Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3311: Trợn tròn mắt (2)



Bàng Quán cũng cười khổ, quả thật là chữa lợn lành thành lợn què rồi, hơi hạ cằm:
- Vậy thì giải thích mọi chuyện với hắn đi, hắn có thể chấp nhận hay không thì tùy hắn, dù sao chuyện năm đó đã qua lâu như vậy rồi, có thêm một nhược điểm này nữa cũng chẳng uy hiếp được ta! Doanh Cửu Quang cũng đã chết rồi, năm đó ngự viên báo với hắn chuyện đã giết chết cháu của Doanh Chính Quang. Doanh gia cũng đã chẳng còn ai có thể truy cứu trách nhiệm của ta nữa.
Trần Hoài Cửu gật gật đầu, trả lời:
- Nếu Đại đô đốc đã biết thì ta sẽ nói thẳng vậy. Chuyện lần này, đến ngay cả Đại Soái cũng không giúp được ngài, vì thế làm như này cũng là bởi cực chẳng đã mà thôi, nếu đổi lại là ngài thì ngài sẽ làm gì chứ?
Miêu Nghị:
- Nói hay lắm! Ta cũng chăng phải kẻ không biết đạo lý, ta muốn biết tại sao lần này lại phải tấn công ta?
Trần Hoài Cửu:
- Chuyện tường tận cụ thể thì Đại soái cũng không rõ, chỉ biết là ban đầu thì mấy nhà không hề nghĩ sẽ hành động đồng loạt như vậy, là do Quảng Thiên Vương dốc sức khuyên nhủ mà ra Quảng Lệnh Công? Trong nháy mắt, Miêu Nghị đã rõ cả. Theo lý mà nói thì không đên mức hành động tập thể thế này, mấy đại Thiên Vương liên thủ điều động đại quân thì làm gì có chuyện chỉ để đối phó với hắn chứ? Tốt xấu gì Thanh Chủ cũng vẫn rất có ảnh hưởng, quan trọng là Quảng Lệnh Công giở trò phía sau lưng!
Bây giờ nghĩ lạ, phát hiện ra Quảng Lệnh Công có làm vậy cũng chẳng có gì bất ngờ cả. Sau khi giết chết Cao Nham, Quảng Lệnh Công có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy để xử hắn, là có thể thấy y chẳng phải là người hiền lành bao dung gì cho cam. Chuyện từ chối hôn sự lần trước e là đã khiến vị kia thẹn quá hóa giận, muốn dằn mặt hắn một lần cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Tóm lại có thể hiểu đây là một mối thù mượn việc công trả thù riêng.
Nói đi cũng phải nói lại, suy cho cùng thì nếu hắn là Quảng Lệnh Công, có thể có được cơ hội thuyết phục những người khác cùng liên thủ diệt trừ hắn thì cũng sẽ không bỏ qua. Nếu chỉ có một mình nhà Quảng Lệnh Công phải hứng chịu hậu quả thì e là Quảng Lệnh Công sẽ không làm như thế.
Có điều hắn cũng biết, kế hoạch mà Dương Khánh bên kia đã chuẩn bị kĩ càng lại bị hắn làm hỏng, mấy vị kia hẳn là sẽ không cam lòng chuyện Thiên Nhai bên kia, chuẩn bị chu toàn mọi chuyện, hiện giờ lại khiến mọi chuyện thành ra như này, đối mặt với áp lực của vũ lực thì kế hoạch gì cũng tan nát cả.
Hắn suy nghĩ một lát rồi lại hỏi:
- Bọn họ chuẩn bị điều động bao nhiêu người để đối phó với ta?
Trần Hoài Cửu:
- Bốn trăm triệu nhân mã!
Miêu Nghị hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ bọn họ điều động nhiều nhân mã đến vậy. Thế mà Tứ Đại Thiên Vương lại dùng số nhân mã gấp tám lần của hắn để đối phó với hắn, quả thật quá coi trọng hắn rồi. Lúc trước hắn còn có ý nghĩa liều một lần xem sao, giờ thì hoàn toàn chẳng còn suy nghĩ này nữa rồi, chỉ cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề mà thôi.
Chẳng trách, chẳng trách Bàng Quán vội vàng muốn lấy bảo vật từ vùng đất Hoang Cổ Tử đến vậy.
Miêu Nghị:
- Bàng soái có thể giúp ta được không?
Trần Hoài Cửu:
- Đại đô đốc, ngài đang nói đùa ư? Làm sao mà giúp được? U Minh lớn như vậy, lại chẳng có điểm phòng thủ, nhiều nhân mã xông vào như vậy, chỗ nào cũng là người, ta thấy đến ngay cả tiết lộ quân tình cũng chẳng cần nữa luôn ấy chứ? Ngài cũng không thể bảo Đại soái chĩa ngược mũi nhọn về quân mình để giúp ngài liều mạng được phải không nào?
Miêu Nghị:
- Thật có lỗi về đồ ở vùng đất Hoang Cổ Tử, hiện giờ ta không thể cho Bàng soái được qua được cửa ải trước mắt này rồi tính.
Trần Hoài Cửu:
- Được, chờ tin tốt từ Đại đô đốc!
Cuộc liên lạc dừng lại ở đây, Miêu Nghị chắp tay vòng tới vòng lui trên đỉnh núi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ba chữ “Quảng Lệnh Công”, hận đến nghiến răng ken két!
Đám người Văn Trạch thấy hắn cứ vòng tới vòng lụi trên vách núi như vậy, cũng biết hắn đang nghĩ cách đối phó với chuyện Thiên Nhai nên không tiện lên quấy rầy.
May mà mấy người kia còn chưa biết chuyện sắp có bốn trăm triệu đại quân tấn công tới, không thì nhất định sẽ bị dọa nhảy dựng lên, e là Văn Trạch người chạy tới đảm nhiệm chức phó tổng đốc sẽ là người đầu tiên trợn tròn mắt.
Lẩm nhẩm Quảng Lệnh Công trong miệng mấy lần, Miêu Nghị cũng bực cả mình, quyết tâm không để Quảng Lệnh Công được ngon ăn. Hắn lấy tinh linh ra, liên lạc với Đại quản gia Câu Việt của Quảng gia.
Đám người Văn Trạch cũng chẳng biết hắn lấy tinh linh ra liên hệ với ai. Sau khi liên lạc được với Câu Việt, y trực tiếp hỏi hắn:
- Sao Đại đô đốc lại rãnh rỗi liên hệ với lão nô thế này?
Trong câu nói lộ ra ý chế giễu.
Miêu Nghị nói cho lão với vẻ rất nghiêm túc:
- Câu tiên sinh, chuyện lần trước tiên sinh nói ta đã nghiêm túc nghĩ kĩ rồi, bóng hình của Mị Nhi tiểu thư vẫn luôn thường trực trong tâm trí ta. Ta quyết định rồi, có thể làm con rể của Vương gia là vinh hạnh của ta, tiên sinh xem lúc nào thì Mị Nhi tiểu thư có thể qua đây?
Câu Việt đang ở Đình Thai lâu bỗng ngẩn ra, ý châm chọc trên mặt cứng đờ lại, nhất thời chẳng biết đáp lại Miêu Nghị làm sao, mắt mũi cứ trợn tròn.
Ngẩn ra một hồi, lào cũng chỉ có thể ngơ ngác đáp một câu:
- Ta không thể làm chủ việc này được, ngài đợi ta bẩm báo cho Vương gia rồi sẽ trả lời ngài.
Miêu Nghị:
- Được! Làm phiền Câu tiên sinh rồi.
Sau khi dứt liên lạc, Miêu Nghị cười gằn thầm nghĩ, Quảng Lệnh Công ngươi có bản lĩnh thì cứ đưa con gái tới thử xem, xem ta có dám làm nàng ta không! Làm nàng ta xong rồi lão tử sẽ chủ động bẩm báo chuyện này với Thanh Chủ!
Hắn không cho rằng Quảng Lệnh Công sẽ đồng ý chuyện này, chẳng qua chỉ muốn khiến Quảng Lệnh Công thấy chán ghét, miễn để Quảng Lệnh Công cười trên nổi đau khổ của người khác.
Lát sau hắn lại lấy tinh linh ra liên hệ với Hạ hầu Thừa Vũ, báo sắp gặp phải nguy hiểm, xin Hạ Hầu Thừa Vũ cầu cứu Thanh Chủ giùm, cho dù có hiệu quả hay không thì cũng vẫn phải thử xem sao.
Bên trong Quảng Thiên Vương phủ, Câu Việt sững sờ cất tinh linh đi rồi quay đầu liếc nhìn Quảng Lệnh công đang nghe đàn trên lầu, Quảng Mị Nhi đang gảy đàn, mẹ nàng ta thì đang ở bên chỉ giáo.
Câu Việt đưa hai tay xoa xoa mặt, chẳng biết nên mở miệng với Quảng Lệnh Công ra làm sao, nếu Vương gia biết Ngưu Hữu Đức sẽ đồng ý việc này thì có hối hận vì mình đã ra tay sớm quá không?
Có một số việc lào không thể quyết định, ngẫm lại thì vẫn nhắm mắt cho qua, tiến vào trong các, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Quảng Lệnh Công, cúi đầu nói thầm bên tai Quảng Lệnh Công đang ngồi nghe đàn mấy câu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...