Phi Thiên
Chương 2970: Đại ca (2)
Huyết Yêu lấy ngón tay đặt ở trên mạch của cô ta để xem mạch, mặc dù không thể sử dụng pháp lực, nhưng người tu lành đối với mạch lạc khí tức của mình cũng vô cùng tinh thông, có mang thai hay không chạm vào mạch tìm một chút là biết.
Sau khi xác nhận Ngọc La Sát thực sự có mang thai, Huyết Yêu nhanh chóng có chút hoảng hốt, nhớ năm đó theo đuổi Bát Giới lâu như vậy cũng không thể cầu được một lần, nữ nhân này mới quen Bát Giới bao lâu, lại đã mang thai con của Bát Giới. Đối với lần này, nàng thật ra cũng không có ghen tị gì, từng có nhớ lại những năm tháng hoang dâm ở thung lũng đó mà kinh, đặc biệt là chính mắt Bát Giới nhìn thấy, nàng liền biết nàng và Bát Giới là không thể nào, chỉ là hồi tưởng lại chuyện cũ cảm thấy có chút cảm khái mà thôi.
Phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình có chút suy nghĩ nhiều, chắp tay thầm niệm một câu tâm kinh, mới khẽ gật đầu với Thất Giới đại sư, biểu thị Ngọc La Sát thực sự có thai rồi.
“Ừ!” Thất Giới đại sư cũng lắc đầu thở dài, đụng phải đồ đệ vô liêm sỉ như vậy, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Việc đến nước ngày rồi có thể làm thế nào nữa? Hắn là người kiên quyết không đồng ý sát sinh, sẽ không đồng ý để Ngọc La Sát xử lý tính mạng trong bụng, quay đầu lại gật đầu với Miêu Nghị, nói:
- Cứ làm như thí chủ phân phó đi.
Miêu Nghị khẽ gật đầu cảm ơn, chỉ vào Huyết Yêu, nói với Ngọc La Sát:
- Thân thể cô không tiện, bắt đầu từ hôm nay, Bát Hối sẽ sống cùng với cô, để cô ấy đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cô.
Ngọc La Sát sững sờ một chút, đột nhiên lệ nóng trào ra, không cầm lòng nổi khom người nói:
- Đại ca, đa tạ!
Thật sự là nước mắt lã chã rơi.
Cô ta hiển nhiên là vô ý thức xưng hô theo Bát Giới.
Cô ta vừa rồi vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ, bản thân căn bản không có kinh nghiệm sinh con. Bát Giới lại có thái độ đó, Miêu Nghị lại hận không thể giết cô ta, cô ta cũng không biết lúc đứa trẻ sinh ra mình phải làm thế nào, phàm nhân ở trong tình huống một thân một mình sẽ phải ứng phó thế nào, ngay cả người để cô ta hỏi thăm nghe ngóng cũng không có, cô độc ở bên hồ chờ sinh, nội tâm sợ hãi không ai có thể hiểu được.
Thật sự không ngờ được, vạn lần không ngờ được, không những là Miêu Nghị giữ lại đứa trẻ trong bụng cô ta, cũng lại là Miêu Nghị lập tức quay lại giúp cô ta giải quyết nỗi lo về sau này, đem Bát Hối đến chiếu cố cho cô ta. Thời khắc này trong lòng cô ta thật sự rất ấm áp, chí ít có một điểm cô ta có thể xác nhận được, bất kể sau này như thế nào, Miêu Nghị chắc chắn sẽ không bỏ mặc con của cô ta không quản, Miêu Nghị thực sự để con của cô ta ở trong lòng, sẽ không bạc đãi con của cô ta.
Thời khắc này cô ta thực sự cảm nhận được bản thân mình cũng có người thân, một tiếng “đại ca” này thật sự là cô ta cảm kích phát ra từ trong đáy lòng.
Miêu Nghị khẽ mấp máy môi, rất muốn quát một tiếng “Ta không phải là đại ca của cô”, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, đặc biệt là khuôn mặt vẫn còn in dấu tay của cô ta, nghĩ đến cô ta đang mang hai đứa con của Bát Giới, Bát Giới còn như vậy với cô ta, hắn cũng cùng nhau khi dễ cô ta dường như có chút không nói được, cho nên cuối cùng vẫn không nói ra, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng cô ta, liền quay người rời đi, làm như không nghe thấy gì, nói với Thất Giới đại sư:
- Đại sư, Yêu Tăng Nam Ba bên đó phiền người và Bát Giới thay phiên nhau trấn thủ, nếu như Bát Giới không nghe lời, nhất định phải nói với ta, ta sẽ đến chỉnh đốn nó!
Hắn rõ ràng cũng biết Thất Giới đại sư có chút không quản được Bát Giới.
- A di đà phật!
Thất Giới đại sư coi như là đồng ý rồi quay đầu lại nói với Huyết Yêu:
- Bát Hối, bên này con để ý nhiều hơn một chút.
- Vâng! Sư phụ.
Huyết Yêu chắp tay khom người đồng ý.
Thất Giới đại sư an ủi Ngọc La Sát đôi câu xong, cũng không ở lại đây lâu, để một mình Bát Giới canh chừng Yêu Tăng Nam Ba bên đó hắn cũng không yên tâm, thực sự là đệ tử đó quá có năng lực gây sự, sau đó cùng với Miêu Nghị quay người rời đi.
Ngọc La Sát hai mắt đẫm lệ nhìn theo, cô ta biết Miêu Nghị kinh tởm cô ta, cô ta biết nguyên nhân lớn nhất là vì trước kia cô ta quá bẩn thỉu, Miêu Nghị yêu quý đệ đệ đó như vậy, mặc dù đánh Bát Giới tàn nhẫn như vậy, nhưng đó cũng là yêu mến mà hận thiết bất thành cương (Ý chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn, nhưng thực tế lại không được như ý), đổi lại đâu có người nào làm đại ca mà lại muốn đệ đệ mình lấy loại nữ nhân bẩn thỉu này. Cô ta biết rất rõ, đứa bé là đứa bé, cô ta muốn trở thành phu thê với Bát Giới nghĩ cũng đừng nghĩ đến, sợ là Miêu Nghị sẽ là người đầu tiên không đồng ý, đoán chừng Miêu Nghị đánh chết cũng sẽ không đồng ý.
Mặc dù như thế, lúc này cô ta đối với Miêu Nghị cũng chỉ có tràn đầy sự cảm kích và cảm động, chí ít trải qua việc này cô ta hoàn toàn nhìn rõ bản tính của Miều Nghị là người như thế nào, đây là một nam nhân trong lòng trọng tình nghĩa.
- Bên ngoài gió lớn, đi vào đi.
Huyết Yêu quay người đỡ lấy cánh tay của Ngọc La Sát, đỡ vào trong nhà.
“A”
Bên ngoài chùa, Bát Giới lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Miêu Nghị vừa trở về lại hung hăng đá cho hắn một cái, hỏi:
- Đệ làm đồ ăn, đồ gia vị đâu rồi, mang ra đây cho ta!
Hừng sáng ngày hôm sau, nhà sàn nhỏ bên hồ đắm chìm trong ánh ban mai, Bát Hối bưng một chậu quần áo thay đi giặt vừa mở cửa đi ra, lại không nhịn được “a” lên một tiếng.
Ngọc La Sát cũng nghe tiếng đi ra, kết quả nhìn thấy dưới bậc thềm bên ngoài bày một đống đồ, các loại dụng cụ nhà bếp, còn có mấy món ăn thôn quê.
Hai người nhìn xung quanh một lượt, không thấy nhân ảnh, không biết ai để ở đây, hai người quay mặt nhìn nhau.
Cũng chính là bắt đầu từ này hôm nay, cách mỗi một ngày, sẽ có mấy món ăn thôn dã treo ở bên ngoài, các loại đều được thay đổi đa dạng đưa tới, có lúc còn có rau dại tươi mới, rõ ràng đều được đưa tới để bồi bổ cho thân thể của Ngọc La Sát, thế nhưng mỗi lần cũng chỉ nhìn thấy đồ chứ không nhìn thấy người đưa đồ.
Sau khi thăm dò được quy luật, sáng sớm mỗi ngày Ngọc La Sát và Huyết Yêu đứng ở trước cửa sổ nhìn qua cửa sổ quan sát bên ngoài.
Không ngoài dự liệu, cuối cùng Miêu Nghị cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người, tay xách một con gà rừng và một con thỏ rừng, còn có một bó rau rừng xanh mượt, treo ở trên tay vịn bên ngoài căn nhà gỗ, sau đó quay đầu rời đi.
Huyết Yêu chậm rãi quay đầu nhìn Ngọc La Sát, người phía sau viền mắt phiếm hồng, cúi thấp đầu, đôi môi co quắp, khẽ vuốt ve cái bụng đang dần dần lớn lên của mình, thấp giọng nói:
- Bát Giới có đại tốt, cũng là phúc khí của đứa trẻ này!
Sau khi xác nhận Ngọc La Sát thực sự có mang thai, Huyết Yêu nhanh chóng có chút hoảng hốt, nhớ năm đó theo đuổi Bát Giới lâu như vậy cũng không thể cầu được một lần, nữ nhân này mới quen Bát Giới bao lâu, lại đã mang thai con của Bát Giới. Đối với lần này, nàng thật ra cũng không có ghen tị gì, từng có nhớ lại những năm tháng hoang dâm ở thung lũng đó mà kinh, đặc biệt là chính mắt Bát Giới nhìn thấy, nàng liền biết nàng và Bát Giới là không thể nào, chỉ là hồi tưởng lại chuyện cũ cảm thấy có chút cảm khái mà thôi.
Phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình có chút suy nghĩ nhiều, chắp tay thầm niệm một câu tâm kinh, mới khẽ gật đầu với Thất Giới đại sư, biểu thị Ngọc La Sát thực sự có thai rồi.
“Ừ!” Thất Giới đại sư cũng lắc đầu thở dài, đụng phải đồ đệ vô liêm sỉ như vậy, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Việc đến nước ngày rồi có thể làm thế nào nữa? Hắn là người kiên quyết không đồng ý sát sinh, sẽ không đồng ý để Ngọc La Sát xử lý tính mạng trong bụng, quay đầu lại gật đầu với Miêu Nghị, nói:
- Cứ làm như thí chủ phân phó đi.
Miêu Nghị khẽ gật đầu cảm ơn, chỉ vào Huyết Yêu, nói với Ngọc La Sát:
- Thân thể cô không tiện, bắt đầu từ hôm nay, Bát Hối sẽ sống cùng với cô, để cô ấy đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cô.
Ngọc La Sát sững sờ một chút, đột nhiên lệ nóng trào ra, không cầm lòng nổi khom người nói:
- Đại ca, đa tạ!
Thật sự là nước mắt lã chã rơi.
Cô ta hiển nhiên là vô ý thức xưng hô theo Bát Giới.
Cô ta vừa rồi vẫn còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ, bản thân căn bản không có kinh nghiệm sinh con. Bát Giới lại có thái độ đó, Miêu Nghị lại hận không thể giết cô ta, cô ta cũng không biết lúc đứa trẻ sinh ra mình phải làm thế nào, phàm nhân ở trong tình huống một thân một mình sẽ phải ứng phó thế nào, ngay cả người để cô ta hỏi thăm nghe ngóng cũng không có, cô độc ở bên hồ chờ sinh, nội tâm sợ hãi không ai có thể hiểu được.
Thật sự không ngờ được, vạn lần không ngờ được, không những là Miêu Nghị giữ lại đứa trẻ trong bụng cô ta, cũng lại là Miêu Nghị lập tức quay lại giúp cô ta giải quyết nỗi lo về sau này, đem Bát Hối đến chiếu cố cho cô ta. Thời khắc này trong lòng cô ta thật sự rất ấm áp, chí ít có một điểm cô ta có thể xác nhận được, bất kể sau này như thế nào, Miêu Nghị chắc chắn sẽ không bỏ mặc con của cô ta không quản, Miêu Nghị thực sự để con của cô ta ở trong lòng, sẽ không bạc đãi con của cô ta.
Thời khắc này cô ta thực sự cảm nhận được bản thân mình cũng có người thân, một tiếng “đại ca” này thật sự là cô ta cảm kích phát ra từ trong đáy lòng.
Miêu Nghị khẽ mấp máy môi, rất muốn quát một tiếng “Ta không phải là đại ca của cô”, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, đặc biệt là khuôn mặt vẫn còn in dấu tay của cô ta, nghĩ đến cô ta đang mang hai đứa con của Bát Giới, Bát Giới còn như vậy với cô ta, hắn cũng cùng nhau khi dễ cô ta dường như có chút không nói được, cho nên cuối cùng vẫn không nói ra, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng cô ta, liền quay người rời đi, làm như không nghe thấy gì, nói với Thất Giới đại sư:
- Đại sư, Yêu Tăng Nam Ba bên đó phiền người và Bát Giới thay phiên nhau trấn thủ, nếu như Bát Giới không nghe lời, nhất định phải nói với ta, ta sẽ đến chỉnh đốn nó!
Hắn rõ ràng cũng biết Thất Giới đại sư có chút không quản được Bát Giới.
- A di đà phật!
Thất Giới đại sư coi như là đồng ý rồi quay đầu lại nói với Huyết Yêu:
- Bát Hối, bên này con để ý nhiều hơn một chút.
- Vâng! Sư phụ.
Huyết Yêu chắp tay khom người đồng ý.
Thất Giới đại sư an ủi Ngọc La Sát đôi câu xong, cũng không ở lại đây lâu, để một mình Bát Giới canh chừng Yêu Tăng Nam Ba bên đó hắn cũng không yên tâm, thực sự là đệ tử đó quá có năng lực gây sự, sau đó cùng với Miêu Nghị quay người rời đi.
Ngọc La Sát hai mắt đẫm lệ nhìn theo, cô ta biết Miêu Nghị kinh tởm cô ta, cô ta biết nguyên nhân lớn nhất là vì trước kia cô ta quá bẩn thỉu, Miêu Nghị yêu quý đệ đệ đó như vậy, mặc dù đánh Bát Giới tàn nhẫn như vậy, nhưng đó cũng là yêu mến mà hận thiết bất thành cương (Ý chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn, nhưng thực tế lại không được như ý), đổi lại đâu có người nào làm đại ca mà lại muốn đệ đệ mình lấy loại nữ nhân bẩn thỉu này. Cô ta biết rất rõ, đứa bé là đứa bé, cô ta muốn trở thành phu thê với Bát Giới nghĩ cũng đừng nghĩ đến, sợ là Miêu Nghị sẽ là người đầu tiên không đồng ý, đoán chừng Miêu Nghị đánh chết cũng sẽ không đồng ý.
Mặc dù như thế, lúc này cô ta đối với Miêu Nghị cũng chỉ có tràn đầy sự cảm kích và cảm động, chí ít trải qua việc này cô ta hoàn toàn nhìn rõ bản tính của Miều Nghị là người như thế nào, đây là một nam nhân trong lòng trọng tình nghĩa.
- Bên ngoài gió lớn, đi vào đi.
Huyết Yêu quay người đỡ lấy cánh tay của Ngọc La Sát, đỡ vào trong nhà.
“A”
Bên ngoài chùa, Bát Giới lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Miêu Nghị vừa trở về lại hung hăng đá cho hắn một cái, hỏi:
- Đệ làm đồ ăn, đồ gia vị đâu rồi, mang ra đây cho ta!
Hừng sáng ngày hôm sau, nhà sàn nhỏ bên hồ đắm chìm trong ánh ban mai, Bát Hối bưng một chậu quần áo thay đi giặt vừa mở cửa đi ra, lại không nhịn được “a” lên một tiếng.
Ngọc La Sát cũng nghe tiếng đi ra, kết quả nhìn thấy dưới bậc thềm bên ngoài bày một đống đồ, các loại dụng cụ nhà bếp, còn có mấy món ăn thôn quê.
Hai người nhìn xung quanh một lượt, không thấy nhân ảnh, không biết ai để ở đây, hai người quay mặt nhìn nhau.
Cũng chính là bắt đầu từ này hôm nay, cách mỗi một ngày, sẽ có mấy món ăn thôn dã treo ở bên ngoài, các loại đều được thay đổi đa dạng đưa tới, có lúc còn có rau dại tươi mới, rõ ràng đều được đưa tới để bồi bổ cho thân thể của Ngọc La Sát, thế nhưng mỗi lần cũng chỉ nhìn thấy đồ chứ không nhìn thấy người đưa đồ.
Sau khi thăm dò được quy luật, sáng sớm mỗi ngày Ngọc La Sát và Huyết Yêu đứng ở trước cửa sổ nhìn qua cửa sổ quan sát bên ngoài.
Không ngoài dự liệu, cuối cùng Miêu Nghị cũng xuất hiện trong tầm mắt của hai người, tay xách một con gà rừng và một con thỏ rừng, còn có một bó rau rừng xanh mượt, treo ở trên tay vịn bên ngoài căn nhà gỗ, sau đó quay đầu rời đi.
Huyết Yêu chậm rãi quay đầu nhìn Ngọc La Sát, người phía sau viền mắt phiếm hồng, cúi thấp đầu, đôi môi co quắp, khẽ vuốt ve cái bụng đang dần dần lớn lên của mình, thấp giọng nói:
- Bát Giới có đại tốt, cũng là phúc khí của đứa trẻ này!