Phi Thiên
Chương 2978: Cự ly sản sinh đẹp (1)
Mọi người ai cũng biết cô ta đang muốn tìm kiếm cái gì, cô ta đang tìm kiếm chỗ ở thích hợp cho đứa bé, ở phương diện này dường như không có ai có quyền phát ngôn hơn Ngọc La Sát, Bát Giới thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra hắn không có trách nhiệm của người làm cha cũng không phải là ngoại lệ.
Cuối cùng, dựa vào ánh mắt của Ngọc La Sát, cô ta chọn được một nơi cao sơn tuyết lĩnh bốn mùa đủ cả gọi là Xuân Sơn Cốc, thanh tuyền phi bộc, sơn hoa rực rỡ, bích hồ bao la, thật sự là một nơi đẹp như tranh vẽ.
Sau khi mọi người hạ xuống, Ngọc La Sát gần như vẫn không yên tâm, lại dò xét thủy nguyên (nguồn nước) xung quanh một lần, xác nhận thủy chất (chất lượng của nước) ở đây không có vấn đề gì, tiếp đó lại thi pháp thâm nhập vào lòng đất kiểm tra, xác nhận địa thế ổn định không dễ dàng xảy ra tình huống sụp đổ gì.
Thăm dò kiểm tra xong một lượt, cô ta mới thực sự yên tâm, cười nói với Miêu Nghị:
- Đại ca, huynh cảm thấy đứa bé sống ở nơi này như thế nào?
Miêu Nghị có chút không nói lên lời, bây giờ nghe thấy, hai chữ “đại ca” này nghe cảm thấy hơi là lạ, người ta tuổi tác đó... nhưng mà người ta lại gọi theo Bát Giới, chấp nhận mà nghe vậy.
- Cô cảm thấy thích hợp là được.
Miêu Nghị hờ hững trả lời một câu, đối với hắn mà nói, chỉ là tùy tiện tìm một chỗ dừng chân lại là thôi.
- Nếu đại ca đã không có ý kiến gì, vậy thì ở đây là được rồi.
Ngọc La Sát cười đưa ra kết luận, đột nhiên đơn chưởng lập trước người, một luồng pháp lực cường hãn chấn động được đẩy ra, lan ra bốn phương tám hướng, thảo mộc đều kinh hãi, dã thú hung hãn ẩn núp trong núi rừng lập tức bị xua đuổi chạy trốn tứ phía.
Mãi cho đến khi cô ta xua đuổi hết dã thú hung hãn trong rừng đi, cô ta mới lật tay lại, một vòng tay trừ vật trên cổ tay Miêu Nghị bay ra ngoài, cũng không phải là vòng tay trừ vật của Miêu Nghị, vốn dĩ chính là của cô ta lại trở về trên cổ tay cô ta.
Trong vòng tay trừ vật lóe ra một món pháp khí lục quang lấp lánh, cô ta lách người bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, một tay ôm đứa bé, một tay giăng ra từng lớp kết ấn, pháp khí ở trên trời phân tán thành hơn trăm món, cô ta phất tay áo, từng món pháp khí bay về phía bốn phương tám hướng, cắm vào mặt đất phát ra những tiếng ầm ầm.
Rất nhanh, một đường cong như mảnh bát vỡ xanh biếc bập bênh trên không trung, rồi từ từ biến mất vô hình, đây là đang bố trí đại trận phòng hộ ở đây.
Ngọc La Sát từ trên trời hạ xuống, mấy cái lệnh kỳ cùng cô ta bay tới, tiện tay vung lên, hai cái lệnh kỳ bay đến trước mặt Thất Giới đại sư và Huyết Yêu, cô ta nói:
- Bảo đảm không được sẽ có người lạc đường xông nhầm vào nơi đây, trận pháp này có thể chống đỡ được một trận, hai lệnh kỳ này sử dụng để mở cửa trận pháp.
Thất Giới đại sư và Huyết Yêu liếc mắt nhìn nhau, hai người đành phải bắt lấy, các lệnh kỳ còn lại toàn bộ đều bị Ngọc La Sát thu lại, ngay cả Bát Giới cũng không có phần.
Tiếp đó, Ngọc La Sát lại đem đứa bé giao cho Huyết Yêu bế, đích thân cô ta lựa chọn một nơi có địa thể thuận lợi nhất, đích thân thi pháp lấy vật xây dựng nên một chỗ ở.
Sau khi Miêu Nghị nhìn thấy, ra hiệu bảo Bát Giới cùng đi làm, mặc dù Bát Giới có chút không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nhắm mắt đi.
Lúc bắt đầu Ngọc La Sát thấy Bát Giới tình nguyện cùng mình sắp xếp nơi ở cho con trai còn rất cao hứng, ai ngờ sau đó hai người lại xảy ra bất đồng quan điểm khi bày biện một chi tiết nhỏ, thế là lại rùm beng lên, đám người Miêu Nghị nhìn thấy không nói lên lời.
Cuối cùng Bát Giới đem theo vẻ mặt xám xịt quay trở lại, phất tay áo nói với Miêu Nghị.
- Việc này không có cách nào làm được, muốn làm huynh đi mà làm, đánh chết đệ cũng không đi.
Trong lòng hắn rất ủy khuất, đánh lại đánh không thắng Ngọc La Sát, không có thực lực để chống đỡ đấu võ mồm với cô ta, lời nói có chút xảo quyết, thiếu chút nữa bị Ngọc La Sát tát vào miệng.
Ước chừng tốn mất thời gian một ngày, Ngọc La Sát gắng gượng ở đây làm ra được một ngôi chùa bằng thanh ngọc nguyên chất, mấy người chưa hề nhúng tay vào không biết trong vòng tay trừ vật của nữ nhân này rốt cuộc chứa bao nhiêu đồ, ngay cả ngọc thạch cũng có thể có nhiều như vậy, hơn nữa còn là thanh ngọc phẩm tương cực cao, cái này vẫn chưa hết, Ngọc La Sát lại lợi dụng Mộc cực tinh cưỡng ép tô điểm ra một thảm cây cối xinh đẹp, cuối cùng ở trên cửa lớn đích thân lắc lên ba chữ “Tâm Hồ Cư” mới dừng tay, nhìn tên rõ ràng là cô ta viết cho chỗ ở của con trai mình.
- Mọi người cảm thấy như thế nào, còn có chỗ nào cần phải sửa đổi gì không?
Ngọc La Sát trở lại bên cạnh mọi người trưng cầu ý kiến.
Mọi người cùng nhau lắc đầu, ngôi chùa trước mắt đã đủ xa hoa rồi, lại không có người ở, còn muốn sửa thành thế nào nữa?
Nơi này không thể ở lại lâu, thần hồn của Yêu Tăng Nam Ba chỉ có thể hóa đá được ba ngày, không thể trường kỳ không có người trông coi được. Thất Giới đại sư phải trở về, mọi người cùng nhau ra khỏi đại trận phòng vệ để đưa tiễn.
Sau khi ra trận, Ngọc La Sát lại đưa tay ra, một chiếc thú túi bên hông Miêu Nghị lại bị tháo xuống, cũng là đồ của cô ta.
Long xà bên trong thú túi bị cô ta gọi ra, như rồng như rắn, cả người kim sắc lân giáp, hai mắt xanh biếc to tròn ở trên chán vô cùng khiếp người, miệng đầy răng nanh giống như răng cưa, đầu lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, một đôi cánh vàng rực bay lơ lửng trên không trung, lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người, cuối cùng từ từ dừng lại trước mặt Ngọc La Sát, hai móng chống đỡ trước người ngẩng đầu lên trước mặt Ngọc La Sát.
Trước sự kêu gọi của Ngọc La Sát, Thất Giới đại sư và Huyết Yêu sóng vai bước lên phía trước, long xà cúi đầu xuống, ngửi đứa bé trong lòng Ngọc La Sát, lại ngửi ngửi Thất Giới và Huyết Yêu. Ngọc La Sát dặn dò long xà, để long xà nhớ kỹ ba người này, nghe theo sự chỉ huy, trọng điểm là lúc gặp phiền phức phải không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ đứa bé này.
Sau đó Ngọc La Sát lại lấy ra tinh linh để trao đổi với hai người, thuận tiện có việc thì liên hệ, trọng điểm vẫn là đứa bé, một khi đứa bé gặp phải phiền phức gì phải lập tức liên hệ với cô ta, cô ta tự sẽ tới tương trợ.
Sau đó Thất Giới đại sư ngồi lên Long xà bay đi, Huyết Yêu tạm thời ở lại.
Còn Long xà đưa Thất Giới đại sư đến nơi phong ấn xong rồi mau chóng lại quay về đây, ở lại một thẩm cốc âm u để bảo vệ ngoài đại trận.
Cuối cùng, dựa vào ánh mắt của Ngọc La Sát, cô ta chọn được một nơi cao sơn tuyết lĩnh bốn mùa đủ cả gọi là Xuân Sơn Cốc, thanh tuyền phi bộc, sơn hoa rực rỡ, bích hồ bao la, thật sự là một nơi đẹp như tranh vẽ.
Sau khi mọi người hạ xuống, Ngọc La Sát gần như vẫn không yên tâm, lại dò xét thủy nguyên (nguồn nước) xung quanh một lần, xác nhận thủy chất (chất lượng của nước) ở đây không có vấn đề gì, tiếp đó lại thi pháp thâm nhập vào lòng đất kiểm tra, xác nhận địa thế ổn định không dễ dàng xảy ra tình huống sụp đổ gì.
Thăm dò kiểm tra xong một lượt, cô ta mới thực sự yên tâm, cười nói với Miêu Nghị:
- Đại ca, huynh cảm thấy đứa bé sống ở nơi này như thế nào?
Miêu Nghị có chút không nói lên lời, bây giờ nghe thấy, hai chữ “đại ca” này nghe cảm thấy hơi là lạ, người ta tuổi tác đó... nhưng mà người ta lại gọi theo Bát Giới, chấp nhận mà nghe vậy.
- Cô cảm thấy thích hợp là được.
Miêu Nghị hờ hững trả lời một câu, đối với hắn mà nói, chỉ là tùy tiện tìm một chỗ dừng chân lại là thôi.
- Nếu đại ca đã không có ý kiến gì, vậy thì ở đây là được rồi.
Ngọc La Sát cười đưa ra kết luận, đột nhiên đơn chưởng lập trước người, một luồng pháp lực cường hãn chấn động được đẩy ra, lan ra bốn phương tám hướng, thảo mộc đều kinh hãi, dã thú hung hãn ẩn núp trong núi rừng lập tức bị xua đuổi chạy trốn tứ phía.
Mãi cho đến khi cô ta xua đuổi hết dã thú hung hãn trong rừng đi, cô ta mới lật tay lại, một vòng tay trừ vật trên cổ tay Miêu Nghị bay ra ngoài, cũng không phải là vòng tay trừ vật của Miêu Nghị, vốn dĩ chính là của cô ta lại trở về trên cổ tay cô ta.
Trong vòng tay trừ vật lóe ra một món pháp khí lục quang lấp lánh, cô ta lách người bay lên trời, lơ lửng giữa không trung, một tay ôm đứa bé, một tay giăng ra từng lớp kết ấn, pháp khí ở trên trời phân tán thành hơn trăm món, cô ta phất tay áo, từng món pháp khí bay về phía bốn phương tám hướng, cắm vào mặt đất phát ra những tiếng ầm ầm.
Rất nhanh, một đường cong như mảnh bát vỡ xanh biếc bập bênh trên không trung, rồi từ từ biến mất vô hình, đây là đang bố trí đại trận phòng hộ ở đây.
Ngọc La Sát từ trên trời hạ xuống, mấy cái lệnh kỳ cùng cô ta bay tới, tiện tay vung lên, hai cái lệnh kỳ bay đến trước mặt Thất Giới đại sư và Huyết Yêu, cô ta nói:
- Bảo đảm không được sẽ có người lạc đường xông nhầm vào nơi đây, trận pháp này có thể chống đỡ được một trận, hai lệnh kỳ này sử dụng để mở cửa trận pháp.
Thất Giới đại sư và Huyết Yêu liếc mắt nhìn nhau, hai người đành phải bắt lấy, các lệnh kỳ còn lại toàn bộ đều bị Ngọc La Sát thu lại, ngay cả Bát Giới cũng không có phần.
Tiếp đó, Ngọc La Sát lại đem đứa bé giao cho Huyết Yêu bế, đích thân cô ta lựa chọn một nơi có địa thể thuận lợi nhất, đích thân thi pháp lấy vật xây dựng nên một chỗ ở.
Sau khi Miêu Nghị nhìn thấy, ra hiệu bảo Bát Giới cùng đi làm, mặc dù Bát Giới có chút không tình nguyện lắm, nhưng vẫn nhắm mắt đi.
Lúc bắt đầu Ngọc La Sát thấy Bát Giới tình nguyện cùng mình sắp xếp nơi ở cho con trai còn rất cao hứng, ai ngờ sau đó hai người lại xảy ra bất đồng quan điểm khi bày biện một chi tiết nhỏ, thế là lại rùm beng lên, đám người Miêu Nghị nhìn thấy không nói lên lời.
Cuối cùng Bát Giới đem theo vẻ mặt xám xịt quay trở lại, phất tay áo nói với Miêu Nghị.
- Việc này không có cách nào làm được, muốn làm huynh đi mà làm, đánh chết đệ cũng không đi.
Trong lòng hắn rất ủy khuất, đánh lại đánh không thắng Ngọc La Sát, không có thực lực để chống đỡ đấu võ mồm với cô ta, lời nói có chút xảo quyết, thiếu chút nữa bị Ngọc La Sát tát vào miệng.
Ước chừng tốn mất thời gian một ngày, Ngọc La Sát gắng gượng ở đây làm ra được một ngôi chùa bằng thanh ngọc nguyên chất, mấy người chưa hề nhúng tay vào không biết trong vòng tay trừ vật của nữ nhân này rốt cuộc chứa bao nhiêu đồ, ngay cả ngọc thạch cũng có thể có nhiều như vậy, hơn nữa còn là thanh ngọc phẩm tương cực cao, cái này vẫn chưa hết, Ngọc La Sát lại lợi dụng Mộc cực tinh cưỡng ép tô điểm ra một thảm cây cối xinh đẹp, cuối cùng ở trên cửa lớn đích thân lắc lên ba chữ “Tâm Hồ Cư” mới dừng tay, nhìn tên rõ ràng là cô ta viết cho chỗ ở của con trai mình.
- Mọi người cảm thấy như thế nào, còn có chỗ nào cần phải sửa đổi gì không?
Ngọc La Sát trở lại bên cạnh mọi người trưng cầu ý kiến.
Mọi người cùng nhau lắc đầu, ngôi chùa trước mắt đã đủ xa hoa rồi, lại không có người ở, còn muốn sửa thành thế nào nữa?
Nơi này không thể ở lại lâu, thần hồn của Yêu Tăng Nam Ba chỉ có thể hóa đá được ba ngày, không thể trường kỳ không có người trông coi được. Thất Giới đại sư phải trở về, mọi người cùng nhau ra khỏi đại trận phòng vệ để đưa tiễn.
Sau khi ra trận, Ngọc La Sát lại đưa tay ra, một chiếc thú túi bên hông Miêu Nghị lại bị tháo xuống, cũng là đồ của cô ta.
Long xà bên trong thú túi bị cô ta gọi ra, như rồng như rắn, cả người kim sắc lân giáp, hai mắt xanh biếc to tròn ở trên chán vô cùng khiếp người, miệng đầy răng nanh giống như răng cưa, đầu lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, một đôi cánh vàng rực bay lơ lửng trên không trung, lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người, cuối cùng từ từ dừng lại trước mặt Ngọc La Sát, hai móng chống đỡ trước người ngẩng đầu lên trước mặt Ngọc La Sát.
Trước sự kêu gọi của Ngọc La Sát, Thất Giới đại sư và Huyết Yêu sóng vai bước lên phía trước, long xà cúi đầu xuống, ngửi đứa bé trong lòng Ngọc La Sát, lại ngửi ngửi Thất Giới và Huyết Yêu. Ngọc La Sát dặn dò long xà, để long xà nhớ kỹ ba người này, nghe theo sự chỉ huy, trọng điểm là lúc gặp phiền phức phải không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ đứa bé này.
Sau đó Ngọc La Sát lại lấy ra tinh linh để trao đổi với hai người, thuận tiện có việc thì liên hệ, trọng điểm vẫn là đứa bé, một khi đứa bé gặp phải phiền phức gì phải lập tức liên hệ với cô ta, cô ta tự sẽ tới tương trợ.
Sau đó Thất Giới đại sư ngồi lên Long xà bay đi, Huyết Yêu tạm thời ở lại.
Còn Long xà đưa Thất Giới đại sư đến nơi phong ấn xong rồi mau chóng lại quay về đây, ở lại một thẩm cốc âm u để bảo vệ ngoài đại trận.