Phi Thiên
Chương 2880: Hậu táng (2)
Trên bầu trời, lại lục tục có nhân mã dày đặc vọt tới trên đầu mọi người ghim vải điều trắng:
- Đòi tặc.
Tiếng hô rung động tận trời. Nhìn thấy tình cảnh này, không ít nhân mã đóng ngoài phủ Nguyên soái rối rít bỏ vũ khí trong tay xuống lớn tiếng kêu la.
- Xin hàng.
Hiệu ứng liên đới, đại quân trấn thủ phòng hộ thảm bại.
Duy chỉ có nhân mã trong phủ Nguyên Soái tử chiến không hàng, tất cả đều là nhân mã thân tín, ai cũng biết, sau chuyện này sẽ không ai lưu lại bọn họ làm hậu hoạn, dù có hàng cũng không có đường sống.
Ầm! Phòng hộ đại trận bị công phá, số lớn nhân mã xung phong liều chết xông vào, trong nháy mắt giết nhân mã trong phủ Nguyên Soái tan tác, khó lòng chống đỡ, nghiêng về một bên.
- Sát!
Lan Linh vung đao tự mình ra trận, liên tiếp giết hơn mười người, đột nhiên đối mặt với đại quân như thủy triều đánh sâu vào, một cây chẳng chống vững nhà, một đường bại lui.
- Phu nhân, đại thế đã mất, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt!
Mấy tên thân vệ hộ vệ hai bên, một người trong đó lớn tiếng khẩn cầu Lan Linh đi mau.
- Theo ta giết ra ngoài!
Lan Linh dẫn đầu vung đao phóng lên cao, hơn trăm hộ vệ đi theo.
Đột nhiên dưới một lớp Phá Pháp cung bắn tới, lại chèn ép đội nhân mã này lại, đại quân vọt tới vây kín tiến công, đội nhân mã này lâm vào trong bao vây khó lòng thoát thân.
Giết đến cuối cùng, chiến sự chung quanh đã bình lặng, bên cạnh Lan Linh chỉ còn mấy người che chở Lan Linh làm khốn thú, đại quân vây bắt phần lớn dừng tay, quan sát.
Đại quân vây khốn tách ra một con đường, Cô Ngọc Thành nâng kiếm đi tới quát lên:
- Dừng tay!
Nhân mã vây công lập tức dừng lại, mấy tên hộ vệ cả người là máu chật vật không chịu nổi che Lan Linh ở chính giữa.
- Nghịch tặc!
Lan Linh giơ đao chỉ Cô Ngọc Thành gầm lên.
Cô Ngọc Thành lạnh nhạt nói:
- Chu phu nhân, cần gì phải chống cự vô ích, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, ta hứa Vương gia sẽ nhẹ nhàng xử lý.
- Thúi lắm! Ta đường đường là Nguyên soái phu nhân, làm gì có đạo lý xin hàng chịu nhục nghịch tặc!
Dứt lời, Lan Linh đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên giơ đao lên cổ, một ngụm máu tươi phun ra, quyết đoán cực kỳ.
- Phu nhân!
Mấy tên hộ vệ đau đớn thống thiết kêu lên, xông tới đỡ Lan Linh đang ngã xuống.
Lan Linh vừa chết, một nhóm nhân mã lại tiếp tục xông lên, giết chết mấy tên hộ vệ kia.
Sau khi bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Cô Ngọc Thành nâng kiếm đi tới bên cạnh thi thể Lan Linh, gương mặt hung hăng căng thẳng một chút, thở ra một hơi, than thở nói:
- Thật là liệt phụ, làm sao lại sinh ra một tên nghiệt tử tự dẫn lửa lên người như vậy chứ, người đâu, hậu táng!
Khi ở Chu phủ đang gặp phải huyết tẩy, tinh quân dưới trướng Chu Triệu, phái của Hầu gia tựa hồ cũng đồng thời gặp phải binh biến, chủ tướng trên dưới Vị Lộ tựa hồ toàn bộ bị huyết tẩy diệt môn, cơn phong ba đến nhanh cũng đi rất nhanh, nhưng trong vòng một ngày, toàn bộ trên dưới Vị Lộ đổi thành người đương gia, động tác cực kỳ mau lẹ, giống như thế trận lôi đình sét đánh, làm người ta phản ứng không kịp.
Rất nhanh Tây quân phát ra chiêu cáo, Chu Triệu mang theo đại quân vây công Quảng Thiên Vương phủ, ý đồ mưu phản, đã bị bắt lại, tòng phạm dưới trướng đã nhất luật chánh pháp!
Ai cũng biết đây là lý do, mang theo đại quân vây công Thiên Vương phủ? Chu Triệu làm như vậy chẳng khác nào muốn chết trả, rõ ràng là cố ý diệt trừ hệ nhân mã của Chu Triệu. Đồng thời có tiếng gió thả ra, Quảng Thiên Vương sở dĩ diệt trừ Chu Triệu, là bởi vì chuyện Long Tín gia nhập vào tổng trấn phủ Quỷ thị đã chọc giận Quảng Thiên Vương, Quảng Thiên Vương không muốn để Chu gia thật sự có thể làm ra chuyện đoạt nữ nhân của bộ hạ, lúc này mới diệt trừ Chu Triệu lấy lòng quân.
Tây quân đồng thời chiêu cáo, Thiên Vị tinh quân Cô Ngọc Thành tạm thời thay mặt giữ chức Vị Lộ nguyên soái.
Tóm lại chuyện này vừa ra tin tức nhanh chóng trải rộng khắp thiên hạ, cả Tây quân rung động, toàn bộ thiên hạ rung động, rung động trước năng lực khống chế cường đại của Quảng Thiên Vương đối với Tây quân, đường đường là một Nguyên soái nói bắt lại là có thể bắt, cần phải biết số nhân viên liên đới đến nguyên soái một lộ tuyệt đối không phải chuyện đùa, nếu không cẩn thận sẽ làm Tây quân đại loạn, nhưng Quảng Thiên Vương làm như vậy, đã nhanh chóng bình định tất cả phong ba.
Chuyện vừa ra, Thanh chủ trốn ở Chiến Bình Hầu phủ cũng không thể tiếp tục ở lại, nhanh chóng trở về Thiên cung, đồng thời vội vàng ra lệnh cho người đi điều tra chuyện này.
Nhưng nhân viên của Giám sát hữu bộ còn chưa kịp gặp mặt Chu Triệu, Chu Triệu đã ở trong ngục “sợ tội tự sát” gặp trở ngại tự vận.
Rất nhiều người suy đoán là Nghiễm Lệnh Công hạ lệnh giết Chu Triệu. Nhưng trên thực tế chuyện này ít nhiều có chút khác biệt. Câu Việt chẳng qua đến trong ngục nói với Chu Triệu một câu mà thôi. Sau khi chuyển cáo lời nói của phu nhân Lan Linh trước khi vung đao tự vận hỏi hắn, ngươi muốn tự viết tội trạng hay là để chúng ta ép ngươi viết?
- Phu nhân...
Chu Triệu ngửa mặt lên trời gào thét bi thương, xoay người đập đâu vào tường, làm đầu vỡ toang, chết bất đắc kỳ tử.
Đến trình độ này, hắn còn có thể thành toàn cho Nghiễm Lệnh Công viết tội trạng gì, ngay cả lão bà của hắn cũng không muốn chịu nhục, hắn cần gì phải chịu nhục. Tự biết hẳn phải chết, không bằng chết có cốt khí một chút, đi theo cước bộ của phu nhân.
Câu Việt đứng ngoài buồng giam cũng không ngăn cản, quét nhẹ ống tay áo xoay người rời đi chờ người của giám sát hữu bộ đến điều tra, có thể nói giết người vô hình.
Vị Lộ nguyên soái hiển quý một thời hoàn toàn biến thành mây khói, hết thảy vinh hoa trên dưới toàn gia đều tan thành mây khói.
Thiên Ông phủ đệ, bên trong vườn cấm, dưới bóng cây cổ thụ chọc trời, Hạ Hầu Thác nằm trên ghế nhẹ nhàng lim dim, thỉnh thoảng có lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.
Vệ Xu đi tới bên cạnh, thấy hắn đang lim dim mắt, không muốn quấy rầy, xoay người đang muốn rời đi, chợt nghe Hạ Hầu Thác nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Chuyện gì vậy?
Vệ Xu xoay người lần nữa, dâng lên một khối ngọc điệp trên tay.
- Danh sách người bổ nhiệm vào vị trí Vị Lộ đã có rồi.
Hạ Hầu Thác đưa tay nhận lấy khối ngọc điệp, làm phép mở danh sách ra xem xét. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ thở dài một tiếng.
- Thượng kháng thiên uy, ép xuống chúng tướng, sát phạt quyết định! Năm đó phong ba mà lão nhân trải qua khi bình định thiên hạ đúng là không phải thứ hậu sinh vãn bối hiện tại có thể so sánh.
Trong lời nói có ý cảm khái nhè nhẹ, không biết có phải có ý gì khác hay không, trì hoãn một lát rồi tiếp tục nói:
- Cử động của Nghiễm Lệnh Công ba vị khác không phải là không nhìn thấy, xem ra bốn vị kia sẽ phải triển khai chỉnh đốn với bốn quân, trước mắt còn thiếu một cơ hội thôi.
Vệ Xu hỏi:
- Cơ hội gì?
Hạ Hầu Thác:
- Gây sự cũng phải tìm một lý do có thể đường đường chính chính nói ra, nếu không kẻ dưới làm sao phục tùng? Chỉ thiếu một danh sách mà thôi, thiếu danh sách mười vạn tinh nhuệ của tổng trấn phủ Quỷ thị, một khi danh sách đó ra ngoài chính là thời điểm vỗ bàn của bốn vị đối với phía dưới.
- Đòi tặc.
Tiếng hô rung động tận trời. Nhìn thấy tình cảnh này, không ít nhân mã đóng ngoài phủ Nguyên soái rối rít bỏ vũ khí trong tay xuống lớn tiếng kêu la.
- Xin hàng.
Hiệu ứng liên đới, đại quân trấn thủ phòng hộ thảm bại.
Duy chỉ có nhân mã trong phủ Nguyên Soái tử chiến không hàng, tất cả đều là nhân mã thân tín, ai cũng biết, sau chuyện này sẽ không ai lưu lại bọn họ làm hậu hoạn, dù có hàng cũng không có đường sống.
Ầm! Phòng hộ đại trận bị công phá, số lớn nhân mã xung phong liều chết xông vào, trong nháy mắt giết nhân mã trong phủ Nguyên Soái tan tác, khó lòng chống đỡ, nghiêng về một bên.
- Sát!
Lan Linh vung đao tự mình ra trận, liên tiếp giết hơn mười người, đột nhiên đối mặt với đại quân như thủy triều đánh sâu vào, một cây chẳng chống vững nhà, một đường bại lui.
- Phu nhân, đại thế đã mất, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt!
Mấy tên thân vệ hộ vệ hai bên, một người trong đó lớn tiếng khẩn cầu Lan Linh đi mau.
- Theo ta giết ra ngoài!
Lan Linh dẫn đầu vung đao phóng lên cao, hơn trăm hộ vệ đi theo.
Đột nhiên dưới một lớp Phá Pháp cung bắn tới, lại chèn ép đội nhân mã này lại, đại quân vọt tới vây kín tiến công, đội nhân mã này lâm vào trong bao vây khó lòng thoát thân.
Giết đến cuối cùng, chiến sự chung quanh đã bình lặng, bên cạnh Lan Linh chỉ còn mấy người che chở Lan Linh làm khốn thú, đại quân vây bắt phần lớn dừng tay, quan sát.
Đại quân vây khốn tách ra một con đường, Cô Ngọc Thành nâng kiếm đi tới quát lên:
- Dừng tay!
Nhân mã vây công lập tức dừng lại, mấy tên hộ vệ cả người là máu chật vật không chịu nổi che Lan Linh ở chính giữa.
- Nghịch tặc!
Lan Linh giơ đao chỉ Cô Ngọc Thành gầm lên.
Cô Ngọc Thành lạnh nhạt nói:
- Chu phu nhân, cần gì phải chống cự vô ích, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, ta hứa Vương gia sẽ nhẹ nhàng xử lý.
- Thúi lắm! Ta đường đường là Nguyên soái phu nhân, làm gì có đạo lý xin hàng chịu nhục nghịch tặc!
Dứt lời, Lan Linh đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên giơ đao lên cổ, một ngụm máu tươi phun ra, quyết đoán cực kỳ.
- Phu nhân!
Mấy tên hộ vệ đau đớn thống thiết kêu lên, xông tới đỡ Lan Linh đang ngã xuống.
Lan Linh vừa chết, một nhóm nhân mã lại tiếp tục xông lên, giết chết mấy tên hộ vệ kia.
Sau khi bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Cô Ngọc Thành nâng kiếm đi tới bên cạnh thi thể Lan Linh, gương mặt hung hăng căng thẳng một chút, thở ra một hơi, than thở nói:
- Thật là liệt phụ, làm sao lại sinh ra một tên nghiệt tử tự dẫn lửa lên người như vậy chứ, người đâu, hậu táng!
Khi ở Chu phủ đang gặp phải huyết tẩy, tinh quân dưới trướng Chu Triệu, phái của Hầu gia tựa hồ cũng đồng thời gặp phải binh biến, chủ tướng trên dưới Vị Lộ tựa hồ toàn bộ bị huyết tẩy diệt môn, cơn phong ba đến nhanh cũng đi rất nhanh, nhưng trong vòng một ngày, toàn bộ trên dưới Vị Lộ đổi thành người đương gia, động tác cực kỳ mau lẹ, giống như thế trận lôi đình sét đánh, làm người ta phản ứng không kịp.
Rất nhanh Tây quân phát ra chiêu cáo, Chu Triệu mang theo đại quân vây công Quảng Thiên Vương phủ, ý đồ mưu phản, đã bị bắt lại, tòng phạm dưới trướng đã nhất luật chánh pháp!
Ai cũng biết đây là lý do, mang theo đại quân vây công Thiên Vương phủ? Chu Triệu làm như vậy chẳng khác nào muốn chết trả, rõ ràng là cố ý diệt trừ hệ nhân mã của Chu Triệu. Đồng thời có tiếng gió thả ra, Quảng Thiên Vương sở dĩ diệt trừ Chu Triệu, là bởi vì chuyện Long Tín gia nhập vào tổng trấn phủ Quỷ thị đã chọc giận Quảng Thiên Vương, Quảng Thiên Vương không muốn để Chu gia thật sự có thể làm ra chuyện đoạt nữ nhân của bộ hạ, lúc này mới diệt trừ Chu Triệu lấy lòng quân.
Tây quân đồng thời chiêu cáo, Thiên Vị tinh quân Cô Ngọc Thành tạm thời thay mặt giữ chức Vị Lộ nguyên soái.
Tóm lại chuyện này vừa ra tin tức nhanh chóng trải rộng khắp thiên hạ, cả Tây quân rung động, toàn bộ thiên hạ rung động, rung động trước năng lực khống chế cường đại của Quảng Thiên Vương đối với Tây quân, đường đường là một Nguyên soái nói bắt lại là có thể bắt, cần phải biết số nhân viên liên đới đến nguyên soái một lộ tuyệt đối không phải chuyện đùa, nếu không cẩn thận sẽ làm Tây quân đại loạn, nhưng Quảng Thiên Vương làm như vậy, đã nhanh chóng bình định tất cả phong ba.
Chuyện vừa ra, Thanh chủ trốn ở Chiến Bình Hầu phủ cũng không thể tiếp tục ở lại, nhanh chóng trở về Thiên cung, đồng thời vội vàng ra lệnh cho người đi điều tra chuyện này.
Nhưng nhân viên của Giám sát hữu bộ còn chưa kịp gặp mặt Chu Triệu, Chu Triệu đã ở trong ngục “sợ tội tự sát” gặp trở ngại tự vận.
Rất nhiều người suy đoán là Nghiễm Lệnh Công hạ lệnh giết Chu Triệu. Nhưng trên thực tế chuyện này ít nhiều có chút khác biệt. Câu Việt chẳng qua đến trong ngục nói với Chu Triệu một câu mà thôi. Sau khi chuyển cáo lời nói của phu nhân Lan Linh trước khi vung đao tự vận hỏi hắn, ngươi muốn tự viết tội trạng hay là để chúng ta ép ngươi viết?
- Phu nhân...
Chu Triệu ngửa mặt lên trời gào thét bi thương, xoay người đập đâu vào tường, làm đầu vỡ toang, chết bất đắc kỳ tử.
Đến trình độ này, hắn còn có thể thành toàn cho Nghiễm Lệnh Công viết tội trạng gì, ngay cả lão bà của hắn cũng không muốn chịu nhục, hắn cần gì phải chịu nhục. Tự biết hẳn phải chết, không bằng chết có cốt khí một chút, đi theo cước bộ của phu nhân.
Câu Việt đứng ngoài buồng giam cũng không ngăn cản, quét nhẹ ống tay áo xoay người rời đi chờ người của giám sát hữu bộ đến điều tra, có thể nói giết người vô hình.
Vị Lộ nguyên soái hiển quý một thời hoàn toàn biến thành mây khói, hết thảy vinh hoa trên dưới toàn gia đều tan thành mây khói.
Thiên Ông phủ đệ, bên trong vườn cấm, dưới bóng cây cổ thụ chọc trời, Hạ Hầu Thác nằm trên ghế nhẹ nhàng lim dim, thỉnh thoảng có lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.
Vệ Xu đi tới bên cạnh, thấy hắn đang lim dim mắt, không muốn quấy rầy, xoay người đang muốn rời đi, chợt nghe Hạ Hầu Thác nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Chuyện gì vậy?
Vệ Xu xoay người lần nữa, dâng lên một khối ngọc điệp trên tay.
- Danh sách người bổ nhiệm vào vị trí Vị Lộ đã có rồi.
Hạ Hầu Thác đưa tay nhận lấy khối ngọc điệp, làm phép mở danh sách ra xem xét. Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, khẽ thở dài một tiếng.
- Thượng kháng thiên uy, ép xuống chúng tướng, sát phạt quyết định! Năm đó phong ba mà lão nhân trải qua khi bình định thiên hạ đúng là không phải thứ hậu sinh vãn bối hiện tại có thể so sánh.
Trong lời nói có ý cảm khái nhè nhẹ, không biết có phải có ý gì khác hay không, trì hoãn một lát rồi tiếp tục nói:
- Cử động của Nghiễm Lệnh Công ba vị khác không phải là không nhìn thấy, xem ra bốn vị kia sẽ phải triển khai chỉnh đốn với bốn quân, trước mắt còn thiếu một cơ hội thôi.
Vệ Xu hỏi:
- Cơ hội gì?
Hạ Hầu Thác:
- Gây sự cũng phải tìm một lý do có thể đường đường chính chính nói ra, nếu không kẻ dưới làm sao phục tùng? Chỉ thiếu một danh sách mà thôi, thiếu danh sách mười vạn tinh nhuệ của tổng trấn phủ Quỷ thị, một khi danh sách đó ra ngoài chính là thời điểm vỗ bàn của bốn vị đối với phía dưới.