Phi Thiên
Chương 2952: Địa phận phong ấn (2)
Nhắc đến chuyện hài cốt, Miêu Nghị bỗng nhớ đến một chuyện:
- Người lúc trước bị nhốt ở nơi này là từ bên ngoài đến sao?
Bát Giới đáp:
- Đương nhiên, cũng không phải là trời sinh được.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Những người này pháp lực bị quản chế, từ trên không trung rơi xuống tinh cầu này như thế nào còn có thể sống sót hay vậy? Chỉ sợ rằng dù có rơi xuống hồ nước cũng chết rồi đấy.
Bát Giới giải thích:
- Lúc ấy người bố trí trận pháp này có thể đã dự liệu được điều này, lo lắng sẽ có người thả lão quái yêu ra ngoài thế nên mới có tình huống mà đại ca nói. Phàm là người tiến vào nơi này đều bị rơi chết. Thế nhưng sự đáng sợ của lão yêu quái vượt quá mức tưởng tượng của người bày trận. Lão yêu quái tuy không còn pháp lực, thế nhưng vẫn có thể khống chế người khác, còn có thể khống chế các loại chim bay cá nhảy. Lúc có ngươi rơi xuống sẽ sai cho mấy con chim cỡ lớn đi cứu. Mà buổi tối ta và Bát Hối rơi xuống nơi này, được vô số con dơi hỗ trợ nên mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm đấy. Đương nhiên không phải ai cũng có thể kịp thời cứu vớt, không ít người trực tiếp bị té chết đâu. Không bị té chết cũng sẽ bị lão yêu quái khống chế đến hạp cốc này để lấy mạng phạm âm.
Hóa ra là như vậy! Miêu Nghị gật đầu, liếc mắt nhìn Ngọc La Sát, hắn còn tưởng rằng bọn họ cũng giống như Ngọc La Sát, cởi quần áo ra bay xuống đấy. Hiện tại xem ra nữ nhân này có thể sống đến tận bây giờ cũng thật không đơn giản. Từ trên không nhảy xuống cũng có thể tránh thoát được một kiếp nạn, đúng thật là tính mạng còn chưa rơi vào đường cùng.
Đột nhiên Bát Giới lại nhìn chằm chằm vào ngôi chùa quỷ dị kia, buông tiếng thở dài:
- Lão yêu quái này thật sự rất tà môn, bần tăng có chút lo lắng khóc than đấy. Lo lắng sớm muộn gì lão yêu quái này cũng sẽ thoát khốn, chúng ta không thể trấn thủ hắn cả đời được, sau khi hắn trốn thoát được rồi có thể nào sẽ tìm bần tăng tính sổ không?
Miêu Nghị nói:
- Vậy thì làm thịt hắn.
Ngọc La Sát hừ lạnh:
- Si tâm vọng tưởng, có thể làm thịt hắn thì còn cần đến ngươi phải nói sao? Nếu có thể làm thịt hắn thì sáu vị thánh chủ đã sớm làm như vậy rồi, còn cần gì vây khốn hắn ở chỗ này? Tu vi của yêu tăng nam ba đã đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt. Người có tu vi đạt đến cảnh giới thần hồn. Mà thần hồn kia không phải ai muốn tru diệt là có thể trừ diệt được đâu. Coi như Cực Nhạc giới cùng người ngựa của thiên đình tìm đến nơi này cũng chỉ có thể tiếp tục vây khốn tránh cho hắn thoát khốn được mà thôi.
Miêu Nghị thoáng nghĩ đến Long Thần ở hoang cổ tử địa, lắc đầu nói:
- Ta cũng không tin trên đời này còn có thứ giết không chết.
Ngọc La Sát nghe vậy nói:
- Không phải là không có người diệt được thần hồn của hắn, chỉ là loại thần hồn này đã nhảy ra bên ngoài tam giới, không còn ở trong ngũ hành nữa rồi. Bạch chủ trong truyền thuyết cũng đã vượt qua tam giới ngũ hành. Vậy nên có thể làm cho thần hồn tan thành mây khói, đáng tiếc Bạch chủ... Còn có một truyền thuyết nữa, nói là Nam Mô Môn có cất giấu phật hiệu vô biên, sau khi tu thành có thể bao hàm cả chúng sinh vạn vật, cũng có thể tiêu diệt được yêu tăng nam ba.
- Phật hiệu vô biên?
Miêu Nghị trong đầu lại hiện lên đủ loại tình hình của bảo tàng Nam Mô Môn, lạnh nhạt nói:
- Không phải là bảo tàng Nam Mô Môn mà ngươi muốn tìm sao?
Ngọc La Sát hừ lạnh:
- Kết quả ngươi liền dẫn ta tới nơi này đấy!
Rốt cuộc nàng cũng tin rằng không có bảo tàng gì cả, nếu không cũng sẽ không nói ra rồi.
Công pháp mà Bạch chủ tu thành có thể tiêu diệt thần hồn của yêu tăng nam ba hay không Miêu nghị không dám khẳng định. Dù sao sư phó Bạch chủ cũng đã chết trên tay yêu tăng nam ba rồi, hắn cau mày nói:
- Ngoại trừ những cách trong truyền thuyết này ra chẳng lẽ không có những biện pháp khác sao?
- Có!
Ngọc La Sát khẳng định một tiếng, lại nói:
- Trừ phi có thần hồn cảnh giới cao thủ xuất hiện. Tu vi phải cao hơn một bậc mới có thể áp đảo được thần hồn của yêu tăng nam ba. Mới có thể lấy vô thượng thần uy cưỡng ép phá hủy sạch thần hồn của hắn. Nếu không người bình thường căn bản không thể giết nổi thần hồn. Coi như ngươi có thể đánh tan hắn, thì trong tối tăm hắn cũng có thể lần nữa quay trở lại. Thế nhưng toàn bộ thần hồn cảnh giới cao thủ trên đời này đều bị yêu tăng nam ba giết sạch rồi. Nếu muốn có người tái xuất để uy hiếp thần hồn của hắn ta cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa.
- Thần hồn?
Miêu Nghị im lặng một hồi, ánh mắt lần nữa dừng trên ngôi chùa khảm nạm kỳ quái trên vách núi kia, nói với Bát Giới:
- Đi, dẫn ta đi xác nhận một cái.
Bát Giới gật đầu, lại quay sang hỏi Ngọc La Sát:
- Ngươi có muốn đi nhìn xem một chút không?
Ngọc La Sát nhìn ngôi chùa quỷ dị kia, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bất quá nghĩ đến người trong miếu đã bị chế trụ, những người này còn không sợ bản thân nàng có cái gì mà sợ đây? Vậy nên ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tuy rằng không có cơ hội nhìn thấy bản thể của yêu tăng nam ba, nhưng nếu như đã đến ngược lại cũng muốn nhìn thần hồn của vị yêu tăng đã từng độc bá tinh không kia có bộ dạng thế nào.
Sau đó đi theo phía sau hai người kia.
Cả ba người không trực tiếp buông mình nhảy xuống, mà dọc theo vách núi đi một đường xuyên qua hẻm núi.
Chính vì như thế nên ánh mắt Ngọc La Sát rơi vào trên thân bát Giới có chút biến hóa kỳ lại, hai hàng lông mày khẽ động rất khó để nhận ra, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ khác thường nào.
Trong đồng cỏ dại nở hoa rực rõ hình thành một lối tắt nghiễm nhiên có người thường xuyên lui tới nơi này giẫm lên đấy. Cả ba người uốn lượn tiến về phía trước, cuối cùng đi đến bên dưới vách đá của ngôi chừa, lại dọc theo từng bậc thang mà trèo lên.
Lúc thấy bậc thang cuối cùng của ngôi chùa khảm nạm kia xuất hiện, cả Miêu Nghị và Ngọc La Sát đều có chút khẩn trương. Thật sự là uy danh của yêu tăng nam ba quá thái thịnh rồi, ngươi không biết thì thôi không nói, người biết rõ những chuyện đã trải qua của yêu tăng nam ba nào dám nói là mình không có áp lực chứ? Chỉ sợ là Thanh chủ và Phật chủ cũng không dám nói khoác lác về chuyện này.
Ngược lại Bát Giới lại rất tự nhiên, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen rồi. Hắn vùng vẫy ống tay áo rộng thùng thình không nhanh không chậm bước lên. Tốt xấu gì hắn cũng đã một hơi mắng chửi yêu tăng nam ba hết cả một tháng, khắp thiên hạ duy nhất cũng chỉ có mình hắn.
- Người lúc trước bị nhốt ở nơi này là từ bên ngoài đến sao?
Bát Giới đáp:
- Đương nhiên, cũng không phải là trời sinh được.
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Những người này pháp lực bị quản chế, từ trên không trung rơi xuống tinh cầu này như thế nào còn có thể sống sót hay vậy? Chỉ sợ rằng dù có rơi xuống hồ nước cũng chết rồi đấy.
Bát Giới giải thích:
- Lúc ấy người bố trí trận pháp này có thể đã dự liệu được điều này, lo lắng sẽ có người thả lão quái yêu ra ngoài thế nên mới có tình huống mà đại ca nói. Phàm là người tiến vào nơi này đều bị rơi chết. Thế nhưng sự đáng sợ của lão yêu quái vượt quá mức tưởng tượng của người bày trận. Lão yêu quái tuy không còn pháp lực, thế nhưng vẫn có thể khống chế người khác, còn có thể khống chế các loại chim bay cá nhảy. Lúc có ngươi rơi xuống sẽ sai cho mấy con chim cỡ lớn đi cứu. Mà buổi tối ta và Bát Hối rơi xuống nơi này, được vô số con dơi hỗ trợ nên mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm đấy. Đương nhiên không phải ai cũng có thể kịp thời cứu vớt, không ít người trực tiếp bị té chết đâu. Không bị té chết cũng sẽ bị lão yêu quái khống chế đến hạp cốc này để lấy mạng phạm âm.
Hóa ra là như vậy! Miêu Nghị gật đầu, liếc mắt nhìn Ngọc La Sát, hắn còn tưởng rằng bọn họ cũng giống như Ngọc La Sát, cởi quần áo ra bay xuống đấy. Hiện tại xem ra nữ nhân này có thể sống đến tận bây giờ cũng thật không đơn giản. Từ trên không nhảy xuống cũng có thể tránh thoát được một kiếp nạn, đúng thật là tính mạng còn chưa rơi vào đường cùng.
Đột nhiên Bát Giới lại nhìn chằm chằm vào ngôi chùa quỷ dị kia, buông tiếng thở dài:
- Lão yêu quái này thật sự rất tà môn, bần tăng có chút lo lắng khóc than đấy. Lo lắng sớm muộn gì lão yêu quái này cũng sẽ thoát khốn, chúng ta không thể trấn thủ hắn cả đời được, sau khi hắn trốn thoát được rồi có thể nào sẽ tìm bần tăng tính sổ không?
Miêu Nghị nói:
- Vậy thì làm thịt hắn.
Ngọc La Sát hừ lạnh:
- Si tâm vọng tưởng, có thể làm thịt hắn thì còn cần đến ngươi phải nói sao? Nếu có thể làm thịt hắn thì sáu vị thánh chủ đã sớm làm như vậy rồi, còn cần gì vây khốn hắn ở chỗ này? Tu vi của yêu tăng nam ba đã đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt. Người có tu vi đạt đến cảnh giới thần hồn. Mà thần hồn kia không phải ai muốn tru diệt là có thể trừ diệt được đâu. Coi như Cực Nhạc giới cùng người ngựa của thiên đình tìm đến nơi này cũng chỉ có thể tiếp tục vây khốn tránh cho hắn thoát khốn được mà thôi.
Miêu Nghị thoáng nghĩ đến Long Thần ở hoang cổ tử địa, lắc đầu nói:
- Ta cũng không tin trên đời này còn có thứ giết không chết.
Ngọc La Sát nghe vậy nói:
- Không phải là không có người diệt được thần hồn của hắn, chỉ là loại thần hồn này đã nhảy ra bên ngoài tam giới, không còn ở trong ngũ hành nữa rồi. Bạch chủ trong truyền thuyết cũng đã vượt qua tam giới ngũ hành. Vậy nên có thể làm cho thần hồn tan thành mây khói, đáng tiếc Bạch chủ... Còn có một truyền thuyết nữa, nói là Nam Mô Môn có cất giấu phật hiệu vô biên, sau khi tu thành có thể bao hàm cả chúng sinh vạn vật, cũng có thể tiêu diệt được yêu tăng nam ba.
- Phật hiệu vô biên?
Miêu Nghị trong đầu lại hiện lên đủ loại tình hình của bảo tàng Nam Mô Môn, lạnh nhạt nói:
- Không phải là bảo tàng Nam Mô Môn mà ngươi muốn tìm sao?
Ngọc La Sát hừ lạnh:
- Kết quả ngươi liền dẫn ta tới nơi này đấy!
Rốt cuộc nàng cũng tin rằng không có bảo tàng gì cả, nếu không cũng sẽ không nói ra rồi.
Công pháp mà Bạch chủ tu thành có thể tiêu diệt thần hồn của yêu tăng nam ba hay không Miêu nghị không dám khẳng định. Dù sao sư phó Bạch chủ cũng đã chết trên tay yêu tăng nam ba rồi, hắn cau mày nói:
- Ngoại trừ những cách trong truyền thuyết này ra chẳng lẽ không có những biện pháp khác sao?
- Có!
Ngọc La Sát khẳng định một tiếng, lại nói:
- Trừ phi có thần hồn cảnh giới cao thủ xuất hiện. Tu vi phải cao hơn một bậc mới có thể áp đảo được thần hồn của yêu tăng nam ba. Mới có thể lấy vô thượng thần uy cưỡng ép phá hủy sạch thần hồn của hắn. Nếu không người bình thường căn bản không thể giết nổi thần hồn. Coi như ngươi có thể đánh tan hắn, thì trong tối tăm hắn cũng có thể lần nữa quay trở lại. Thế nhưng toàn bộ thần hồn cảnh giới cao thủ trên đời này đều bị yêu tăng nam ba giết sạch rồi. Nếu muốn có người tái xuất để uy hiếp thần hồn của hắn ta cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào nữa.
- Thần hồn?
Miêu Nghị im lặng một hồi, ánh mắt lần nữa dừng trên ngôi chùa khảm nạm kỳ quái trên vách núi kia, nói với Bát Giới:
- Đi, dẫn ta đi xác nhận một cái.
Bát Giới gật đầu, lại quay sang hỏi Ngọc La Sát:
- Ngươi có muốn đi nhìn xem một chút không?
Ngọc La Sát nhìn ngôi chùa quỷ dị kia, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bất quá nghĩ đến người trong miếu đã bị chế trụ, những người này còn không sợ bản thân nàng có cái gì mà sợ đây? Vậy nên ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tuy rằng không có cơ hội nhìn thấy bản thể của yêu tăng nam ba, nhưng nếu như đã đến ngược lại cũng muốn nhìn thần hồn của vị yêu tăng đã từng độc bá tinh không kia có bộ dạng thế nào.
Sau đó đi theo phía sau hai người kia.
Cả ba người không trực tiếp buông mình nhảy xuống, mà dọc theo vách núi đi một đường xuyên qua hẻm núi.
Chính vì như thế nên ánh mắt Ngọc La Sát rơi vào trên thân bát Giới có chút biến hóa kỳ lại, hai hàng lông mày khẽ động rất khó để nhận ra, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ khác thường nào.
Trong đồng cỏ dại nở hoa rực rõ hình thành một lối tắt nghiễm nhiên có người thường xuyên lui tới nơi này giẫm lên đấy. Cả ba người uốn lượn tiến về phía trước, cuối cùng đi đến bên dưới vách đá của ngôi chừa, lại dọc theo từng bậc thang mà trèo lên.
Lúc thấy bậc thang cuối cùng của ngôi chùa khảm nạm kia xuất hiện, cả Miêu Nghị và Ngọc La Sát đều có chút khẩn trương. Thật sự là uy danh của yêu tăng nam ba quá thái thịnh rồi, ngươi không biết thì thôi không nói, người biết rõ những chuyện đã trải qua của yêu tăng nam ba nào dám nói là mình không có áp lực chứ? Chỉ sợ là Thanh chủ và Phật chủ cũng không dám nói khoác lác về chuyện này.
Ngược lại Bát Giới lại rất tự nhiên, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen rồi. Hắn vùng vẫy ống tay áo rộng thùng thình không nhanh không chậm bước lên. Tốt xấu gì hắn cũng đã một hơi mắng chửi yêu tăng nam ba hết cả một tháng, khắp thiên hạ duy nhất cũng chỉ có mình hắn.