Phi Thiên
Chương 3175: Đề phòng có trá (1)
Đôi đũa của Hạ Hầu Lệnh lại dần dần ngừng lại, hầu kết lại nhảy lên.
Nghe được lời ấy, hắn chỉ cảm thấy dòng điện chạy hết cả người, thông suốt đến lông tơ cả người dựng đứng, ẩn ẩn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Không thể thu được tất cả thực lực của Hạ Hầu gia vào tay vẫn luôn nghẹn trong họng hắn, hiện giờ cơ hội vừa xuất hiện tựa hồ dễ như trở bàn tay, thật sự là làm hắn có chút khó kìm nổi lòng.
Hạ Hầu gia có lợi hay không tạm không nghĩ đến, thực rõ ràng chính là nếu theo lời đối phương nói chỗ tốt của hắn lại thật lớn.
Vệ Xu đứng ngoài quan sát thấy phản ứng của Hạ Hầu Lệnh thầm nghĩ không ổn. Ngưu Hữu Đức một lời đánh trúng điểm mấu chốt Hạ Hầu Lệnh luôn muốn đạt tới. Lão gia này thật sợ đã bị Ngưu Hữu Đức mê hoặc mà động tâm, lúc này âm thầm truyền âm nhắc nhở.
- Lão gia. Ngưu tặc miệng lưỡi như lưỡi gà, vạn nhất không thể bị mê hoặc! Lời cảnh tỉnh này đúng thời điểm, nhanh chóng thanh tĩnh đầu của Hạ Hầu gia đang nóng lên, trong ý triều mênh mông, truyền âm lại:
- Ta há lại không biết tiểu tặc này đang thi triển miệng lưỡi mê hoặc ta, nhưng mà lời nói thật cũng có vài phần đạo lý, cũng không phải lời vô căn cứ. Cứ tiếp tục làm theo như vậy, nếu đúng lời như lời hắn nói, Hạ Hầu gia chỉ là người qua đường, đối với Hạ Hầu gia cũng không có tổn thất gì.
Dưới khoảng cách gần như thế, Miêu Nghị tự nhiên nhận ra hai người đối phương đang âm thầm trao đổi truyền âm.
Hơi chút tà mị liếc mắt nhìn Vệ Xu, người này bên cáo già Hạ Hầu Thác nhiều năm, thực làm hắn có vài phần kiêng kị.
Đột nhiên ngay lúc này lại truyền âm cùng Hạ Hầu Lệnh, Miêu Nghị thật sự lo lắng người này sẽ phá hư đại sự của mình.
Nói trắng ra, Miêu Nghị cũng không lo lắng Hạ Hầu Lệnh, Dương Khánh đã sớm làm qua nghiên cứu với các quan lớn trong Thiên Đình, đánh giá với Hạ Hầu Lệnh cũng không cao. Trước khi đến Dương Khánh ngược lại nhắc nhở Miêu Nghị phải cẩn thận với Vệ Xu. Sở dĩ muốn Miêu Nghị cẩn thận, là bởi vì căn bản không thể thăm dò nguồn gốc sâu xa của Vệ Xu. Một người sờ không thấy nguồn gốc mới là người nguy hiểm nhất. Giống với Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia sờ không rõ sâu xa bên trong mới khiến người khác phải kiêng kị.
Đối với phong cách hành sự của Vệ Xu, Dương Khánh bên kia cũng không sờ được manh mối. Về việc của Vệ Xu còn nhắc nhở Miêu Nghị một chút, sau khi Hạ Hầu Thác về cõi tiên, quản gia tâm phúc bên người Hạ Hầu Lệnh mất tích, tổng quản của Hạ Hầu gia vẫn như cũ là Vệ Xu. Phụ tử hai đời ở Hạ Hầu gia, ba đời không mất quyền, cẩn thận nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.
Hai người sau khi chấm dứt truyền âm, Hạ Hầu Lệnh lại hạ đũa, gắp đồ ăn vào miệng.
- Đại đô đốc nói nhiều như vậy, thật là dọa ta sợ, chính là nghe như có chuyện như vậy, chỉ mong cụ thể tất làm theo ý người a!
Đây là phải tìm hiểu được kế hoạch cụ thể của Miêu Nghị, Miêu Nghị lại nghiêng đầu nhìn về Vệ Xu đứng một bên, hai hả cười nói:
- Trêu tức như vậy, chỉ do vui đùa, tán gẫu nữa đồ ăn thật sự sẽ lạnh.
Nói xong dùng đũa ăn món ăn, lại nâng chén kính đối phương.
Hạ Hầu Lệnh rất chờ mong nghe kế hoạch thiếu chút nữa nghẹn phun máu. Bất quá cũng nhìn ra ý tứ Miêu Nghị có điều tuyệt mật không tiện để người bên ngoài biết. Hắn cũng có thể lý giải, dù sao việc này xác thực không phải nhỏ, sau khi nâng chén đáp lại cũng cười nói:
- Vệ quản gia là người bên người ta tuyệt đối có tin tưởng, có gì cứ nói thẳng.
- Đây là tự nhiên.
Miêu Nghị cười đáp lại lại cúi người châm rượu cho hai bên. Lúc sau vừa uống rượu vừa thưởng thức hương vị thức ăn, chính là không hề đề cập đền chính sự.
Hạ Hầu Lệnh lắc đầu cười cười, nghiêng đầu biểu đạt ý tứ để Vệ Xu lui xuống.
Vệ Xu buồn bực, kế hoạch lớn đều để ta biết, giấu diếm chi tiết bên trong có ý tứ sao? Ta thật muốn lộ bí mật, lộ kế hoạch lớn này của ngươi ra ngoài cũng đã đủ phá hư chuyện của ngươi. Có ý tứ gì chứ, chẳng lẽ còn có bí ẩn ngoài kế hoạch không muốn để ta biết?
Mặc kệ thế nào, hắn vẫn cung kính hạ thấp người một chút, bình tĩnh ly khai.
Chính là trước khi đi ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có chút thâm sâu. Thử nghĩ thời điểm lão thái gia làm gia chủ nào đến lượt tiểu tử miệng còn hôi sữa này trước mắt gia chủ ăn nói bừa bãi. Xem động tĩnh của Nhị gia, đã có điểm bị Ngưu Hữu Đức dắt mũi chênh lệch lúc đó so sánh với lúc này khiến trong lòng dâng lên một chút bi thương.
Miêu Nghị nghiêng đầu chú ý đến phản ứng của hắn, giống như Vệ Xu suy nghĩ, kế hoạch lớn đã cho hắn biết có giấu chi tiết cũng không có ý nghĩa. Miêu Nghị chính là muốn thử một chút quan hệ giữa Vệ Xu và Hạ Hầu Lệnh, hy vọng có thể từ trên chi tiết nhìn ra được cái gì, đến cũng đã đến rồi có thể tiến sâu càng nhiều tự nhiên càng tốt.
Nhưng mà vẫn chưa nhìn ra Vệ Xu có chút bất kính gì với Hạ Hầu Lệnh, thật uổng phí làm tiểu nhân rồi.
Đợi Vệ Xu đi mất, Hạ Hầu Lệnh nói:
- Đại đô đốc hiện giờ có thể nói chuyện thoải mái rồi?
- Ngưu mỗ thật là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.
Miêu Nghị vui tươi cười một tiếng, chợt nghiêng người, đè thấp giọng nói, cũng không truyền âm, cứ như vậy thấp giọng nói. Nguyên nhân cũng không có gì, chỉ muốn xem thử trình độ chờ mong của Hạ Hầu Lệnh này với chuyện này như thế nào.
Sau đó thấy Hạ Hầu Lệnh cũng càng nghiêng thân mình về trước, hai người cơ hồ đụng nhau trên cái bàn. Sau này sẽ phán đoán Hạ Hầu Lệnh như thế nào, trong lòng Miêu Nghĩ đã hiểu rõ.
Hạ Hầu Lệnh nghe thật cẩn thận, bởi vì xác thực để y chuyện này, cũng không lưu tâm đến ánh mắt lóe ra ngẫu nhiên kia của Miêu Nghị. Ngược lại nghe xong lộ ra thần sắc suy ngẫm, thỉnh thoảng còn cân nhắc chi tiết vấn đề với Miêu Nghị một phen.
Nghe được lời ấy, hắn chỉ cảm thấy dòng điện chạy hết cả người, thông suốt đến lông tơ cả người dựng đứng, ẩn ẩn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Không thể thu được tất cả thực lực của Hạ Hầu gia vào tay vẫn luôn nghẹn trong họng hắn, hiện giờ cơ hội vừa xuất hiện tựa hồ dễ như trở bàn tay, thật sự là làm hắn có chút khó kìm nổi lòng.
Hạ Hầu gia có lợi hay không tạm không nghĩ đến, thực rõ ràng chính là nếu theo lời đối phương nói chỗ tốt của hắn lại thật lớn.
Vệ Xu đứng ngoài quan sát thấy phản ứng của Hạ Hầu Lệnh thầm nghĩ không ổn. Ngưu Hữu Đức một lời đánh trúng điểm mấu chốt Hạ Hầu Lệnh luôn muốn đạt tới. Lão gia này thật sợ đã bị Ngưu Hữu Đức mê hoặc mà động tâm, lúc này âm thầm truyền âm nhắc nhở.
- Lão gia. Ngưu tặc miệng lưỡi như lưỡi gà, vạn nhất không thể bị mê hoặc! Lời cảnh tỉnh này đúng thời điểm, nhanh chóng thanh tĩnh đầu của Hạ Hầu gia đang nóng lên, trong ý triều mênh mông, truyền âm lại:
- Ta há lại không biết tiểu tặc này đang thi triển miệng lưỡi mê hoặc ta, nhưng mà lời nói thật cũng có vài phần đạo lý, cũng không phải lời vô căn cứ. Cứ tiếp tục làm theo như vậy, nếu đúng lời như lời hắn nói, Hạ Hầu gia chỉ là người qua đường, đối với Hạ Hầu gia cũng không có tổn thất gì.
Dưới khoảng cách gần như thế, Miêu Nghị tự nhiên nhận ra hai người đối phương đang âm thầm trao đổi truyền âm.
Hơi chút tà mị liếc mắt nhìn Vệ Xu, người này bên cáo già Hạ Hầu Thác nhiều năm, thực làm hắn có vài phần kiêng kị.
Đột nhiên ngay lúc này lại truyền âm cùng Hạ Hầu Lệnh, Miêu Nghị thật sự lo lắng người này sẽ phá hư đại sự của mình.
Nói trắng ra, Miêu Nghị cũng không lo lắng Hạ Hầu Lệnh, Dương Khánh đã sớm làm qua nghiên cứu với các quan lớn trong Thiên Đình, đánh giá với Hạ Hầu Lệnh cũng không cao. Trước khi đến Dương Khánh ngược lại nhắc nhở Miêu Nghị phải cẩn thận với Vệ Xu. Sở dĩ muốn Miêu Nghị cẩn thận, là bởi vì căn bản không thể thăm dò nguồn gốc sâu xa của Vệ Xu. Một người sờ không thấy nguồn gốc mới là người nguy hiểm nhất. Giống với Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia sờ không rõ sâu xa bên trong mới khiến người khác phải kiêng kị.
Đối với phong cách hành sự của Vệ Xu, Dương Khánh bên kia cũng không sờ được manh mối. Về việc của Vệ Xu còn nhắc nhở Miêu Nghị một chút, sau khi Hạ Hầu Thác về cõi tiên, quản gia tâm phúc bên người Hạ Hầu Lệnh mất tích, tổng quản của Hạ Hầu gia vẫn như cũ là Vệ Xu. Phụ tử hai đời ở Hạ Hầu gia, ba đời không mất quyền, cẩn thận nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.
Hai người sau khi chấm dứt truyền âm, Hạ Hầu Lệnh lại hạ đũa, gắp đồ ăn vào miệng.
- Đại đô đốc nói nhiều như vậy, thật là dọa ta sợ, chính là nghe như có chuyện như vậy, chỉ mong cụ thể tất làm theo ý người a!
Đây là phải tìm hiểu được kế hoạch cụ thể của Miêu Nghị, Miêu Nghị lại nghiêng đầu nhìn về Vệ Xu đứng một bên, hai hả cười nói:
- Trêu tức như vậy, chỉ do vui đùa, tán gẫu nữa đồ ăn thật sự sẽ lạnh.
Nói xong dùng đũa ăn món ăn, lại nâng chén kính đối phương.
Hạ Hầu Lệnh rất chờ mong nghe kế hoạch thiếu chút nữa nghẹn phun máu. Bất quá cũng nhìn ra ý tứ Miêu Nghị có điều tuyệt mật không tiện để người bên ngoài biết. Hắn cũng có thể lý giải, dù sao việc này xác thực không phải nhỏ, sau khi nâng chén đáp lại cũng cười nói:
- Vệ quản gia là người bên người ta tuyệt đối có tin tưởng, có gì cứ nói thẳng.
- Đây là tự nhiên.
Miêu Nghị cười đáp lại lại cúi người châm rượu cho hai bên. Lúc sau vừa uống rượu vừa thưởng thức hương vị thức ăn, chính là không hề đề cập đền chính sự.
Hạ Hầu Lệnh lắc đầu cười cười, nghiêng đầu biểu đạt ý tứ để Vệ Xu lui xuống.
Vệ Xu buồn bực, kế hoạch lớn đều để ta biết, giấu diếm chi tiết bên trong có ý tứ sao? Ta thật muốn lộ bí mật, lộ kế hoạch lớn này của ngươi ra ngoài cũng đã đủ phá hư chuyện của ngươi. Có ý tứ gì chứ, chẳng lẽ còn có bí ẩn ngoài kế hoạch không muốn để ta biết?
Mặc kệ thế nào, hắn vẫn cung kính hạ thấp người một chút, bình tĩnh ly khai.
Chính là trước khi đi ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị có chút thâm sâu. Thử nghĩ thời điểm lão thái gia làm gia chủ nào đến lượt tiểu tử miệng còn hôi sữa này trước mắt gia chủ ăn nói bừa bãi. Xem động tĩnh của Nhị gia, đã có điểm bị Ngưu Hữu Đức dắt mũi chênh lệch lúc đó so sánh với lúc này khiến trong lòng dâng lên một chút bi thương.
Miêu Nghị nghiêng đầu chú ý đến phản ứng của hắn, giống như Vệ Xu suy nghĩ, kế hoạch lớn đã cho hắn biết có giấu chi tiết cũng không có ý nghĩa. Miêu Nghị chính là muốn thử một chút quan hệ giữa Vệ Xu và Hạ Hầu Lệnh, hy vọng có thể từ trên chi tiết nhìn ra được cái gì, đến cũng đã đến rồi có thể tiến sâu càng nhiều tự nhiên càng tốt.
Nhưng mà vẫn chưa nhìn ra Vệ Xu có chút bất kính gì với Hạ Hầu Lệnh, thật uổng phí làm tiểu nhân rồi.
Đợi Vệ Xu đi mất, Hạ Hầu Lệnh nói:
- Đại đô đốc hiện giờ có thể nói chuyện thoải mái rồi?
- Ngưu mỗ thật là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử.
Miêu Nghị vui tươi cười một tiếng, chợt nghiêng người, đè thấp giọng nói, cũng không truyền âm, cứ như vậy thấp giọng nói. Nguyên nhân cũng không có gì, chỉ muốn xem thử trình độ chờ mong của Hạ Hầu Lệnh này với chuyện này như thế nào.
Sau đó thấy Hạ Hầu Lệnh cũng càng nghiêng thân mình về trước, hai người cơ hồ đụng nhau trên cái bàn. Sau này sẽ phán đoán Hạ Hầu Lệnh như thế nào, trong lòng Miêu Nghĩ đã hiểu rõ.
Hạ Hầu Lệnh nghe thật cẩn thận, bởi vì xác thực để y chuyện này, cũng không lưu tâm đến ánh mắt lóe ra ngẫu nhiên kia của Miêu Nghị. Ngược lại nghe xong lộ ra thần sắc suy ngẫm, thỉnh thoảng còn cân nhắc chi tiết vấn đề với Miêu Nghị một phen.