Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3260: Sao có thể như vậy? (1)



Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được.
- Cái gì đến tất sẽ đến, thám tử phái đi dò đường tựa hồ vẫn chưa phát huy tác dụng.
Lúc chỉ còn hai tinh môn nữa là có thể rời khỏi Đông quân cảnh nội, hơn mười người đi đầu dò đường dẫn đầu xông vào tinh môn, truyền về tin tức biểu thị có thể thông hành, nhưng khi đám người đi qua tinh môn từ trên không đột nhiên xảy ra dị biến.
Mới vừa bay không bao lâu sau, Lệnh Hồ Đấu Trọng đột nhiên dương tay, một đám người nhanh chóng dừng lại. nhìn bốn phía. Chỉ thấy bốn phía không ít tảng đá nổ bay vào không trung, xung quanh xuất hiện số lượng lớn nhân mã, nhanh chóng xúm lại.
Nhóm nhân mã này đều mặc giáp thiên đình, ngay cả ngụy trang cũng không có, nhắm vào bên này hành động hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
Hơi đánh giả một chút, Miêu Nghị liền tính ra số người của đối phương ước chừng trăm vạn. Đám người đi theo Lệnh Hồ Đấu Trọng lập tức lắc mình bạo quanh Lệnh Hồ Đấu Trọng và Miêu Nghị, cảnh giác bốn phương tám hướng.
- Là người của Tây quân Quảng Lệnh Công.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nhìn chăm chú vào tướng cầm đầu của đối phương, chủ tướng là thủ hạ của Hoàng Hạo tâm phúc đại tướng Nhan Tiếu, mang tới không ít cao thủ, di chuyển nhiều nhân mã như vậy, xem ra Quảng thiên vương rất là coi trọng Đại đô đốc!
Miêu Nghị nghiêng đầu đối với hắn cười nhạt:
- Chống lại Lệnh Hồ đại soái đương nhiên là không đáng nhắc tới.
Lệnh Hồ Đấu Trọng cười khổ, nhìn thấy đối phương mang tới số lượng lớn phá pháp cung vây kín, hắn khẽ gật đầu với một gã thuộc cấp.
Thuộc cấp vung tay lên, hơn mười người hiện thân, người hiện thân lĩnh mệnh, nhanh chóng mười biến hóa ngàn ngàn biến hóa vạn, đảo mắt trăm vạn đại quân hiện thân bày binh bố trận, đưa đám người Miêu Nghị hộ tống ở chính giữa, cung tiến thủ tiến lên bao vây bên ngoài.
Đại tướng Nhan Tiếu sửng sốt, tả hữu phó tướng cũng đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không ngờ, Miêu Nghị bên người có nhiều nhân mã như vậy.
Một bên phó tướng nhận ra một vài nhân mã, lập tức nhắc nhở Nhan Tiếu:
- Đại tướng quân, không hay rồi, là nhân mã bộ hạ của Lệnh Hồ Đấu Trọng. Lệnh Hồ Đấu Trọng dẫn một đạo nhân mã rời đi, đi đâu không rõ, không ngờ lại xuất hiện ở đây, người dịch dung bên cạnh Ngưu Hữu Đức có thể là Lệnh Hồ Đấu Trọng.
Bọn họ vẫn chưa nhận ra Lệnh Hồ Đấu Trọng dịch dung là người nào, nhưng thấy bên cạnh Lệnh Hồ Đấu Trọng có người giương cờ nhỏ ra hiệu lệnh bày binh bố trận, Nhan Tiếu phản ứng kịp thời nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía.
Chỉ thấy mười mấy người trước lao ra khỏi tinh môn dò đường đã quay lại, tuy là bị ngăn cách bởi vòng vây bên ngoài, lại đột nhiên đầy nhanh tốc độ phi hành, không phải là tốc độ phi hành nhìn thấy trước đó, tốc độ phi hành này cho thấy chỉ cao thủ mới có, mười mấy người nhanh chóng ngăn lại khu vực lớn định vị phân bố xong, lần lượt dương tay thả người, mười biến hóa ngàn, ngàn biến hóa vạn, nhân hạ nhân mã bày binh bố trận.
Thoáng qua, nghìn vạn đại quân xuất hiện ở sau lưng bọn họ, vây quanh bọn họ, số lượng lớn phá pháp cung dưới sự chỉ huy tiến lên, nhắm ngay bọn họ.
Tình hình hiện tại là một triệu người vây một triệu người muốn đánh lại không dễ, phía sau còn thêm nhân mã tinh nhuệ vây quanh, lâm vào tình thế trong ngoài giáp công, chỉ cần động tay là có thể đẩy bên này vào chỗ chết.
Nhan Tiếu yết hầu rung động, có cảm giác đổ mồ hôi lạnh, tướng lĩnh bên người sắc mặt cũng biến đổi, đều không nghĩ tới sẽ là cục diện này, đều nhìn ra đối phương là đại quân tinh nhuệ của Lệnh Hồ Đấu Trọng, bất luận là binh lực, hay là số lượng cao thủ, hay là phá pháp cung bên này đều hoàn toàn không thể so sánh, lâm vào nghịch cảnh như vậy, cuộc chiến này căn bản không cách đánh thắng, chỉ cần loạn động một cái lập tức bị giết chết.
Nhân mã bị kẹp ở giữa rõ ràng lâm vào hoảng loạn, chỉ cần không ngốc, đều biết lâm vào tình thế này chắc chắn phải chết, từng người vẻ mặt căng thẳng, bối rối, từng người bất an hết nhìn đông tới nhìn tây, quân tâm triệt để rối loạn.
- Bảo phía dưới chớ lộn xộn.
Nhan Tiếu vừa thấy quân tâm tan rã, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người nào nhỡ buông tay bắn ra một mũi tên, lập tức sẽ khiến đại chiến nổ ra, nhanh chóng dặn dò một tiếng.
- Lúc này sợ là không ai dám lộn xộn. Một bên phó tướng buông tiếng thở dài, lộn xộn không phải là tìm đến cái chết sao, nhưng vẫn truyền lệnh xuống dưới.
Một tướng khác trầm giọng nói:
- Đại tướng quân, đại soái không phải nói Ngưu Hữu Đức bên người không còn mấy người sao? Đây là không có mấy người sao? Đây không phải là hại chúng ta sao? Làm sao lại xuất hiện đại quân của Lệnh Hồ Đấu Trọng, tình báo của đại soái sao vậy?
Bên này vẫn không biết là, hiện nay lộ diện mới chỉ có một phần năm nhân mã của Lệnh Hồ Đấu Trọng mà thôi.
- Bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa sao?
Thấy đối phương không vội và động thủ, Nhan Tiếu quát một tiếng rồi nhanh chóng lấy tinh linh ra trực tiếp liên hệ Ngọ lộ Nguyên soái Hoàng Hạo, nói là xin chỉ thị, hay là khai báo cũng được, nhất định phải hỏi một chút phía trên xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nhân mã vẫn lia động thủ chờ Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Đấu Trọng, vẻ mặt hiển nhiên có chút không thoải mái, hơi hờ hững nói:
- Chẳng lẽ Lệnh Hồ đại soái cùng Nhan Tiếu có giao tình gì sao?
Lệnh Hồ Đấu Trọng hiểu hắn đang đốc thúc động thủ, hỏi:
- Lẽ nào Đại đô đốc thực sự muốn tiêu diệt bọn họ?
Miêu Nghị nói:
- Có thể bắt sống thì tận lực bắt sống, lưu lại làm con tin, bắt không được thì giết, động thủ đi!
Lệnh Hồ Đấu Trọng chần chờ nói:
- Đại đô đốc có thể nghe ta một lời hay không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...