Phi Thiên
Chương 3319: Thứ không đáng giá (2)
- Sư tỷ, tỷ còn muốn chờ bao lâu vậy? Hay là chúng ta đi trước đi. Sư phụ có định thời gian mà muội còn muốn đi dạo ở Thiên Nhai nhiều hơn chút.
Trên một ngọn núi, một nữ tử mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt đứng bên vách núi, một trong hai cô nàng đứng dưới tán cây cách đó không xa lớn giọng nói với người đang đứng trên vách núi.
Nữ tử đứng bên vách núi quay đầu lại, cười nhạt đáp:
- Chờ chút nữa đi, sư huynh nói sắp tới rồi.
Hai cô gái khác che miệng cười trộm, chẳng biết thầm thì với nhau gì đó.
Cô gái đứng bên vách núi cười khổ, chắc chắn đang nói nàng rồi.
Nàng tên là Trác Tương Liên, đệ của của Thiên Cốc Môn, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng coi là mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo, tư thái yểu điệu, tính cách dịu dàng.
Tu vi của nàng ở Thiên Cốc Môn không được coi là thấp, nàng chuyên tâm tu luyện, không màng chuyện nam nữ, đương nhiên cũng không bài xích, mang thái độ thuận theo tự nhiên. Mãi cho tới một ngày, sư phụ đứng ra tác hợp nàng và Đại sư huynh Tống Đạt, nàng cũng rất có thiện cảm với Đại sư huynh, vì vậy không phản đối, hai người thử qua lại một khoảng thời gian, mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ chờ ngày sư phụ chọn ngày tháng thành thân mà thôi.
Hai nữ tử khác bên cạnh màng là sư tỷ và sư muội của nàng, sư tỷ tên là Thường Hồng Mai, sư muội là Đoạn Ái Nhi. Ở sư môn, chuyện Trác Tương Liên và Đại sư huynh là chuyện được công khai rộng rãi, chẳng ai không nhận ra cả, có điều tỷ muội đồng môn bọn họ rất thích lấy chuyện này ra trêu chọc Trác Tương Liên. Trác Tương Liên cũng rất bất đắc dĩ, nhưng đã quen rồi.
Đúng lúc này, có mấy bóng người lướt tới từ phía chân trời, lúc ngang qua bầu trời, một nam tử nhảy xuống, thân hình lực lưỡng, khuôn mặt đôn hậu, có mấy phần khí khái, y nhìn Trác Tương Liên rồi nở nụ cười với nàng.
- Đại Sự huynh đến rồi.
Đoạn Ái Nhi hô lên, cùng đi với Thường Hông Mai đi qua lễ phép chào hỏi.
Tống Đạt đáp lễ xong cười nói:
- Các muội tính đi đâu vậy?
Trác Tương Liên dịu dàng đáp:
- Sư phụ bảo bọn muội tới Thiên Nhai mua chút đồ.
Đoạn Ái Nhi lập tức xem miệng vào, nói:
- Đại sư huynh. Vì chờ huynh nên bọn muội đã lỡ mất chút thời gian du ngoạn Thiên Nhai rồi đó, huynh phải bồi thường cho bọn muội, trả tiền!
- Ái Nhi!
Trác Tương Liên quay đầu lại lườm nàng một chút.
Đoạn Ái Nhi lập tức cười hi hi rồi nói:
- Sư tỷ tỷ, còn chưa gả cho đại sư huynh mà đã bắt đầu bênh người ta rồi.
Trác Tương Liên dở khóc dở cười:
- Ha ha!
Tống Đạt cười sảng khoái, nháy mắt tung ra một chiếc nhẫn chứa đồ rồi nói:
- Cầm lấy!
Sau khi Đoạn Ái Nhi bắt lấy, kiểm tra kĩ càng thì gương mặt đầy vẻ hài lòng, hớn hở nói:
- Đa tạ đại sư huynh!
Rồi nhanh chóng cất đi.
Thường Hồng Mai ở bên cạnh lắc đầu với vẻ đầy bất đắc dĩ.
Ánh mắt Trác Tương Liên rơi lên người Tống Đạt, hỏi:
- Lân huynh ra ngoài rèn luyện này vẫn thuận lợi chứ?
- Có chút khó khăn, suýt chút nữa là lạc đường ở Vị Tri Tinh Không, có điều cũng coi như là chuyện mà một chuyến rèn luyện nên có tóm lại thì cũng được coi là thuận lợi.
Sau khi giản lược khái quát mọi chuyện thì lấy ra một chiếc trâm gài tóc nói:
- Nhìn thấy một chiếc cây rất lạ, nên ta lấy một cành làm trâm gài tóc cho muội, muội xem có thích không.
Ánh mắt của mấy người rơi tập trung vào chiếc trâm gài tóc kia, toàn thân trắng như ngọc, bên trong chiếc trâm hơi trong suốt như ẩn như hiện từng tia đỏ sẫm như máu, ngoài ra còn mấy chiếc lá trắng bóc rung rinh cực đáng yêu, quả thật là một cành cây, chỉ được chỉnh, sửa đôi chút, vẫn giữ được phần lớn đường nét vốn cỏ, lại có mỹ cảm khác lạ. Tuy rằng chỉ chỉnh sửa đôi chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy Tống Đạt đã bỏ ra rất nhiều công sức.
- Woa, chiếc trâm gài tóc đẹp quá!
Đoạn Ái Nhi đưa tay tính đoạt lấy.
Thường Hồng Mai đứng cạnh tóm lấy cổ tay của nàng, trừng mắt mắng:
- Đừng nghịch!
Trách Tương Liên cầm trâm gài tóc trong tay, ánh mắt cũng lộ ra vẻ yêu thích, gật đầu nói:
- Rất thích, cảm ơn sư huynh!
- Để ta giúp muội gài lên!
Tống Đạt lại cầm trâm trong tay, gài chiếc trâm lên búi tóc của Trác Tương Liên một cách rất cẩn thận, rồi lui về sau một bước, gật đầu với vẻ thưởng thức:
- Đẹp lắm.
Bên cạnh vẫn còn cả người khác nên Trác Tương Liên hơi ngượng.
Nhưng Đoạn Ái Nhi hít hít một hơi rồi ngạc nhiên hỏi:
- Mùi hương dễ chịu quá, là mùi hương trên chiếc trâm gài tóc ư?
Trác Tương Liên và Thường Hồng Mai cũng ngửi thấy một hương thơm phảng phất như có như không quẩn quanh chóp mũi, tuy thanh đạm, nhưng hơi hít vào thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tống Đạt gật đầu cười đáp:
- Không sai, đây chính là mùi hương thanh nhà tự nhiên tỏa ra từ cái cây đó. Ta cảm thấy rất hợp với sư muội, lại chẳng biết sư muội có thích hay không. Dù sao cũng chỉ là đồ ta tiện tay hái, là thứ không đáng giá.
Trác Tương Liên ngượng ngùng nói:
- Thích ạ.
Thường Hồng Mai nói:
- Sư huynh, bọn muội được sư phụ dặn dò, còn phải đi Thiên Nhai nữa. Hay là bao giờ về rồi hai người lại trò chuyện nhé?
Tống Đạt cười nói:
- Được! Ta đây cũng phải về phục mệnh sư phụ, bọn muội đi đường cẩn thận chút nhé.
- Vậy bọn muội đi trước đây. Sau khi Trác Tương Liên cáo từ thì ba sư tỷ sư muội đều bay vút lên trời.
Tống Đạt đứng trên vách núi nhìn theo, phất phất tay, mãi tới khi người khuất bóng, y mới nhún người bay về dãy núi trùng điệp phía xa xa.
Trên một ngọn núi, một nữ tử mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt đứng bên vách núi, một trong hai cô nàng đứng dưới tán cây cách đó không xa lớn giọng nói với người đang đứng trên vách núi.
Nữ tử đứng bên vách núi quay đầu lại, cười nhạt đáp:
- Chờ chút nữa đi, sư huynh nói sắp tới rồi.
Hai cô gái khác che miệng cười trộm, chẳng biết thầm thì với nhau gì đó.
Cô gái đứng bên vách núi cười khổ, chắc chắn đang nói nàng rồi.
Nàng tên là Trác Tương Liên, đệ của của Thiên Cốc Môn, tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng coi là mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo, tư thái yểu điệu, tính cách dịu dàng.
Tu vi của nàng ở Thiên Cốc Môn không được coi là thấp, nàng chuyên tâm tu luyện, không màng chuyện nam nữ, đương nhiên cũng không bài xích, mang thái độ thuận theo tự nhiên. Mãi cho tới một ngày, sư phụ đứng ra tác hợp nàng và Đại sư huynh Tống Đạt, nàng cũng rất có thiện cảm với Đại sư huynh, vì vậy không phản đối, hai người thử qua lại một khoảng thời gian, mọi thứ đều rất tuyệt, chỉ chờ ngày sư phụ chọn ngày tháng thành thân mà thôi.
Hai nữ tử khác bên cạnh màng là sư tỷ và sư muội của nàng, sư tỷ tên là Thường Hồng Mai, sư muội là Đoạn Ái Nhi. Ở sư môn, chuyện Trác Tương Liên và Đại sư huynh là chuyện được công khai rộng rãi, chẳng ai không nhận ra cả, có điều tỷ muội đồng môn bọn họ rất thích lấy chuyện này ra trêu chọc Trác Tương Liên. Trác Tương Liên cũng rất bất đắc dĩ, nhưng đã quen rồi.
Đúng lúc này, có mấy bóng người lướt tới từ phía chân trời, lúc ngang qua bầu trời, một nam tử nhảy xuống, thân hình lực lưỡng, khuôn mặt đôn hậu, có mấy phần khí khái, y nhìn Trác Tương Liên rồi nở nụ cười với nàng.
- Đại Sự huynh đến rồi.
Đoạn Ái Nhi hô lên, cùng đi với Thường Hông Mai đi qua lễ phép chào hỏi.
Tống Đạt đáp lễ xong cười nói:
- Các muội tính đi đâu vậy?
Trác Tương Liên dịu dàng đáp:
- Sư phụ bảo bọn muội tới Thiên Nhai mua chút đồ.
Đoạn Ái Nhi lập tức xem miệng vào, nói:
- Đại sư huynh. Vì chờ huynh nên bọn muội đã lỡ mất chút thời gian du ngoạn Thiên Nhai rồi đó, huynh phải bồi thường cho bọn muội, trả tiền!
- Ái Nhi!
Trác Tương Liên quay đầu lại lườm nàng một chút.
Đoạn Ái Nhi lập tức cười hi hi rồi nói:
- Sư tỷ tỷ, còn chưa gả cho đại sư huynh mà đã bắt đầu bênh người ta rồi.
Trác Tương Liên dở khóc dở cười:
- Ha ha!
Tống Đạt cười sảng khoái, nháy mắt tung ra một chiếc nhẫn chứa đồ rồi nói:
- Cầm lấy!
Sau khi Đoạn Ái Nhi bắt lấy, kiểm tra kĩ càng thì gương mặt đầy vẻ hài lòng, hớn hở nói:
- Đa tạ đại sư huynh!
Rồi nhanh chóng cất đi.
Thường Hồng Mai ở bên cạnh lắc đầu với vẻ đầy bất đắc dĩ.
Ánh mắt Trác Tương Liên rơi lên người Tống Đạt, hỏi:
- Lân huynh ra ngoài rèn luyện này vẫn thuận lợi chứ?
- Có chút khó khăn, suýt chút nữa là lạc đường ở Vị Tri Tinh Không, có điều cũng coi như là chuyện mà một chuyến rèn luyện nên có tóm lại thì cũng được coi là thuận lợi.
Sau khi giản lược khái quát mọi chuyện thì lấy ra một chiếc trâm gài tóc nói:
- Nhìn thấy một chiếc cây rất lạ, nên ta lấy một cành làm trâm gài tóc cho muội, muội xem có thích không.
Ánh mắt của mấy người rơi tập trung vào chiếc trâm gài tóc kia, toàn thân trắng như ngọc, bên trong chiếc trâm hơi trong suốt như ẩn như hiện từng tia đỏ sẫm như máu, ngoài ra còn mấy chiếc lá trắng bóc rung rinh cực đáng yêu, quả thật là một cành cây, chỉ được chỉnh, sửa đôi chút, vẫn giữ được phần lớn đường nét vốn cỏ, lại có mỹ cảm khác lạ. Tuy rằng chỉ chỉnh sửa đôi chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy Tống Đạt đã bỏ ra rất nhiều công sức.
- Woa, chiếc trâm gài tóc đẹp quá!
Đoạn Ái Nhi đưa tay tính đoạt lấy.
Thường Hồng Mai đứng cạnh tóm lấy cổ tay của nàng, trừng mắt mắng:
- Đừng nghịch!
Trách Tương Liên cầm trâm gài tóc trong tay, ánh mắt cũng lộ ra vẻ yêu thích, gật đầu nói:
- Rất thích, cảm ơn sư huynh!
- Để ta giúp muội gài lên!
Tống Đạt lại cầm trâm trong tay, gài chiếc trâm lên búi tóc của Trác Tương Liên một cách rất cẩn thận, rồi lui về sau một bước, gật đầu với vẻ thưởng thức:
- Đẹp lắm.
Bên cạnh vẫn còn cả người khác nên Trác Tương Liên hơi ngượng.
Nhưng Đoạn Ái Nhi hít hít một hơi rồi ngạc nhiên hỏi:
- Mùi hương dễ chịu quá, là mùi hương trên chiếc trâm gài tóc ư?
Trác Tương Liên và Thường Hồng Mai cũng ngửi thấy một hương thơm phảng phất như có như không quẩn quanh chóp mũi, tuy thanh đạm, nhưng hơi hít vào thôi cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tống Đạt gật đầu cười đáp:
- Không sai, đây chính là mùi hương thanh nhà tự nhiên tỏa ra từ cái cây đó. Ta cảm thấy rất hợp với sư muội, lại chẳng biết sư muội có thích hay không. Dù sao cũng chỉ là đồ ta tiện tay hái, là thứ không đáng giá.
Trác Tương Liên ngượng ngùng nói:
- Thích ạ.
Thường Hồng Mai nói:
- Sư huynh, bọn muội được sư phụ dặn dò, còn phải đi Thiên Nhai nữa. Hay là bao giờ về rồi hai người lại trò chuyện nhé?
Tống Đạt cười nói:
- Được! Ta đây cũng phải về phục mệnh sư phụ, bọn muội đi đường cẩn thận chút nhé.
- Vậy bọn muội đi trước đây. Sau khi Trác Tương Liên cáo từ thì ba sư tỷ sư muội đều bay vút lên trời.
Tống Đạt đứng trên vách núi nhìn theo, phất phất tay, mãi tới khi người khuất bóng, y mới nhún người bay về dãy núi trùng điệp phía xa xa.