Phi Thiên
Chương 2834: Cứng rắn tiếp lời (1)
Sắc mặt Thanh Chủ ám trấm, ánh mắt chuyển lạnh nhìn chằm chằm Miêu Nghị, không vì nguyên nhân gì khác, chính là do lời nói của Miêu Nghị đã liên lụy sủng phi Chiến Như Ý của hắn đi vào, đồng thời, tầm mắt lạnh lùng này cũng quét thẳng về phía Doanh Vô Khuyết, cho dù hắn chưa biết rõ Doanh Vô Khuyết có nói những lời như thế thật hay không.
Doanh Vô Khuyết vừa muốn gào thét tranh cãi với Miêu Nghị, lại bị sự băng giá trong đáy mắt Thanh Chủ làm hắn sợ hãi vô cùng, nhất là ánh mắt của Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ, trong nháy mắt hắn đã hối hận đến xanh ruột, hối hận sao không nghe lời người nhà dặn dò, gây chuyện với con chó điên Ngưu Hữu Đức này làm gì chứ? Há mồm đã bắn ra vào lời sắc bén cắn loạn người rồi!
Tuy rằng xét về tuổi tác, tu vi hay kinh nghiệm đều nhiều hơn so với Miêu Nghị, nhưng số lần đứng trước lằn ranh sinh tử lại chưa từng va chạm qua lần nào cả, vì thế dưới tình huống bị áp chế như thế này, nói đến tâm trí bình tĩnh ứng phó thì sao có thể so sánh cùng với một tên đã trải qua thử thách nghiệt ngã quá nhiều lần, hệt như một ngọn cỏ kiên cường sinh trưởng được.
Về phần Miêu Nghị, hắn mặc kệ Thanh Chủ nghỉ như thế nào, nhưng cũng không hẳn là mặc kệ, nhưng vì tình huống quan trọng thế này đây cần phải ứng phó những chuyện bức thiết và cần kíp hơn thì hắn sẽ không bận tâm quá nhiều thứ như thế, trước tiên phải làm xong việc này trước hẳn nói sau, một khi đã làm xong thì mới quan tâm đến chuyện lâu dài được, chẳng lẽ hắn không nói thì Thanh Chủ sẽ ra tay bảo vệ hắn sao?
Hắn vô cùng tỉnh táo, cũng hiểu rất rõ, bắt đầu từ lúc hắn bước vào trong đại điện, hắn đã không còn đường lui nào nữa rồi, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Chính xác với những gì Dương Khánh đã từng nói, xem đại nhân có lá gan làm việc này hay không!
Dương Khánh là người hiếm khi hành động mạo hiểm, nhưng lại đưa ra những chủ ý cực kỳ mạo hiểm, rất đúng với khẩu vị của Miêu Nghị!
Trên triều đình bao gồm những loại người nào chứ? Đương nhiên đã có tư cách đứng trước triều thì chẳng thể nào ngu ngốc được, cho dù Miêu Nghị bảo rằng không dám nói gì hết, rồi lại không nhớ rõ, nhưng những lời nói này đã đủ chỉ chứng Doanh Vô Khuyết nói rằng Thiên Phi chính là người phụ nữ Thanh Chủ sủng ái nhất không thể nghi ngờ, chẳng để Thiên Hậu vào mắt chút nào, có lẽ còn thêm cả thâm ý bảo rằng sẽ có một ngày Thiên Phi sẽ phù chính (thiếp thất chuyển thành vợ cả) trong sớm muộn mà thôi. Tóm lại chẳng thể nào thoát khỏi những lời tương tự thế này.
Tạm thời mọi người không biết Doanh Vô Khuyết có nói những lời này thật không, hay là Miêu Nghị cό ý thêu dệt thêm chuyện, nhưng bọn họ có thể khẳng định một chuyện, thằng ranh con này thực sự có một cái miệng lợi hại, nếu như có một ngày hắn vào trong triều, chắc chắn sẽ không thể bị thua thiệt đâu.
Khấu Tranh nhìn Miêu Nghị, trái tim nhỏ cũng phải run lên, thì ra hiện tại hắn mới phát hiện ra tên em rể tiện nghi này có cái miệng lợi hại đến trình độ này, thêu dệt từ chuyện “tham kiến thiên tử” mà kéo dây nhợ sang vấn đề trước mắt, chẳng biết là triển khai lâm thời hay là đã bố trí từ trước.
Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn chằm chằm Doanh Vô Khuyết, quăng ánh mắt “tán thưởng vô cùng” đến hắn, đối con ngươi che giấu vẻ âm hàn khiến người đối diện không rét mà run, hiện tại nàng căn bản không quá lo lắng việc Miêu Nghị nói thật hay giả, trong mắt của nàng, Doanh gia vốn đã có ý đồ thay thế địa vị của nàng rồi, rất có thể Doanh Vô Khuyết đã nói ra những lời như thế, huống chi nàng cũng nhìn ra được Tề Linh Hoàn đã liên hợp với Doanh Vô Khuyết, ý đồ chụp mũ Miêu Nghị, tổng hợp tình tiết trước sau đã đủ khiến nàng tin rằng Doanh Vô Khuyết đã nói những lời như thế.
Doanh Vô Khuyết đáng chết!
Doanh gia đáng phải bị diệt cửu tộc! Trong nội tâm Hạ Hầu Thừa Vũ dậy sóng, sét đánh ầm ầm, mang theo oán niệm khiến ai cũng phải sợ hãi.
Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, nhớ đến lời nói “tham kiến thiên tử”, rồi đến “chủ nhục thần chết” kia, trong lòng bổng có chút dễ chịu thoải mái, nàng cũng hiểu được lời nói của Miêu Nghị là hoàn toàn đúng, một người máu nóng xông lên nào như hắn, có chuyện ngu xuẩn nào mà hắn chưa từng làm đâu? Gây chuyện tại Hành Cung cũng không phải quá mức quý hiếm hay kỳ lạ gì, không cần phải nói, chỉ cần chuyện Miêu Nghị dám đứng trước mặt Doanh Cửu Quan mà mắng thẳng vào mặt Doanh gia “bán con gái cầu vinh” thì không cần bàn cãi nhiều rồi.
Nàng không nhớ đến lúc trước khi nghe thấy câu nói “bán con gái cầu vinh” nàng có phản ứng gì, tóm lại lúc này nàng cảm thấy Miêu Nghị và Doanh gia không hợp nhau. Đây mới lại thái độ nên có của một thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp Thiên Tần Cung, phải là kẻ thù không chết không thôi mới đúng!
Ánh mắt Phá Quân nhìn về phía Miêu Nghị mang theo vài phần phức tạp, vừa rồi câu nói dõng dạc của Miêu Nghị rất đúng với khẩu vị của hắn, nhất là câu “chủ nhục thần chết” kia, nếu kẻ này vẫn còn ở Cận Vệ Quân thì tốt quá rồi, đáng tiếc là đối tượng Miêu Nghị bảo vệ lại là Hạ Hầu Thừa Vũ kia, thật khiến hắn cảm thấy chán ngán quá đổi.
- Cuồng đồ lớn mật, dám nói chuyện lập lờ nước đôi trong trường hợp này, đảo điên phải trái ý đồ châm ngòi ly gián, cuối cùng thì ngươi có mục đích gì đây?
Tề Linh Hoàn đột ngột hét lớn chất vấn, phá vỡ ý đồ của Miêu Nghị, người đứng ở chỗ này có người nào hồ đồ đâu.
- Bệ hạ, nô tỳ đã hỏi xong rồi.
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng xen vào khẽ gật đầu xem như đã thỏa mãn, Thanh Chủ gật đầu.
Miêu Nghị xoay đầu nhìn lại:
- Đại nhân đang nói ty chức đấy à? Tề Linh Hoàn nổi giận nói:
- Trừ ngươi ra thì còn nói ai nữa chứ? Nói năng bậy bạ, có nhân chứng không?
Miêu Nghị hỏi lại:
- Nếu đại nhân không ngại thì cứ hỏi Doanh Vô Khuyết có nói những lời này hay không là được rồi.
Không đợi Tề Linh Hoàn hỏi, Doanh Vô Khuyết đã phân mộ nói ngay:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi ăn nói bừa bãi, lúc nào thì ra đã nói những lời đó chứ?
Miêu Nghị nhìn hắn chằm chằm:
- Nói như vậy thì ngươi lại không chịu thừa nhận phải không?
Cái gì mà “lại” chứ? Doanh Vô Khuyết tức giận nói tiếp:
- Rõ ràng là không hề có việc này, ngươi muốn ta thừa nhận thể nào được?
Sau đó hắn chắp tay nói với Thanh Chủ:
- Bệ hạ, nương nương, tiểu thần bị oan mà!
Miêu Nghị:
- Ngươi đã kêu oan uổng, vậy vì sao ngươi không tìm người chứng minh lời nói của mình đi? Có nhân chứng không?
Tề Linh Hoàn muốn mở miệng đã bị Doanh Vô Khuyết cướp lời hô lê
- Có!
Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh.
Cả đại điện chìm vào trong bầu không khí yên tĩnh, sau đó Thanh Chủ cất giọng lạnh nhạt.
- Tìm nhân chứng đến đây, Doanh Vô Khuyết bẩm cáo.
- Những người Doanh gia tại chỗ đó và người của Khấu gia đều có thể làm chứng.
Sau khi hắn thốt ra những lời này, Tề Linh Hoàn hơi nhíu nhíu mày, hắn đã không kịp ngăn cản Doanh Vô Khuyết rồi, cũng không thể bắt Doanh Vô Khuyết nuốt hết những lời hắn vừa nói vào bụng.
Doanh Vô Khuyết vừa muốn gào thét tranh cãi với Miêu Nghị, lại bị sự băng giá trong đáy mắt Thanh Chủ làm hắn sợ hãi vô cùng, nhất là ánh mắt của Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ, trong nháy mắt hắn đã hối hận đến xanh ruột, hối hận sao không nghe lời người nhà dặn dò, gây chuyện với con chó điên Ngưu Hữu Đức này làm gì chứ? Há mồm đã bắn ra vào lời sắc bén cắn loạn người rồi!
Tuy rằng xét về tuổi tác, tu vi hay kinh nghiệm đều nhiều hơn so với Miêu Nghị, nhưng số lần đứng trước lằn ranh sinh tử lại chưa từng va chạm qua lần nào cả, vì thế dưới tình huống bị áp chế như thế này, nói đến tâm trí bình tĩnh ứng phó thì sao có thể so sánh cùng với một tên đã trải qua thử thách nghiệt ngã quá nhiều lần, hệt như một ngọn cỏ kiên cường sinh trưởng được.
Về phần Miêu Nghị, hắn mặc kệ Thanh Chủ nghỉ như thế nào, nhưng cũng không hẳn là mặc kệ, nhưng vì tình huống quan trọng thế này đây cần phải ứng phó những chuyện bức thiết và cần kíp hơn thì hắn sẽ không bận tâm quá nhiều thứ như thế, trước tiên phải làm xong việc này trước hẳn nói sau, một khi đã làm xong thì mới quan tâm đến chuyện lâu dài được, chẳng lẽ hắn không nói thì Thanh Chủ sẽ ra tay bảo vệ hắn sao?
Hắn vô cùng tỉnh táo, cũng hiểu rất rõ, bắt đầu từ lúc hắn bước vào trong đại điện, hắn đã không còn đường lui nào nữa rồi, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Chính xác với những gì Dương Khánh đã từng nói, xem đại nhân có lá gan làm việc này hay không!
Dương Khánh là người hiếm khi hành động mạo hiểm, nhưng lại đưa ra những chủ ý cực kỳ mạo hiểm, rất đúng với khẩu vị của Miêu Nghị!
Trên triều đình bao gồm những loại người nào chứ? Đương nhiên đã có tư cách đứng trước triều thì chẳng thể nào ngu ngốc được, cho dù Miêu Nghị bảo rằng không dám nói gì hết, rồi lại không nhớ rõ, nhưng những lời nói này đã đủ chỉ chứng Doanh Vô Khuyết nói rằng Thiên Phi chính là người phụ nữ Thanh Chủ sủng ái nhất không thể nghi ngờ, chẳng để Thiên Hậu vào mắt chút nào, có lẽ còn thêm cả thâm ý bảo rằng sẽ có một ngày Thiên Phi sẽ phù chính (thiếp thất chuyển thành vợ cả) trong sớm muộn mà thôi. Tóm lại chẳng thể nào thoát khỏi những lời tương tự thế này.
Tạm thời mọi người không biết Doanh Vô Khuyết có nói những lời này thật không, hay là Miêu Nghị cό ý thêu dệt thêm chuyện, nhưng bọn họ có thể khẳng định một chuyện, thằng ranh con này thực sự có một cái miệng lợi hại, nếu như có một ngày hắn vào trong triều, chắc chắn sẽ không thể bị thua thiệt đâu.
Khấu Tranh nhìn Miêu Nghị, trái tim nhỏ cũng phải run lên, thì ra hiện tại hắn mới phát hiện ra tên em rể tiện nghi này có cái miệng lợi hại đến trình độ này, thêu dệt từ chuyện “tham kiến thiên tử” mà kéo dây nhợ sang vấn đề trước mắt, chẳng biết là triển khai lâm thời hay là đã bố trí từ trước.
Hạ Hầu Thừa Vũ nhìn chằm chằm Doanh Vô Khuyết, quăng ánh mắt “tán thưởng vô cùng” đến hắn, đối con ngươi che giấu vẻ âm hàn khiến người đối diện không rét mà run, hiện tại nàng căn bản không quá lo lắng việc Miêu Nghị nói thật hay giả, trong mắt của nàng, Doanh gia vốn đã có ý đồ thay thế địa vị của nàng rồi, rất có thể Doanh Vô Khuyết đã nói ra những lời như thế, huống chi nàng cũng nhìn ra được Tề Linh Hoàn đã liên hợp với Doanh Vô Khuyết, ý đồ chụp mũ Miêu Nghị, tổng hợp tình tiết trước sau đã đủ khiến nàng tin rằng Doanh Vô Khuyết đã nói những lời như thế.
Doanh Vô Khuyết đáng chết!
Doanh gia đáng phải bị diệt cửu tộc! Trong nội tâm Hạ Hầu Thừa Vũ dậy sóng, sét đánh ầm ầm, mang theo oán niệm khiến ai cũng phải sợ hãi.
Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, nhớ đến lời nói “tham kiến thiên tử”, rồi đến “chủ nhục thần chết” kia, trong lòng bổng có chút dễ chịu thoải mái, nàng cũng hiểu được lời nói của Miêu Nghị là hoàn toàn đúng, một người máu nóng xông lên nào như hắn, có chuyện ngu xuẩn nào mà hắn chưa từng làm đâu? Gây chuyện tại Hành Cung cũng không phải quá mức quý hiếm hay kỳ lạ gì, không cần phải nói, chỉ cần chuyện Miêu Nghị dám đứng trước mặt Doanh Cửu Quan mà mắng thẳng vào mặt Doanh gia “bán con gái cầu vinh” thì không cần bàn cãi nhiều rồi.
Nàng không nhớ đến lúc trước khi nghe thấy câu nói “bán con gái cầu vinh” nàng có phản ứng gì, tóm lại lúc này nàng cảm thấy Miêu Nghị và Doanh gia không hợp nhau. Đây mới lại thái độ nên có của một thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp Thiên Tần Cung, phải là kẻ thù không chết không thôi mới đúng!
Ánh mắt Phá Quân nhìn về phía Miêu Nghị mang theo vài phần phức tạp, vừa rồi câu nói dõng dạc của Miêu Nghị rất đúng với khẩu vị của hắn, nhất là câu “chủ nhục thần chết” kia, nếu kẻ này vẫn còn ở Cận Vệ Quân thì tốt quá rồi, đáng tiếc là đối tượng Miêu Nghị bảo vệ lại là Hạ Hầu Thừa Vũ kia, thật khiến hắn cảm thấy chán ngán quá đổi.
- Cuồng đồ lớn mật, dám nói chuyện lập lờ nước đôi trong trường hợp này, đảo điên phải trái ý đồ châm ngòi ly gián, cuối cùng thì ngươi có mục đích gì đây?
Tề Linh Hoàn đột ngột hét lớn chất vấn, phá vỡ ý đồ của Miêu Nghị, người đứng ở chỗ này có người nào hồ đồ đâu.
- Bệ hạ, nô tỳ đã hỏi xong rồi.
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng xen vào khẽ gật đầu xem như đã thỏa mãn, Thanh Chủ gật đầu.
Miêu Nghị xoay đầu nhìn lại:
- Đại nhân đang nói ty chức đấy à? Tề Linh Hoàn nổi giận nói:
- Trừ ngươi ra thì còn nói ai nữa chứ? Nói năng bậy bạ, có nhân chứng không?
Miêu Nghị hỏi lại:
- Nếu đại nhân không ngại thì cứ hỏi Doanh Vô Khuyết có nói những lời này hay không là được rồi.
Không đợi Tề Linh Hoàn hỏi, Doanh Vô Khuyết đã phân mộ nói ngay:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi ăn nói bừa bãi, lúc nào thì ra đã nói những lời đó chứ?
Miêu Nghị nhìn hắn chằm chằm:
- Nói như vậy thì ngươi lại không chịu thừa nhận phải không?
Cái gì mà “lại” chứ? Doanh Vô Khuyết tức giận nói tiếp:
- Rõ ràng là không hề có việc này, ngươi muốn ta thừa nhận thể nào được?
Sau đó hắn chắp tay nói với Thanh Chủ:
- Bệ hạ, nương nương, tiểu thần bị oan mà!
Miêu Nghị:
- Ngươi đã kêu oan uổng, vậy vì sao ngươi không tìm người chứng minh lời nói của mình đi? Có nhân chứng không?
Tề Linh Hoàn muốn mở miệng đã bị Doanh Vô Khuyết cướp lời hô lê
- Có!
Trong lòng Miêu Nghị cười lạnh.
Cả đại điện chìm vào trong bầu không khí yên tĩnh, sau đó Thanh Chủ cất giọng lạnh nhạt.
- Tìm nhân chứng đến đây, Doanh Vô Khuyết bẩm cáo.
- Những người Doanh gia tại chỗ đó và người của Khấu gia đều có thể làm chứng.
Sau khi hắn thốt ra những lời này, Tề Linh Hoàn hơi nhíu nhíu mày, hắn đã không kịp ngăn cản Doanh Vô Khuyết rồi, cũng không thể bắt Doanh Vô Khuyết nuốt hết những lời hắn vừa nói vào bụng.