Phi Thiên
Chương 2973: Tận tình tận nghĩa (1)
- Nếu trấn thủ cả đời mà có thể tránh được Yêu Tăng làm hại, vậy thì trấn thủ cả đời thì có làm sao?
Thất Giới đại sư thở dài một tiêng.
Miêu Nghị biết khuyên như thế nào cũng vô dụng, lão hòa thượng quên mình vì người này khiến cho người ta không biết nên bội phục hay là nên mắng hắn ta bảo thủ nữa.
Ngược lại Huyết Yêu lại nói một câu:
- Không bằng dứt khoát dần nhân mã của Thiên Đình tới, cho dù Thiên Đình không thể giải quyết được Yêu Tăng, cũng chắc chắn có thể phái người đến canh chừng, có lẽ so với chúng ta canh chừng sẽ chu toàn hơn.
- Không được!
Miêu Nghị lên tiếng cắt lời, nói:
- Người của Thiên Đình đến rồi tất nhiên có thể canh chừng được Yêu Tăng, nhưng Yêu Tăng chắc chắn sẽ trả thù chúng ta. Yêu Tăng đã thấy chúng ta rồi, chỉ cần nói với Thiên Đình, hậu quả cô tự mình nghĩ đi.
Huyết Yêu trầm mặc, khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Nhưng không phải ngươi nói Thiên Đình đang tìm kiếm không kiêng nể gì, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy nơi này sao?
Miêu Nghị trả lời:
- Thiên Đình cũng không thể đem toàn bộ nhân lực tập trung hết vào việc tìm kiếm, theo ta thấy, chí ít phải một vạn năm sau này mới có thể tìm đến đây, có lẽ xa xa không chỉ là một vạn năm, khoảng cách tìm kiếm càng dài, yêu cầu phạm vi tìm kiếm lại càng rộng, tốc độ tìm kiếm cũng sẽ càng chậm. Trước mắt mà nói, dưới tình huống chúng ta đang không có cách nào giải quyết Yêu Tăng Nam Ba, có thể kéo dài trước hết cứ kéo đà, sau này xem có thể nghĩ ra những phương pháp khác để giải quyết hay không.
Bát Giới nói:
- Đại ca, lúc đệ và Bát Hối đến đây, ở một nơi cách nơi này không xa đã từng nhìn thấy một tinh cầu nghi cư, huynh có thể phái chút người đến canh giữ nơi đây hay không, đề phòng có người tiến vào tinh cầu này không được sao?
Ý nói là có thể thay đổi ra Thất Giới.
- Việc của Yêu Tăng Nam Ba vẫn là càng ít người biết càng tốt, người bình thường cũng không chống đỡ được phạm âm sách mệnh của Yêu Tăng, mà ở bên ngoài tinh cầu phong tỏa rồi, người thiếu đi thì không được, ai cũng không biết người lạc đường sẽ chạy đi đâu, huống hồ đưa người đến đây muốn thông qua sự lục soát của Thiên Đình tiến vào đây có chút phiền phức, cho dù ta có thể phái người đến, cũng chỉ có thể là phái tâm phúc tuyệt đối đến, ta không muốn mọi người ở lại đây, cũng không muốn những thủ hạ tâm phúc đó của ta tiêu hao ở nơi đây.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Thất Giới đại sư, lại nói:
- Hơn nữa, còn phải hỏi đại sư có đồng ý rời đi hay không, nếu như đồng ý, ta có thể nghĩ cách.
- A di đà phật!
Thất Giới đại sư chắp tay lên tiếng, trực tiếp cự tuyệt, nói:
- Ai trấn thủ ở bên này cũng thế, lão nạp mới là người thích hợp nhất.
- Lão lừa ngốc, ông...
Bát Giới liếc mắt, phất tay áo bỏ đi, lười nói, biết lão gia hỏa này cố chấp nói gì cũng đều vô ích.
Kết quả thương lượng và không thương lượng không có gì khác biệt. Thất Giới đại sư vẫn không muốn rời đi.
Miêu Nghị và Bát Giới ra khỏi thung lũng, một người đi về phí một bờ khác của thung lũng, một người đi về hướng ven hồ.
Đi được mấy bước, Bát Giới đột nhiên quay người gọi:
- Đại ca!
Miêu Nghị dừng chân quay đầu, hỏi:
- Có chuyện gì?
Bát Giới đi đến, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Đại ca không giết Ngọc La Sát không được sao?
Câu hỏi này khiến cho Miêu Nghị có chút bốc hỏa, vì chuyện này đã khiến cho hắn rầu rĩ đến chết rồi, giết chết mẹ của điệt tử (cháu trai) mình, sau này hắn làm sao có thể đối mặt với điệt tử của hắn chứ, nếu không phải tên khốn kiếp này gây ra chuyện như vậy, hắn phải đến mức đau đầu thế này sao?
Bát Giới nhìn sắc mặt của hắn, cúi đầu thấp giọng nói:
- Thực ra đệ cảm thấy Ngọc La Sát sẽ không làm việc gì bất lợi với đại ca đâu, dù sao thì cũng đã sinh con rồi.
- Con sao?
Miêu Nghị cười lạnh hai tiếng, nói:
- Đệ không ở bên ngoài tiếp xúc với loại người như cô ta, người đến được cấp bậc này như bọn họ, thật sự phải liên quan đến lợi ích, không có thức gì là không thể hi sinh, mấu chốt bây giờ là, chúng ta nắm được bí mật của cô ta, đã uy hiếp đến lợi ích của cô ta, cô ta còn có thể bỏ qua cho chúng ta sống sót trở về không?
Bát Giới vẻ mặt thống khổ, khó khăn cất tiếng hỏi: - Đại ca muốn động thủ lúc nào?
Miêu Nghị quay đầu rời đi, hắn cũng rất rầu rĩ, nghĩ không ra được đáp áp.
Bên hồ, trên bậc thang bên ngoài nhà sàn, Ngọc La Sát buộc tóc ở sau đầu đơn giản đang ôm con đặt ở trên hai chân trêu đùa, đầu ngón tay xoa xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói:
- Tâm Hồ, cười một cái cho mẹ xem nào.
Tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác này lại ngọ nguậy cái đầu nhỏ loạn xạ, há miệng ngậm ngón tay của Ngọc La Sát mút mút, lập tức chọc Ngọc La Sát cười khúc khích, cười như chuông bạc, cười khanh khách không thôi.
Bát Giới đứng ở không xa nhìn thấy cảnh này, phát ngốc!
Ngọc La Sát trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy cũng sững sờ, lập tức nét mặt vui mừng như hoa, ôm con đứng dậy, đi đến, cười nói:
- Về rồi à, sao thoạt nhìn lại không vui như vậy, lại bị đại ca mắng rồi sao? Thực ra, ta cảm thấy có chút chuyện đại ca thật sự là vì muốn tốt cho chàng, chàng không cần phải để ở trong lòng.
Bát Giới cười khổ nói:
- Bọn ta bàn bạc việc rời đi.
Nụ cười trên mặt Ngọc La Sát dần dần ngưng lại, biết cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đối mặt, cô ta cố găng bình tĩnh, nói:
- Bàn bạc thế nào rồi?
Bát Giới thở dài, nói:
- Lão lừa trọc kia sợ Yêu Tăng lại gây họa một lần nữa, sống chết không chịu đi, phải ở lại đây trấn thủ, khuyên thế nào cũng vô dụng, cũng không thể trói ông ta lại đem đi vĩnh viễn khống chế sự tự do của ông ta? Chỉ cần cho ông ta tự do, nàng có tin ông ta sẽ lập tức chạy về đây hay không? Lão lừa trọc đó thật đúng là hết thuốc cứu rồi.
Vẻ mặt Ngọc La Sát lộ vẻ xúc động, sau đó cũng khẽ than một tiếng, nói:
- Chàng chuẩn bị ở lại bên cạnh sư phụ sao? Nếu như chàng ở lại, vậy ta cũng không đi.
Bát Giới lập tức giống như bị rắn cắn, cả kinh kêu lên nói:
- Không đi? Đùa cái gì vậy? Một nghìn năm trước ta có thể rời đi, vì lão lừa trọc đó mà khốn đốn hơn một nghìn năm, ta đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, ông ta không muốn đi, lẽ nào muốn người khác cùng không ta không đi sao?
Thất Giới đại sư thở dài một tiêng.
Miêu Nghị biết khuyên như thế nào cũng vô dụng, lão hòa thượng quên mình vì người này khiến cho người ta không biết nên bội phục hay là nên mắng hắn ta bảo thủ nữa.
Ngược lại Huyết Yêu lại nói một câu:
- Không bằng dứt khoát dần nhân mã của Thiên Đình tới, cho dù Thiên Đình không thể giải quyết được Yêu Tăng, cũng chắc chắn có thể phái người đến canh chừng, có lẽ so với chúng ta canh chừng sẽ chu toàn hơn.
- Không được!
Miêu Nghị lên tiếng cắt lời, nói:
- Người của Thiên Đình đến rồi tất nhiên có thể canh chừng được Yêu Tăng, nhưng Yêu Tăng chắc chắn sẽ trả thù chúng ta. Yêu Tăng đã thấy chúng ta rồi, chỉ cần nói với Thiên Đình, hậu quả cô tự mình nghĩ đi.
Huyết Yêu trầm mặc, khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Nhưng không phải ngươi nói Thiên Đình đang tìm kiếm không kiêng nể gì, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy nơi này sao?
Miêu Nghị trả lời:
- Thiên Đình cũng không thể đem toàn bộ nhân lực tập trung hết vào việc tìm kiếm, theo ta thấy, chí ít phải một vạn năm sau này mới có thể tìm đến đây, có lẽ xa xa không chỉ là một vạn năm, khoảng cách tìm kiếm càng dài, yêu cầu phạm vi tìm kiếm lại càng rộng, tốc độ tìm kiếm cũng sẽ càng chậm. Trước mắt mà nói, dưới tình huống chúng ta đang không có cách nào giải quyết Yêu Tăng Nam Ba, có thể kéo dài trước hết cứ kéo đà, sau này xem có thể nghĩ ra những phương pháp khác để giải quyết hay không.
Bát Giới nói:
- Đại ca, lúc đệ và Bát Hối đến đây, ở một nơi cách nơi này không xa đã từng nhìn thấy một tinh cầu nghi cư, huynh có thể phái chút người đến canh giữ nơi đây hay không, đề phòng có người tiến vào tinh cầu này không được sao?
Ý nói là có thể thay đổi ra Thất Giới.
- Việc của Yêu Tăng Nam Ba vẫn là càng ít người biết càng tốt, người bình thường cũng không chống đỡ được phạm âm sách mệnh của Yêu Tăng, mà ở bên ngoài tinh cầu phong tỏa rồi, người thiếu đi thì không được, ai cũng không biết người lạc đường sẽ chạy đi đâu, huống hồ đưa người đến đây muốn thông qua sự lục soát của Thiên Đình tiến vào đây có chút phiền phức, cho dù ta có thể phái người đến, cũng chỉ có thể là phái tâm phúc tuyệt đối đến, ta không muốn mọi người ở lại đây, cũng không muốn những thủ hạ tâm phúc đó của ta tiêu hao ở nơi đây.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Thất Giới đại sư, lại nói:
- Hơn nữa, còn phải hỏi đại sư có đồng ý rời đi hay không, nếu như đồng ý, ta có thể nghĩ cách.
- A di đà phật!
Thất Giới đại sư chắp tay lên tiếng, trực tiếp cự tuyệt, nói:
- Ai trấn thủ ở bên này cũng thế, lão nạp mới là người thích hợp nhất.
- Lão lừa ngốc, ông...
Bát Giới liếc mắt, phất tay áo bỏ đi, lười nói, biết lão gia hỏa này cố chấp nói gì cũng đều vô ích.
Kết quả thương lượng và không thương lượng không có gì khác biệt. Thất Giới đại sư vẫn không muốn rời đi.
Miêu Nghị và Bát Giới ra khỏi thung lũng, một người đi về phí một bờ khác của thung lũng, một người đi về hướng ven hồ.
Đi được mấy bước, Bát Giới đột nhiên quay người gọi:
- Đại ca!
Miêu Nghị dừng chân quay đầu, hỏi:
- Có chuyện gì?
Bát Giới đi đến, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Đại ca không giết Ngọc La Sát không được sao?
Câu hỏi này khiến cho Miêu Nghị có chút bốc hỏa, vì chuyện này đã khiến cho hắn rầu rĩ đến chết rồi, giết chết mẹ của điệt tử (cháu trai) mình, sau này hắn làm sao có thể đối mặt với điệt tử của hắn chứ, nếu không phải tên khốn kiếp này gây ra chuyện như vậy, hắn phải đến mức đau đầu thế này sao?
Bát Giới nhìn sắc mặt của hắn, cúi đầu thấp giọng nói:
- Thực ra đệ cảm thấy Ngọc La Sát sẽ không làm việc gì bất lợi với đại ca đâu, dù sao thì cũng đã sinh con rồi.
- Con sao?
Miêu Nghị cười lạnh hai tiếng, nói:
- Đệ không ở bên ngoài tiếp xúc với loại người như cô ta, người đến được cấp bậc này như bọn họ, thật sự phải liên quan đến lợi ích, không có thức gì là không thể hi sinh, mấu chốt bây giờ là, chúng ta nắm được bí mật của cô ta, đã uy hiếp đến lợi ích của cô ta, cô ta còn có thể bỏ qua cho chúng ta sống sót trở về không?
Bát Giới vẻ mặt thống khổ, khó khăn cất tiếng hỏi: - Đại ca muốn động thủ lúc nào?
Miêu Nghị quay đầu rời đi, hắn cũng rất rầu rĩ, nghĩ không ra được đáp áp.
Bên hồ, trên bậc thang bên ngoài nhà sàn, Ngọc La Sát buộc tóc ở sau đầu đơn giản đang ôm con đặt ở trên hai chân trêu đùa, đầu ngón tay xoa xoa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói:
- Tâm Hồ, cười một cái cho mẹ xem nào.
Tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác này lại ngọ nguậy cái đầu nhỏ loạn xạ, há miệng ngậm ngón tay của Ngọc La Sát mút mút, lập tức chọc Ngọc La Sát cười khúc khích, cười như chuông bạc, cười khanh khách không thôi.
Bát Giới đứng ở không xa nhìn thấy cảnh này, phát ngốc!
Ngọc La Sát trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy cũng sững sờ, lập tức nét mặt vui mừng như hoa, ôm con đứng dậy, đi đến, cười nói:
- Về rồi à, sao thoạt nhìn lại không vui như vậy, lại bị đại ca mắng rồi sao? Thực ra, ta cảm thấy có chút chuyện đại ca thật sự là vì muốn tốt cho chàng, chàng không cần phải để ở trong lòng.
Bát Giới cười khổ nói:
- Bọn ta bàn bạc việc rời đi.
Nụ cười trên mặt Ngọc La Sát dần dần ngưng lại, biết cái gì cần đến cuối cùng cũng phải đối mặt, cô ta cố găng bình tĩnh, nói:
- Bàn bạc thế nào rồi?
Bát Giới thở dài, nói:
- Lão lừa trọc kia sợ Yêu Tăng lại gây họa một lần nữa, sống chết không chịu đi, phải ở lại đây trấn thủ, khuyên thế nào cũng vô dụng, cũng không thể trói ông ta lại đem đi vĩnh viễn khống chế sự tự do của ông ta? Chỉ cần cho ông ta tự do, nàng có tin ông ta sẽ lập tức chạy về đây hay không? Lão lừa trọc đó thật đúng là hết thuốc cứu rồi.
Vẻ mặt Ngọc La Sát lộ vẻ xúc động, sau đó cũng khẽ than một tiếng, nói:
- Chàng chuẩn bị ở lại bên cạnh sư phụ sao? Nếu như chàng ở lại, vậy ta cũng không đi.
Bát Giới lập tức giống như bị rắn cắn, cả kinh kêu lên nói:
- Không đi? Đùa cái gì vậy? Một nghìn năm trước ta có thể rời đi, vì lão lừa trọc đó mà khốn đốn hơn một nghìn năm, ta đã coi như là tận tình tận nghĩa rồi, ông ta không muốn đi, lẽ nào muốn người khác cùng không ta không đi sao?