Phi Thiên
Chương 339-2: Sát phạt quyết đoán (Hạ)
- Vì sao lại theo chúng ta mãi như vậy, nếu để bọn họ tiếp tục, sớm muộn sẽ có ngày vật cỡi chúng ta bị mệt…
Triệu Phi nhìn chằm chằm chân núi cau mày nói:
- Ba đại môn phái đã bị bọn ta đánh tan, chẳng lẽ bọn họ còn muốn báo thù cho ba đại phái sao?
Tư Không Vô Úy hắc hắc cười nói:
- Báo thù cho ba đại phái ư, bọn họ có lòng tốt làm như vậy mới lạ. Ta thấy nhất định là bọn họ thấy chúng ta thu được nhiều của cải, muốn liên thủ cướp đoạt mới đúng.
Vương Thiên Luân cũng nhìn về phía Miêu Nghị nhắc nhở:
- Minh chủ, bất kể bọn họ có ý đồ gì, chúng ta nên sớm chuẩn bị mới phải!
Ba người cùng nhau nhìn về phía Miêu Nghị trầm mặc không nói, trải qua trận đánh trước đó, mọi người đã tâm phục khẩu phục đối với vị Minh chủ này rồi, không đơn thuần là bội phục võ lực của Minh chủ, còn có đầu óc Minh chủ. Nếu không phải Minh chủ dẫn dụ ba đại phái trở tay không kịp, phe Hồng Cân minh cũng không cách nào phát huy hiệu quả đánh bất ngờ, nếu dưới tình huống ba đại phái có chuẩn bị lấy cứng đối cứng, chỉ sợ chưa chắc Hồng Cân minh có thể chiếm ưu thế nhiều như vậy.
Mọi người đã giao thủ với ba đại phái nên biết ba đại phái thật sự không phải là chỉ có hư danh, không nói Kiếm Ly cung, Ngự Thú môn cùng Ngọc Nữ tông còn chưa giở ra bản lãnh giữ nhà. Lúc ấy đối phương thuần túy là vội vàng còn chưa kịp chuẩn bị đã bị phe mình xông vào giữa hỗn chiến một trận, mới có thể đánh bại một lần. Nếu không đợi đến khi Ngự Thú môn thả đám linh thú của bọn họ ra, đã đủ khiến cho người Hồng Cân minh thiệt thòi không nhỏ.
Miêu Nghị quan sát qua địa hình bốn phía, chỉ xuống dưới trầm giọng nói:
- Đối phương người đông thế mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, chỉ có thể ỷ vào ưu thế địa thế trên cao đánh xuống. Nếu đối phương thật sự có ý đồ gì bất chính, bọn ta khuấy động tuyết lở, mượn thế tuyết lở xông xuống một hơi tấn công, dọc đường không ngừng, cũng không cần giằng co, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hắn giơ tay chỉ về phía một gò đất dưới chân núi:
- Chỉ lo xông giết, vọt tới chỗ đó dưới chân núi hội hợp, nếu đối phương chết thảm trọng, bọn ta sẽ đánh ngược trở lại một lượt nữa, giết chết toàn bộ bọn họ sẽ có thu hoạch không nhỏ. Nếu không thể tạo thành một đòn nặng nề cho đối phương, bọn ta lập tức thuận chân núi mà đi, tìm một điểm khác băng qua núi. Hẳn là lúc đó bọn họ còn muốn đuổi chúng ta cũng phải suy nghĩ lại, xem có còn muốn hứng một lần tuyết lở thứ hai không.
Ba người nghe vậy xem thử băng tuyết tích tụ không biết bao nhiêu năm, không khỏi rùng mình một trận. Nếu muốn làm cho tuyết trên núi lở vậy phải lao nhanh xuống với thế lôi đình vạn quân, mang theo uy lực như vậy xông xuống, bên dưới không ai có thể ngăn nổi, nhất định sẽ đánh tan tác.
Nhưng vấn đề là người mình cũng phải chạy thật nhanh tránh tuyết lở đuổi sau lưng, chạy chậm chắc chắn sẽ bị lực xung kích hùng mạnh của tuyết lở chôn vùi, đây quả thật là đang liều mạng.
Bất quá nói đi thì nói lại, đây thật đúng là tuyệt chiêu, nhân mã phía dưới không dưới ngàn người, bằng vào phe mình bốn trăm nhân mã, không mượn thế này sẽ không cách nào đánh thắng.
Ba người nhìn về phía Miêu Nghị lộ vẻ bội phục đồng thời trong lòng cũng đánh giá, vị Minh chủ này là một người tàn nhẫn. Vì đánh thắng, tàn nhẫn với địch nhân, đối với mình cũng tàn nhẫn, đi theo người như vậy trong lòng yên tâm hẳn, nhưng cũng không biết là họa hay phúc.
- Kẻ không chịu ra sức giết địch trốn ở phía sau tự nhiên sẽ bị tuyết lở chôn sống trước hết. Kẻ ra sức xung phong về phía trước, nhờ vào cước lực long câu lao nhanh từ trên xuống dưới mới có thể chạy nhanh hơn tốc độ tuyết lở. An bài như vậy đi, kẻ nào chống lệnh không tuân, giết!
Dường như Miêu Nghị đã đoán được ý nghĩ của mọi người, quyết tâm không thay đổi, lấy giọng không cho phép nghi ngờ hạ pháp chỉ.
Ba người lãnh mệnh rời đi, nhanh chóng an bài bố trí của Miêu Nghị xong xuôi.
Trong lúc nhân mã xôn xao bố trí, ánh mắt của mấy trăm nhân mã nhìn về phía Miêu Nghị giống như nhìn quái vật, đây là đang buộc mọi người liều mạng. Đồng thời cũng có chút kính sợ, vị Minh chủ này là một kẻ tàn nhẫn, không dễ chọc.
Miêu Nghị Chú ý động tĩnh nhân mã phía dưới đột nhiên quay đầu nhìn Thích Tú Hồng đi theo sau lưng nói:
- Lát nữa không nên hốt hoảng, theo sát ở sau lưng ta, sẽ không có việc gì.
- Dạ!
Thích Tú Hồng gật đầu một cái, ánh mắt nhìn bóng lưng Miêu Nghị có vẻ phức tạp, vị Minh chủ này làm việc thật quả quyết, là một người sát phạt quyết đoán chân chính.
Bên này chuẩn bị thỏa đáng, chúng kỵ sĩ xếp thành mấy hàng bố trí xong trận thế xung phong, nhân mã bên kia cách đó mấy trăm thước dường như cũng phát hiện được khác thường, lục tục ngừng lại nhìn lên trên, dường như sợ bị hiểu lầm, lộ ra không có địch ý gì.
Miêu Nghị khẽ nhíu mày, không hiểu nổi đối phương là có ý gì, quay đầu nói:
- Tư Không Vô Úy, ngươi dẫn vài người đi xuống hỏi thử xem, nếu có bất trắc hãy kêu một tiếng, bọn ta lập tức xông xuống giải vây.
Trong tay y đã cầm sẵn một thanh Khai Sơn phù nhị phẩm, nếu lát nữa đụng phải cường địch, lập tức dùng Khai Sơn phù đánh giết mở đường.
Mọi người nghe vậy cũng căng thẳng thần kinh.
- Ngươi ngươi ngươi, đi theo ta!
Tư Không Vô Úy quay đầu lại vung trường phủ điểm vài người chạy xuống dưới.
Phía trên chuẩn bị kỹ càng, phía dưới Tư Không Vô Úy dẫn theo mấy người gặp nhân mã bên dưới. Sau khi trao đổi một hồi không thấy trở mặt, ngược lại dẫn theo mấy người đi lên.
Mấy người đi tới ngoài trăm thước, Tư Không Vô Úy lại bảo bọn họ dừng lại, lệnh những người khác coi chừng bọn họ, một mình chạy trở lại bẩm báo.
- Minh chủ, bọn họ bảo là muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh chúng ta, ta sợ bọn họ có bẫy, trước hết dẫn theo mấy người tới đây, nói chuyện hay là giết?
Tư Không Vô Úy hỏi.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đệ tử các đại môn phái bình thường ỷ mình có môn phái làm chỗ dựa không xem mọi người ra gì, hiện tại lại muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh chúng ta ư!?
Miêu Nghị trầm ngâm một phen, gật đầu nói:
- Dĩ nhiên bằng lòng đầu dựa vào là chuyện tốt, để cho những người kia đi lên.
- Chậm đã!
Vương Thiên Luân gọi Tư Không Vô Úy lại, nhìn Miêu Nghị chắp tay nói:
- Minh chủ, người trong những môn phái này tự thành đoàn thể, một khi gặp chuyện tất sẽ đoàn kết. Nếu cho bọn họ gia nhập Hồng Cân minh chúng ta, sợ là cuối cùng cưu chiếm ổ thước, bất lợi cho bọn ta.
Lời này vừa nói ra, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng cho là đúng, đều nhìn Miêu Nghị hy vọng hắn thay đổi chủ ý.
Miêu Nghị nghe được sau lưng truyền tới một trận thầm thì nhỏ giọng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người khẽ gật đầu, hiển nhiên đều hết sức tán thành lời của Vương Việt Thiên.
Tâm lý những người này đối mặt các đại môn phái vẫn tỏ ra kém thế, sau khi đánh một trận với ba đại phái, mọi người thấy được năng lực của mình, không cần dựa vào những môn phái khác cũng có thể đi xa hơn
Triệu Phi nhìn chằm chằm chân núi cau mày nói:
- Ba đại môn phái đã bị bọn ta đánh tan, chẳng lẽ bọn họ còn muốn báo thù cho ba đại phái sao?
Tư Không Vô Úy hắc hắc cười nói:
- Báo thù cho ba đại phái ư, bọn họ có lòng tốt làm như vậy mới lạ. Ta thấy nhất định là bọn họ thấy chúng ta thu được nhiều của cải, muốn liên thủ cướp đoạt mới đúng.
Vương Thiên Luân cũng nhìn về phía Miêu Nghị nhắc nhở:
- Minh chủ, bất kể bọn họ có ý đồ gì, chúng ta nên sớm chuẩn bị mới phải!
Ba người cùng nhau nhìn về phía Miêu Nghị trầm mặc không nói, trải qua trận đánh trước đó, mọi người đã tâm phục khẩu phục đối với vị Minh chủ này rồi, không đơn thuần là bội phục võ lực của Minh chủ, còn có đầu óc Minh chủ. Nếu không phải Minh chủ dẫn dụ ba đại phái trở tay không kịp, phe Hồng Cân minh cũng không cách nào phát huy hiệu quả đánh bất ngờ, nếu dưới tình huống ba đại phái có chuẩn bị lấy cứng đối cứng, chỉ sợ chưa chắc Hồng Cân minh có thể chiếm ưu thế nhiều như vậy.
Mọi người đã giao thủ với ba đại phái nên biết ba đại phái thật sự không phải là chỉ có hư danh, không nói Kiếm Ly cung, Ngự Thú môn cùng Ngọc Nữ tông còn chưa giở ra bản lãnh giữ nhà. Lúc ấy đối phương thuần túy là vội vàng còn chưa kịp chuẩn bị đã bị phe mình xông vào giữa hỗn chiến một trận, mới có thể đánh bại một lần. Nếu không đợi đến khi Ngự Thú môn thả đám linh thú của bọn họ ra, đã đủ khiến cho người Hồng Cân minh thiệt thòi không nhỏ.
Miêu Nghị quan sát qua địa hình bốn phía, chỉ xuống dưới trầm giọng nói:
- Đối phương người đông thế mạnh, chúng ta không phải là đối thủ, chỉ có thể ỷ vào ưu thế địa thế trên cao đánh xuống. Nếu đối phương thật sự có ý đồ gì bất chính, bọn ta khuấy động tuyết lở, mượn thế tuyết lở xông xuống một hơi tấn công, dọc đường không ngừng, cũng không cần giằng co, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hắn giơ tay chỉ về phía một gò đất dưới chân núi:
- Chỉ lo xông giết, vọt tới chỗ đó dưới chân núi hội hợp, nếu đối phương chết thảm trọng, bọn ta sẽ đánh ngược trở lại một lượt nữa, giết chết toàn bộ bọn họ sẽ có thu hoạch không nhỏ. Nếu không thể tạo thành một đòn nặng nề cho đối phương, bọn ta lập tức thuận chân núi mà đi, tìm một điểm khác băng qua núi. Hẳn là lúc đó bọn họ còn muốn đuổi chúng ta cũng phải suy nghĩ lại, xem có còn muốn hứng một lần tuyết lở thứ hai không.
Ba người nghe vậy xem thử băng tuyết tích tụ không biết bao nhiêu năm, không khỏi rùng mình một trận. Nếu muốn làm cho tuyết trên núi lở vậy phải lao nhanh xuống với thế lôi đình vạn quân, mang theo uy lực như vậy xông xuống, bên dưới không ai có thể ngăn nổi, nhất định sẽ đánh tan tác.
Nhưng vấn đề là người mình cũng phải chạy thật nhanh tránh tuyết lở đuổi sau lưng, chạy chậm chắc chắn sẽ bị lực xung kích hùng mạnh của tuyết lở chôn vùi, đây quả thật là đang liều mạng.
Bất quá nói đi thì nói lại, đây thật đúng là tuyệt chiêu, nhân mã phía dưới không dưới ngàn người, bằng vào phe mình bốn trăm nhân mã, không mượn thế này sẽ không cách nào đánh thắng.
Ba người nhìn về phía Miêu Nghị lộ vẻ bội phục đồng thời trong lòng cũng đánh giá, vị Minh chủ này là một người tàn nhẫn. Vì đánh thắng, tàn nhẫn với địch nhân, đối với mình cũng tàn nhẫn, đi theo người như vậy trong lòng yên tâm hẳn, nhưng cũng không biết là họa hay phúc.
- Kẻ không chịu ra sức giết địch trốn ở phía sau tự nhiên sẽ bị tuyết lở chôn sống trước hết. Kẻ ra sức xung phong về phía trước, nhờ vào cước lực long câu lao nhanh từ trên xuống dưới mới có thể chạy nhanh hơn tốc độ tuyết lở. An bài như vậy đi, kẻ nào chống lệnh không tuân, giết!
Dường như Miêu Nghị đã đoán được ý nghĩ của mọi người, quyết tâm không thay đổi, lấy giọng không cho phép nghi ngờ hạ pháp chỉ.
Ba người lãnh mệnh rời đi, nhanh chóng an bài bố trí của Miêu Nghị xong xuôi.
Trong lúc nhân mã xôn xao bố trí, ánh mắt của mấy trăm nhân mã nhìn về phía Miêu Nghị giống như nhìn quái vật, đây là đang buộc mọi người liều mạng. Đồng thời cũng có chút kính sợ, vị Minh chủ này là một kẻ tàn nhẫn, không dễ chọc.
Miêu Nghị Chú ý động tĩnh nhân mã phía dưới đột nhiên quay đầu nhìn Thích Tú Hồng đi theo sau lưng nói:
- Lát nữa không nên hốt hoảng, theo sát ở sau lưng ta, sẽ không có việc gì.
- Dạ!
Thích Tú Hồng gật đầu một cái, ánh mắt nhìn bóng lưng Miêu Nghị có vẻ phức tạp, vị Minh chủ này làm việc thật quả quyết, là một người sát phạt quyết đoán chân chính.
Bên này chuẩn bị thỏa đáng, chúng kỵ sĩ xếp thành mấy hàng bố trí xong trận thế xung phong, nhân mã bên kia cách đó mấy trăm thước dường như cũng phát hiện được khác thường, lục tục ngừng lại nhìn lên trên, dường như sợ bị hiểu lầm, lộ ra không có địch ý gì.
Miêu Nghị khẽ nhíu mày, không hiểu nổi đối phương là có ý gì, quay đầu nói:
- Tư Không Vô Úy, ngươi dẫn vài người đi xuống hỏi thử xem, nếu có bất trắc hãy kêu một tiếng, bọn ta lập tức xông xuống giải vây.
Trong tay y đã cầm sẵn một thanh Khai Sơn phù nhị phẩm, nếu lát nữa đụng phải cường địch, lập tức dùng Khai Sơn phù đánh giết mở đường.
Mọi người nghe vậy cũng căng thẳng thần kinh.
- Ngươi ngươi ngươi, đi theo ta!
Tư Không Vô Úy quay đầu lại vung trường phủ điểm vài người chạy xuống dưới.
Phía trên chuẩn bị kỹ càng, phía dưới Tư Không Vô Úy dẫn theo mấy người gặp nhân mã bên dưới. Sau khi trao đổi một hồi không thấy trở mặt, ngược lại dẫn theo mấy người đi lên.
Mấy người đi tới ngoài trăm thước, Tư Không Vô Úy lại bảo bọn họ dừng lại, lệnh những người khác coi chừng bọn họ, một mình chạy trở lại bẩm báo.
- Minh chủ, bọn họ bảo là muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh chúng ta, ta sợ bọn họ có bẫy, trước hết dẫn theo mấy người tới đây, nói chuyện hay là giết?
Tư Không Vô Úy hỏi.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đệ tử các đại môn phái bình thường ỷ mình có môn phái làm chỗ dựa không xem mọi người ra gì, hiện tại lại muốn đầu dựa vào Hồng Cân minh chúng ta ư!?
Miêu Nghị trầm ngâm một phen, gật đầu nói:
- Dĩ nhiên bằng lòng đầu dựa vào là chuyện tốt, để cho những người kia đi lên.
- Chậm đã!
Vương Thiên Luân gọi Tư Không Vô Úy lại, nhìn Miêu Nghị chắp tay nói:
- Minh chủ, người trong những môn phái này tự thành đoàn thể, một khi gặp chuyện tất sẽ đoàn kết. Nếu cho bọn họ gia nhập Hồng Cân minh chúng ta, sợ là cuối cùng cưu chiếm ổ thước, bất lợi cho bọn ta.
Lời này vừa nói ra, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng cho là đúng, đều nhìn Miêu Nghị hy vọng hắn thay đổi chủ ý.
Miêu Nghị nghe được sau lưng truyền tới một trận thầm thì nhỏ giọng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người khẽ gật đầu, hiển nhiên đều hết sức tán thành lời của Vương Việt Thiên.
Tâm lý những người này đối mặt các đại môn phái vẫn tỏ ra kém thế, sau khi đánh một trận với ba đại phái, mọi người thấy được năng lực của mình, không cần dựa vào những môn phái khác cũng có thể đi xa hơn