Phi Thiên
Chương 2827: Biến cố kinh hồn! (1)
Bên trong một mảnh ruộng hoa phía đông Lục Ương Viên, Phi Hồng đi theo Lục Bà Bà bước từng bước chậm rãi đi xem xét, một đám Tiên Nga đang đào móc từng loại kỳ hoa dị thảo vô cùng cẩn thận đến từng li từng tí, chuyển chúng và trong từng chậu hoa khác nhau, tất cả đều là những loài cây cần phải chăm sóc thật tốt trước khi đưa vào trang trí trong Thiên Cung, những nhánh cây xấu đều phải được cắt tỉa gọn gàng.
- Tiểu Nam, bồn hoa Tiên Lý này sắp đến thời gian khai hoa nở nhụy rồi, nhất định không được thêm đất Ngũ Hành quá nhiều, nếu không thì hương hoa sẽ nồng đậm quá mức, không được các quý nhân nội cung ưa thích.
Lục Bà Bà đột nhiên dừng bước thở dài với một gã Tiên Nga đang ngồi xổm bên trong ruộng hoa cố gắng thêm đất vào bồn, sau đó nhìn về phía xa xa vẫy vẫy tay, dặn dò một gã Tiên Nga khác:
- Nàng vừa mới tới nên không hiểu rõ, ngươi chỉ dạy lại nàng đi.
- Vâng!
Vị Tiên Nga này vừa mới vâng mệnh thì Tiên Nga tên Tiểu Nam yên lặng thè lưỡi.
Lục Bà Bà không nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát này, nhưng Phi Hồng lại chú ý đến, nàng không khỏi mỉm cười, tiếp tục đi theo Lục Bà Bà về phía trước.
Nhưng chưa đi được bao xa. Lục Bà Bà đột nhiên lấy ra linh tinh, không biết đang liên hệ cùng ai, thế nhưng gương mặt nhanh chóng biến sắc. bổng dưng quay đầu nhìn sang Phi Hồng, ánh mắt lạnh lẽo:
- Các ngươi xem lời nói của lão thần giống như gió thoảng qua tai đúng không?
Phi Hồng kinh ngạc, hỏi lại:
- Mẹ nuôi có chuyện gì thế?
Lục Bà Bà cắn răng nói tiếp:
- Ngươi muốn giả vờ ngu ngốc trước mặt ta sao? Ngưu Hữu Đức tự tiện chạy đến chỗ Hành Cung tham gia tiệc chúc thọ của Hạ Hầu Thiên Ông!
- Ha!
Vẻ mặt Phi Hồng hiện lên nổi khiếp sợ,hô lên:
- Điều này... Làm sao có thể xảy ra được chứ, hắn tiến vào đó bằng cách nào?
Nhắc đến chuyện này, Lục Bà Bà cũng vô cùng buồn bực, vì sao Ngưu Hữu Đức lại biết được tiệc mừng thọ được tổ chức chính xác vào thời điểm nào? Ngay cả bà cũng không biết, hơn nữa những thủ vệ ở gần Hành Cung lẽ ra phải không cho phép Ngưu Hữu Đức đến đó chứ, sao lại để hắn đi dạo một mình như vậy? Bà không cho rằng Phi Hồng nói dối, bởi vì bà biết rõ Phi Hồng chính là thám tử của Giám Sát Tả Bộ, tóm lại bà cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ nhíu mày hỏi:
- Thực sự là ngươi không biết à? Phi Hồng liên tục lắc đầu:
- Mẹ nuôi, ta thực sự không biết hắn đi đến Hành Cung... Ta phải đi tìm hắn mới được.
Nàng xoay người muốn lập tức rời khỏi, nhưng đã bị Lục Bà Bà bắt lấy cánh tay ngăn cản, Phi Hồng quay đầu nhìn bà:
- Mẹ nuôi...
- Hắn muốn đi Hành Cung, tất nhiên là có nguyên nhân của chính hắn, phía Tả Bộ đã biết việc này, ngươi không cần phải hồ đồ mà nhúng tay vào, huống chi hắn đã tiến vào Hành Cung, thủ vệ nơi đó cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ với thân phận của ngươi mà muốn xông vào nơi đó không phải là chuyện đơn giản gì đâu, hắn tính toán thời gian thật tốt!
Vừa nói đên đây, Lục Bà Bà buông lỏng cánh tay của Phi Hồng, lắc lắc đầu xoay người đi lẩm bẩm nói nhỏ:
- Ai! Đúng là có lá gan thật lớn, biết rõ không được hoan nghênh mà còn dám chạy vào đó, lỡ như lại gặp chuyện không may, chẳng lẽ hắn không sợ rơi đầu sao? Hắn tính toán cái gì thế này! Theo ta thấy, vị kia của nhà ngươi không phải là dạng người tự rước lấy nhục về mình, ắt hẳn là có chuẩn bị từ trước rồi, phỏng chừng ta và ngươi đều bị hắn lợi dụng. Ài, đúng là người có bản lĩnh, có năng lực sẽ không bao giờ chịu an phận thủ thường, tự dưng lừa gạt lão thái bà như ta làm cái gì không biết, một lão thái bà như ta không có lá gan cũng không có ý nghĩa mưa nắng thất thường như những người kia, chỉ muốn thanh tịnh mà thôi. Cô gái nhỏ, năm đó lão thái bà ta đã từng nhìn thấy rất nhiều người có bản lĩnh dùng tất cả nhiệt huyết để mưu cầu danh, lợi, vì muốn trở nên nổi bật, không tiếc bất cứ thứ gì, tình cảnh hết sức máu tanh thê thảm, đầu người đứt lìa rơi vài trong tinh không, xác chết chất đống.
Bà liên tục lẩm nhẩm từng tiếng rất nhỏ, Phi Hồng đi theo phía sau yên lặng nghe, không biết đó là tràng cảnh tàn khốc ở năm nào.
Hành Cung.
Nhìn thấy tất cả những vị khách đều đang đồng loạt ngồi xuống. Hạ Hầu Hổ Thành lại không biết nên nhét Miêu Nghị ở chỗ nào, cảm giác đầu mình càng lúc càng lớn.
Miêu Nghị cũng ý thức sự lúng túng của chủ nhân, ánh mắt quét ra bốn phía.
Bên dưới bậc thang trước điện, Khấu gia ngồi ở hàng phía trước, Khấu Cần trông thấy tình cảnh lúng túng của Miêu Nghị, vì thế nhìn về phía Khấu Miễn, cất giọng dặn dò:
- Lão Tam, ngươi kêu Miêu Nghị đến đây ngồi xuống đi.
Khấu Miễn không khỏi sững sờ, chẳng phải lão gia tử đã thông báo là không được qua lại gì với Ngưu Hữu Đức sao?
Không chỉ có hắn, những người khác trong Khấu gia đều hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Khấu Cần, lúc trước Khấu Cần còn nói năng lỗ màng với Ngưu Hữu Đức kia mà.
Gương mặt Khấu Cần dần dần trầm xuống:
- Kêu ngươi đi thì đi đi, đừng khiến chúng ta thành trò cười nữa.
Hắn cũng không muốn, nhưng trước khi tiến vào đại điện đại ca Khấu Tranh đã từng bảo hắn làm vậy.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức hiểu rõ, mặc dù vẫn còn một lớp quan hệ trên danh nghĩa với Ngưu Hữu Đức, trong trường hợp này Ngưu Hữu Đức còn không tìm thấy được chỗ ngồi, cá nhân Ngưu Hữu Đức xấu hổ là chuyện nhỏ, nhưng lại để người khác bảo rằng Khấu gia không khoan dung thì chính là việc đáng chê cười.
Khấu Miễn gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi.
Vốn là Miêu Nghị đã tìm được một chỗ trống, chuẩn bị mặc kệ người ta có đồng ý hay không đồng ý đều chen quang qua đó ngồi, không sợ người ta không chào đón, chỉ sợ người ta quá hoan nghênh. Ai ngờ đột nhiên Khấu Miễn lại đến đây, vì thế hắn không tiện từ chối, đành phải bất đắc dĩ nhận lấy nhân tình này, đi theo Khấu Miễn ngồi xuống.
Hạ Hầu Hổ Thanh đang lo lắng, chẳng biết có nên bảo một vài người Hạ Hầu gia đang bận rộn thu xếp tạm thời một chiếc bàn cho Miêu Nghị, bởi vì mỗi cá nhân trong gia tộc Hạ Hầu đều phải thể hiện khí phái của gia tộc, hoặc là không cho khách vào cửa, nếu như đã đồng ý cho vị khách đi vào, mặc kệ người đó là ai, cũng phải chiêu đãi thật tốt, không để khách mất vui, đây cũng là nền tảng cũng như phong độ mà một gia tộc lớn phải có! Kết quả là người Khấu gia đến đây đã giải quyết bớt chút phiền phức này, nếu đã có người Khấu gia ở đây, nể mặt Khấu gia, ắt hẳn, Ngưu Hữu Đức sẽ không gây náo loạn, Hạ Hầu Hổ Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực sự không hiểu nổi, Hạ Hầu Hổ Thành không biết vì nguyên nhân gì, việc đầu tiên hắn cần lo lắng lại là Ngưu Hữu Đức có làm náo loạn tại tiệc mừng thọ hay không.
- Tiểu Nam, bồn hoa Tiên Lý này sắp đến thời gian khai hoa nở nhụy rồi, nhất định không được thêm đất Ngũ Hành quá nhiều, nếu không thì hương hoa sẽ nồng đậm quá mức, không được các quý nhân nội cung ưa thích.
Lục Bà Bà đột nhiên dừng bước thở dài với một gã Tiên Nga đang ngồi xổm bên trong ruộng hoa cố gắng thêm đất vào bồn, sau đó nhìn về phía xa xa vẫy vẫy tay, dặn dò một gã Tiên Nga khác:
- Nàng vừa mới tới nên không hiểu rõ, ngươi chỉ dạy lại nàng đi.
- Vâng!
Vị Tiên Nga này vừa mới vâng mệnh thì Tiên Nga tên Tiểu Nam yên lặng thè lưỡi.
Lục Bà Bà không nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát này, nhưng Phi Hồng lại chú ý đến, nàng không khỏi mỉm cười, tiếp tục đi theo Lục Bà Bà về phía trước.
Nhưng chưa đi được bao xa. Lục Bà Bà đột nhiên lấy ra linh tinh, không biết đang liên hệ cùng ai, thế nhưng gương mặt nhanh chóng biến sắc. bổng dưng quay đầu nhìn sang Phi Hồng, ánh mắt lạnh lẽo:
- Các ngươi xem lời nói của lão thần giống như gió thoảng qua tai đúng không?
Phi Hồng kinh ngạc, hỏi lại:
- Mẹ nuôi có chuyện gì thế?
Lục Bà Bà cắn răng nói tiếp:
- Ngươi muốn giả vờ ngu ngốc trước mặt ta sao? Ngưu Hữu Đức tự tiện chạy đến chỗ Hành Cung tham gia tiệc chúc thọ của Hạ Hầu Thiên Ông!
- Ha!
Vẻ mặt Phi Hồng hiện lên nổi khiếp sợ,hô lên:
- Điều này... Làm sao có thể xảy ra được chứ, hắn tiến vào đó bằng cách nào?
Nhắc đến chuyện này, Lục Bà Bà cũng vô cùng buồn bực, vì sao Ngưu Hữu Đức lại biết được tiệc mừng thọ được tổ chức chính xác vào thời điểm nào? Ngay cả bà cũng không biết, hơn nữa những thủ vệ ở gần Hành Cung lẽ ra phải không cho phép Ngưu Hữu Đức đến đó chứ, sao lại để hắn đi dạo một mình như vậy? Bà không cho rằng Phi Hồng nói dối, bởi vì bà biết rõ Phi Hồng chính là thám tử của Giám Sát Tả Bộ, tóm lại bà cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ nhíu mày hỏi:
- Thực sự là ngươi không biết à? Phi Hồng liên tục lắc đầu:
- Mẹ nuôi, ta thực sự không biết hắn đi đến Hành Cung... Ta phải đi tìm hắn mới được.
Nàng xoay người muốn lập tức rời khỏi, nhưng đã bị Lục Bà Bà bắt lấy cánh tay ngăn cản, Phi Hồng quay đầu nhìn bà:
- Mẹ nuôi...
- Hắn muốn đi Hành Cung, tất nhiên là có nguyên nhân của chính hắn, phía Tả Bộ đã biết việc này, ngươi không cần phải hồ đồ mà nhúng tay vào, huống chi hắn đã tiến vào Hành Cung, thủ vệ nơi đó cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ với thân phận của ngươi mà muốn xông vào nơi đó không phải là chuyện đơn giản gì đâu, hắn tính toán thời gian thật tốt!
Vừa nói đên đây, Lục Bà Bà buông lỏng cánh tay của Phi Hồng, lắc lắc đầu xoay người đi lẩm bẩm nói nhỏ:
- Ai! Đúng là có lá gan thật lớn, biết rõ không được hoan nghênh mà còn dám chạy vào đó, lỡ như lại gặp chuyện không may, chẳng lẽ hắn không sợ rơi đầu sao? Hắn tính toán cái gì thế này! Theo ta thấy, vị kia của nhà ngươi không phải là dạng người tự rước lấy nhục về mình, ắt hẳn là có chuẩn bị từ trước rồi, phỏng chừng ta và ngươi đều bị hắn lợi dụng. Ài, đúng là người có bản lĩnh, có năng lực sẽ không bao giờ chịu an phận thủ thường, tự dưng lừa gạt lão thái bà như ta làm cái gì không biết, một lão thái bà như ta không có lá gan cũng không có ý nghĩa mưa nắng thất thường như những người kia, chỉ muốn thanh tịnh mà thôi. Cô gái nhỏ, năm đó lão thái bà ta đã từng nhìn thấy rất nhiều người có bản lĩnh dùng tất cả nhiệt huyết để mưu cầu danh, lợi, vì muốn trở nên nổi bật, không tiếc bất cứ thứ gì, tình cảnh hết sức máu tanh thê thảm, đầu người đứt lìa rơi vài trong tinh không, xác chết chất đống.
Bà liên tục lẩm nhẩm từng tiếng rất nhỏ, Phi Hồng đi theo phía sau yên lặng nghe, không biết đó là tràng cảnh tàn khốc ở năm nào.
Hành Cung.
Nhìn thấy tất cả những vị khách đều đang đồng loạt ngồi xuống. Hạ Hầu Hổ Thành lại không biết nên nhét Miêu Nghị ở chỗ nào, cảm giác đầu mình càng lúc càng lớn.
Miêu Nghị cũng ý thức sự lúng túng của chủ nhân, ánh mắt quét ra bốn phía.
Bên dưới bậc thang trước điện, Khấu gia ngồi ở hàng phía trước, Khấu Cần trông thấy tình cảnh lúng túng của Miêu Nghị, vì thế nhìn về phía Khấu Miễn, cất giọng dặn dò:
- Lão Tam, ngươi kêu Miêu Nghị đến đây ngồi xuống đi.
Khấu Miễn không khỏi sững sờ, chẳng phải lão gia tử đã thông báo là không được qua lại gì với Ngưu Hữu Đức sao?
Không chỉ có hắn, những người khác trong Khấu gia đều hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Khấu Cần, lúc trước Khấu Cần còn nói năng lỗ màng với Ngưu Hữu Đức kia mà.
Gương mặt Khấu Cần dần dần trầm xuống:
- Kêu ngươi đi thì đi đi, đừng khiến chúng ta thành trò cười nữa.
Hắn cũng không muốn, nhưng trước khi tiến vào đại điện đại ca Khấu Tranh đã từng bảo hắn làm vậy.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức hiểu rõ, mặc dù vẫn còn một lớp quan hệ trên danh nghĩa với Ngưu Hữu Đức, trong trường hợp này Ngưu Hữu Đức còn không tìm thấy được chỗ ngồi, cá nhân Ngưu Hữu Đức xấu hổ là chuyện nhỏ, nhưng lại để người khác bảo rằng Khấu gia không khoan dung thì chính là việc đáng chê cười.
Khấu Miễn gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi.
Vốn là Miêu Nghị đã tìm được một chỗ trống, chuẩn bị mặc kệ người ta có đồng ý hay không đồng ý đều chen quang qua đó ngồi, không sợ người ta không chào đón, chỉ sợ người ta quá hoan nghênh. Ai ngờ đột nhiên Khấu Miễn lại đến đây, vì thế hắn không tiện từ chối, đành phải bất đắc dĩ nhận lấy nhân tình này, đi theo Khấu Miễn ngồi xuống.
Hạ Hầu Hổ Thanh đang lo lắng, chẳng biết có nên bảo một vài người Hạ Hầu gia đang bận rộn thu xếp tạm thời một chiếc bàn cho Miêu Nghị, bởi vì mỗi cá nhân trong gia tộc Hạ Hầu đều phải thể hiện khí phái của gia tộc, hoặc là không cho khách vào cửa, nếu như đã đồng ý cho vị khách đi vào, mặc kệ người đó là ai, cũng phải chiêu đãi thật tốt, không để khách mất vui, đây cũng là nền tảng cũng như phong độ mà một gia tộc lớn phải có! Kết quả là người Khấu gia đến đây đã giải quyết bớt chút phiền phức này, nếu đã có người Khấu gia ở đây, nể mặt Khấu gia, ắt hẳn, Ngưu Hữu Đức sẽ không gây náo loạn, Hạ Hầu Hổ Thành không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực sự không hiểu nổi, Hạ Hầu Hổ Thành không biết vì nguyên nhân gì, việc đầu tiên hắn cần lo lắng lại là Ngưu Hữu Đức có làm náo loạn tại tiệc mừng thọ hay không.