Phi Thiên
Chương 3023: Tín hiệu bất thường (2)
- Sau khi hai người thương nghị rõ ràng một phen, Miêu Nghị nhanh chóng liên lạc với Hạ Hầu Thừa Vũ, báo cho nàng biết những phán đoán về sự việc lần này.
Đương nhiên hắn sẽ không đề cập đến một số việc với Hạ Hầu Thừa Vũ, nhưng là bởi vì để Hạ Hầu Thừa Vũ có thể an tâm, sợ nàng lại làm ra việc gì ngu xuẩn, vì thế hắn cũng không muốn nó rõ tường tận.
Khi biết được Thanh Chủ cố ý rèn luyện con trai mình, Hạ Hầu Thừa Vũ vừa mừng vừa sợ, mừng là bời vì Thanh chủ không bỏ mặc con trai mình, nhưng sợ là sợ con trai nàng phải chịu khổ.
Miêu Nghị liên tục nhắc nhở:
- Nương nương, không được để điện hạ biết việc này, bệ hạ là một người cực kỳ khôn khéo, rất hiểu rõ bản tính của điện hạ, chi cần làm ra vẻ một chút cũng đủ để bệ hạ nhìn thấy rồi, vì vậy chỉ cần thuận theo tự nhiên mà thôi, điện hạ sẽ hữu kinh vô hiểm, không gặp phải chuyện gì lớn, nếu không, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Mặt khác, nương nương cũng phải cố tỏ ra như bình thường, trong lòng nương nương hiêu rõ là tốt rồi, không được nói với bất kỳ ai, nghìn vạn lần không để cho người khác nhìn thấu...
- Xác nhận chuyện Thanh Chủ gọi Thiên Phi hồi cung chưa?
Doanh Thiên Vương Phủ, Doanh Cửu Quang nghe bẩm báo thì kinh ngạc hỏi lại.
Tả Nhi đến đây báo cáo tin tức đã gật đầu khẳng định:
- Nhất định không lầm, bên Thiên Phi cùng đã sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị khởi hành rồi.
Tay Doanh Cửu Quang vuốt ve chòm râu, đi qua đi lại trong đỉnh viện:
- Nhà mẹ đẻ của Thiên Phi bị chèn ép nhiều năm như vậy, hiếu kỳ của Hạ Hầu Thác còn chưa qua, thời điểm này mà Thanh Chủ lại ra quyết định như vậy, thực sự không bình thường.
Tả Nhi:
- Đúng là rất bất thường, nhưng có lẽ là chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, ai ai cũng biết Thanh Chủ sủng ái Thiên Phi, có lẽ Thanh Chủ chỉ đơn giản là nhớ Thiên Phi nên vội vã gọi nàng trở về thôi.
Doanh Cửu Quang lắc đầu:
- Đã trôi qua nhiêu năm như vậy rôi, sao lại không đợi được thêm hai ba năm nữa? Bên cạnh Thanh Chủ không thiếu nữ nhân, không cần khao khát đến mức này, huống chi hắn còn thường xuyên chạy đến chỗ Thiên Phi vụng trộm, ai có thể ngăn cản hắn tìm Thiên Phi cầu hoan chứ? Có ở cạnh hay không cũng chẳng khác biệt gì quá lớn.
Tả Nhi:
- Nếu nói như thế, chẳng lẽ Thanh Chủ đang muốn ra tay với Hạ Hầu gia sao?
Doanh Cửu Quan vẫn đang cân nhắc không chắc chắn lắm:
- Khó mà nói trước được điều gì, cũng có thể là Thanh Chủ đã suy tính thế này, đây cũng là cơ hội để Thiên Phi có thể leo lên đỉnh cao.
Nhà mẹ đẻ Thiên Phi Chiến Như Ý đã chờ đợi vạn năm, đột nhiên có ý chỉ trở về Thiên Cung, chuyện này đối với đại đa số mọi người đều chẳng là vấn đề gì, tuy nhiên một số người đang có vị trí trong triều đình rất mẫn cảm nên ý thức được có gì đó không đúng lắm, bọn họ nghĩ Thanh Chủ đang phát ra tín hiệu bất thường, bởi vì không đúng thời cơ.
Trong lúc nhất thời, chỉ cần là người có mắt thì đều tập trung ánh nhìn của mình vào hậu cung Thiên Đình.
Ánh mắt đám người này nhìn chằm chằm vào hậu cung, một đám phụ nữ trong hậu cung lập tức náo nhiệt hẳn lên, tất cả đều bất đầu hành động, sai người đi khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Cảm nhận được biến hóa khác thường ở hậu cung, người phát ra tín hiệu bất thường, Thanh Chủ lại không có động thái nào khác, giống hệt như trước kia, thường xuyên đi đến Đông Cung Thiên Phi.
Đương nhiên, Thanh Chủ sẽ không ngâm mình mãi trong nữ sắc mà buông bỏ tu luyện.
- Thiên Phi nương nương!
Vào ngày thứ ba kể từ khi Thanh Chủ rời khỏi Đông Cung trở về bế quan tại Vĩnh Sinh Điện, bên trong Đông Cung, Ngân Sương, Bạch Tuyết đều đang quỳ gối trước mặt Chiến Như Ý dập đầu liên hồi, thanh âm cầu khẩn ni non.
Chiến Như Ý lẳng lặng đứng đó, đáy mắt lạnh lẽo nhìn các nàng.
- Nương nương, nếu ngài không đồng ý, Vương gia sẽ giết chết hai người chúng ta đó.
Ngân Sương bắt đầu thút thít cầu xin. Bạch Tuyết cũng rơi lệ đầy mặt:
- Nương nương, chúng nô tỳ hầu hạ nương nương nhiều năm như vậy, không có công lao cùng có khổ lao, ngài cứu bọn nô tỳ đi!
Vẻ mặt Chiến Như Ý vẫn không thay đổi xoay người rời đi, không nói dù chỉ một tiếng, nàng tiến vào tĩnh thất, cánh cửa đá nặng trịch dần dần khép lại.
- Cha...
Sau mấy ngày, một màn khóc rống cầu xin lại xuất hiện trong nội viện Doanh Thiên Vương Phủ, mẹ của Chiến Như Ý Doanh Lạc Hoàn quỳ gối ốm lấy chân Doanh Cửu Quan chảy nước mắt ròng ròng.
Tả Nhi và Doanh Vô Màn đứng một bên nhíu mày không nói tiếng nào.
- Tự ngươi ngẫm lại đi, từ nhỏ đến lớn ta có bạc đài ngươi ngày nào không?
Daonh Cửu Quang chỉ vào đầu Doanh Lạc Hoàn gầm lên:
- Bổn vương đã từng hại con gái ngươi chưa? Chẳng lẽ bổn vương làm vậy không phải vì tốt cho con bé đó sao? Chính ngươi nhìn xem đứa con gái của ngươi là dạng người thế nào đi, người Doanh gia đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết trên người nàng rồi, có bao giờ nàng nghe lọt tai lời bổn vương nói hay không, nàng đã báo đáp chúng ta như vậy đó sao? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng một khi trờ thành Thiên Phi thì bổn vương không thể làm gì được nàng sao?
- Cha! Con gái cầu xin người mà, con gái van cầu người mà, đừng ép nàng nữa...
Doanh Lạc Hoàn nước mắt như suối tuôn ngẩng đầu nhìn phụ thân mình lắc đầu van nài.
- Ta muốn tốt cho nó mà trong mắt ngươi lại biêt thành ép nàng rồi sao? Tốt lắm! Cút cho ta!
Doanh Cửu Quang đột nhiên nổi trận lôi đỉnh, đá một cước khiến Doanh Lạc Hoàn bay ra ngoài, nện vào bậc thang ngoài cửa, nôn ra máu.
Tả Nhi nhanh chóng đuổi theo nâng Doanh Lạc Hoàn đứng dậy.
Doanh Vô Mãn tức thì chắp tay khuyên giải Doanh Cửu Quan đang đi tới đi lui thở phì phì tức giận nói:
- Phụ vương bớt giận!
Doanh Cửu Quan lại phẫn nộ quát lên, chỉ ra Doanh Lạc Hoàn đang chật vật không chịu nổi ờ bên ngoài, khóe miệng vẫn còn rướm máu.
Tả Nhi nhanh chóng đỡ Doanh Lạc Hoàn rời khỏi, tránh đầu sóng ngọn gió.
Thiên Cung, trong đình việc của cầm Phi, Ngân Sương đi vào không chút trở ngại, cầm Phi vừa nghe tin liền ra ngoài nghênh tiếp.
Nhưng sau một lúc đàm luận bí mật trong nội viên, sắc mặt của Cầm Phi trắng bệch trong nháy mắt, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi lên trên ghế, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ngân Sương.
Ngân Sương đi từng bước từng bước đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm cầm Phi, cất giọng hờ hững:
- Sao đây, ngươi không đồng ý à?
- Tại sao lại là ta chứ?
Cầm Phi lắc đầu đầy khổ sở, vẻ mặt đau buồn hỏi:
- Rò ràng chi cần một câu nói của Thiên Phi nương nương làm có thể hoàn thành chuyện này rồi, vì sao lại buộc ta phải mạo hiểm lớn như vậy chứ? Vì sao?
Đương nhiên hắn sẽ không đề cập đến một số việc với Hạ Hầu Thừa Vũ, nhưng là bởi vì để Hạ Hầu Thừa Vũ có thể an tâm, sợ nàng lại làm ra việc gì ngu xuẩn, vì thế hắn cũng không muốn nó rõ tường tận.
Khi biết được Thanh Chủ cố ý rèn luyện con trai mình, Hạ Hầu Thừa Vũ vừa mừng vừa sợ, mừng là bời vì Thanh chủ không bỏ mặc con trai mình, nhưng sợ là sợ con trai nàng phải chịu khổ.
Miêu Nghị liên tục nhắc nhở:
- Nương nương, không được để điện hạ biết việc này, bệ hạ là một người cực kỳ khôn khéo, rất hiểu rõ bản tính của điện hạ, chi cần làm ra vẻ một chút cũng đủ để bệ hạ nhìn thấy rồi, vì vậy chỉ cần thuận theo tự nhiên mà thôi, điện hạ sẽ hữu kinh vô hiểm, không gặp phải chuyện gì lớn, nếu không, kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Mặt khác, nương nương cũng phải cố tỏ ra như bình thường, trong lòng nương nương hiêu rõ là tốt rồi, không được nói với bất kỳ ai, nghìn vạn lần không để cho người khác nhìn thấu...
- Xác nhận chuyện Thanh Chủ gọi Thiên Phi hồi cung chưa?
Doanh Thiên Vương Phủ, Doanh Cửu Quang nghe bẩm báo thì kinh ngạc hỏi lại.
Tả Nhi đến đây báo cáo tin tức đã gật đầu khẳng định:
- Nhất định không lầm, bên Thiên Phi cùng đã sắp xếp ổn thỏa chuẩn bị khởi hành rồi.
Tay Doanh Cửu Quang vuốt ve chòm râu, đi qua đi lại trong đỉnh viện:
- Nhà mẹ đẻ của Thiên Phi bị chèn ép nhiều năm như vậy, hiếu kỳ của Hạ Hầu Thác còn chưa qua, thời điểm này mà Thanh Chủ lại ra quyết định như vậy, thực sự không bình thường.
Tả Nhi:
- Đúng là rất bất thường, nhưng có lẽ là chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, ai ai cũng biết Thanh Chủ sủng ái Thiên Phi, có lẽ Thanh Chủ chỉ đơn giản là nhớ Thiên Phi nên vội vã gọi nàng trở về thôi.
Doanh Cửu Quang lắc đầu:
- Đã trôi qua nhiêu năm như vậy rôi, sao lại không đợi được thêm hai ba năm nữa? Bên cạnh Thanh Chủ không thiếu nữ nhân, không cần khao khát đến mức này, huống chi hắn còn thường xuyên chạy đến chỗ Thiên Phi vụng trộm, ai có thể ngăn cản hắn tìm Thiên Phi cầu hoan chứ? Có ở cạnh hay không cũng chẳng khác biệt gì quá lớn.
Tả Nhi:
- Nếu nói như thế, chẳng lẽ Thanh Chủ đang muốn ra tay với Hạ Hầu gia sao?
Doanh Cửu Quan vẫn đang cân nhắc không chắc chắn lắm:
- Khó mà nói trước được điều gì, cũng có thể là Thanh Chủ đã suy tính thế này, đây cũng là cơ hội để Thiên Phi có thể leo lên đỉnh cao.
Nhà mẹ đẻ Thiên Phi Chiến Như Ý đã chờ đợi vạn năm, đột nhiên có ý chỉ trở về Thiên Cung, chuyện này đối với đại đa số mọi người đều chẳng là vấn đề gì, tuy nhiên một số người đang có vị trí trong triều đình rất mẫn cảm nên ý thức được có gì đó không đúng lắm, bọn họ nghĩ Thanh Chủ đang phát ra tín hiệu bất thường, bởi vì không đúng thời cơ.
Trong lúc nhất thời, chỉ cần là người có mắt thì đều tập trung ánh nhìn của mình vào hậu cung Thiên Đình.
Ánh mắt đám người này nhìn chằm chằm vào hậu cung, một đám phụ nữ trong hậu cung lập tức náo nhiệt hẳn lên, tất cả đều bất đầu hành động, sai người đi khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Cảm nhận được biến hóa khác thường ở hậu cung, người phát ra tín hiệu bất thường, Thanh Chủ lại không có động thái nào khác, giống hệt như trước kia, thường xuyên đi đến Đông Cung Thiên Phi.
Đương nhiên, Thanh Chủ sẽ không ngâm mình mãi trong nữ sắc mà buông bỏ tu luyện.
- Thiên Phi nương nương!
Vào ngày thứ ba kể từ khi Thanh Chủ rời khỏi Đông Cung trở về bế quan tại Vĩnh Sinh Điện, bên trong Đông Cung, Ngân Sương, Bạch Tuyết đều đang quỳ gối trước mặt Chiến Như Ý dập đầu liên hồi, thanh âm cầu khẩn ni non.
Chiến Như Ý lẳng lặng đứng đó, đáy mắt lạnh lẽo nhìn các nàng.
- Nương nương, nếu ngài không đồng ý, Vương gia sẽ giết chết hai người chúng ta đó.
Ngân Sương bắt đầu thút thít cầu xin. Bạch Tuyết cũng rơi lệ đầy mặt:
- Nương nương, chúng nô tỳ hầu hạ nương nương nhiều năm như vậy, không có công lao cùng có khổ lao, ngài cứu bọn nô tỳ đi!
Vẻ mặt Chiến Như Ý vẫn không thay đổi xoay người rời đi, không nói dù chỉ một tiếng, nàng tiến vào tĩnh thất, cánh cửa đá nặng trịch dần dần khép lại.
- Cha...
Sau mấy ngày, một màn khóc rống cầu xin lại xuất hiện trong nội viện Doanh Thiên Vương Phủ, mẹ của Chiến Như Ý Doanh Lạc Hoàn quỳ gối ốm lấy chân Doanh Cửu Quan chảy nước mắt ròng ròng.
Tả Nhi và Doanh Vô Màn đứng một bên nhíu mày không nói tiếng nào.
- Tự ngươi ngẫm lại đi, từ nhỏ đến lớn ta có bạc đài ngươi ngày nào không?
Daonh Cửu Quang chỉ vào đầu Doanh Lạc Hoàn gầm lên:
- Bổn vương đã từng hại con gái ngươi chưa? Chẳng lẽ bổn vương làm vậy không phải vì tốt cho con bé đó sao? Chính ngươi nhìn xem đứa con gái của ngươi là dạng người thế nào đi, người Doanh gia đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết trên người nàng rồi, có bao giờ nàng nghe lọt tai lời bổn vương nói hay không, nàng đã báo đáp chúng ta như vậy đó sao? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng một khi trờ thành Thiên Phi thì bổn vương không thể làm gì được nàng sao?
- Cha! Con gái cầu xin người mà, con gái van cầu người mà, đừng ép nàng nữa...
Doanh Lạc Hoàn nước mắt như suối tuôn ngẩng đầu nhìn phụ thân mình lắc đầu van nài.
- Ta muốn tốt cho nó mà trong mắt ngươi lại biêt thành ép nàng rồi sao? Tốt lắm! Cút cho ta!
Doanh Cửu Quang đột nhiên nổi trận lôi đỉnh, đá một cước khiến Doanh Lạc Hoàn bay ra ngoài, nện vào bậc thang ngoài cửa, nôn ra máu.
Tả Nhi nhanh chóng đuổi theo nâng Doanh Lạc Hoàn đứng dậy.
Doanh Vô Mãn tức thì chắp tay khuyên giải Doanh Cửu Quan đang đi tới đi lui thở phì phì tức giận nói:
- Phụ vương bớt giận!
Doanh Cửu Quan lại phẫn nộ quát lên, chỉ ra Doanh Lạc Hoàn đang chật vật không chịu nổi ờ bên ngoài, khóe miệng vẫn còn rướm máu.
Tả Nhi nhanh chóng đỡ Doanh Lạc Hoàn rời khỏi, tránh đầu sóng ngọn gió.
Thiên Cung, trong đình việc của cầm Phi, Ngân Sương đi vào không chút trở ngại, cầm Phi vừa nghe tin liền ra ngoài nghênh tiếp.
Nhưng sau một lúc đàm luận bí mật trong nội viên, sắc mặt của Cầm Phi trắng bệch trong nháy mắt, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi lên trên ghế, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ngân Sương.
Ngân Sương đi từng bước từng bước đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm cầm Phi, cất giọng hờ hững:
- Sao đây, ngươi không đồng ý à?
- Tại sao lại là ta chứ?
Cầm Phi lắc đầu đầy khổ sở, vẻ mặt đau buồn hỏi:
- Rò ràng chi cần một câu nói của Thiên Phi nương nương làm có thể hoàn thành chuyện này rồi, vì sao lại buộc ta phải mạo hiểm lớn như vậy chứ? Vì sao?