Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 3187: Đại sự (1)



Ngoài miệng nhìn như thoải mái cười đùa, trong ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị lại như cất giấu một tia sâu sắc. Đối mặt với vị đã từng làm thuộc hạ này, trong lòng không có chút cảm khái là không thể nào! Từ lúc ở Thiên Nguyên Tinh đã thể hội qua sự không an phận của vị này, giờ này xem ra lại đâu chỉ dừng lại là không an phận, mà quả thực là to gan lớn mật! Buồn cười là khi đó nàng còn cùng Thiên Nguyên nơi đó tính lui tính tới lo được lo mất, quả thực là chuyện cười!
Bởi vì nàng biết nhiều hơn một chút so với người khác, bởi vì nàng biết sau lưng Miêu Nghị là bối cảnh của lục đạo. Tuy rằng cho đến tận bây giờ nàng không biết đến tột cùng Miêu Nghị trong lục đạo đó là thân phận gì, nhưng nàng rất hoài nghi chuyện Hắc Long Đàm có lục đạo nhúng tay vào. Dưới tình huống biết bối cảnh của Miêu Nghị, đương nhiên nàng phải nghĩ rằng có thể đánh thắng 500 vạn Đông Quân tinh nhuệ khẳng định nhận được lục đạo tương trợ.
- Nói cũng phải!
Miêu Nghị cười ha hả, điểm này hắn cũng thừa nhận. Chức Đại Đô Đốc Thiên Nhai của hắn này tại Thiên Nhai không có bất kỳ địa bàn, không quản được trên đầu Bích Nguyệt, cho dù dùng thân phận tuần tra Thiên Nhai kia cũng giống vậy, ngươi muốn tìm Bích Nguyệt gây phiền toái phải hỏi xem quan trên của Bích Nguyệt có đồng ý hay không?
- Nói đi nói lại thì, nhiều năm không gặp, cần gì phải vừa thấy mặt đã hùng hổ dọa người như thế?
Bích Nguyệt gõ ngón tay lên bàn một cái nói:
- Cái này phải hỏi chính ngươi, Phấn Nhi đâu? Ngươi nói mượn dùng xong sẽ trả, đến bây giờ cũng không thấy ngươi trả cho ta!
Miêu Nghị khóe miệng nhếch lên ý cười:
- Không phải ta không muốn trả lại ngươi, mà Phấn Nhi không muốn trở về!
Bích Nguyệt trợn mắt nói:
- Cái này tùy vào nàng ư? Ngươi chừng nào thì trở nên nghe lời như vậy, một con hồ ly tinh bảo ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó à?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta là thấy nàng đáng thương thôi!
- Bớt làm bộ làm tịch đi!
Bích Nguyệt lườm hắn một cái.
Miêu Nghị vội ho một tiếng nói:
- Nàng thật sự không muốn trở về! Cái kia... nàng đều nói với ta chuyện ngươi ép nàng làm với ngươi ta thật cảm thấy nàng thật đáng thương!
Bích Nguyệt lập tức tâm hoảng ý loạn, bất quá lại cố gắng trấn định nói:
- Nàng là sủng vật của ta, ta có thể ép nàng làm bất cứ gì!
Miêu Nghị dứt khoát đâm chọc nàng, cười khan nói:
- Ngươi ép nàng biến làm chuyện của nam nhân, ta nghĩ phía sau cũng không cần ta nhiều lời chứ?
Nếu là tình huống trước kia khẳng định hắn sẽ không nói ra, mà tình huống giờ này thì khác, địa vị đã chuyển đổi, có một sô việc đều có nội tình để không chế.
Bích Nguyệt đang gương mặt tươi cười trong nháy mắt đỏ bừng, hổ thẹn không chịu được, rủa thầm: “Hồ ly tinh chết tiệt! Đừng rơi vào tay ta, nếu không không giết chết không được!” Mấu chốt nhất là, nàng từng bảo Thiên Diện Yêu Hồ biến thành hình dáng Miêu Nghị, giờ này đối mặt với Miêu Nghị làm sao chịu nổi. Bất quá dù sao đã sống nhiều năm như vậy, hổ thẹn không chết người, nàng cười lạnh nói:
- Vậy thì thế nào? Ta tìm chút việc vui không được sao? Đàn ông các ngươi không một người nào tốt, nữ nhân trong nhà vứt bỏ không dùng, tự mình tìm người khác sung sướng... ta lại không trộm của người, có gì mà không được.
Lời chửi mắng kia phải kêu một trận bùm bùm, Miêu Nghị xem như phục nàng. Mắng một trận như vậy làm như là hắn làm chuyện gì không muốn người nhìn thấy vậy, vội vàng giơ tay đầu hàng nói:
- Được rồi, được rồi, đều là lỗi của ta được chưa? Hồ ly tinh kia ta cũng không có biện pháp trả cho ngươi, ở Luyện Ngục, bị bên kia giữ lại rồi!
Bích Nguyệt trong lòng vẫn còn hổ thẹn, cũng không biết hồ ly tinh chết tiệt kia có nói ra chuyện bảo nó biến thành hình dáng Ngưu Hữu Đức và chuyện đêm xuân hay không, bất quá tìm cái bậc thang đi xuống cũng vội vàng lảng tránh đề tài này, làm ra vẻ mặt ảm đạm mấy phần, hỏi:
- Tâm Nhi thế nào?
Nàng đã nhiều năm không có liên lạc với Hải Bình Tâm. Sau khi Hải Bình Tâm đi Luyện Ngục liền đứt đoạn liên lạc với bên ngoài nguyên nhân còn là Miêu Nghị không muốn Bích Nguyệt biết thân phận chân thật của hắn tại Luyện Ngục.
Miêu Nghị nói trấn an:
- Ngươi yên tâm, dựa vào thân phận địa vị của cha nàng, ở bên đó sẽ không bị ủy khuất gì. Nhưng thật ra ngươi, chúng ta cũng biết bao năm không có liên hệ, ngươi thế nào?
Bích Nguyệt bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
- Ta có thể có cái gì! Thiên Nguyên dù sao còn ở Doanh phủ, bao nhiêu người tương quan muốn cho chút mặt mũi, ta nơi này cũng không có người nào làm khó ta. Thiên Nguyên muốn trẻ con, những năm này một mực hy vọng ta sinh cho hắn một đứa, ta một mực không phối hợp!
Quan hệ với Thiên Nguyên chính nàng đều thấy không thuận. Đầu tiên là nàng dựa vào Thiên Nguyên mà sinh tồn. khi đó Thiên Nguyên quyền cao chức trọng, đối với nàng có thể nói quá xa cách. Sau đó xảy ra chuyện nàng ở Luyện Ngục, cộng thêm Thiên Nguyên lại thất bại. Nàng bày ra trạng thái độc lập tự chủ, kết quả Thiên Nguyên lại quấn lấy nàng không thả, cũng không giống như năm đó lạnh nhạt với nàng, mà thường chủ động chạy đến tìm nàng “ân ái”. Nàng phản đối, hắn liền cưỡng bách... theo năm dài tháng rộng, hai người dù sao có danh phận vợ chồng là sự thật, nàng có cự tuyệt nữa cũng không có ý nghĩa gì, vì thế lại ờm ờ sống cùng Thiên Nguyên thuận theo nó tự do phát triển! Miêu Nghị sửng sốt, không biết Thiên Nguyên nghĩ thế nào. Bất quá hắn có thể hiểu được sự rối rắm của Bích Nguyệt, ở chỗ này có trượng phu, tại Luyện Ngục cũng có trượng phu, tại Luyện Ngục sinh ra Hải Bình Tâm, nếu bên này lại sinh cho Thiên Nguyên một đứa con. Miêu Nghị hơi trầm mặc rồi nói:
- Ta đề nghị ngươi trước không cần sinh, qua một thời gian tính sau!
Bích Nguyệt đưa qua ly rượu không, ra hiệu cho hắn rót rượu, hỏi:
- Qua một thời gian ư? Có cách nói gì sao?
Miêu Nghị nâng bình rót rượu cho nàng, lắc đầu, điều này bảo hắn nói như thế nào, hắn lập tức muốn hạ tử thủ với Doanh gia, đến lúc đó phương diện tương quan sợ là sẽ không bỏ qua Thiên Nguyên, có thể bảo vệ Bích Nguyệt nàng cũng không tệ rồi, coi như cho Hải Uyên Khách một cái công đạo!
Chương trước Chương tiếp
Loading...