Phi Thiên
Chương 30-1: La Trân oai phong (Thượng)
Chương 30: La Trân oai phong (Thượng)
Như thế chẳng những có thể thoát được trách nhiệm không đánh mà chạy, còn có thể cho Tào Định Phong dẫn người cản ở phía sau giúp mình, trì hoãn thời gian để cho mình chạy trốn.
Quan trọng nhất là biết Dương Khánh đích thân dẫn dắt người tới, Viên Chính Côn y còn dám dẫn quân nghênh chiến, biết đâu lòng trung thành và can đảm như vậy có thể được cấp trên khen ngợi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt cũng chưa biết chừng.
Có nhiều ích lợi như vậy, Viên Chính Côn không nói hai lời bèn làm theo mưu kế của Lý Tín.
Bảy thớt long câu chạy lên đỉnh Tây Lĩnh, Tào Định Phong thấy dưới chân núi là một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi, thích hợp đánh chặn quân địch, lập tức vung trường thương trong tay dẫn dắt đội ngũ tiến về phía trước, lệnh cho mọi người ẩn trong rừng rậm giữa sườn núi.
Mọi người mai phục đã được một lúc lâu, Miêu Nghị sa sầm nét mặt mới cỡi Hắc Thán đủng đỉnh đi tới.
Tào Định Phong quay đầu lại liếc nhìn Hắc Thán hắn đang cỡi, ngược lại cũng không nói gì.
Đang lúc này, trong rừng đối diện có một thớt long câu cấp tốc lao xuống núi, Mi Tâm tu sĩ trên long câu xuất hiện quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở hai cánh, cầm thương nhìn chung quanh, vừa quan sát vừa đi về phía trước.
Tào Định Phong vừa nhìn cũng biết là kẻ mở đường, xem ra đối phương rất cẩn thận, như thế cho dù phe mình mai phục thế nào cũng là vô ích.
Chợt y quay đầu lại hỏi:
- Giết tên nào hay tên ấy, người nào đi trước lập đầu công?
- Ta đi!
La Trân không chút do dự nói, tay cầm trường đao, điều khiển long câu chạy thẳng xuống núi.
- Bà…
Diêm Tu đưa tay ngăn trở nhưng không ngăn kịp, toàn thân cứng đơ.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng Thập Hàng phu nhân là người ra tay đầu tiên.
Miêu Nghị cũng lấy làm kinh hãi, lời Diêm Tu không ngừng dạy mình, mình cũng nghe lọt, phu nhân của lão ngược lại không nghe lọt.
Hắn không biết La Trân đã sớm chịu đủ rồi, đã chịu đủ nỗi nhục bị người ta cứ gọi Thập Hàng phu nhân, đã không còn nhịn được nữa.
Bắt đầu từ khi Viên Chính Côn cổ vũ mọi người, La Trân đã quyết định, bà chịu nhục bấy nhiêu đã đủ.
Long câu đang chạy xuống đột ngột giậm chân một cái, mang theo La Trân thoát ra núi rừng, nhảy một cái cao trăm thước, gào thét bắn chếch về phía mảnh đất trống bằng phẳng phía trước.
Tu sĩ bên địch giật mình kinh hãi, không còn kịp quay long câu lại tránh né, bèn cấp tốc vọt lên cao chừng hai mươi thước.
Thông thường tu sĩ đều sẽ sử dụng hai loại binh khí một dài một ngắn, bình thường dùng binh khí ngắn phòng thân, lúc cỡi long câu sẽ dùng binh khí dài nghênh địch.
Y cũng sử dụng trường đao, vọt lên không trung bổ một đao từ trên trời giáng xuống long câu, bất quá nhảy đến giữa không trung thấy rõ tu vi Bạch Liên tam phẩm trên Mi Tâm La Trân, nhất thời có chút hốt hoảng.
La Trân gào thét xông tới đã nhanh chóng xoay người đâm ra một đao, gạt đao đối phương đang bổ xuống, đồng thời thi triển pháp lực phong tỏa đối phương.
Bị pháp lực cao cấp hơn nhắm vào, phản ứng người tới lập tức trở nên chậm hơn không ít, đã lộ vẻ hoảng sợ.
Rầm… giáp cốt cứng rắn của long câu La Trân cỡi húc thẳng vào ngực đối phương.
Phụt… máu tươi trong miệng đối phương phun ra điên cuồng, ngực đã bị húc lõm xuống.
Tại sao tu sĩ thích cỡi long câu, bởi vì loại linh thú này thật sự là lực mạnh vô cùng, lực chở nặng và lực va chạm cũng lớn đến mức đáng sợ. Ngay cả tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám để cho long câu trưởng thành húc mình một cái.
Nhất là tốc độ long câu, một khi thả sức chạy như điên, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng khó đuổi theo, cho dù là có thể đuổi kịp cũng chỉ là trong khoảng cách ngắn, nếu quãng đường dài tuyệt đối không thể sánh bằng tốc độ và sức bền của long câu.
Thử nghĩ dưới tình huống tốc độ và lực lượng như vậy, thêm vào pháp lực của tu sĩ, lực đạo công kích của tu sĩ gần như tăng hiệu quả gấp đôi, cho nên tuyệt đại đa số tu sĩ rất thích long câu.
- Chịu chết đi!
Trong lúc đối phương ngửa mặt phun máu lên trời, La Trân quát một tiếng chói tai, hai tay lăng không quơ đao chém ra một mảnh mưa máu.
La Trân điều khiển long câu gào thét rơi xuống đất hoành đao nhìn lại đám người Tào Định Phong ở giữa sườn núi, vừa đối mặt đã giết chết một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm.
Trong núi đột nhiên nổi gió lên, cỏ xanh biếc như sóng lớn phập phồng càng làm nổi bật khí thế của La Trân.
Long câu của vị tu sĩ kia phát ra một tiếng kêu thê thảm, chạy tới cạnh thi thể chủ nhân, không chịu rời đi.
Miêu Nghị nhìn La Trân phía dưới uy phong lẫm lẫm không biết nói gì, dường như bị vẻ uy mãnh của La Trân làm cho chấn động.
Hắn không khỏi nghi ngờ, một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm không chịu nổi một đòn của tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, mình chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm bước ra chẳng phải là chịu chết sao?
Yết hầu Diêm Tu giật giật vài cái, dường như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tào Định Phong giữa sườn núi tỏ ra vui vẻ, vuốt cằm nói:
- Giỏi! Sau này nếu người nào dám gọi Thập Hàng phu nhân nữa, chính là đối nghịch với Tào Định Phong ta!
Y quay đầu lại buông lời cảnh cáo đồng bọn.
Đúng lúc này, trong núi đối diện thình lình vang lên thanh âm kỳ dị. Mọi người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy năm con long câu chở năm người giống như La Trân lúc trước, nhảy lên cao trăm thước lao thẳng về phía La Trân đang một mình một ngựa giữa mảnh đất trống.
Diêm Tu nắm chặt song phủ, La Trân cũng giật mình kinh hãi, nhanh chóng giục ngựa xông ngang tránh né.
- Giết!
Tào Định Phong quát lạnh một tiếng, giơ thương dẫn đầu xông ra ngoài, mọi người lập tức theo đuôi vọt xuống, giải vây cho La Trân.
Trong bảy người bọn họ có năm người từ giữa rừng bay lên không, gia nhập vào vòng chiến. Trong nháy mắt long câu hai bên xông qua lại, pháp lực cuồng trào khuấy động, đánh nhau một mất một còn. Chém giết pháp lực tràn ngập như vậy, người bình thường ngay cả đến gần cũng sẽ hít thở không thông.
Hắc Thán mà Miêu Nghị cỡi cũng không gào thét xông ra, mà vó nó trượt mấy lần, dường như có vẻ sợ hãi chậm rãi chạy xuống chân núi.
Miêu Nghị có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình Hắc Thán truyền tới, dường như đang nói sợ quá, có muốn tìm một chỗ tránh một chút hay không?
Miêu Nghị rất muốn cầm thương đâm chết súc sinh này, tối đa ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện đầu hàng sau khi chiến bại, ngươi lại muốn chạy trốn trong lúc chưa phân thắng bại sao?!
Diêm Tu cũng không tham gia vào vòng chiến, sóng vai chạy chậm với Miêu Nghị, đây lả tác phong nhất quán của lão từ trước tới nay, an toàn là trên hết.
Đồng thời lão còn kéo Miêu Nghị đang có vẻ kích động, nhìn Hắc Thán mà hắn cỡi lắc đầu một cái.
Trong lúc hai bên chém giết qua lại như vậy, không có long câu mượn lực, đối thủ cỡi long câu chạy như gió, mình rất khó đánh trúng đối phương. Bằng vào tốc độ của Hắc Thán này có xông lên cũng chỉ là chịu chết.
Đối diện mơ hồ truyền tới một trận dị động, khiến cho Diêm Tu đột ngột nhìn lên đỉnh núi đối diện.
Như thế chẳng những có thể thoát được trách nhiệm không đánh mà chạy, còn có thể cho Tào Định Phong dẫn người cản ở phía sau giúp mình, trì hoãn thời gian để cho mình chạy trốn.
Quan trọng nhất là biết Dương Khánh đích thân dẫn dắt người tới, Viên Chính Côn y còn dám dẫn quân nghênh chiến, biết đâu lòng trung thành và can đảm như vậy có thể được cấp trên khen ngợi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt cũng chưa biết chừng.
Có nhiều ích lợi như vậy, Viên Chính Côn không nói hai lời bèn làm theo mưu kế của Lý Tín.
Bảy thớt long câu chạy lên đỉnh Tây Lĩnh, Tào Định Phong thấy dưới chân núi là một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi, thích hợp đánh chặn quân địch, lập tức vung trường thương trong tay dẫn dắt đội ngũ tiến về phía trước, lệnh cho mọi người ẩn trong rừng rậm giữa sườn núi.
Mọi người mai phục đã được một lúc lâu, Miêu Nghị sa sầm nét mặt mới cỡi Hắc Thán đủng đỉnh đi tới.
Tào Định Phong quay đầu lại liếc nhìn Hắc Thán hắn đang cỡi, ngược lại cũng không nói gì.
Đang lúc này, trong rừng đối diện có một thớt long câu cấp tốc lao xuống núi, Mi Tâm tu sĩ trên long câu xuất hiện quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở hai cánh, cầm thương nhìn chung quanh, vừa quan sát vừa đi về phía trước.
Tào Định Phong vừa nhìn cũng biết là kẻ mở đường, xem ra đối phương rất cẩn thận, như thế cho dù phe mình mai phục thế nào cũng là vô ích.
Chợt y quay đầu lại hỏi:
- Giết tên nào hay tên ấy, người nào đi trước lập đầu công?
- Ta đi!
La Trân không chút do dự nói, tay cầm trường đao, điều khiển long câu chạy thẳng xuống núi.
- Bà…
Diêm Tu đưa tay ngăn trở nhưng không ngăn kịp, toàn thân cứng đơ.
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng Thập Hàng phu nhân là người ra tay đầu tiên.
Miêu Nghị cũng lấy làm kinh hãi, lời Diêm Tu không ngừng dạy mình, mình cũng nghe lọt, phu nhân của lão ngược lại không nghe lọt.
Hắn không biết La Trân đã sớm chịu đủ rồi, đã chịu đủ nỗi nhục bị người ta cứ gọi Thập Hàng phu nhân, đã không còn nhịn được nữa.
Bắt đầu từ khi Viên Chính Côn cổ vũ mọi người, La Trân đã quyết định, bà chịu nhục bấy nhiêu đã đủ.
Long câu đang chạy xuống đột ngột giậm chân một cái, mang theo La Trân thoát ra núi rừng, nhảy một cái cao trăm thước, gào thét bắn chếch về phía mảnh đất trống bằng phẳng phía trước.
Tu sĩ bên địch giật mình kinh hãi, không còn kịp quay long câu lại tránh né, bèn cấp tốc vọt lên cao chừng hai mươi thước.
Thông thường tu sĩ đều sẽ sử dụng hai loại binh khí một dài một ngắn, bình thường dùng binh khí ngắn phòng thân, lúc cỡi long câu sẽ dùng binh khí dài nghênh địch.
Y cũng sử dụng trường đao, vọt lên không trung bổ một đao từ trên trời giáng xuống long câu, bất quá nhảy đến giữa không trung thấy rõ tu vi Bạch Liên tam phẩm trên Mi Tâm La Trân, nhất thời có chút hốt hoảng.
La Trân gào thét xông tới đã nhanh chóng xoay người đâm ra một đao, gạt đao đối phương đang bổ xuống, đồng thời thi triển pháp lực phong tỏa đối phương.
Bị pháp lực cao cấp hơn nhắm vào, phản ứng người tới lập tức trở nên chậm hơn không ít, đã lộ vẻ hoảng sợ.
Rầm… giáp cốt cứng rắn của long câu La Trân cỡi húc thẳng vào ngực đối phương.
Phụt… máu tươi trong miệng đối phương phun ra điên cuồng, ngực đã bị húc lõm xuống.
Tại sao tu sĩ thích cỡi long câu, bởi vì loại linh thú này thật sự là lực mạnh vô cùng, lực chở nặng và lực va chạm cũng lớn đến mức đáng sợ. Ngay cả tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám để cho long câu trưởng thành húc mình một cái.
Nhất là tốc độ long câu, một khi thả sức chạy như điên, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng khó đuổi theo, cho dù là có thể đuổi kịp cũng chỉ là trong khoảng cách ngắn, nếu quãng đường dài tuyệt đối không thể sánh bằng tốc độ và sức bền của long câu.
Thử nghĩ dưới tình huống tốc độ và lực lượng như vậy, thêm vào pháp lực của tu sĩ, lực đạo công kích của tu sĩ gần như tăng hiệu quả gấp đôi, cho nên tuyệt đại đa số tu sĩ rất thích long câu.
- Chịu chết đi!
Trong lúc đối phương ngửa mặt phun máu lên trời, La Trân quát một tiếng chói tai, hai tay lăng không quơ đao chém ra một mảnh mưa máu.
La Trân điều khiển long câu gào thét rơi xuống đất hoành đao nhìn lại đám người Tào Định Phong ở giữa sườn núi, vừa đối mặt đã giết chết một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm.
Trong núi đột nhiên nổi gió lên, cỏ xanh biếc như sóng lớn phập phồng càng làm nổi bật khí thế của La Trân.
Long câu của vị tu sĩ kia phát ra một tiếng kêu thê thảm, chạy tới cạnh thi thể chủ nhân, không chịu rời đi.
Miêu Nghị nhìn La Trân phía dưới uy phong lẫm lẫm không biết nói gì, dường như bị vẻ uy mãnh của La Trân làm cho chấn động.
Hắn không khỏi nghi ngờ, một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm không chịu nổi một đòn của tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, mình chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm bước ra chẳng phải là chịu chết sao?
Yết hầu Diêm Tu giật giật vài cái, dường như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tào Định Phong giữa sườn núi tỏ ra vui vẻ, vuốt cằm nói:
- Giỏi! Sau này nếu người nào dám gọi Thập Hàng phu nhân nữa, chính là đối nghịch với Tào Định Phong ta!
Y quay đầu lại buông lời cảnh cáo đồng bọn.
Đúng lúc này, trong núi đối diện thình lình vang lên thanh âm kỳ dị. Mọi người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy năm con long câu chở năm người giống như La Trân lúc trước, nhảy lên cao trăm thước lao thẳng về phía La Trân đang một mình một ngựa giữa mảnh đất trống.
Diêm Tu nắm chặt song phủ, La Trân cũng giật mình kinh hãi, nhanh chóng giục ngựa xông ngang tránh né.
- Giết!
Tào Định Phong quát lạnh một tiếng, giơ thương dẫn đầu xông ra ngoài, mọi người lập tức theo đuôi vọt xuống, giải vây cho La Trân.
Trong bảy người bọn họ có năm người từ giữa rừng bay lên không, gia nhập vào vòng chiến. Trong nháy mắt long câu hai bên xông qua lại, pháp lực cuồng trào khuấy động, đánh nhau một mất một còn. Chém giết pháp lực tràn ngập như vậy, người bình thường ngay cả đến gần cũng sẽ hít thở không thông.
Hắc Thán mà Miêu Nghị cỡi cũng không gào thét xông ra, mà vó nó trượt mấy lần, dường như có vẻ sợ hãi chậm rãi chạy xuống chân núi.
Miêu Nghị có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình Hắc Thán truyền tới, dường như đang nói sợ quá, có muốn tìm một chỗ tránh một chút hay không?
Miêu Nghị rất muốn cầm thương đâm chết súc sinh này, tối đa ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện đầu hàng sau khi chiến bại, ngươi lại muốn chạy trốn trong lúc chưa phân thắng bại sao?!
Diêm Tu cũng không tham gia vào vòng chiến, sóng vai chạy chậm với Miêu Nghị, đây lả tác phong nhất quán của lão từ trước tới nay, an toàn là trên hết.
Đồng thời lão còn kéo Miêu Nghị đang có vẻ kích động, nhìn Hắc Thán mà hắn cỡi lắc đầu một cái.
Trong lúc hai bên chém giết qua lại như vậy, không có long câu mượn lực, đối thủ cỡi long câu chạy như gió, mình rất khó đánh trúng đối phương. Bằng vào tốc độ của Hắc Thán này có xông lên cũng chỉ là chịu chết.
Đối diện mơ hồ truyền tới một trận dị động, khiến cho Diêm Tu đột ngột nhìn lên đỉnh núi đối diện.