Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3220: Thiện ý với kẻ thông đồng (2)



Tạ Thăng đứng dưới bóng cây vẫy vẫy tay với bọn họ, một đám tướng lĩnh đi tới chào hỏi. Tạ Thăng khách sáo một hồi xong nhìn chung quanh một chút, hướng Nguyệt môn sau lưng đưa tay mời nói:
- Đại soái bảo lão nô ở trong biệt viện chuẩn bị chút nước trà chiêu đãi chư vị, mời vào bên trong!
Chúng tướng đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi đại soái còn bảo lập tức xuất phát, giờ lại chuẩn bị nước trà, đây là ý gì?
Mọi người rất nhanh ý thức được chút gì đó, trao đổi ánh mắt, rất nhanh đi theo Tạ Thăng tiến vào.
Nhóm người Thành Thái Trạch vừa đến cửa viện một phu nhân xinh đẹp bước nhanh ra nghênh tiếp, kiều diễm vô cùng, nửa ngồi hành lễ.
- Đại Soái.
- Được rồi!
Thành Thái Trạch cười đưa tay lên mặt nàng vuốt một cái, cầm cánh tay nàng đỡ lên, rồi đưa tay ôm nàng vào trong lòng, đưa miệng về phía khuôn ngực đầy đặn của phu nhân.
Phu nhân thấy có người ngoài ở đây, vội vàng che ngực, thẹn thùng nói:
- Vương gia, có người...
Thành Thái Trạch nhìn, nhất thời cả giận nói:
- Các ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ ngay cả chuyện vợ chồng của bản soái các ngươi cũng muốn xem sao?
- Không phải, không phải, không phải!
Hàn Bôn lần nữa khoát tay lia lịa, vẻ mặt xấu hổ, lại chắp tay nói:
- Đại Soái, ngài không phải lập tức sẽ xuất phát đến nơi đại quân tập kết tọa trận sao? Chuyện vợ chồng có phải nên làm xong đại sự hãy tiến hành hay không?
- Nói nhảm, đi lần này không biết bao lâu, bản Soái xuất chinh trước phải thỏa mãn hẵn nói tiếp!
Thành Thái Trạch lạnh rên một tiếng, bế mỹ nhân đi thẳng đến nội viện.
Hàn Bôn duỗi duỗi tay, thật là không có gì để nói.
Cuối cùng không cách nào, đành phải cho người tiếp tục đi theo đến bên ngoài phòng ngủ mới dừng lại, mắt mở trừng trừng coi Thành Thái Trạch bế nữ nhân vào nhà, vung tay lên, sai người vây quanh bên ngoài gian phòng này.
Vào phòng không có người ngoài phu nhân cũng chủ động, hai cánh tay vòng qua cổ Thành Thái Trạch, thẹn thùng lên tiếng.
- Vương gia…
Ai ngờ Thành Thái Trạch thần sắc trong nháy mắt biến đổi, thả nàng xuống, bên tai nàng rỉ tai vài câu.
Phu nhân sửng sốt, có chút kinh hãi nhìn hắn.
Thành Thái Trạch giận dữ nhìn nàng, phu nhân lập tức liên tục gật đầu, nhanh chóng cởi y phục của mình bò trên giường lăn lộn, hai người tạo ra chút động tĩnh, ngoài ra còn thêm tiếng thở dốc, tiếng rên.
Thành Thái Trạch nghiêng tai lắng nghe, sau đó nhanh đi đến cạnh một ngăn tủ, nhẹ nhàng đẩy ngăn tủ, lộ ra một cái cửa động, bên trong có bậc thang, nhanh chóng đi vào.
- A…A… A...
Trong phòng không bao lâu sau truyền đến các loại tiếng động của chuyện nam nữ, thanh âm rất rõ ràng, ba người ngươi đứng canh ở cửa nhìn nhau, vẻ mặt đều cổ quái, Hàn Bôn ở giữa càng là dở khóc dở cười, đưa một ngón tay móc móc lỗ tai, phát hiện việc này làm quá rồi, lại còn ở ngoài phòng của Thành đại soái quang minh chính đại nghe chuyện phòng the, hắn nháy mắt với tả hữu, cảnh cáo sau khi rời khỏi đây không thể nói lung tung.
Chư tướng ngồi quanh một cái bàn dài bên trong biệt viện uống trà, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, phát hiện bị một đám người mang mặt nạ màu đen giám sát, không biết rõ thực lực của những người này, nhưng Tạ Thăng lại đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Chỉ chốc lát sau, Thành Thái Trạch thân ảnh nhanh chóng xuất hiện ở ngoài cửa, đi nhanh tiến vào.
Chư tướng đứng lên, đang định lên tiếng hành lễ, Thành Thái Trạch lại đặt ngón tay ở trước môi, ý bảo mọi người im lặng, hành động này khiến mọi người càng thêm kỳ quái nhìn nhau.
Thành Thái Trạch đi tới chỗ ngồi, nói với mọi người xung quanh:
- Ta bảo Tạ Thăng ngăn chư vị ở lại ước chừng chư vị đã đoán được ý của bản soái. Vừa ra khỏi cửa lập tức sẽ có người đôn đốc đi theo chư vị chỉ có thể ở đây nói ngắn gọn. Chư vị xem cái này đi!
Hắn lấy ra một miếng ngọc điệp, để mọi người xem.
Nội dung bên trong ngọc điệp không đặc biệt, chính là phong Vương trát Thanh Chủ viết.
Các tướng lĩnh từng người kinh ngạc, thì ra Vương gia sớm có hành động, lần trước mọi người đùn đẩy chỉ là giả ý cự tuyệt mà thôi.
Trát cuối cùng về tay Thành Thái Trạch, Thành Thái Trạch trầm giọng nói:
- Chuyện phong vương trát kỳ thực gần một tháng trước cũng đã ở trên tay bản Vương!
Mọi người sửng sốt, một tháng trước, trước mắt căn bản không có dấu hiệu gì, quân tâm cũng không loạn như vậy. Nghĩa là Thanh Củ một tháng trước đã biết sẽ phát sinh việc này, lẽ nào loạn cục là do Thanh Chủ một tay mưu đồ?
Nhìn một chút phản ứng của mọi người, Thành Thái Trạch tiếp tục nói:
- Ta sau khi lấy được ngọc điệp này, vẫn chưa đồng ý, bởi vì biết cơ hội thành công không lớn, không muốn để chư vị huynh đệ mạo hiểm, mãi đến gần đây ta mới hiểu được chuyện xảy ra bệ hạ sớm có dự mưu, ta mới phát hiện thời cơ đã chín muồi! Chư vị theo ta nhiều năm, ta cũng hy vọng vinh hoa phú quý của chư vị được nâng cao thêm một bước, chưa được chư vị ủng hộ nên ta cũng không dám đồng ý, nói vậy chư vị trong lòng ít nhiều cũng có chút cân nhắc, không phải bản soái không tín nhiệm chư vị huynh đệ, chỉ là người nào dám cam đoan mọi người ở đây không ai thông đồng với Doanh Cửu Quang? Việc này không phải chuyện đùa, chuyện liên quan đến tính mệnh thân gia mọi người, há có thể lỗ mãng?
Mọi người nhìn nhau, cũng có chút không biết ở đây có người thông đồng Doanh Cửu Quang hay không, cho nên đều có chút không hiểu Thành Thái Trạch vì sao giờ lại dám nói vậy, lẽ nào đã tìm được người âm thầm cấu kết?
Thành Thái Trạch hiểu mọi người nghi hoặc điều gì.
- Bản soái giờ dám nói trắng ra, là muốn nói cho mọi người biết ta không cần biết mọi người ở đây có ai là thám tử của Doanh Cửu Quang hay không, cho dù có, Doanh Cửu Quang có thể cho ngươi bao nhiêu? Chỉ cần lần này làm được mọi người luận công ban thưởng không nói. riêng tài phú chiếm được trên tay Doanh Cửu Quang ta nguyện cùng chư vị huynh đệ chia đều. Doanh Cửu Quang dù thế nào đi nữa thưởng cũng không thể nào cho chư vị nhiều như vậy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...