Phi Thiên
Chương 3007: Bay đi như khói (1)
Quỷ thị, Tín Nghĩa Các.
Ngoài cửa sổ, thuyền đến thuyền đi, thuyền lướt qua, đèn trên thuyền khiến cho mặt hồ gợn sóng sáng mập mờ, sau khi thuyền đi qua lại rơi vào tối tăm, đội thuyền ở phía xa xa trong màn đêm giống như những con đom đóm.
Cảnh đêm trong bóng tối, bao nhiêu năm rồi chưa hề thay đỗi.
Tất cả những thứ có thể chiếu sáng trong phòng đều bị che kín, Tào Mãn chìm đắm trong bóng đêm, đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn phía xa, tựa như cuộc đời của hắn, mãi mãi chỉ có thể trốn ở trong bóng đêm nhìn ra ánh sáng bên ngoài.
Thời khắc này, hắn lại nhìn đến ngây dại, thần tình bối rối, trong mắt không biết từ lúc nào đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng hóa thành hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn xuống theo gò má, ẩn giấu tiếng khóc nức nở:
- Phụ thân…
Thất Tuyệt vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh chầm chậm ngẩng đầu lên, từ trong thanh âm này hắn nghe ra được yêu hận đan xen nhau.
- Đông gia, xin hãy nén bi thương...
Thất Tuyệt khuyên nhủ, trên tay cầm hai chiếc tinh linh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn, nói tiếp:
- Đông gia, đây là tinh linh gia chủ phái người đưa đến, gia chủ hi vọng có thể cùng người tạo lập quan hệ trực tiếp.
- Gia chủ?
Tào Mãn ngửa mặt lên trời nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt lại một lần nữa lăn dài, nói:
- Hắn dựa vào cái gì mà làm gia chủ? Là bởi vì lão đại không còn nữa, hắn theo thứ tự ở phía sau ư? Lẽ nào thứ này cũng có phân biệt đối xử ư? Hắn vì Hạ Hầu gia lập được công lao gì ư? Lẽ nào là bởi vì hắn có thể thấy ánh sáng còn những người khác như chúng ta không thể thấy ánh sáng sao?
Thất Tuyệt có chút sợ hãi, nói:
- Đông gia, lời này đừng nói thêm nữa, nếu như truyền vào tay người ngoài e rằng sẽ bất lợi đối với đông gia!
Tào Mãn cúi đầu, chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không nói những thứ này có lợi với ta không? Một núi không thể có hai hổ, huống hồ trên núi của Hạ Hầu gia còn không biết có bao nhiêu con hổ, chỉ cần mấy người chúng ta vẫn còn, hắn có thể an tâm được sao?
Thất Tuyệt:
- Đông gia, huynh đệ thủ túc, tình uống có lẽ cũng không có gay go như người nghĩ.
Tào Mãn:
- Năm đó lúc lão gia tử thượng vị, là đối xử thế nào đối với huynh đệ thủ túc?
Thất Tuyệt nói:
- Lúc này không thể so với ngày xưa được, cũng không thể so với năm đó, năm đó huynh đệ của lão gia tử đều ở ngoài sáng, ai ai cũng có hi vọng, đương nhiên sẽ có tranh chấp, mà nhóm người Đông gia thực sự nắm quyền toàn là ở trong tối, đây có lẽ chính là chỗ anh minh của lão gia tử, nhóm người đông gia bắt đầu ẩn thân từ ngày đó, đã xác định là vô duyên với vị trí gia chủ.
Tào Mãn:
- Hắn làm gia chủ ta cũng không có bất kỳ oán hận gì, ta chỉ là không biết lão gia tử đang nghĩ như thế nào, Hạ Hầu Lệnh từ trước đến nay chưa từng thực sự một một mình đảm đương một phía, chẳng qua chỉ là nói như rồng leo, làm như mèo mửa thôi, hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ có thể hiệu lệnh được người khác ư? Một khi mọi người có ý kiến, nguy cơ của Hạ Hầu gia liền tới rồi, phải đối diện với cục diện sụp đổ, chẳng lẽ lão gia tử sớm đã âm thầm giúp hắn nắm trong tay thế lực đủ để chống đỡ ư? Vậy vì sao cho tới bây giờ hắn mới liên hệ với ta?
Thất Tuyệt:
- Đông gia có nghi ngờ sao không tìm lão gia tử hỏi cho rõ?
Tào Mãn:
- Hỏi rồi, lão gia tử bảo ta làm tốt việc của ta, lão gia tử đến lúc này cũng không chịu để lộ chân tướng, đang lo lắng cái gì đây? Nếu đúng như lời ngươi nói, năm đó ẩn trong bóng tối bắt đầu từ ngày hôm đó, ta liền biết mình vô duyên với vị trí gia chủ, nhưng đã đến lúc này, vì sao ngay cả cho ta cơ hội gặp ông ấy một lần cũng không cho? Phụ thân bệnh tình nguy kịch, làm con trai mà tư cách đi thăm hỏi một chút cũng cũng không có
sao?
Thất Tuyệt lặng lẽ, không biết hắn đang nghĩ thế nào, nhưng biết tâm tình của hắn có chút không ổn định, nhìn tinh linh trong tay nói:
- Người gia chủ phái đến vẫn đang đợi, chuyện của tinh linh này trả lời thế nào?
Tào Mãn trầm mặc một lát, bỗng nhiên phất tay một cái, hạ pháp ấn lên hai chiếc tinh linh, thuận thế thu lại một chiếc tinh linh vào trong tay, dặn dò:
- Không nói cái mà có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người, bây giờ cho dù hắn có tâm tư gì đó muốn động đến ta trước mắt mà nói vẫn còn chưa đến trình độ đó, hắn muốn khống chế bên này trước tiên sẽ phải thăm dò tình hình của ta bên này, sợ là sẽ bắt đầu hạ thủ với người bên cạnh ta trước, đối tượng thích hợp nhất chính là ngươi, sau này lúc ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, bên người nhất định phải mang theo cao thủ bảo vệ, đừng cho người khác có cơ hội! Nói với ngươi nhiều như vậy, là muốn ngươi hiểu rõ một việc, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, cho dù đi nương nhờ hắn, cũng không thể trở thành tâm phúc của hắn được.
- Lão nô hiểu rõ.
Thất Tuyệt trả lời.
- Ha ha...
Tào Mãn bỗng nhiên lại cười thảm một tiếng, nếu hỏi hắn có cam tâm hay không, thì chắc chắn là hắn không cam tâm, thế nhưng hắn căn bản không rõ Hạ Hầu gia có bao nhiêu người đang tồn tại giống như hắn, cho dù hắn muốn móc nối cũng không thể nào hạ thủ được, không thể không phục lão gia tử năm đó sắp đặt anh minh như vậy, không lấy được sự ủng hộ của các thế lực khác cho dù có nghĩ cách cũng phí công, dựa vào thế lực một phương không thành được chuyện gì. Mà Hạ Hầu Lệnh lấy được sự ủng hộ của lão gia tử lại có thể dễ dàng biết rõ được gia sản của Hạ Hầu gia.
Thiên Ông phủ đệ, Vệ Khu bước nhanh rời khỏi cấm viên, đến trạch viện của Hạ Hầu Lệnh, trước mắt Hạ Hầu Thác vẫn trưa qua đời, Hạ Hầu Lệnh vẫn chưa có gan nhập chủ cấm viên.
Một nha hoàn nghênh đón hắn, trực tiếp dẫn hắn đến bên ngoài thư phòng của Hạ Hầu Lệnh, thông báo một tiếng:
- Lão gia, Vệ quản gia đến rồi.
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Hạ Hầu Lệnh.
Nha hoàn đưa tay ra thủ thể tương thỉnh rồi lui xuống, Vệ Khu đẩy cửa bước vào, kết quả vừa vào cửa liền không nhịn được khịt mũi một cái, ngửi thấy được mùi vị của máu tanh.
Đang lúc không có ai, Vệ Khu vừa đi vào trong phòng liền sửng sốt, nhìn thấy nơi phát sinh ra mùi máu tanh kia, quản gia trạch viện của Hạ Hầu Lệnh - Phó Đồng đang nằm trong vũng máu, hai mắt trợn to, tim bị xuyên qua, một thanh bảo kiếm còn dính máu bị ném ở trên bàn sách. Hạ Hầu Lệnh ngồi sau bàn nhìn hắn.
Ngoài cửa sổ, thuyền đến thuyền đi, thuyền lướt qua, đèn trên thuyền khiến cho mặt hồ gợn sóng sáng mập mờ, sau khi thuyền đi qua lại rơi vào tối tăm, đội thuyền ở phía xa xa trong màn đêm giống như những con đom đóm.
Cảnh đêm trong bóng tối, bao nhiêu năm rồi chưa hề thay đỗi.
Tất cả những thứ có thể chiếu sáng trong phòng đều bị che kín, Tào Mãn chìm đắm trong bóng đêm, đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn phía xa, tựa như cuộc đời của hắn, mãi mãi chỉ có thể trốn ở trong bóng đêm nhìn ra ánh sáng bên ngoài.
Thời khắc này, hắn lại nhìn đến ngây dại, thần tình bối rối, trong mắt không biết từ lúc nào đã nước mắt lưng tròng, cuối cùng hóa thành hai giọt nước mắt nóng hổi, lăn xuống theo gò má, ẩn giấu tiếng khóc nức nở:
- Phụ thân…
Thất Tuyệt vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh chầm chậm ngẩng đầu lên, từ trong thanh âm này hắn nghe ra được yêu hận đan xen nhau.
- Đông gia, xin hãy nén bi thương...
Thất Tuyệt khuyên nhủ, trên tay cầm hai chiếc tinh linh, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn, nói tiếp:
- Đông gia, đây là tinh linh gia chủ phái người đưa đến, gia chủ hi vọng có thể cùng người tạo lập quan hệ trực tiếp.
- Gia chủ?
Tào Mãn ngửa mặt lên trời nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt lại một lần nữa lăn dài, nói:
- Hắn dựa vào cái gì mà làm gia chủ? Là bởi vì lão đại không còn nữa, hắn theo thứ tự ở phía sau ư? Lẽ nào thứ này cũng có phân biệt đối xử ư? Hắn vì Hạ Hầu gia lập được công lao gì ư? Lẽ nào là bởi vì hắn có thể thấy ánh sáng còn những người khác như chúng ta không thể thấy ánh sáng sao?
Thất Tuyệt có chút sợ hãi, nói:
- Đông gia, lời này đừng nói thêm nữa, nếu như truyền vào tay người ngoài e rằng sẽ bất lợi đối với đông gia!
Tào Mãn cúi đầu, chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không nói những thứ này có lợi với ta không? Một núi không thể có hai hổ, huống hồ trên núi của Hạ Hầu gia còn không biết có bao nhiêu con hổ, chỉ cần mấy người chúng ta vẫn còn, hắn có thể an tâm được sao?
Thất Tuyệt:
- Đông gia, huynh đệ thủ túc, tình uống có lẽ cũng không có gay go như người nghĩ.
Tào Mãn:
- Năm đó lúc lão gia tử thượng vị, là đối xử thế nào đối với huynh đệ thủ túc?
Thất Tuyệt nói:
- Lúc này không thể so với ngày xưa được, cũng không thể so với năm đó, năm đó huynh đệ của lão gia tử đều ở ngoài sáng, ai ai cũng có hi vọng, đương nhiên sẽ có tranh chấp, mà nhóm người Đông gia thực sự nắm quyền toàn là ở trong tối, đây có lẽ chính là chỗ anh minh của lão gia tử, nhóm người đông gia bắt đầu ẩn thân từ ngày đó, đã xác định là vô duyên với vị trí gia chủ.
Tào Mãn:
- Hắn làm gia chủ ta cũng không có bất kỳ oán hận gì, ta chỉ là không biết lão gia tử đang nghĩ như thế nào, Hạ Hầu Lệnh từ trước đến nay chưa từng thực sự một một mình đảm đương một phía, chẳng qua chỉ là nói như rồng leo, làm như mèo mửa thôi, hắn đảm nhiệm vị trí gia chủ có thể hiệu lệnh được người khác ư? Một khi mọi người có ý kiến, nguy cơ của Hạ Hầu gia liền tới rồi, phải đối diện với cục diện sụp đổ, chẳng lẽ lão gia tử sớm đã âm thầm giúp hắn nắm trong tay thế lực đủ để chống đỡ ư? Vậy vì sao cho tới bây giờ hắn mới liên hệ với ta?
Thất Tuyệt:
- Đông gia có nghi ngờ sao không tìm lão gia tử hỏi cho rõ?
Tào Mãn:
- Hỏi rồi, lão gia tử bảo ta làm tốt việc của ta, lão gia tử đến lúc này cũng không chịu để lộ chân tướng, đang lo lắng cái gì đây? Nếu đúng như lời ngươi nói, năm đó ẩn trong bóng tối bắt đầu từ ngày hôm đó, ta liền biết mình vô duyên với vị trí gia chủ, nhưng đã đến lúc này, vì sao ngay cả cho ta cơ hội gặp ông ấy một lần cũng không cho? Phụ thân bệnh tình nguy kịch, làm con trai mà tư cách đi thăm hỏi một chút cũng cũng không có
sao?
Thất Tuyệt lặng lẽ, không biết hắn đang nghĩ thế nào, nhưng biết tâm tình của hắn có chút không ổn định, nhìn tinh linh trong tay nói:
- Người gia chủ phái đến vẫn đang đợi, chuyện của tinh linh này trả lời thế nào?
Tào Mãn trầm mặc một lát, bỗng nhiên phất tay một cái, hạ pháp ấn lên hai chiếc tinh linh, thuận thế thu lại một chiếc tinh linh vào trong tay, dặn dò:
- Không nói cái mà có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người, bây giờ cho dù hắn có tâm tư gì đó muốn động đến ta trước mắt mà nói vẫn còn chưa đến trình độ đó, hắn muốn khống chế bên này trước tiên sẽ phải thăm dò tình hình của ta bên này, sợ là sẽ bắt đầu hạ thủ với người bên cạnh ta trước, đối tượng thích hợp nhất chính là ngươi, sau này lúc ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, bên người nhất định phải mang theo cao thủ bảo vệ, đừng cho người khác có cơ hội! Nói với ngươi nhiều như vậy, là muốn ngươi hiểu rõ một việc, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, cho dù đi nương nhờ hắn, cũng không thể trở thành tâm phúc của hắn được.
- Lão nô hiểu rõ.
Thất Tuyệt trả lời.
- Ha ha...
Tào Mãn bỗng nhiên lại cười thảm một tiếng, nếu hỏi hắn có cam tâm hay không, thì chắc chắn là hắn không cam tâm, thế nhưng hắn căn bản không rõ Hạ Hầu gia có bao nhiêu người đang tồn tại giống như hắn, cho dù hắn muốn móc nối cũng không thể nào hạ thủ được, không thể không phục lão gia tử năm đó sắp đặt anh minh như vậy, không lấy được sự ủng hộ của các thế lực khác cho dù có nghĩ cách cũng phí công, dựa vào thế lực một phương không thành được chuyện gì. Mà Hạ Hầu Lệnh lấy được sự ủng hộ của lão gia tử lại có thể dễ dàng biết rõ được gia sản của Hạ Hầu gia.
Thiên Ông phủ đệ, Vệ Khu bước nhanh rời khỏi cấm viên, đến trạch viện của Hạ Hầu Lệnh, trước mắt Hạ Hầu Thác vẫn trưa qua đời, Hạ Hầu Lệnh vẫn chưa có gan nhập chủ cấm viên.
Một nha hoàn nghênh đón hắn, trực tiếp dẫn hắn đến bên ngoài thư phòng của Hạ Hầu Lệnh, thông báo một tiếng:
- Lão gia, Vệ quản gia đến rồi.
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm của Hạ Hầu Lệnh.
Nha hoàn đưa tay ra thủ thể tương thỉnh rồi lui xuống, Vệ Khu đẩy cửa bước vào, kết quả vừa vào cửa liền không nhịn được khịt mũi một cái, ngửi thấy được mùi vị của máu tanh.
Đang lúc không có ai, Vệ Khu vừa đi vào trong phòng liền sửng sốt, nhìn thấy nơi phát sinh ra mùi máu tanh kia, quản gia trạch viện của Hạ Hầu Lệnh - Phó Đồng đang nằm trong vũng máu, hai mắt trợn to, tim bị xuyên qua, một thanh bảo kiếm còn dính máu bị ném ở trên bàn sách. Hạ Hầu Lệnh ngồi sau bàn nhìn hắn.