Phi Thiên
Chương 2831: Trong triều có người phạm sai lầm (2)
Cả sảnh đường đều không nói tiếng nào, vẻ mặt Thượng Quan Thanh vô cùng đặc sắc, thần tình Tư Mã Vấn Thiên run rẩy, ngay cả Hạ Hầu Thác đang vô cùng bình tĩnh thì chén rượu trong tay cũng bắt đầu quơ quơ, Hạ Hầu Lệnh ngồi quỳ phía sau cũng phải nhìn chằm chằm Miêu Nghị lần nữa, Cao Quan liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thừa Vũ sau hai lần rượu, Vú Khúc lập tức nghiên đầu nhìn sang Phá Quân đang vô cùng đau răng, dường như đang hỏi Phá Quân, đây được gọi là gián thần (thần tử can gián) sao? Ta thấy chẳng khác nào nịnh thần đâu!
Mị Nương hé miệng mỉm cười, Quảng Mị Nhi cúi đầu kéo căng chặt quai hàm.
Khấu Tranh đưa tay đỡ trán, Tra Như Diễm mắng thầm tên vô sĩ, Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán nhắm mắt lại, không tài nào nhìn thẳng.
Doanh Vô Khuyết quay đầu nhịn tên Miêu Nghị đang quỳ Song song với mình, há hốc mồm cũng giật mảy mình, thực sự là tham kiến đến vô sĩ, hắn chưa bao giờ thấy một người vô sỉ đến mức này, vậy hiện tại hắn có nên tham kiến thiên tử giống như người kia không nhỉ?
- Ha ha!
Thanh Chủ bị chọc cười rồi, trong lòng thầm nhủ thằng khỉ gió này đúng là thằng khỉ gió, chỉ chỉ phía dưới:
- Miệng lưỡi thật trơn tru.
Thượng Quan Thanh đứng bên cạnh cũng cười phụ họa vài tiêng.
Ai ngờ Miêu Nghị lại chủ động lớn gan nói to:
- Tiểu thần cả gan xin chỉ thị của bệ hạ, trong triều có người phạm sai lầm tiểu thần có thể chỉ người đó ra trước mặt mọi người hay không?
Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp mặt
Thanh Chủ, hắn đã nhiều lần cố ý hay vô tình thấy Thanh Chủ trong Ngự Viên rồi, vì thế chẳng sợ hãi thiên uy quan trọng nhất là tâm tính hiện tại của hắn đã không giống lúc trước, nếu không phải không còn cách nào, hắn cũng chẳng muốn quỳ xuống trước mặt Thanh Chủ.
- Hửm?
Thanh Chủ lập tức bị gợi lên hứng thú, ngươi muốn giúp trẩm làm những việc mà chính trẩm không thể ra tay trực tiếp sao? Vì thế tỏ vẻ khoan hồng độ lượng mà nói:
- Nếu có lỗi mà biết sửa sai thì quá tốt rồi, nhưng nếu ngươi nói hươu nói vượn, trẩm sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu!
- Vâng!
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Doanh Vô Khuyết ở bên cạnh, ngươi cứ tiếp tục quỳ đi, ông đây không hầu nữa đâu.
Hạ Hầu Thác cũng bắt đầu có hứng thú nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Miêu Nghị hành động trước con mắt của biết bao nhiêu đại thần mà không hề có tia sợ hãi nào, vì thế hắn không nhịn được mà híp mắt!
Chúng thần bắt đầu cân nhắc không biết vị này tính đâm chọc người nào về chuyện gì, ai ngờ Miêu Nghị đột nhiên đứng lên, xoay đầu nhìn người ngồi hai bên, sau đó chắp tay nói:
- Xin hỏi, chẳng hay hai vị đại thần nào vừa mới nói ty chức vô lễ muốn dùng hình?
Bởi vì lúc này hắn bị chế trụ nên không thể phát hiện được.
Ánh mắt chúng thần bắt đầu chăm chú vào hai Vị trong phái hệ Doanh gia, hai người này bị nhìn đến mức không được tự nhiên, lần lượt đứng lên.
Hai người còn chưa mở miệng nói chuyện. Miêu
Nghị đã chen chân vào nói trước:
- Ắt hẳn là hai vị này rồi! Bệ hạ cho phép tiểu thần chỉ chứng, vậy ty chức muốn hỏi thử xem khi bị chế trụ thì làm thế nào hành lễ được, nếu như hai vị có thể hành lễ bình thường tất nhiên ty chức sẽ nhận phạt! Nếu hai vị đại nhân không làm được, kính xin hai vị thu hồi lời nói vừa rồi, tha thứ cho ty chức!
Không khí yên lặng bao phủ khắp đại điện, còn tưởng là chuyện gì, thì ra là việc này à?
Hai vị đại thần đứng lên im lặng, đáy mắt lạnh lùng nhìn Miêu Nghị, trong lòng thầm cười lạnh, muốn làm trò trước mặt bao người để bọn hắn nhận sai à?
Thiên Mão Tinh Quân âm thầm lắc đầu, thực sự là không có kinh nghiệm, chẳng những không thể để đối phương nhận sai, mà còn rước lấy lửa giận của Doanh gia, ngươi bị người Doanh gia chất vấn vặn hỏi thì sao chứ, ngay cả việc nhỏ như vậy mà ngươi bắt bọn họ nhận sai sao? Cho dù tranh được chút thống khoái ngoài miệng đi nữa, chẳng lẽ trong lòng sẽ thoải mái sao? Đúng là không có kinh nghiệm lâm triều mà!
Miêu Nghị hoàn toàn không biết cách đối phó thể nào, nhưng nếu đã muốn ra tay nhằm vào đâu, chọc giận đám đại thần phái hệ Doanh gia để bọn chúng ra sức khó xử bản thân mình, bằng không thì hắn không gắng sức đến thế. Nếu đã tới mức độ này, đi vào trong điện, hắn đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần tùy cơ ứng biết, bắt được tất cả các cơ hội!
Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng đang ngồi cũng khẽ nhíu mày, hắn có quan điểm giống với Bàng Quán, hắn đã dự cảm được sắp tới đây đám Doanh hệ sẽ bắt đầu giày vò Miêu Nghị rồi, mọi người đã hiệp thương với nhau buông tha ngươi rồi, chỉ cần ngươi cứ sống tốt đẹp ở Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị thì chẳng ai làm gì ngươi cả, triều đình chính là nơi giết ngươi không thấy máu, cho dù giết ngươi cũng không thể phân rõ phải trái thế nào được.
Hắn bát đầu cân nhắc xem mình phải giải vây cho Miêu Nghị thế nào, Miêu Nghị đã cứu con hắn một mạng, nhân tình này hắn vẫn còn chưa trả đâu!
Quả nhiên, hai vị đại thần kia chẳng nói thêm câu nào, đã có người Doanh hệ đứng lên, nhìn về phía Thanh Chủ chắp tay nói:
- Bệ hạ, phàm là những người ở cách quá xa như hai vị kia thì làm sao có thể thấy được Ngưu Hữu Đức bị quản chế chứ, cho nên mới có thể nói vậy, dù sao thì chỉ vì bọn họ bảo vệ uy nghi của bệ hạ và nương nương, tấm lòng trung Son sắt, mà Ngưu Hữu Đức chỉ đang càn quấy mà thôi, trêu đùa tiệc mừng thọ này, chỉ bấy nhiêu đã đủ lấy mạng của hắn rồi!
Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, phát hiện ra đám lão già này đủ âm hiểm, ngay cả trả đũa cũng độc ác đến vậy.
Sắc mặt Thanh Chủ trầm xuống, hắn còn tưởng thằng khỉ gió này chỉ điểm được điều gì hay ho, thì ra chỉ là trò hệ gánh hay không gánh trách nhiệm nhỏ nhoi thế này, thực sự khiến hắn thất vọng, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, đây chính là những gì ngươi muốn chỉ điểm sao?
Miêu Nghị xoay người trả lời trung thực:
- Nếu như việc này không được tính là việc sai, nếu tiểu thần không lên tiếng thì hai vị đại nhân sẽ hô hào tiếp tục hành hình theo luật, tiểu thần chỉ muốn kính nhờ hai vị có thể tha thứ cho tiểu thận, vậy mà lại có người hô hào buộc tội chết cho tiêu thần, tóm lại nói như thế nào thì bọn hắn cũng có lý, tiểu thần thấp cổ bé họng, không học được cách bị quản chế mà còn có thể hành lề, thực sực là đánh đời phải chết, nếu như không thể phân rõ phải trái, tiểu thần không còn gì để nói!
Mị Nương hé miệng mỉm cười, Quảng Mị Nhi cúi đầu kéo căng chặt quai hàm.
Khấu Tranh đưa tay đỡ trán, Tra Như Diễm mắng thầm tên vô sĩ, Thiên Mão Tinh Quân Bàng Quán nhắm mắt lại, không tài nào nhìn thẳng.
Doanh Vô Khuyết quay đầu nhịn tên Miêu Nghị đang quỳ Song song với mình, há hốc mồm cũng giật mảy mình, thực sự là tham kiến đến vô sĩ, hắn chưa bao giờ thấy một người vô sỉ đến mức này, vậy hiện tại hắn có nên tham kiến thiên tử giống như người kia không nhỉ?
- Ha ha!
Thanh Chủ bị chọc cười rồi, trong lòng thầm nhủ thằng khỉ gió này đúng là thằng khỉ gió, chỉ chỉ phía dưới:
- Miệng lưỡi thật trơn tru.
Thượng Quan Thanh đứng bên cạnh cũng cười phụ họa vài tiêng.
Ai ngờ Miêu Nghị lại chủ động lớn gan nói to:
- Tiểu thần cả gan xin chỉ thị của bệ hạ, trong triều có người phạm sai lầm tiểu thần có thể chỉ người đó ra trước mặt mọi người hay không?
Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp mặt
Thanh Chủ, hắn đã nhiều lần cố ý hay vô tình thấy Thanh Chủ trong Ngự Viên rồi, vì thế chẳng sợ hãi thiên uy quan trọng nhất là tâm tính hiện tại của hắn đã không giống lúc trước, nếu không phải không còn cách nào, hắn cũng chẳng muốn quỳ xuống trước mặt Thanh Chủ.
- Hửm?
Thanh Chủ lập tức bị gợi lên hứng thú, ngươi muốn giúp trẩm làm những việc mà chính trẩm không thể ra tay trực tiếp sao? Vì thế tỏ vẻ khoan hồng độ lượng mà nói:
- Nếu có lỗi mà biết sửa sai thì quá tốt rồi, nhưng nếu ngươi nói hươu nói vượn, trẩm sẽ không tha thứ dễ dàng vậy đâu!
- Vâng!
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Doanh Vô Khuyết ở bên cạnh, ngươi cứ tiếp tục quỳ đi, ông đây không hầu nữa đâu.
Hạ Hầu Thác cũng bắt đầu có hứng thú nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến Miêu Nghị hành động trước con mắt của biết bao nhiêu đại thần mà không hề có tia sợ hãi nào, vì thế hắn không nhịn được mà híp mắt!
Chúng thần bắt đầu cân nhắc không biết vị này tính đâm chọc người nào về chuyện gì, ai ngờ Miêu Nghị đột nhiên đứng lên, xoay đầu nhìn người ngồi hai bên, sau đó chắp tay nói:
- Xin hỏi, chẳng hay hai vị đại thần nào vừa mới nói ty chức vô lễ muốn dùng hình?
Bởi vì lúc này hắn bị chế trụ nên không thể phát hiện được.
Ánh mắt chúng thần bắt đầu chăm chú vào hai Vị trong phái hệ Doanh gia, hai người này bị nhìn đến mức không được tự nhiên, lần lượt đứng lên.
Hai người còn chưa mở miệng nói chuyện. Miêu
Nghị đã chen chân vào nói trước:
- Ắt hẳn là hai vị này rồi! Bệ hạ cho phép tiểu thần chỉ chứng, vậy ty chức muốn hỏi thử xem khi bị chế trụ thì làm thế nào hành lễ được, nếu như hai vị có thể hành lễ bình thường tất nhiên ty chức sẽ nhận phạt! Nếu hai vị đại nhân không làm được, kính xin hai vị thu hồi lời nói vừa rồi, tha thứ cho ty chức!
Không khí yên lặng bao phủ khắp đại điện, còn tưởng là chuyện gì, thì ra là việc này à?
Hai vị đại thần đứng lên im lặng, đáy mắt lạnh lùng nhìn Miêu Nghị, trong lòng thầm cười lạnh, muốn làm trò trước mặt bao người để bọn hắn nhận sai à?
Thiên Mão Tinh Quân âm thầm lắc đầu, thực sự là không có kinh nghiệm, chẳng những không thể để đối phương nhận sai, mà còn rước lấy lửa giận của Doanh gia, ngươi bị người Doanh gia chất vấn vặn hỏi thì sao chứ, ngay cả việc nhỏ như vậy mà ngươi bắt bọn họ nhận sai sao? Cho dù tranh được chút thống khoái ngoài miệng đi nữa, chẳng lẽ trong lòng sẽ thoải mái sao? Đúng là không có kinh nghiệm lâm triều mà!
Miêu Nghị hoàn toàn không biết cách đối phó thể nào, nhưng nếu đã muốn ra tay nhằm vào đâu, chọc giận đám đại thần phái hệ Doanh gia để bọn chúng ra sức khó xử bản thân mình, bằng không thì hắn không gắng sức đến thế. Nếu đã tới mức độ này, đi vào trong điện, hắn đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần tùy cơ ứng biết, bắt được tất cả các cơ hội!
Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng đang ngồi cũng khẽ nhíu mày, hắn có quan điểm giống với Bàng Quán, hắn đã dự cảm được sắp tới đây đám Doanh hệ sẽ bắt đầu giày vò Miêu Nghị rồi, mọi người đã hiệp thương với nhau buông tha ngươi rồi, chỉ cần ngươi cứ sống tốt đẹp ở Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị thì chẳng ai làm gì ngươi cả, triều đình chính là nơi giết ngươi không thấy máu, cho dù giết ngươi cũng không thể phân rõ phải trái thế nào được.
Hắn bát đầu cân nhắc xem mình phải giải vây cho Miêu Nghị thế nào, Miêu Nghị đã cứu con hắn một mạng, nhân tình này hắn vẫn còn chưa trả đâu!
Quả nhiên, hai vị đại thần kia chẳng nói thêm câu nào, đã có người Doanh hệ đứng lên, nhìn về phía Thanh Chủ chắp tay nói:
- Bệ hạ, phàm là những người ở cách quá xa như hai vị kia thì làm sao có thể thấy được Ngưu Hữu Đức bị quản chế chứ, cho nên mới có thể nói vậy, dù sao thì chỉ vì bọn họ bảo vệ uy nghi của bệ hạ và nương nương, tấm lòng trung Son sắt, mà Ngưu Hữu Đức chỉ đang càn quấy mà thôi, trêu đùa tiệc mừng thọ này, chỉ bấy nhiêu đã đủ lấy mạng của hắn rồi!
Miêu Nghị âm thầm kinh hãi, phát hiện ra đám lão già này đủ âm hiểm, ngay cả trả đũa cũng độc ác đến vậy.
Sắc mặt Thanh Chủ trầm xuống, hắn còn tưởng thằng khỉ gió này chỉ điểm được điều gì hay ho, thì ra chỉ là trò hệ gánh hay không gánh trách nhiệm nhỏ nhoi thế này, thực sự khiến hắn thất vọng, hỏi:
- Ngưu Hữu Đức, đây chính là những gì ngươi muốn chỉ điểm sao?
Miêu Nghị xoay người trả lời trung thực:
- Nếu như việc này không được tính là việc sai, nếu tiểu thần không lên tiếng thì hai vị đại nhân sẽ hô hào tiếp tục hành hình theo luật, tiểu thần chỉ muốn kính nhờ hai vị có thể tha thứ cho tiểu thận, vậy mà lại có người hô hào buộc tội chết cho tiêu thần, tóm lại nói như thế nào thì bọn hắn cũng có lý, tiểu thần thấp cổ bé họng, không học được cách bị quản chế mà còn có thể hành lề, thực sực là đánh đời phải chết, nếu như không thể phân rõ phải trái, tiểu thần không còn gì để nói!