Phi Thiên
Chương 281-2: Góc độ nam nhân (Hạ)
Thật ra thì Thanh Cúc vẫn rất có hảo cảm đối với Miêu Nghị, cũng không phải là bởi vì từng xem qua Miêu Nghị tắm, mà là nàng thích tính tình của hắn. Mới vừa rồi nàng còn suy nghĩ có lẽ nên chờ xem, nói không chừng Miêu Nghị có thể còn sống từ Tinh Tú Hải trở về, dù sao Miêu Nghị đã sống từ Tinh Tú Hải trở về một lần. Ai ngờ Dương Khánh lại kiên quyết phản đối tiểu thư cùng Miêu Nghị chung sống tới mức như vậy.
Dương Khánh than thở:
- Ta thà để cho Vi Vi cùng Công Tôn Vũ chung sống, cũng không hy vọng nó và Miêu Nghị chung sống.
Thanh Cúc cũng lên tiếng nói giúp cho Miêu Nghị:
- Phủ chủ, thứ cho tỳ tử nói lời không nên nói, mặc dù Công Tôn Vũ đã từng là tùy tùng tâm phúc của ngài, nhưng bàn về năng lực và bản lãnh, tỳ tử cảm thấy thật không có cách nào sánh được với Miêu Nghị. Năng lực Công Tôn Vũ chỉ thích hợp làm tùy tùng, năng lực Miêu Nghị mới thật sự thích hợp trấn giữ một phương, huống chi bàn về tướng mạo Miêu Nghị cũng không kém gì Công Tôn Vũ.
Trong lòng nàng còn có một câu không nói ra, đó chính là khí chất Miêu Nghị hơn cả Công Tôn Vũ, đầy nam tính anh khí bừng bừng, Công Tôn Vũ lại có dáng vẻ công tử bột.
- Chính là bởi vì năng lực Miêu Nghị hơn xa Công Tôn Vũ, thậm chí hơn cả Vi Vi, cho nên ta mới không muốn hai người bọn chúng chung sống.
Dương Khánh trầm giọng nói:
- Năng lực Miêu Nghị tuy giỏi thật, nhưng hắn lại rất hay gây chuyện, không biết cái gì gọi là an phận thủ thường. Thậm chí có rất nhiều khi vì nóng lòng cầu thành nên đưa thân mạo hiểm, không hiểu cái gì gọi là tuần tự mà tiến. Nếu để Vi Vi đi theo hắn thật sự là quá nguy hiểm, ta không muốn nhìn thấy hắn mang cả an nguy của Vi Vi ra mạo hiểm hết lần này tới lần khác.
- Ta không hề có thành kiến gì với tiểu tử Miêu Nghị cả, thân là nam nhân nhìn nam nhân, ngược lại ta hết sức thưởng thức tiểu tử kia, nhưng đứng trên phương diện đại sự chung thân của Vi Vi, không phải là ta muốn chọn thủ hạ có năng lực, mà muốn chọn con rể thích hợp. Năng lực của Công Tôn Vũ tầm thường không sao cả, chỉ dựa vào điểm có thể nghe lời của Vi Vi là đủ rồi.
- Nếu như Vi Vi đi theo Miêu Nghị, sợ là sẽ bị Miêu Nghị lỗ mãng lấn lướt phải chịu phục tùng. Tỷ dụ như lần này, ta cũng không biết rõ tại sao hắn lại chọc tới điện chủ, quả thật là không giải thích được. Thử hỏi thứ người như thế ta làm sao có thể giao chung thân nữ nhi mình cho hắn?
Thì ra là như vậy! Hai nàng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm buông tiếng than dài. Đứng trên góc độ nam nhân, có lẽ phủ chủ phán đoán hết sức tỉnh táo hợp lý, nhưng đứng ở góc độ nữ nhân các nàng, tình cảm mới là quan trọng nhất.
Chẳng qua là ở vấn đề này, hai người không thể nào nói thêm gì với Dương Khánh, Dương Khánh có quyền làm chủ vì chung thân đại sự nữ nhi mình, tức thì không lên tiếng...
-----------
Ngồi trên đỉnh núi ăn cơm có lẽ giống như thưởng thức phong cảnh, cha con gặp nhau đương nhiên là cảm giác gia đình quan trọng hơn, cho nên Dương Khánh xuống núi ăn cơm.
Bên trong phủ đệ của phủ chủ, một bàn mỹ vị giai hào đã được chuẩn bị xong, Tần Vi Vi một bộ quần trắng đang chắp tay ngắm nghía các loại trang sức trên giá do các thành tiến cống cho Dương Khánh.
- Vi Vi!
Dương Khánh Cất bước đi vào trong nhà cười gọi một tiếng.
- Cha!
Tần Vi Vi quay người đi ra.
Trong nhà không có những người khác, đám người Thanh Mai cũng chủ động chừa cho hai cha con không gian riêng tư, Tần Vi Vi luôn luôn mặt lạnh, hiện tại cũng giãn ra lộ vẻ con gái trước cha mình.
Dương Khánh cũng không nhiều lời, ngồi xuống chủ động gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tần Vi Vi.
Hai người ăn được nửa chừng, Dương Khánh chủ động chuyển đề tài câu chuyện sang Miêu Nghị. Mới nói được vài câu, thình lình y đặt đũa xuống bàn thật mạnh, hừ lạnh một tiếng:
- Tên kia càng ngày càng khó bảo, biết rõ Công Tôn Vũ đã làm tùy tùng ta còn dám nhắm vào, quả thật là không coi ta ra gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không dám động tới hắn sao?! Trở về ta sẽ giải trừ tiên tịch của hắn, để xem hắn còn phách lối tới mức nào!
Tần Vi Vi giật mình kinh hãi, cuống quít giải thích:
- Thật ra thì chuyện lần này cũng là do Công Tôn Vũ có lỗi trước, huống chi con đã phái Hồng Miên đi điều giải, không cần làm lớn chuyện làm gì.
Dương Khánh trầm giọng nói:
- Nếu con đã nói chuyện giúp hắn, vậy ta sẽ tha hắn một lần, bất quá ta lo lắng tiểu tử kia ở dưới tay con sớm muộn sẽ gây ra phiền phức cho con. Không bằng ta điều hắn đến Nam Tuyên phủ ở bên cạnh ta, cũng tránh cho hắn gây ra chuyện nữa.
Ưu thế duy nhất của Tần Vi Vi hôm nay chính là ỷ vào thân phận thượng cấp có thể lui tới với Miêu Nghị, nếu để hắn bị điều tới bên cạnh Dương Khánh, vậy nàng sẽ bó tay hết cách, bèn lên tiếng ngăn cản:
- Cha, thật sự không cần, con có thể quản hắn thật tốt. Kể từ sau khi bị giáng xuống làm mã thừa hắn đã có được bài học, có thể nói là răm rắp nghe theo lời của nữ nhi.
Dương Khánh liếc xéo hỏi:
- Thật ư?
Tần Vi Vi gật đầu liên tục vâng dạ.
Ánh mắt Dương Khánh phức tạp, thở dài một tiếng, lắc đầu không nói, không có tiết lộ với Tần Vi Vi chuyện Miêu Nghị đã nằm trong danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.
Lúc này, Thanh Cúc bước chân vội vã từ bên ngoài xông vào:
- Phủ chủ, Hồng Miên truyền tin tức từ Trấn Hải sơn, Hùng Khiếu đem binh tấn công Đông Lai động rồi!
Tần Vi Vi nghe vậy cả kinh đứng lên, nhìn Dương Khánh nhận ngọc điệp tra xét, thấy Dương Khánh xem qua ánh mắt quỷ quyệt không nói, không khỏi hỏi:
- Đông Lai động thế nào?
- Hùng Khiếu lại dám chọn vào lúc này động thủ, xem ra... Là Trấn Ất điện tiết lộ tin tức rồi.
Dương Khánh trầm ngâm tiện tay chuyển giao ngọc điệp cho Tần Vi Vi.
Ngoại trừ nguyên nhân danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bị tiết lộ, Dương Khánh không nghĩ ra tại sao Hùng Khiếu phải đột nhiên động thủ với Đông Lai động vào lúc này.
Dương Khánh đã dùng phương thức trừng phạt Miêu Nghị giáng xuống làm mã thừa để gián tiếp cảnh cáo Hùng Khiếu, mà những năm qua Hùng Khiếu cũng hạ thấp ngoan ngoãn không dám làm loạn, lúc này đột nhiên xuất thủ, không phù hợp với ích lợi của Hùng Khiếu. Bằng vào thực lực của y hiện tại vẫn chưa tới lúc có thể phản kháng Dương Khánh, cũng không chịu nổi Dương Khánh trừng phạt. Trừ phi là có chuyện gì đó thúc ép y, trước mắt cũng chỉ có danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kia.
Không sai, Dương Khánh đã có ý động tới Hùng Khiếu, nhưng không phải là bây giờ, Hùng Khiếu theo y đã nhiều năm, nếu không có một lý do thích hợp, y sẽ không khinh suất động tới Hùng Khiếu.
Dương Khánh cho tên Hùng Khiếu vào danh sách chủ yếu là muốn thử dò xét ý tứ của Hoắc Lăng Tiêu, xem thử lực ủng hộ của Hoắc Lăng Tiêu với Hùng Khiếu lớn tới mức nào, sau đó mới lựa chọn lấy phương thức gì động Hùng Khiếu. Dương Khánh không ngu tới mức ra mặt đối nghịch với Hoắc Lăng Tiêu, mà cũng không có tư cách đó.
Dương Khánh than thở:
- Ta thà để cho Vi Vi cùng Công Tôn Vũ chung sống, cũng không hy vọng nó và Miêu Nghị chung sống.
Thanh Cúc cũng lên tiếng nói giúp cho Miêu Nghị:
- Phủ chủ, thứ cho tỳ tử nói lời không nên nói, mặc dù Công Tôn Vũ đã từng là tùy tùng tâm phúc của ngài, nhưng bàn về năng lực và bản lãnh, tỳ tử cảm thấy thật không có cách nào sánh được với Miêu Nghị. Năng lực Công Tôn Vũ chỉ thích hợp làm tùy tùng, năng lực Miêu Nghị mới thật sự thích hợp trấn giữ một phương, huống chi bàn về tướng mạo Miêu Nghị cũng không kém gì Công Tôn Vũ.
Trong lòng nàng còn có một câu không nói ra, đó chính là khí chất Miêu Nghị hơn cả Công Tôn Vũ, đầy nam tính anh khí bừng bừng, Công Tôn Vũ lại có dáng vẻ công tử bột.
- Chính là bởi vì năng lực Miêu Nghị hơn xa Công Tôn Vũ, thậm chí hơn cả Vi Vi, cho nên ta mới không muốn hai người bọn chúng chung sống.
Dương Khánh trầm giọng nói:
- Năng lực Miêu Nghị tuy giỏi thật, nhưng hắn lại rất hay gây chuyện, không biết cái gì gọi là an phận thủ thường. Thậm chí có rất nhiều khi vì nóng lòng cầu thành nên đưa thân mạo hiểm, không hiểu cái gì gọi là tuần tự mà tiến. Nếu để Vi Vi đi theo hắn thật sự là quá nguy hiểm, ta không muốn nhìn thấy hắn mang cả an nguy của Vi Vi ra mạo hiểm hết lần này tới lần khác.
- Ta không hề có thành kiến gì với tiểu tử Miêu Nghị cả, thân là nam nhân nhìn nam nhân, ngược lại ta hết sức thưởng thức tiểu tử kia, nhưng đứng trên phương diện đại sự chung thân của Vi Vi, không phải là ta muốn chọn thủ hạ có năng lực, mà muốn chọn con rể thích hợp. Năng lực của Công Tôn Vũ tầm thường không sao cả, chỉ dựa vào điểm có thể nghe lời của Vi Vi là đủ rồi.
- Nếu như Vi Vi đi theo Miêu Nghị, sợ là sẽ bị Miêu Nghị lỗ mãng lấn lướt phải chịu phục tùng. Tỷ dụ như lần này, ta cũng không biết rõ tại sao hắn lại chọc tới điện chủ, quả thật là không giải thích được. Thử hỏi thứ người như thế ta làm sao có thể giao chung thân nữ nhi mình cho hắn?
Thì ra là như vậy! Hai nàng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm buông tiếng than dài. Đứng trên góc độ nam nhân, có lẽ phủ chủ phán đoán hết sức tỉnh táo hợp lý, nhưng đứng ở góc độ nữ nhân các nàng, tình cảm mới là quan trọng nhất.
Chẳng qua là ở vấn đề này, hai người không thể nào nói thêm gì với Dương Khánh, Dương Khánh có quyền làm chủ vì chung thân đại sự nữ nhi mình, tức thì không lên tiếng...
-----------
Ngồi trên đỉnh núi ăn cơm có lẽ giống như thưởng thức phong cảnh, cha con gặp nhau đương nhiên là cảm giác gia đình quan trọng hơn, cho nên Dương Khánh xuống núi ăn cơm.
Bên trong phủ đệ của phủ chủ, một bàn mỹ vị giai hào đã được chuẩn bị xong, Tần Vi Vi một bộ quần trắng đang chắp tay ngắm nghía các loại trang sức trên giá do các thành tiến cống cho Dương Khánh.
- Vi Vi!
Dương Khánh Cất bước đi vào trong nhà cười gọi một tiếng.
- Cha!
Tần Vi Vi quay người đi ra.
Trong nhà không có những người khác, đám người Thanh Mai cũng chủ động chừa cho hai cha con không gian riêng tư, Tần Vi Vi luôn luôn mặt lạnh, hiện tại cũng giãn ra lộ vẻ con gái trước cha mình.
Dương Khánh cũng không nhiều lời, ngồi xuống chủ động gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tần Vi Vi.
Hai người ăn được nửa chừng, Dương Khánh chủ động chuyển đề tài câu chuyện sang Miêu Nghị. Mới nói được vài câu, thình lình y đặt đũa xuống bàn thật mạnh, hừ lạnh một tiếng:
- Tên kia càng ngày càng khó bảo, biết rõ Công Tôn Vũ đã làm tùy tùng ta còn dám nhắm vào, quả thật là không coi ta ra gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng ta không dám động tới hắn sao?! Trở về ta sẽ giải trừ tiên tịch của hắn, để xem hắn còn phách lối tới mức nào!
Tần Vi Vi giật mình kinh hãi, cuống quít giải thích:
- Thật ra thì chuyện lần này cũng là do Công Tôn Vũ có lỗi trước, huống chi con đã phái Hồng Miên đi điều giải, không cần làm lớn chuyện làm gì.
Dương Khánh trầm giọng nói:
- Nếu con đã nói chuyện giúp hắn, vậy ta sẽ tha hắn một lần, bất quá ta lo lắng tiểu tử kia ở dưới tay con sớm muộn sẽ gây ra phiền phức cho con. Không bằng ta điều hắn đến Nam Tuyên phủ ở bên cạnh ta, cũng tránh cho hắn gây ra chuyện nữa.
Ưu thế duy nhất của Tần Vi Vi hôm nay chính là ỷ vào thân phận thượng cấp có thể lui tới với Miêu Nghị, nếu để hắn bị điều tới bên cạnh Dương Khánh, vậy nàng sẽ bó tay hết cách, bèn lên tiếng ngăn cản:
- Cha, thật sự không cần, con có thể quản hắn thật tốt. Kể từ sau khi bị giáng xuống làm mã thừa hắn đã có được bài học, có thể nói là răm rắp nghe theo lời của nữ nhi.
Dương Khánh liếc xéo hỏi:
- Thật ư?
Tần Vi Vi gật đầu liên tục vâng dạ.
Ánh mắt Dương Khánh phức tạp, thở dài một tiếng, lắc đầu không nói, không có tiết lộ với Tần Vi Vi chuyện Miêu Nghị đã nằm trong danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.
Lúc này, Thanh Cúc bước chân vội vã từ bên ngoài xông vào:
- Phủ chủ, Hồng Miên truyền tin tức từ Trấn Hải sơn, Hùng Khiếu đem binh tấn công Đông Lai động rồi!
Tần Vi Vi nghe vậy cả kinh đứng lên, nhìn Dương Khánh nhận ngọc điệp tra xét, thấy Dương Khánh xem qua ánh mắt quỷ quyệt không nói, không khỏi hỏi:
- Đông Lai động thế nào?
- Hùng Khiếu lại dám chọn vào lúc này động thủ, xem ra... Là Trấn Ất điện tiết lộ tin tức rồi.
Dương Khánh trầm ngâm tiện tay chuyển giao ngọc điệp cho Tần Vi Vi.
Ngoại trừ nguyên nhân danh sách tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội bị tiết lộ, Dương Khánh không nghĩ ra tại sao Hùng Khiếu phải đột nhiên động thủ với Đông Lai động vào lúc này.
Dương Khánh đã dùng phương thức trừng phạt Miêu Nghị giáng xuống làm mã thừa để gián tiếp cảnh cáo Hùng Khiếu, mà những năm qua Hùng Khiếu cũng hạ thấp ngoan ngoãn không dám làm loạn, lúc này đột nhiên xuất thủ, không phù hợp với ích lợi của Hùng Khiếu. Bằng vào thực lực của y hiện tại vẫn chưa tới lúc có thể phản kháng Dương Khánh, cũng không chịu nổi Dương Khánh trừng phạt. Trừ phi là có chuyện gì đó thúc ép y, trước mắt cũng chỉ có danh sách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kia.
Không sai, Dương Khánh đã có ý động tới Hùng Khiếu, nhưng không phải là bây giờ, Hùng Khiếu theo y đã nhiều năm, nếu không có một lý do thích hợp, y sẽ không khinh suất động tới Hùng Khiếu.
Dương Khánh cho tên Hùng Khiếu vào danh sách chủ yếu là muốn thử dò xét ý tứ của Hoắc Lăng Tiêu, xem thử lực ủng hộ của Hoắc Lăng Tiêu với Hùng Khiếu lớn tới mức nào, sau đó mới lựa chọn lấy phương thức gì động Hùng Khiếu. Dương Khánh không ngu tới mức ra mặt đối nghịch với Hoắc Lăng Tiêu, mà cũng không có tư cách đó.