Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 316-2: Bắt chẹt (Hạ)



Chỉ chốc lát sau Diêm Tu cùng Giang Vân Lộ cùng nhau gõ cửa mà vào, sắc mặt của hai người đều khó coi.
Miêu Nghị vừa nhìn lập tức cảm thấy kỳ quái, hắn sắp sửa phải đi Tinh Tú Hải, không hề muốn phải uốn lưng khom mình bồi tiếp tên Trầm Phong Hoa kia, chuyện này giao cho Diêm Tu cùng Giang Vân Lộ đối phó. Lúc này nhìn thấy sắc mặt hai người có vẻ khác thường không khỏi hỏi:
- Thế nào?
Giang Vân Lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Sơn chủ, Trầm Chấp Sự kia nói chất lượng thuyền chúng ta không đạt, muốn báo lên Trấn Ất điện hỏi tội.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Trước đó thấy y ăn ăn uống uống thật cao hứng, cũng không thấy xuất hiện vấn đề gì. Giang Vân Lộ, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có chế tạo thuyền đúng như đồ án hay không?
Giang Vân Lộ thi lễ nói:
- Sơn chủ, chuyện lớn như vậy thuộc hạ nào dám ăn bớt vật liệu, làm như vậy rõ ràng là chán sống rồi. Thuộc hạ có thể bảo đảm tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nhưng…
Miêu Nghị cau mày nói:
- Không thành vấn đề ngươi còn nhưng nhị gì nữa?
Giang Vân Lộ cười khổ nói:
- Nếu như Trầm Chấp Sự muốn cố ý bới lông tìm vết, chúng ta cũng không có cách nào…
Có mấy lời y không tiện nói, bèn nhìn Diêm Tu chắp tay.
Diêm Tu tiến lên một bước, thấp giọng nói với Miêu Nghị:
- Trầm Chấp Sự ám hiệu chúng ta cho một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, chuyện này coi như qua.
Miêu Nghị chợt hiểu ra, rõ ràng là tên này muốn nhân cơ hội bắt chẹt làm tiền, làm sao Đông Lai động lấy ra được một trăm viên Nguyện Lực Châu, đây rõ ràng là đòi Miêu Nghị hắn. Con bà nó, lão tử sắp phải đi Tinh Tú Hải chịu chết rồi, ngươi còn dám tới đây bắt chẹt ta, từng thấy tiêu tiền mua mạng người chưa, thật là ép người quá đáng!
- Con bà nó, một Chấp Sự quèn còn chưa quản được ta, bên trên ta còn có Nam Tuyên phủ kia mà!
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Một cọng lông cũng đừng mơ!
- Đại nhân, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, nếu như y trở về Trấn Ất điện nói lung tung, sợ là có chút phiền phức.
Diêm Tu nhắc nhở một tiếng.
Miêu Nghị ra vẻ trầm ngâm, nói với hai người:
- Nếu cứ để y ở lại nơi này cũng không phải là cách, vạn nhất âm thầm táy máy tay chân ở trên thuyền... Trước hết hãy trấn an y, chờ sau khi y rời khỏi thuyền này rồi hãy nói. Diêm Tu, lão đi nói cho y biết, cứ nói trên người chúng ta cũng không có nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, sau khi trở về Trấn Hải sơn sẽ có trọng tạ.
Diêm Tu không biết nói gì, theo ý Đại nhân rõ ràng là không muốn cho…
Miêu Nghị trừng mắt, Diêm Tu không thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh rời đi…
-----------
Ngày kế Giang Vân Lộ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng tống tiễn được đám ôn thần này đi. Ngay sau đó y lại nở một nụ cười cười khổ, Miêu Nghị lệnh cho nhân mã Đông Lai động tạm thời di cư lên trên thuyền ở, đợi đến ba tháng sau chính thức bàn giao.
Dương Khánh đang ở trên đường đi cùng Trầm Phong Hoa trở về có hơi buồn bực, ít nhiều gì cũng y đưa chút lễ vật cho Trầm Phong Hoa, ai ngờ hỏi lúc ý kiến Trầm Phong Hoa đối với chuyến thị sát lần này, đối phương lại nói lòng vòng quanh co, không cho một câu trả lời xác thực, làm Dương Khánh âm thầm có hơi tức giận.
Chuyện làm Dương Khánh bất ngờ hơn nữa là lúc đi tới đường rẽ vào Trấn Hải sơn, Trầm Phong Hoa lại nói muốn lên Trấn Hải sơn xem thử.
Người ta là Chấp Sự có quyền thị sát cấp dưới, Dương Khánh cũng không tiện nói gì, không thể làm gì khác hơn là phụng bồi y đi Trấn Hải sơn một chuyến.
Chỉ có Miêu Nghị và Diêm Tu biết vị Chấp Sự Đại nhân kia muốn làm gì, đây là tới Trấn Hải sơn thu tiền, ai bảo Miêu đại sơn chủ hứa trọng tạ.
Sau khi an bài xong cho nhân mã của Dương Khánh, Miêu Nghị gọi Diêm Tu tới ra lệnh:
- Không được thất lễ với bên phủ chủ, về phần tên mập họ Trầm kia, không cho y một giọt nước nào cả, để ta xem y sẽ ở lại bao lâu!
Diêm Tu cười khổ nói:
- Sơn chủ, làm như vậy có phải hơi quá đáng không?
Thiên nhi cùng Tuyết nhi cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Ta còn không sợ, lão sợ cái gì, truyền pháp chỉ ta, ai dám kháng chỉ không tuân len lén đi nịnh hót thử xem. Từ sau khi bản tọa tới Trấn Hải sơn này vẫn chưa từng giết ai, đã cảm thấy tay chân ngứa ngáy.
-----------
Bên trong trạch viện đãi khách Trấn Hải sơn, Trầm Phong Hoa đang ung dung nhàn nhã ngồi trên chủ vị phòng khách chờ đợi.
Bất quá rất nhanh y phát hiện vẻ khác thường, sau khi vào cửa nghỉ chân, ngay từ đầu được đón tiếp nhiệt tình, thế nhưng sau đó chỉ bưng lên một chén trà, kế tiếp không ai ở bên cạnh hầu hạ phục vụ nịnh nọt, bên ngoài lại không nghe được một thanh âm nào. Y đang suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì, chợt Trương Bộ Bình một trong hai tên thủ hạ theo y từ bên ngoài đi vào, ghé sát bên tai Trầm Phong Hoa nói:
- Chấp Sự, không biết xảy ra chuyện gì, người phục vụ của trạch viện rút lui đi cả rồi.
Rút lui đi rồi? Trầm Phong Hoa sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, xem ra tên Miêu Nghị kia muốn lúc tặng đồ không có quá nhiều người nhìn thấy, hẳn là sắp tới đây, tức thì khoát tay cười nói:
- Không sao, khách tùy chủ vậy.
Y đã nói như vậy, thủ hạ tả hữu còn có thể có ý kiến gì.
Thế nhưng đợi gần nửa ngày không thấy bóng dáng ai tới cửa, lại không ai châm trà rót nước, thậm chí không có cả chút thức ăn vặt. Bình thường y đi tuần sát lúc nào cũng được chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, hôm nay thật sự là gặp quỷ.
Chờ đến khi trời sắp tối, Trầm Phong Hoa ngồi không yên, mặc dù chút thời gian này đối với tu sĩ là không đáng kể gì, ngồi tĩnh tọa tu luyện bất quá một cái chớp mắt đã qua, nhưng ngồi chờ như vậy cũng rất bực tức, sắc mặt sa sầm ra lệnh:
- Trương Bộ Bình, đi xem thử chuyện gì xảy ra.
- Dạ!
Trương Bộ Bình lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Trương Bộ Bình vội vã trở lại bẩm:
- Chấp Sự, bọn Miêu Nghị đều ở chỗ Dương Khánh, đang bày tiệc chiêu đãi người của Dương Khánh.
Trầm Phong Hoa có cảm giác như mình bị đùa giỡn, thế nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng, chỉ là một sơn chủ nào dám làm như vậy, rốt cục đứng dậy nói:
- Dẫn đường, đi xem thử.
Ba người ra cửa, ánh trăng bên ngoài khá đẹp, Trương Bộ Bình dẫn đường ở phía trước, đi một mạch tới một tòa biệt viện khác ở lưng chừng núi. Vừa đi tới cửa viện là có thể ngửi được mùi thơm rượu thịt, tiếng cười nói ồn ào từ bên trong truyền ra.
Bên này náo nhiệt, mình thân là sứ giả phía trên xuống thế nhưng không có ai mời gọi. Trầm Phong Hoa lập tức vung tay áo gạt thủ vệ ngoài cửa ra, xông thẳng vào đại sảnh yến hội.
Bên trong đại sảnh Dương Khánh ngồi ở vị trí đầu não ở giữa, bọn Miêu Nghị hai bên tả hữu thành hai hàng. Cả bọn đang uống tới lúc vui say, nâng chén mời nhau không ngớt. Thình lình xuất hiện khách không mời mà đến làm bên trong đại sảnh bất chợt yên tĩnh, mọi người nhất tề nhìn về phía Trầm Phong Hoa đứng ở cửa nhìn vòng quanh đại sảnh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...