Phi Thiên
Chương 2859: Quân đội đệ nhất thiên hạ (2)
Bọn họ chỉ cần dối trên lừa dưới, căn bản không giao ra danh sách chân thật, thậm chí còn ước gì đám người kia cút đi thật nhanh đến Quỷ Thị, gia nhập vào đó, đối νới những cấp dưới đó, bọn họ cảm thấy việc đám người bị xa lánh gia nhập vào Quỷ Thị chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ cả, vậy thì bọn họ nhúng tay vào việc này để làm gì? Vì thế cấp trên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi, nếu không sẽ dao động quân tâm, ảnh hưởng đến việc khống chế quân đội mình. Ái phi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương quyền cao chức trọng, pháp lực cao thâm thì có thể làm gì cũng được sao?
Thống trị thiên hạ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tất cả mọi người đều nếm được quả ngọt lợi ích thì sẽ không nhả ra dễ dàng đâu, đây cũng không phải thời điểm thiên hạ chưa được định ra, tất cả mọi người đều trắng tay, cái này được gọi là giành lấy giang sơn thì dễ, nắm giữ giang sơn này mới khó!
Mị Nương im lặng, hiện tại nàng mới được lãnh giáo phần nào. Sau khi suy tư một lúc thì nàng nói:
- Vậy chi bằng chúng ta cứ hứa hẹn trước với những người đó, không để bọn họ đi đến Quỷ Thị, đợi đến khi kết thúc đánh cuộc thì xử trí sau?
Quảng Lệnh Công chỉ chỉ nàng nói:
- Với cách nhìn của phu nhân, không lẽ ngươi cho rằng bọn họ đều là những kẻ ngu hết sao? Khảo hạch Luyện Ngục không thể giải quyết hết đám người đó, điều này có nghĩa bọn họ là người có đầu óc, không nói đến chuyện bọn họ có tin vào hứa hẹn của bổn vương hay không, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ đã bị chèn ép nhiều năm rồi, bọn họ cũng đã hiểu rất rõ những thế lực đè nặng trên đầu mình đang ẩn giấu điều gì. Tất cả đều cùng một phe, cả đám đều một giuộc với nhau cả thôi, cho dù được đề bạt thì cũng chẳng thể nào ngồi ổn vị trí đó được, đừng nói là Tây quân, cho dù là Cận Vệ Quân, ngươi chú ý đến Ngưu Hữu Đức đi, chẳng lẽ ngươi không nghe nói lúc Ngưu Hữu Đức nhậm chức không còn vào được đến cửa của Cận Vệ Quân sao?
Chiến Như Ý đã thê thảm thế nào khi đến Cận Vệ Quân? Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự giày vò mà không suy sụp như Ngưu Hữu Đức đâu, chí ít thì khi Ngưu Hữu Đức đi vào Cận Vệ Quân còn có tâm phúc tương trợ, những kẻ xa lánh kia thì lại lẻ loi một mình, không có đến một người hỗ trợ phòng ngừa kẻ đâm sau lưng, cấp trên lại mắt nhắm mắt mở, cấp dưới thông đồng làm bậy nhìn chằm chằm, từ trên xuống dưới đều không có người nào ủng hộ, cho dù đề bạt thì thế nào? Cũng không thể xoay chuyển trời đất, sớm muộn gì cũng bị giết chết, bị chèn ép nhiều năm như vậy, nếu không hiểu rõ đạo lý này mới thực sự là kỳ lạ đó.
Sau khi nghe xong, Mị Nương vẫn than vãn tiếc rẻ không dứt, lại thử nghĩ kế khác:
- Nếu như sự việc đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, chẳng lẽ Vương gia không nghĩ đến việc cài cắm người của mình vào trong đó, thừa cơ đánh vào Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị?
Quảng Lệnh Công chắp tay thở dài nói:
- Đó chính là ảo diệu trong kế sách của ngưu Hữu Đức, đường đường chính chính tới mức chẳng ai làm gì được hắn, đâm thẳng vào chỗ đau của bốn quân. Vì sao hắn không nhận tinh nhuệ của bốn quân? Trên văn bia nói nào là hắn cũng từ tầng dưới chót đi lên, rất cảm thông đối với những gian khổ mà những nhân sĩ tầng dưới chót phải chịu, tất cả đều là nguy biện thôi, nói trắng ra là hắn không tin tưởng đám quân tinh nhuệ kia, vì thế đã giới hạn tuyển người chỉ có sơn thần, thổ địa mà thôi, mà những người bị chèn ép kia đã đánh mất hy vọng vào bốn quân từ sớm rồi, có thể nói là bốn quân đã đài cát tìm vàng giúp cho Ngưu Hữu Đức rồi, tất cả đều có sẵn, chỉ cần cầm lấy mà dùng thôi. Ài! Ngưu Hữu Đức chiếm được lợi lớn rồi, kiếm lậu được một lớn, khốn kiếp!
Quảng Lệnh Công cũng không nhịn được mà phải văng tục, cũng thể hiện sự cam tâm của bản thân mình.
Mị Nương không khỏi nhíu mày:
- Như vậy, cho dù vương gia ra lệnh cưỡng ép những người kia tạm thời rời khỏi vị trí của mình cũng không được, bởi vì liên quan quá rộng, động tĩnh quá lớn, không thể giấu diếm được tai mắt Thanh Chủ, tất nhiên lại trở thành nhược điểm “ngăn trở tuyển người”. Vương gia, nếu chúng ta phủ nhận đó không phải là quân tinh nhuệ gì đó, chỉ là đám sơn thần, thổ địa thì thế nào?
Quảng Lệnh Công cười hắc hắc vài tiếng:
- Đây cũng là chuyện khiến người ta cảm thấy sôi trào, bây giờ chúng ta còn không thể xác nhận được tu vi của những người đó đến đâu rồi, nếu như tuyển chọn người có tu vi cao trúng tuyển, cuối cùng thì thực lực của mười vạn người đó sẽ không kém. E rằng tiểu tử kia sẽ tạo ra một đội quân mạnh nhất trong đám đồng cấp bậc, quân đội đệ nhất thiên hạ, đến lúc đó thì sao người ta có thể chịu nổi đây?
- Quân đội đệ nhất thiên hạ?
Mị Nương giật mình, hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn ngập cấp bách.
Quảng Lệnh Công tiếp tục nói:
- Ngươi là người tham gia bữa tiệc mừng thọ kia, tên khốn Ngưu Hữu Đức dám đứng trước mặt đại thần toàn triều tuyên bố chấp nhận đối chiến ở phương diện cá nhân lẫn lãnh binh, lúc đó theo lời ngươi nói hắn không chiêu nạp tinh nhuệ của bốn quân, thời điểm tiểu tử kia một thân một mình đã kiêu ngạo đến vậy rồi, nếu hắn nắm trong tay một chi quân đội có thực lực mãnh mẽ thì hắn sẽ khách khí nữa không? Ai dám phủ nhận, tám chín phần mười là hắn sẽ muốn xác minh cho rõ ràng, hắn đã từng dẫn quân tác chiến, chiến tích hiểm hách vẫn còn bày ra đó, không ai dám nghi ngờ năng lực của hắn, ai dám đi mạo hiểm chứ, ngộ nhỡ khi tiếp nhận khiêu chiến lại bị hắn đánh thành kẻ bất lực, bọn họ sao có thể giữ thể diện được? Ai dám nói hắn không chiêu nạp được quân tinh nhuệ? Sự thật đã bày ra trước mắt rành rành! Kẻ điên kia không có việc gì là không dám làm, chúng ta sẽ tự rước lấy nhục vào mình làm gì chứ?
Nói đến đây, Quảng Lệnh Công chắp tay dạo bước:
- Nếu hắn tuyển chọn được một chi quân đội mạnh mẽ đến vậy, tay cầm trọng binh, trở thành chư hầu một phương, một mình tọa trấn U Minh, không có tầng tầng tiết chế từ phía trên đè xuống, quyền tự chủ cực lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e rằng hắn đã làm nên trò trống gì rồi!
Mị Nương vội hỏi:
- Nếu tạo thành một đại quân mạnh mẽ đến vậy, Thiên Cung cũng không có cảm tình gì với ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ Thanh Chủ sẽ để cho hắn khống chế chi quân đội đó sao? Hay sẽ điều hắn đi để người khác tiếp quản thay?
Quảng Lệnh Công đi tới đi lui nói:
- Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần dựng tấm bia kia lên là có thể tuyển nạp được người sao? Những người thật lòng đi tìm Ngưu Hữu Đức tự nguyên gia nhập, đó là do tất cả nhân tố mà Ngưu Hữu Đức tích góp hỗ trợ thúc đẩy, hơn nữa lần đánh cược trong bữa tiệc mừng thọ lần này đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, cái thằng này đã dựng tấm bia không nhận tinh nhuệ bốn quân, tạo thành ảnh hưởng vô cùng kinh khủng, quả thực là mượn đề tài nói chuyện của mình, thu mua nhân tâm cực kỳ hiệu quả, vì thế nếu có người tìm đến Ngưu Hữu Đức lựa chọn đầu nhập vào, bọn họ đều không nhìn đến đãi ngộ tại Quỷ Thị bởi vì nó chẳng có một chút lực hấp dẫn nào cả! Người nào dám cam đoan bản thân đi đến đó sẽ được sắp xếp cho vị trí nào chứ?
Thống trị thiên hạ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tất cả mọi người đều nếm được quả ngọt lợi ích thì sẽ không nhả ra dễ dàng đâu, đây cũng không phải thời điểm thiên hạ chưa được định ra, tất cả mọi người đều trắng tay, cái này được gọi là giành lấy giang sơn thì dễ, nắm giữ giang sơn này mới khó!
Mị Nương im lặng, hiện tại nàng mới được lãnh giáo phần nào. Sau khi suy tư một lúc thì nàng nói:
- Vậy chi bằng chúng ta cứ hứa hẹn trước với những người đó, không để bọn họ đi đến Quỷ Thị, đợi đến khi kết thúc đánh cuộc thì xử trí sau?
Quảng Lệnh Công chỉ chỉ nàng nói:
- Với cách nhìn của phu nhân, không lẽ ngươi cho rằng bọn họ đều là những kẻ ngu hết sao? Khảo hạch Luyện Ngục không thể giải quyết hết đám người đó, điều này có nghĩa bọn họ là người có đầu óc, không nói đến chuyện bọn họ có tin vào hứa hẹn của bổn vương hay không, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ đã bị chèn ép nhiều năm rồi, bọn họ cũng đã hiểu rất rõ những thế lực đè nặng trên đầu mình đang ẩn giấu điều gì. Tất cả đều cùng một phe, cả đám đều một giuộc với nhau cả thôi, cho dù được đề bạt thì cũng chẳng thể nào ngồi ổn vị trí đó được, đừng nói là Tây quân, cho dù là Cận Vệ Quân, ngươi chú ý đến Ngưu Hữu Đức đi, chẳng lẽ ngươi không nghe nói lúc Ngưu Hữu Đức nhậm chức không còn vào được đến cửa của Cận Vệ Quân sao?
Chiến Như Ý đã thê thảm thế nào khi đến Cận Vệ Quân? Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự giày vò mà không suy sụp như Ngưu Hữu Đức đâu, chí ít thì khi Ngưu Hữu Đức đi vào Cận Vệ Quân còn có tâm phúc tương trợ, những kẻ xa lánh kia thì lại lẻ loi một mình, không có đến một người hỗ trợ phòng ngừa kẻ đâm sau lưng, cấp trên lại mắt nhắm mắt mở, cấp dưới thông đồng làm bậy nhìn chằm chằm, từ trên xuống dưới đều không có người nào ủng hộ, cho dù đề bạt thì thế nào? Cũng không thể xoay chuyển trời đất, sớm muộn gì cũng bị giết chết, bị chèn ép nhiều năm như vậy, nếu không hiểu rõ đạo lý này mới thực sự là kỳ lạ đó.
Sau khi nghe xong, Mị Nương vẫn than vãn tiếc rẻ không dứt, lại thử nghĩ kế khác:
- Nếu như sự việc đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, chẳng lẽ Vương gia không nghĩ đến việc cài cắm người của mình vào trong đó, thừa cơ đánh vào Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị?
Quảng Lệnh Công chắp tay thở dài nói:
- Đó chính là ảo diệu trong kế sách của ngưu Hữu Đức, đường đường chính chính tới mức chẳng ai làm gì được hắn, đâm thẳng vào chỗ đau của bốn quân. Vì sao hắn không nhận tinh nhuệ của bốn quân? Trên văn bia nói nào là hắn cũng từ tầng dưới chót đi lên, rất cảm thông đối với những gian khổ mà những nhân sĩ tầng dưới chót phải chịu, tất cả đều là nguy biện thôi, nói trắng ra là hắn không tin tưởng đám quân tinh nhuệ kia, vì thế đã giới hạn tuyển người chỉ có sơn thần, thổ địa mà thôi, mà những người bị chèn ép kia đã đánh mất hy vọng vào bốn quân từ sớm rồi, có thể nói là bốn quân đã đài cát tìm vàng giúp cho Ngưu Hữu Đức rồi, tất cả đều có sẵn, chỉ cần cầm lấy mà dùng thôi. Ài! Ngưu Hữu Đức chiếm được lợi lớn rồi, kiếm lậu được một lớn, khốn kiếp!
Quảng Lệnh Công cũng không nhịn được mà phải văng tục, cũng thể hiện sự cam tâm của bản thân mình.
Mị Nương không khỏi nhíu mày:
- Như vậy, cho dù vương gia ra lệnh cưỡng ép những người kia tạm thời rời khỏi vị trí của mình cũng không được, bởi vì liên quan quá rộng, động tĩnh quá lớn, không thể giấu diếm được tai mắt Thanh Chủ, tất nhiên lại trở thành nhược điểm “ngăn trở tuyển người”. Vương gia, nếu chúng ta phủ nhận đó không phải là quân tinh nhuệ gì đó, chỉ là đám sơn thần, thổ địa thì thế nào?
Quảng Lệnh Công cười hắc hắc vài tiếng:
- Đây cũng là chuyện khiến người ta cảm thấy sôi trào, bây giờ chúng ta còn không thể xác nhận được tu vi của những người đó đến đâu rồi, nếu như tuyển chọn người có tu vi cao trúng tuyển, cuối cùng thì thực lực của mười vạn người đó sẽ không kém. E rằng tiểu tử kia sẽ tạo ra một đội quân mạnh nhất trong đám đồng cấp bậc, quân đội đệ nhất thiên hạ, đến lúc đó thì sao người ta có thể chịu nổi đây?
- Quân đội đệ nhất thiên hạ?
Mị Nương giật mình, hít một hơi thật sâu, ánh mắt tràn ngập cấp bách.
Quảng Lệnh Công tiếp tục nói:
- Ngươi là người tham gia bữa tiệc mừng thọ kia, tên khốn Ngưu Hữu Đức dám đứng trước mặt đại thần toàn triều tuyên bố chấp nhận đối chiến ở phương diện cá nhân lẫn lãnh binh, lúc đó theo lời ngươi nói hắn không chiêu nạp tinh nhuệ của bốn quân, thời điểm tiểu tử kia một thân một mình đã kiêu ngạo đến vậy rồi, nếu hắn nắm trong tay một chi quân đội có thực lực mãnh mẽ thì hắn sẽ khách khí nữa không? Ai dám phủ nhận, tám chín phần mười là hắn sẽ muốn xác minh cho rõ ràng, hắn đã từng dẫn quân tác chiến, chiến tích hiểm hách vẫn còn bày ra đó, không ai dám nghi ngờ năng lực của hắn, ai dám đi mạo hiểm chứ, ngộ nhỡ khi tiếp nhận khiêu chiến lại bị hắn đánh thành kẻ bất lực, bọn họ sao có thể giữ thể diện được? Ai dám nói hắn không chiêu nạp được quân tinh nhuệ? Sự thật đã bày ra trước mắt rành rành! Kẻ điên kia không có việc gì là không dám làm, chúng ta sẽ tự rước lấy nhục vào mình làm gì chứ?
Nói đến đây, Quảng Lệnh Công chắp tay dạo bước:
- Nếu hắn tuyển chọn được một chi quân đội mạnh mẽ đến vậy, tay cầm trọng binh, trở thành chư hầu một phương, một mình tọa trấn U Minh, không có tầng tầng tiết chế từ phía trên đè xuống, quyền tự chủ cực lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e rằng hắn đã làm nên trò trống gì rồi!
Mị Nương vội hỏi:
- Nếu tạo thành một đại quân mạnh mẽ đến vậy, Thiên Cung cũng không có cảm tình gì với ngưu Hữu Đức, chẳng lẽ Thanh Chủ sẽ để cho hắn khống chế chi quân đội đó sao? Hay sẽ điều hắn đi để người khác tiếp quản thay?
Quảng Lệnh Công đi tới đi lui nói:
- Ngươi thực sự cho rằng chỉ cần dựng tấm bia kia lên là có thể tuyển nạp được người sao? Những người thật lòng đi tìm Ngưu Hữu Đức tự nguyên gia nhập, đó là do tất cả nhân tố mà Ngưu Hữu Đức tích góp hỗ trợ thúc đẩy, hơn nữa lần đánh cược trong bữa tiệc mừng thọ lần này đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, cái thằng này đã dựng tấm bia không nhận tinh nhuệ bốn quân, tạo thành ảnh hưởng vô cùng kinh khủng, quả thực là mượn đề tài nói chuyện của mình, thu mua nhân tâm cực kỳ hiệu quả, vì thế nếu có người tìm đến Ngưu Hữu Đức lựa chọn đầu nhập vào, bọn họ đều không nhìn đến đãi ngộ tại Quỷ Thị bởi vì nó chẳng có một chút lực hấp dẫn nào cả! Người nào dám cam đoan bản thân đi đến đó sẽ được sắp xếp cho vị trí nào chứ?