phía nàng
- Muốn đi cũng được tự phạt ba chén!
- Tuân lệnh!
Hoàng Phủ Quân Nhu thoải mái uống ba chén rồi xin lỗi đứng dậy rời đi.
Mà Miêu Nghị đi đi lại lại trong U Minh Tổng đốc phủ vài vòng, rồi lấy tinh linh ra, trực tiếp liên lạc với Bàng Quán.
Khách khí một hồi, hắn hỏi:
- Không biết lúc nào Tiếu Tiếu sẽ về U Minh Tổng đốc phủ?
Bàng Quán:
- Con cũng biết tình hình mà, hiện giờ nó không hợp lộ mặt ở bên con quá nhiều, tạm thời ở nhà một khoảng thời gian ngắn, cuộc sống sau này của hai đứa còn dài, đừng để ý nhất thời.
Sau khi kết thúc liên hệ, Miêu Nghị chắp tay ra sau, sắc mặt nghiêm túc, hắn không chuẩn bị gì cho bên Cẩm Tú Vô Song hội, chỉ hy vọng ý mình tỏ với Bàng Tiếu Tiếu sẽ khiến Bàng Quán chú ý, gây chút áp lực cho lão, để lão không kéo Bàng Tiếu Tiếu vào cùng,
Trên thực tế cũng có chút hiệu quả, thực ra động tĩnh bên Vương Lạc luôn trong bàn tay lão, không có chuyện bên cạnh Vương Lạc không có người của lão.
Sau khi ngồi trong thư phòng một lát, Bàng Quán nói
- Vừa nãy Ngưu Hữu Đức hỏi lúc nào Tiếu Tiếu quay lại, ngươi nói xem hắn thật sự có cảm giác với Tiểu Tiểu hay chỉ đang giả vờ cho ta thấy
Trần Hoài Cửu nói:
- Lão gia, cho dù là thạt lòng hay giả dối thì hắn đều tỏ ý yêu thích tiểu thư với lão gia, trên phương diện nào đó là chờ mong mối quan hệ hợp tác với lão gia, nói cho cùng là cảm thấy hứng thú với địa bàn Mão Lộ.
Bàng Quán gật đầu nói:
- Bên kia xong cả chưa? Không được để Tiếu Tiếu có chuyện.
Lão vừa bắt đầu đã không tính để Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, sau này còn phải dựa vào con gái nhỏ để kéo gần quan hệ với Ngưu Hữu Đức, thật sự do Dương Khánh cả nghĩ quá thôi, có điều trước giờ Dương Khánh đều là người chưa bao giờ lo thừa.
Trần Hoài Cừu:
- Lão gia yên tâm, đã sắp xếp xong cả, nhị tiểu thư sẽ không sao.
Ba cô nương trong đình vẫn đang đối ẩm tán gẫu. Bàng Tiếu Tiếu không nói nhiều, phần lớn thời gian đều nghe. Thậm chí hơi lơ đãng, bởi vì lời nói ban nãy của tỷ tỷ.
Đúng lúc này, bên ngoài có một mỹ nhân bước tới, cười nói:
- Các vị tiểu thư thật có nhã hứng!
- Tam di nương! Bàng Ngọc Nương và Bàng Tiếu Tiếu đều đứng lên, người vừa tới là thiếp thứ ba của Bàng Quán.
Quảng Mị Nhi cũng khách sáo đứng lên!
Tam di nương đưa tay ra hiệu không cần khách khí, nói với Bàng Tiếu Tiếu.
- Tiếu Tiếu có chút việc muốn tìm con, có thể nói chuyện với ta không?
Bàng Tiếu Tiếu không biết bà muốn nói gì, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của mình, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi hai vị tỷ tỷ, rời đi theo dì ba.
Một tòa biệt viện cách đó mấy chục dặm. Vương Lạc đang cụng chén cạn ly với đám thuộc cấp, uống đến quên cả trời đất.
Một hạ nhân bưng món ăn vào, lúc mang món ăn, tướng lĩnh ngôi đối diện cạnh Vương Lạc nháy mắt ra hiệu.
Người sau nhận được, nhưng tỏ ra chẳng có chuyện gì, chỉ là khi rót rượu cho Vương Lạc, người đó ấn ngón tay lên miệng bình một hồi mới rót rượu vào chén Vương Lạc rồi nâng chén nói:
- Đại nhân, kính đại nhân một chén!
Vương Lạc phóng khoáng nâng chén
- Mọi người cùng nhau uống hết chén này!
Tướng lĩnh kia ngẩng đầu uống rượu rồi ra hiệu bằng ánh mắt với hạ nhân ở ngoài.
Vương Lạc đang khoa tay múa chân nói oang oang bỗng nhiên dừng lại, sau khi lấy tinh linh ra liền lạc, bổng vỗ tay lên bàn, hưng phấn nói với chúng tướng.
- Đại tiểu thư đang cùng con gái Quảng Thiên Vương là Quảng Mị Nhi uống rượu ở sơn đình, chư vị cũng biết tâm ý của ta, ta muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Đại tiểu thư, chư vị có ai nghỉ cách giúp ta dụ Quảng Mị Nhi đi không?
Tướng lãnh đối diện nói:
- Chuyện này có gì khó, mạt tướng biết Quảng gia ở nơi nào, tới đó một chuyến thôi!
Vị tướng lĩnh hồi này rót rượu nói:
- Đại nhân, đừng xằng bậy!
- Đừng lo lắng, ta chỉ tìm Đại tiểu thư nói chuyện thôi! Vương Lạc Vung tay lên
Trước đó hắn đã bảo Bàng Tiếu Tiếu chuẩn bị không ngờ Bàng Tiếu Tiếu không nghe hắn, mà hắn lại không sắp xếp người bên đó.
Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn không biết chuyện này, thử hỏi người bình thường nào có thể biết được những âm mưu quỷ quyệt của mấy kẻ tranh bá bọn hắn?
Hoàng Phủ Quân Nhu không biết nặng nhẹ, còn cười ha ha, hôi:
- Bàng Ngọc Nương đã nói, chỉ cần chàng muốn cưới, nàng nguyện gả, chàng nghĩ sao?
Cưới cái đầu nàng ấy! Miêu Nghị thầm mắng một tiếng, không thể giải thích việc này với nàng, vừa nghe giao tình của nàng và Bàng Ngọc Nương không tệ, vậy thì càng không ổn, chẳng may nữ nhân này làm gì đó vì Bàng Ngọc Nương, chẳng phải sẽ là chuyện xấu sao? Lúc này hắn đáp:
- Đừng hồ đồ, lập tức tìm cớ rời đi, gần đây đừng tiếp xúc với Bàng Ngọc Nương Hoàng Phủ Quân Nhu thấy ẩn ý trong lời nói, hỏi:
- Chàng thân với Bàng Ngọc Nương lắm sao?
Miêu Nghị:
- Đừng nghĩ vớ vẩn, ta còn chưa nói chuyện với nàng ta bao giờ, nàng không phải khẩu vị của ta!
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Vậy tại sao chàng không cho thiếp tiếp xúc với nàng ấy? Nàng ấy chọc giận chàng à?
Miêu Nghị:
- Quân Nhu, nghe lời lập tức tìm cớ rời đi nghe lời ta, đừng hỏi tại sao.
Hoàng Phủ Quân Nhu không hỏi tại sao, hỏi kiểu khác:
- Dựa vào cái gì mà muôn thiếp ngoan ngoãn nghe lời chàng? Chàng là gì của thiếp?
Miêu Nghị:
- Ngoan, nghe lời, có dịp ta dành thời gian bên nàng một tháng!
Hoàng Phủ Quân Nhu mừng thầm, không ngờ lại có kết quả này, lúc này đòi hắn đảm bảo:
- Nói chuyện phải giữ lời không đường gạt thiếp!
Miêu Nghị:
- Chỉ cần nàng nghe lời ta nói được làm được.
Sau khi quyết định, Hoàng Phủ Quân Nhu cất tinh linh, nhìn Bàng Ngọc Nương đang xấu hổ muốn biết, đột nhiên phụt cười:
- Nhìn muội căng thẳng kìa, giỡn thôi, không liên lạc với hắn, liên lạc với người trong nhà. Ông nội ta có chuyện tìm ta, mấy người cứ uống từ từ, ta đi trước!
Ba nữ nhân khác gần như cùng lúc thở phào, Bàng Ngọc Nương tức giận cầm bầu rượu đẩy về phía nàng
- Muốn đi cũng được tự phạt ba chén!
- Tuân lệnh!
Hoàng Phủ Quân Nhu thoải mái uống ba chén rồi xin lỗi đứng dậy rời đi.
Mà Miêu Nghị đi đi lại lại trong U Minh Tổng đốc phủ vài vòng, rồi lấy tinh linh ra, trực tiếp liên lạc với Bàng Quán.
Khách khí một hồi, hắn hỏi:
- Không biết lúc nào Tiếu Tiếu sẽ về U Minh Tổng đốc phủ?
Bàng Quán:
- Con cũng biết tình hình mà, hiện giờ nó không hợp lộ mặt ở bên con quá nhiều, tạm thời ở nhà một khoảng thời gian ngắn, cuộc sống sau này của hai đứa còn dài, đừng để ý nhất thời.
Sau khi kết thúc liên hệ, Miêu Nghị chắp tay ra sau, sắc mặt nghiêm túc, hắn không chuẩn bị gì cho bên Cẩm Tú Vô Song hội, chỉ hy vọng ý mình tỏ với Bàng Tiếu Tiếu sẽ khiến Bàng Quán chú ý, gây chút áp lực cho lão, để lão không kéo Bàng Tiếu Tiếu vào cùng,
Trên thực tế cũng có chút hiệu quả, thực ra động tĩnh bên Vương Lạc luôn trong bàn tay lão, không có chuyện bên cạnh Vương Lạc không có người của lão.
Sau khi ngồi trong thư phòng một lát, Bàng Quán nói
- Vừa nãy Ngưu Hữu Đức hỏi lúc nào Tiếu Tiếu quay lại, ngươi nói xem hắn thật sự có cảm giác với Tiểu Tiểu hay chỉ đang giả vờ cho ta thấy
Trần Hoài Cửu nói:
- Lão gia, cho dù là thạt lòng hay giả dối thì hắn đều tỏ ý yêu thích tiểu thư với lão gia, trên phương diện nào đó là chờ mong mối quan hệ hợp tác với lão gia, nói cho cùng là cảm thấy hứng thú với địa bàn Mão Lộ.
Bàng Quán gật đầu nói:
- Bên kia xong cả chưa? Không được để Tiếu Tiếu có chuyện.
Lão vừa bắt đầu đã không tính để Tiếu Tiếu xảy ra chuyện, sau này còn phải dựa vào con gái nhỏ để kéo gần quan hệ với Ngưu Hữu Đức, thật sự do Dương Khánh cả nghĩ quá thôi, có điều trước giờ Dương Khánh đều là người chưa bao giờ lo thừa.
Trần Hoài Cừu:
- Lão gia yên tâm, đã sắp xếp xong cả, nhị tiểu thư sẽ không sao.
Ba cô nương trong đình vẫn đang đối ẩm tán gẫu. Bàng Tiếu Tiếu không nói nhiều, phần lớn thời gian đều nghe. Thậm chí hơi lơ đãng, bởi vì lời nói ban nãy của tỷ tỷ.
Đúng lúc này, bên ngoài có một mỹ nhân bước tới, cười nói:
- Các vị tiểu thư thật có nhã hứng!
- Tam di nương! Bàng Ngọc Nương và Bàng Tiếu Tiếu đều đứng lên, người vừa tới là thiếp thứ ba của Bàng Quán.
Quảng Mị Nhi cũng khách sáo đứng lên!
Tam di nương đưa tay ra hiệu không cần khách khí, nói với Bàng Tiếu Tiếu.
- Tiếu Tiếu có chút việc muốn tìm con, có thể nói chuyện với ta không?
Bàng Tiếu Tiếu không biết bà muốn nói gì, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của mình, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi hai vị tỷ tỷ, rời đi theo dì ba.
Một tòa biệt viện cách đó mấy chục dặm. Vương Lạc đang cụng chén cạn ly với đám thuộc cấp, uống đến quên cả trời đất.
Một hạ nhân bưng món ăn vào, lúc mang món ăn, tướng lĩnh ngôi đối diện cạnh Vương Lạc nháy mắt ra hiệu.
Người sau nhận được, nhưng tỏ ra chẳng có chuyện gì, chỉ là khi rót rượu cho Vương Lạc, người đó ấn ngón tay lên miệng bình một hồi mới rót rượu vào chén Vương Lạc rồi nâng chén nói:
- Đại nhân, kính đại nhân một chén!
Vương Lạc phóng khoáng nâng chén
- Mọi người cùng nhau uống hết chén này!
Tướng lĩnh kia ngẩng đầu uống rượu rồi ra hiệu bằng ánh mắt với hạ nhân ở ngoài.
Vương Lạc đang khoa tay múa chân nói oang oang bỗng nhiên dừng lại, sau khi lấy tinh linh ra liền lạc, bổng vỗ tay lên bàn, hưng phấn nói với chúng tướng.
- Đại tiểu thư đang cùng con gái Quảng Thiên Vương là Quảng Mị Nhi uống rượu ở sơn đình, chư vị cũng biết tâm ý của ta, ta muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Đại tiểu thư, chư vị có ai nghỉ cách giúp ta dụ Quảng Mị Nhi đi không?
Tướng lãnh đối diện nói:
- Chuyện này có gì khó, mạt tướng biết Quảng gia ở nơi nào, tới đó một chuyến thôi!
Vị tướng lĩnh hồi này rót rượu nói:
- Đại nhân, đừng xằng bậy!
- Đừng lo lắng, ta chỉ tìm Đại tiểu thư nói chuyện thôi! Vương Lạc Vung tay lên