Phi Thiên
Chương 332-1: Tây Tinh hải (Thượng)
Vốn Ô Mộng Lan cũng không muốn cho Miêu Nghị làm phủ chủ thân kiêm hai phủ, chẳng qua là mới vừa nhận được quy củ mới gia tăng phần thưởng, kẻ còn sống trở về có thể tùy ý chọn lựa một phủ ở địa phương làm phủ chủ. Tỷ như Miêu Nghị sẽ có thể chọn một phủ ở Thìn lộ làm phủ chủ, đổi là ai cũng sẽ chọn phủ nào kiếm chác nhiều một chút. Mười phủ dưới tay Ô Mộng Lan nàng chỉ bình thường, sợ là không hấp dẫn được Miêu Nghị, tức thì cho ra hai phủ để cám dỗ hắn.
Mặc dù khả năng Miêu Nghị sống sót trở về là không lớn, nhưng nếu quả thật hắn có thể nổi bật sau kỳ Kham Loạn hội này, cho hắn hai phủ cũng không quá đáng.
Miêu Nghị kỳ quái, không nghĩ ra tại sao nữ nhân này đột nhiên tốt với mình như vậy, không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ Mạnh tỷ cảm thấy tiểu đệ có hy vọng sống sót từ Tinh Tú Hải trở về sao?
Ô Mộng Lan lạnh nhạt nói:
- Chuyện ấy còn quá xa vời, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều. Khu vực tỷ thí ở Tinh Tú Hải đã được vạch ra, Kham Loạn hội bản giới được tổ chức ở Tây Tinh hải thuộc Tây Phương Tú Chủ, ngươi hãy sớm chuẩn bị đi, còn có chưa đầy một tháng nữa là đến, thêm một phần chuẩn bị là thêm một phần thắng.
Tây Phương Tú Chủ Tây Tinh hải? Miêu Nghị sửng sốt, Tinh Tú Hải do tứ phương Tú Chủ thống lĩnh, Tây Tinh hải này không phải là địa phương năm xưa mình từng đi qua sao?
Nghĩ tới đây hắn có hơi toát mồ hôi, vì sao lại đúng là nơi đó… Hắn đã từng làm một vố lớn ở đó, chính là nhờ đó mà lập nghiệp, vạn nhất có yêu quái nào nhận ra hắn, vậy sẽ gặp phiền phức rất lớn, chắc chắn sẽ bị quần yêu vây giết.
- Mạnh tỷ, yêu quái Tây Tinh hải cũng sẽ tham dự sao?
Miêu Nghị hỏi.
- Ít nhiều gì cũng có, bất quá trước đó yêu tu Tây Tinh hải sẽ phải bị tạm thời cách ly, đợi đến sau khi Kham Loạn hội kết thúc mới có thể trở về, cho dù có tham gia đó cũng là yêu tu nhị phẩm.
Hiển nhiên Ô Mộng Lan cũng không có hứng thú trò chuyện quá nhiều với hắn, dù sao hai bên cũng không cùng đẳng cấp, không có tiếng nói chung. Sau khi nàng chỉ điểm sơ qua cho hắn, đột nhiên thi pháp lên tiếng:
-Bàng Nhượng, tới đây một chút!
Thanh âm nàng vang xa giữa vùng biển cả mênh mông, khiến cho người trên mười chiếc thuyền kinh ngạc xôn xao.
Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh lướt không bay tới. Bàng Nhượng đi vào bên trong phòng nhìn Ô Mộng Lan chắp tay bái kiến.
Ô Mộng Lan tiện tay gọi ra một chiếc vòng vàng và một miếng ngọc điệp giao cho Miêu Nghị, Miêu Nghị nhận lấy ngạc nhiên hỏi:
- Đây là vật gì?
- Đeo vào tay ngươi.
Ô Mộng Lan chỉ chỉ vòng vàng kia.
Miêu Nghị theo lời đeo vào cổ tay, Ô Mộng Lan lại nhắc nhở:
- Ráp vào.
Rắc một tiếng, Miêu Nghị ráp hai đầu vòng ăn khớp vào nhau, Ô Mộng Lan lại nói:
- Đánh pháp ấn của ngươi vào!
Miêu Nghị có hơi kỳ quái, nhưng vẫn làm theo lời, vừa đánh pháp ấn vào trong vòng vàng, chợt thấy vòng vàng thoáng qua một đạo kim quang. Không nhịn được kinh ngạc hỏi lần nữa:
- Đây là cái gì?
Đây là đồ phòng ngừa sau khi các ngươi đến Tinh Tú Hải chạy trốn.
Ô Mộng Lan nhàn nhạt nói:
- Tây Tinh hải đã bị Lục Thánh liên thủ thi pháp bày ra đại trận, bất kỳ tu sĩ nào không được cho phép xông vào cảnh nội Tây Tinh hải cũng có thể cảm ứng được, ắt sẽ bị tru diệt. Đây cũng là vì bảo đảm công bình công chính cho Kham Loạn hội, phòng ngừa có người mời cao thủ tới tương trợ ăn gian. Cũng như vậy, thành viên tham dự Kham Loạn hội đeo vật này, nếu muốn chạy trốn khỏi Tây Tinh hải, một khi vượt cảnh cũng lập tức sẽ bị phát hiện, sẽ có người đuổi theo giết chết.
Miêu Nghị nghe vậy cả kinh, theo bản năng muốn lấy vòng vàng ra, lại phát hiện làm thế nào cũng không lấy được.
- Đừng lãng phí sức lực.
Ô Mộng Lan nhắc nhở nói:
- Bằng vào tu vi của ta cũng không mở ra được, ngươi lại càng không thể nào, trừ phi ngươi chặt tay của mình xuống. Kham Loạn hội chính là xem ai có thể thu thập được nhiều vòng vàng từ trên tay người khác hơn, lấy chuyện này để phân định thứ hạng.
Bàng Nhượng thấy biểu lộ Miêu Nghị vừa sợ vừa giận như vậy, rốt cục khóe miệng lộ ra một nụ cười hài hước vui vẻ.
Miêu Nghị cố nén lửa giận trong lòng, có cảm giác như trâu vừa bị xỏ vàm mũi, sa sầm nét mặt hỏi:
- Còn chưa đến Tinh Tú Hải, vì sao bây giờ đã đeo lên cho ta?
- Cũng phải đeo lên, chẳng qua là để cho ngươi và Bàng Nhượng xem thử là gì. Bây giờ ngươi sẽ đi ngay tới các thuyền phát ra những thứ này cho hết thảy các tu sĩ, bảo bọn họ đeo lên ngay tức khắc cho ta, đồ nằm bên trong.
Ô Mộng Lan ném chiếc nhẫn trữ vật vừa lấy được tối qua cho Miêu Nghị, quay đầu lại nhìn về phía Bàng Nhượng:
- Bàng Hành Tẩu, lão phụ trách giám sát, mỗi người đều phải đeo lên, không cho bỏ sót.
- Dạ!
Bàng Nhượng chắp tay lãnh mệnh, sau đó dẫn theo Miêu Nghị rời đi.
Trước tiên dĩ nhiên là chiếc thuyền này, Miêu Nghị tìm người triệu tập tu sĩ toàn thuyền tới tập họp trên boong thuyền.
Phía trước mũi thuyền có chừng hai mươi người đang đứng, Miêu Nghị lòng đầy lửa giận dĩ nhiên là chiếu cố bọn Tô Kính Công trước.
Thấy những người này đứng ở chỗ này bất động không nhúc nhích, Bàng Nhượng cau mày hỏi:
- Những người này làm gì vậy?
Miêu Nghị nói thẳng ngay trước mặt lão và bọn Tô Kính Công:
- Bọn họ chọc giận điện chủ, đang đứng ở chỗ này chịu phạt.
Nói quang minh lỗi lạc như vậy, huống chi lại cùng Ô Mộng Lan ở trên một chiếc thuyền, Bàng Nhượng cũng không nghi ngờ hắn, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng với bọn Tô Kính Công. Bọn này đắc tội với điện chủ, tự nhiên lão phải tỏ thái độ một chút, bọn Tô Kính Công bị dọa sợ đến câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Có Bàng Nhượng trấn giữ, làm chuyện này rất dễ dàng, bọn Tô Kính Công nhận lấy vòng vàng ngoan ngoãn đeo vào cổ tay. Bàng Nhượng nhìn chằm chằm từng chiếc vòng vàng, sau khi thấy thoáng hiện kim quang mới dời đi ánh mắt.
Sau khi mọi người trên thuyền Nguyệt hành cung đi tới, tự nhiên cũng nhận được đãi ngộ như vậy, mỗi người nhận một miếng ngọc điệp cùng một chiếc vòng vàng đeo lên, Bàng Nhượng vẫn ở bên giám sát tránh khỏi bỏ sót.
Làm xong chiếc thuyền Nguyệt hành cung này, Miêu Nghị cùng Bàng Nhượng lại tới chiếc thuyền khác tiếp tục…
Sau khi đeo hết vòng vàng cho tất cả tu sĩ trên mười chiếc thuyền, Miêu Nghị trở lại gian phòng của mình lấy ngọc điệp Ô Mộng Lan cho ra tra xét, phát hiện bên trong là quy tắc Kham Loạn hội lần này. Quy tắc lớn giống như Ô Mộng Lan đã nói, một ít quy tắc nhỏ Ô Mộng Lan không có nói tới, cần phải xem kỹ.
Trong ngọc điệp chỉ rõ phạm vi của Tây Tinh hải, phòng ngừa thành viên tham dự bởi vì không biết mà trong lúc vô tình xông ra khỏi khu vực Tây Tinh hải bị giết chết.
Trên bản đồ có hơn vạn hòn đảo lớn nhỏ trải rộng khắp cả vùng biển Tây Tinh hải, thật sự giống như bầu trời đầy sao, suy đoán đây cũng là lý do của cái tên Tinh Tú Hải.
Trên bản đồ ghi rõ địa điểm tu sĩ sáu nước lên bờ, lên từ sáu phương hướng khác nhau xung quanh Tây Tinh hải, lúc lên bờ không hề gặp nhau, cũng có nghĩa vào lúc ấy không có gì nguy hiểm.
Mặc dù khả năng Miêu Nghị sống sót trở về là không lớn, nhưng nếu quả thật hắn có thể nổi bật sau kỳ Kham Loạn hội này, cho hắn hai phủ cũng không quá đáng.
Miêu Nghị kỳ quái, không nghĩ ra tại sao nữ nhân này đột nhiên tốt với mình như vậy, không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ Mạnh tỷ cảm thấy tiểu đệ có hy vọng sống sót từ Tinh Tú Hải trở về sao?
Ô Mộng Lan lạnh nhạt nói:
- Chuyện ấy còn quá xa vời, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều. Khu vực tỷ thí ở Tinh Tú Hải đã được vạch ra, Kham Loạn hội bản giới được tổ chức ở Tây Tinh hải thuộc Tây Phương Tú Chủ, ngươi hãy sớm chuẩn bị đi, còn có chưa đầy một tháng nữa là đến, thêm một phần chuẩn bị là thêm một phần thắng.
Tây Phương Tú Chủ Tây Tinh hải? Miêu Nghị sửng sốt, Tinh Tú Hải do tứ phương Tú Chủ thống lĩnh, Tây Tinh hải này không phải là địa phương năm xưa mình từng đi qua sao?
Nghĩ tới đây hắn có hơi toát mồ hôi, vì sao lại đúng là nơi đó… Hắn đã từng làm một vố lớn ở đó, chính là nhờ đó mà lập nghiệp, vạn nhất có yêu quái nào nhận ra hắn, vậy sẽ gặp phiền phức rất lớn, chắc chắn sẽ bị quần yêu vây giết.
- Mạnh tỷ, yêu quái Tây Tinh hải cũng sẽ tham dự sao?
Miêu Nghị hỏi.
- Ít nhiều gì cũng có, bất quá trước đó yêu tu Tây Tinh hải sẽ phải bị tạm thời cách ly, đợi đến sau khi Kham Loạn hội kết thúc mới có thể trở về, cho dù có tham gia đó cũng là yêu tu nhị phẩm.
Hiển nhiên Ô Mộng Lan cũng không có hứng thú trò chuyện quá nhiều với hắn, dù sao hai bên cũng không cùng đẳng cấp, không có tiếng nói chung. Sau khi nàng chỉ điểm sơ qua cho hắn, đột nhiên thi pháp lên tiếng:
-Bàng Nhượng, tới đây một chút!
Thanh âm nàng vang xa giữa vùng biển cả mênh mông, khiến cho người trên mười chiếc thuyền kinh ngạc xôn xao.
Chỉ chốc lát sau, một thân ảnh lướt không bay tới. Bàng Nhượng đi vào bên trong phòng nhìn Ô Mộng Lan chắp tay bái kiến.
Ô Mộng Lan tiện tay gọi ra một chiếc vòng vàng và một miếng ngọc điệp giao cho Miêu Nghị, Miêu Nghị nhận lấy ngạc nhiên hỏi:
- Đây là vật gì?
- Đeo vào tay ngươi.
Ô Mộng Lan chỉ chỉ vòng vàng kia.
Miêu Nghị theo lời đeo vào cổ tay, Ô Mộng Lan lại nhắc nhở:
- Ráp vào.
Rắc một tiếng, Miêu Nghị ráp hai đầu vòng ăn khớp vào nhau, Ô Mộng Lan lại nói:
- Đánh pháp ấn của ngươi vào!
Miêu Nghị có hơi kỳ quái, nhưng vẫn làm theo lời, vừa đánh pháp ấn vào trong vòng vàng, chợt thấy vòng vàng thoáng qua một đạo kim quang. Không nhịn được kinh ngạc hỏi lần nữa:
- Đây là cái gì?
Đây là đồ phòng ngừa sau khi các ngươi đến Tinh Tú Hải chạy trốn.
Ô Mộng Lan nhàn nhạt nói:
- Tây Tinh hải đã bị Lục Thánh liên thủ thi pháp bày ra đại trận, bất kỳ tu sĩ nào không được cho phép xông vào cảnh nội Tây Tinh hải cũng có thể cảm ứng được, ắt sẽ bị tru diệt. Đây cũng là vì bảo đảm công bình công chính cho Kham Loạn hội, phòng ngừa có người mời cao thủ tới tương trợ ăn gian. Cũng như vậy, thành viên tham dự Kham Loạn hội đeo vật này, nếu muốn chạy trốn khỏi Tây Tinh hải, một khi vượt cảnh cũng lập tức sẽ bị phát hiện, sẽ có người đuổi theo giết chết.
Miêu Nghị nghe vậy cả kinh, theo bản năng muốn lấy vòng vàng ra, lại phát hiện làm thế nào cũng không lấy được.
- Đừng lãng phí sức lực.
Ô Mộng Lan nhắc nhở nói:
- Bằng vào tu vi của ta cũng không mở ra được, ngươi lại càng không thể nào, trừ phi ngươi chặt tay của mình xuống. Kham Loạn hội chính là xem ai có thể thu thập được nhiều vòng vàng từ trên tay người khác hơn, lấy chuyện này để phân định thứ hạng.
Bàng Nhượng thấy biểu lộ Miêu Nghị vừa sợ vừa giận như vậy, rốt cục khóe miệng lộ ra một nụ cười hài hước vui vẻ.
Miêu Nghị cố nén lửa giận trong lòng, có cảm giác như trâu vừa bị xỏ vàm mũi, sa sầm nét mặt hỏi:
- Còn chưa đến Tinh Tú Hải, vì sao bây giờ đã đeo lên cho ta?
- Cũng phải đeo lên, chẳng qua là để cho ngươi và Bàng Nhượng xem thử là gì. Bây giờ ngươi sẽ đi ngay tới các thuyền phát ra những thứ này cho hết thảy các tu sĩ, bảo bọn họ đeo lên ngay tức khắc cho ta, đồ nằm bên trong.
Ô Mộng Lan ném chiếc nhẫn trữ vật vừa lấy được tối qua cho Miêu Nghị, quay đầu lại nhìn về phía Bàng Nhượng:
- Bàng Hành Tẩu, lão phụ trách giám sát, mỗi người đều phải đeo lên, không cho bỏ sót.
- Dạ!
Bàng Nhượng chắp tay lãnh mệnh, sau đó dẫn theo Miêu Nghị rời đi.
Trước tiên dĩ nhiên là chiếc thuyền này, Miêu Nghị tìm người triệu tập tu sĩ toàn thuyền tới tập họp trên boong thuyền.
Phía trước mũi thuyền có chừng hai mươi người đang đứng, Miêu Nghị lòng đầy lửa giận dĩ nhiên là chiếu cố bọn Tô Kính Công trước.
Thấy những người này đứng ở chỗ này bất động không nhúc nhích, Bàng Nhượng cau mày hỏi:
- Những người này làm gì vậy?
Miêu Nghị nói thẳng ngay trước mặt lão và bọn Tô Kính Công:
- Bọn họ chọc giận điện chủ, đang đứng ở chỗ này chịu phạt.
Nói quang minh lỗi lạc như vậy, huống chi lại cùng Ô Mộng Lan ở trên một chiếc thuyền, Bàng Nhượng cũng không nghi ngờ hắn, chẳng qua là hừ lạnh một tiếng với bọn Tô Kính Công. Bọn này đắc tội với điện chủ, tự nhiên lão phải tỏ thái độ một chút, bọn Tô Kính Công bị dọa sợ đến câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Có Bàng Nhượng trấn giữ, làm chuyện này rất dễ dàng, bọn Tô Kính Công nhận lấy vòng vàng ngoan ngoãn đeo vào cổ tay. Bàng Nhượng nhìn chằm chằm từng chiếc vòng vàng, sau khi thấy thoáng hiện kim quang mới dời đi ánh mắt.
Sau khi mọi người trên thuyền Nguyệt hành cung đi tới, tự nhiên cũng nhận được đãi ngộ như vậy, mỗi người nhận một miếng ngọc điệp cùng một chiếc vòng vàng đeo lên, Bàng Nhượng vẫn ở bên giám sát tránh khỏi bỏ sót.
Làm xong chiếc thuyền Nguyệt hành cung này, Miêu Nghị cùng Bàng Nhượng lại tới chiếc thuyền khác tiếp tục…
Sau khi đeo hết vòng vàng cho tất cả tu sĩ trên mười chiếc thuyền, Miêu Nghị trở lại gian phòng của mình lấy ngọc điệp Ô Mộng Lan cho ra tra xét, phát hiện bên trong là quy tắc Kham Loạn hội lần này. Quy tắc lớn giống như Ô Mộng Lan đã nói, một ít quy tắc nhỏ Ô Mộng Lan không có nói tới, cần phải xem kỹ.
Trong ngọc điệp chỉ rõ phạm vi của Tây Tinh hải, phòng ngừa thành viên tham dự bởi vì không biết mà trong lúc vô tình xông ra khỏi khu vực Tây Tinh hải bị giết chết.
Trên bản đồ có hơn vạn hòn đảo lớn nhỏ trải rộng khắp cả vùng biển Tây Tinh hải, thật sự giống như bầu trời đầy sao, suy đoán đây cũng là lý do của cái tên Tinh Tú Hải.
Trên bản đồ ghi rõ địa điểm tu sĩ sáu nước lên bờ, lên từ sáu phương hướng khác nhau xung quanh Tây Tinh hải, lúc lên bờ không hề gặp nhau, cũng có nghĩa vào lúc ấy không có gì nguy hiểm.