Phi Thiên
Chương 3263: Ép đầu hàng (2)
Nhan Tiếu:
- Khổng huynh, như vậy đi, ngươi lui ra một con đường, chúng ta đi được chưa?
Xem tình hình này, dựa vào những người này muốn đối đầu Ngưu Hữu Đức hiển nhiên không thể nào, chỉ có thể nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Khổng Tiên:
- Đã đối mặt rồi một khi thả ngươi đi trời mới biết các ngươi về sau có lại tụ tập nhân mã đối trả chúng ta hay không, đừng chậm trễ thời gian, lập tức đầu hàng!
Nhan Tiếu:
- Khổng huynh, chúng ta ngày thường cũng có chút giao tình, giờ hà cớ gì làm khó dễ như vậy?
Hắn nơi đây mở miệng một tiếng “Khổng huynh” tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Khổng Tiên cũng không cảm kích chút nào.
- Làm khó dễ cái quái gì! Bao vây lão tử còn nói ta làm khó dễ, rốt cuộc người nào làm khó dễ người nào trước? Nể tình cảm trước kia, ta nhắc nhở ngươi, lão tử không có đùa giỡn với ngươi, còn dài dòng nữa thì nửa khắc thời gian cũng hết!
Hiển nhiên phía trên phán đoán sai, chuyện này không cách nào thuyết phục được. Nhan Tiếu chỉ có thể lui về dưới sự bảo vệ của trọng binh, lần nữa liên hệ Hoàng Hạo.
Tình hình cuối cùng đương nhiên là truyền tới Quảng Lệnh Công.
Ngồi bên bàn cờ Quảng Lệnh Công trong tay về một con cờ ở giữa ngón tay, nhíu mày suy tư nói:
- Lệnh Hồ Đấu Trọng nhân mã sao lại đi cùng Ngưu Hữu Đức, lẽ nào, Lệnh Hồ Đấu Trọng nương tựa U Minh chi địa? Nếu thật như thế, việc này sợ là có liên quan đến Thanh Chủ, hắn đây là muốn biến tướng nuốt vào đám nhân mã này! Nếu không phải vậy, đây rốt cục là ý của Lệnh Hồ Đấu Trọng hay là ý của Ngưu Hữu Đức?
Câu Việt nhắc nhở:
- Vương gia, đối phương chọ nửa khắc thời gian, tin tức này truyền tới truyền lui e là mất thời gian. Ngưu Hữu Đức lại có chút điên.
Quảng Lệnh Công:
- Ngươi liên hệ Lệnh Hồ Đấu Trọng hỏi một chút.
Câu Việt lập tức làm theo, nhưng sau đó cầm tinh linh nói:
- Vương gia, Lệnh Hồ Đấu Trọng không trả lời.
Quảng Lệnh Công cười lạnh một tiếng:
- Bảo Vương phi qua đây.
Chỉ chốc lát sau, Mỵ Nương bị nhanh chóng đi qua, bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút sợ hãi, cẩn thận chào.
- Vương gia!
Quảng Lệnh Công hơi nâng cằm nàng lên:
- Nàng không phải có liên hệ với Vân Tri Thu sao? Nàng bây giờ liên hệ nàng ta, để nàng ta chuyển cáo Ngưu Hữu Đức, thả người!
Vốn có thể dùng đường dây liên lạc phía trước, có một số việc cũng không muốn để nữ nhân trong nhà dính vào, nhưng trộm gà không thành lại mất nắm thóc, có chút mất mặt, đành phải qua người nhà mình chuyển lời.
Mỵ Nương trong lòng kinh hãi. Ngưu Hữu Đức bắt người nào của Vương gia? Chuyện này Ngưu Hữu Đức liên tiếp nhằm vào Vương gia, cũng quá to gan rồi? Không khỏi hỏi:
- Thả người nào?
Quảng Lệnh Công:
- Không nên hỏi thì đừng hỏi, nàng cứ theo lời của ta chuyển cáo. Ngưu Hữu Đức đương nhiên sẽ hiểu.
- Vâng!
Mỵ Nương đương nhiên là lập tức làm theo.
Ở một tinh cầu hoang vu, loạn thạch lâm, Vân Tri Thu đi đi lại lại lo lắng lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên tinh không tối mịt, đang lo chuyện của Miêu Nghị. Miêu Nghị quấn vào thiên hạ phong vân, chỉ cần một cái bất trắc chính là họa sát thân, nhưng đại phu quân nếu quyết định lấy hùng tâm lập thế, nàng không giúp được gì cũng không muốn liên lụy, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Chợt nhận được tin của Mỵ Nương đương nhiên là kinh ngạc, chỉ một câu như vậy, đúng thật là không biết nói gì, tình hình gì đây?
Đương nhiên là lập tức liên lạc Miêu Nghị.
Tinh linh có phản ứng. Miêu Nghị đứng giữa trọng binh bảo hộ nhíu mày, thầm nghĩ Vân Tri Thu lúc nào trở nên không hiểu chuyện như vậy, làm sao lại gọi đến lúc quan trọng này? Nếu không phải biết Vân Tri Thu là một nữ nhân biết chừng mực, ít làm loạn đại sự, hắn sợ là không để ý tới nang.
Lấy tinh linh ra liên lạc xong mới biết là mình hiểu lầm Vân Tri Thu, không phải vì chuyện Chư Cát Thanh, cũng có chút kỳ quái Quảng Lệnh Công bên kia sao lại thay đổi con đường liên lạc với hắn.
Biết tình hình, Miêu Nghị hồi phục:
- Nàng chuyển cáo bên kia, bảo người của hắn đầu hàng, chỉ cần ta an toàn trở lại U Minh chi địa, ta sẽ tha cho người của hắn.
Vân Tri Thu:
- Chuyện gì xảy ra vậy, chàng bắt người nào của hắn?
Miêu Nghị:
- Không có gì, lão già kia phái trăm vạn tinh nhuệ phục kích ta, bị trọng binh ta bao vây.
Vân Tri Thu:
- Chàng vây trăm vạn tinh nhuệ của hắn? Chàng đâu có nhiêu người như vậy?
Miêu Nghị:
- Giờ không có thời gian giải thích với nàng, càng kéo dài sợ bên kia sẽ lại dựng ra âm mưu gì, không thể để bọn họ thêm nhiều thời gian suy nghĩ, về ta sẽ giải thích tỉ mỉ, nàng lập tức chuyển cáo bên kia.
Vân Tri Thu không phải là không biết nặng nhẹ, nhanh chóng đem ý của Miêu Nghị chuyển báo cho Mỵ Nương, chuyển cáo xong chờ Mỵ Nương hồi phục, cắn chặt môi không nói, biết phu quân lại lâm vào cảnh sinh tử, tâm tình khó diễn tả được!
Nghe xong Mỵ Nương chuyển cáo, Quảng Lệnh Công mặt cau lại, quân cờ trong tay bóp một tiếng thành bột mịn.
Câu Việt nhắc nhở:
- Vương gia, là trăm vạn đại quân tinh nhuệ, nếu như thấy chết mà không cứu sợ là ảnh hưởng quân tâm nhất là lúc này, dưới trướng Doanh Cửu Quang quân tâm không yên chính là vết xe đổ, Thanh Chủ không biết có lại nhân cơ hội tác loạn hay không, huống hồ trong đó tập trung không ít cao thủ dưới trướng Hoàng Hạo, cứ như vậy mà tổn thất, chỉ sợ Hoàng Hạo cũng có thành kiến!
Mị Nương mắt sáng lên, thầm kinh hãi. Ngưu Hữu Đức lại có năng lực khống chế vương gia trăm vạn tinh nhuệ?
Quảng Lệnh Công trầm giọng nói:
- Nói cho bên kia, nếu hắn dám không giữ lời, đừng tưởng rằng U Minh chỉ địa không phải khu trực thuộc của bản vương thì ta không dám động đến hắn, nếu không bản vương nhất định san bằng U Minh chi địa!
Câu Việt lập tức đưa tay mời Mị Nương chuyển lời, nhận được trả lời:
- Ngưu Hữu Đức nói không dám nuốt lời, chỉ cần bên kia có thể bình yên trở về việc này hắn sẽ coi như chưa xảy ra...
Phanh! Quảng Lệnh Công một quyền đấm vào trên bàn, có đôi khi thật hận chính mình ngồi ở vị trí cao cố kỵ nhiều thứ, không thể giống như Ngưu Hữu Đức muốn làm gì thì làm, cắn răng nghiến lợi nói:
- Để bọn họ uất ức một chút vậy!
Câu Việt hiểu, đây là ý bảo bên kia đầu hàng, chỉ là “Đầu hàng” hai chữ không dễ nói ra từ trong miệng hắn.
- Khổng huynh, như vậy đi, ngươi lui ra một con đường, chúng ta đi được chưa?
Xem tình hình này, dựa vào những người này muốn đối đầu Ngưu Hữu Đức hiển nhiên không thể nào, chỉ có thể nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Khổng Tiên:
- Đã đối mặt rồi một khi thả ngươi đi trời mới biết các ngươi về sau có lại tụ tập nhân mã đối trả chúng ta hay không, đừng chậm trễ thời gian, lập tức đầu hàng!
Nhan Tiếu:
- Khổng huynh, chúng ta ngày thường cũng có chút giao tình, giờ hà cớ gì làm khó dễ như vậy?
Hắn nơi đây mở miệng một tiếng “Khổng huynh” tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Khổng Tiên cũng không cảm kích chút nào.
- Làm khó dễ cái quái gì! Bao vây lão tử còn nói ta làm khó dễ, rốt cuộc người nào làm khó dễ người nào trước? Nể tình cảm trước kia, ta nhắc nhở ngươi, lão tử không có đùa giỡn với ngươi, còn dài dòng nữa thì nửa khắc thời gian cũng hết!
Hiển nhiên phía trên phán đoán sai, chuyện này không cách nào thuyết phục được. Nhan Tiếu chỉ có thể lui về dưới sự bảo vệ của trọng binh, lần nữa liên hệ Hoàng Hạo.
Tình hình cuối cùng đương nhiên là truyền tới Quảng Lệnh Công.
Ngồi bên bàn cờ Quảng Lệnh Công trong tay về một con cờ ở giữa ngón tay, nhíu mày suy tư nói:
- Lệnh Hồ Đấu Trọng nhân mã sao lại đi cùng Ngưu Hữu Đức, lẽ nào, Lệnh Hồ Đấu Trọng nương tựa U Minh chi địa? Nếu thật như thế, việc này sợ là có liên quan đến Thanh Chủ, hắn đây là muốn biến tướng nuốt vào đám nhân mã này! Nếu không phải vậy, đây rốt cục là ý của Lệnh Hồ Đấu Trọng hay là ý của Ngưu Hữu Đức?
Câu Việt nhắc nhở:
- Vương gia, đối phương chọ nửa khắc thời gian, tin tức này truyền tới truyền lui e là mất thời gian. Ngưu Hữu Đức lại có chút điên.
Quảng Lệnh Công:
- Ngươi liên hệ Lệnh Hồ Đấu Trọng hỏi một chút.
Câu Việt lập tức làm theo, nhưng sau đó cầm tinh linh nói:
- Vương gia, Lệnh Hồ Đấu Trọng không trả lời.
Quảng Lệnh Công cười lạnh một tiếng:
- Bảo Vương phi qua đây.
Chỉ chốc lát sau, Mỵ Nương bị nhanh chóng đi qua, bởi vì chuyện lúc trước, nàng có chút sợ hãi, cẩn thận chào.
- Vương gia!
Quảng Lệnh Công hơi nâng cằm nàng lên:
- Nàng không phải có liên hệ với Vân Tri Thu sao? Nàng bây giờ liên hệ nàng ta, để nàng ta chuyển cáo Ngưu Hữu Đức, thả người!
Vốn có thể dùng đường dây liên lạc phía trước, có một số việc cũng không muốn để nữ nhân trong nhà dính vào, nhưng trộm gà không thành lại mất nắm thóc, có chút mất mặt, đành phải qua người nhà mình chuyển lời.
Mỵ Nương trong lòng kinh hãi. Ngưu Hữu Đức bắt người nào của Vương gia? Chuyện này Ngưu Hữu Đức liên tiếp nhằm vào Vương gia, cũng quá to gan rồi? Không khỏi hỏi:
- Thả người nào?
Quảng Lệnh Công:
- Không nên hỏi thì đừng hỏi, nàng cứ theo lời của ta chuyển cáo. Ngưu Hữu Đức đương nhiên sẽ hiểu.
- Vâng!
Mỵ Nương đương nhiên là lập tức làm theo.
Ở một tinh cầu hoang vu, loạn thạch lâm, Vân Tri Thu đi đi lại lại lo lắng lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên tinh không tối mịt, đang lo chuyện của Miêu Nghị. Miêu Nghị quấn vào thiên hạ phong vân, chỉ cần một cái bất trắc chính là họa sát thân, nhưng đại phu quân nếu quyết định lấy hùng tâm lập thế, nàng không giúp được gì cũng không muốn liên lụy, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Chợt nhận được tin của Mỵ Nương đương nhiên là kinh ngạc, chỉ một câu như vậy, đúng thật là không biết nói gì, tình hình gì đây?
Đương nhiên là lập tức liên lạc Miêu Nghị.
Tinh linh có phản ứng. Miêu Nghị đứng giữa trọng binh bảo hộ nhíu mày, thầm nghĩ Vân Tri Thu lúc nào trở nên không hiểu chuyện như vậy, làm sao lại gọi đến lúc quan trọng này? Nếu không phải biết Vân Tri Thu là một nữ nhân biết chừng mực, ít làm loạn đại sự, hắn sợ là không để ý tới nang.
Lấy tinh linh ra liên lạc xong mới biết là mình hiểu lầm Vân Tri Thu, không phải vì chuyện Chư Cát Thanh, cũng có chút kỳ quái Quảng Lệnh Công bên kia sao lại thay đổi con đường liên lạc với hắn.
Biết tình hình, Miêu Nghị hồi phục:
- Nàng chuyển cáo bên kia, bảo người của hắn đầu hàng, chỉ cần ta an toàn trở lại U Minh chi địa, ta sẽ tha cho người của hắn.
Vân Tri Thu:
- Chuyện gì xảy ra vậy, chàng bắt người nào của hắn?
Miêu Nghị:
- Không có gì, lão già kia phái trăm vạn tinh nhuệ phục kích ta, bị trọng binh ta bao vây.
Vân Tri Thu:
- Chàng vây trăm vạn tinh nhuệ của hắn? Chàng đâu có nhiêu người như vậy?
Miêu Nghị:
- Giờ không có thời gian giải thích với nàng, càng kéo dài sợ bên kia sẽ lại dựng ra âm mưu gì, không thể để bọn họ thêm nhiều thời gian suy nghĩ, về ta sẽ giải thích tỉ mỉ, nàng lập tức chuyển cáo bên kia.
Vân Tri Thu không phải là không biết nặng nhẹ, nhanh chóng đem ý của Miêu Nghị chuyển báo cho Mỵ Nương, chuyển cáo xong chờ Mỵ Nương hồi phục, cắn chặt môi không nói, biết phu quân lại lâm vào cảnh sinh tử, tâm tình khó diễn tả được!
Nghe xong Mỵ Nương chuyển cáo, Quảng Lệnh Công mặt cau lại, quân cờ trong tay bóp một tiếng thành bột mịn.
Câu Việt nhắc nhở:
- Vương gia, là trăm vạn đại quân tinh nhuệ, nếu như thấy chết mà không cứu sợ là ảnh hưởng quân tâm nhất là lúc này, dưới trướng Doanh Cửu Quang quân tâm không yên chính là vết xe đổ, Thanh Chủ không biết có lại nhân cơ hội tác loạn hay không, huống hồ trong đó tập trung không ít cao thủ dưới trướng Hoàng Hạo, cứ như vậy mà tổn thất, chỉ sợ Hoàng Hạo cũng có thành kiến!
Mị Nương mắt sáng lên, thầm kinh hãi. Ngưu Hữu Đức lại có năng lực khống chế vương gia trăm vạn tinh nhuệ?
Quảng Lệnh Công trầm giọng nói:
- Nói cho bên kia, nếu hắn dám không giữ lời, đừng tưởng rằng U Minh chỉ địa không phải khu trực thuộc của bản vương thì ta không dám động đến hắn, nếu không bản vương nhất định san bằng U Minh chi địa!
Câu Việt lập tức đưa tay mời Mị Nương chuyển lời, nhận được trả lời:
- Ngưu Hữu Đức nói không dám nuốt lời, chỉ cần bên kia có thể bình yên trở về việc này hắn sẽ coi như chưa xảy ra...
Phanh! Quảng Lệnh Công một quyền đấm vào trên bàn, có đôi khi thật hận chính mình ngồi ở vị trí cao cố kỵ nhiều thứ, không thể giống như Ngưu Hữu Đức muốn làm gì thì làm, cắn răng nghiến lợi nói:
- Để bọn họ uất ức một chút vậy!
Câu Việt hiểu, đây là ý bảo bên kia đầu hàng, chỉ là “Đầu hàng” hai chữ không dễ nói ra từ trong miệng hắn.