Phi Thiên
Chương 2809: Tổng Trấn Phủ mới (1)
Sự thật chứng minh chỉ cần có sự hỗ trợ của Tào Mãn, việc đổi địa bàn đã không còn là vấn đề lớn, sau khi Quỷ Thị Tổng Trấn Phủ báo cáo ý nguyện của mình lên Thiên Tẫn Cung, liền nhận được câu trả lời thuyết phục là chưa cự tuyệt thẳng thừng, mà cần một khoảng thời gian suy nghĩ.
Có một số việc, đối với những người khác thì đó chính là việc lớn, còn đối với những người cấp bậc như Thiên Hậu mà nói thì đây chỉ là những việc nhà cửa của chính mình, chỉ cần bên Phật giới không có ý kiến thì sẽ không thành vấn đề. Kỳ thực, chỉ cần nàng mở miệng vàng lời ngọc, rất ít khi bên Phật giới sẽ không nể mặt nàng, chỉ là việc đổi căn nhà cánh cửa mà thôi, một vị Thiên Hậu đã vượt xa giá trị này rất nhiều rồi.
Vài ngày sau, Miêu Nghị đã nhận được tin tức từ phía Tịch Không Pháp Sư Địa Tàng Tự, tỏ vẻ hiện tại đã có thể đổi chỗ rồi, hỏi hắn khi nào thì tiến hành việc này.
Còn chờ đến bao giờ nữa? Đương nhiên là đổi ngay lập tức! Ở nơi nguy hiểm thế này? Hắn chẳng muốn ở đây thêm dù chỉ một ngày.
Chỉ giữ một phần nhỏ nhân số ở lại để bàn giao tất cả, Miêu Nghị lấy tấm biển Tổng Trấn Phủ xuống, trực tiếp đưa đám người đi đến thẳng Địa Tàng Tự.
Khi hắn đến gặp Tịch Không Pháp Sư, vẻ mặt Tịch Không vô cùng bất đắc dĩ, cái quái gì đang xảy ra thế này, cấp trên đã lên tiếng rồi, đành phải thu dọn đồ đạc rời đi thôi.
- Pháp Sư, người còn quên đồ này.
Tịch Không Pháp Sư vừa dẫn đám người đi đến công chính thì đã nghe tiếng hô của Miêu Nghị.
Tịch Không Pháp Sư ngạc nhiên quay đầu lại, Miêu Nghị đứng ở cửa, cười tủm tim giơ ngón tay chỉ lên tấm biển bên trên.
Tịch Không Pháp Sư lập tức dở khóc dở cười vung tay áo lên, thi pháp hút tấm biển đến, thuận tay thu lại, chắp tay trước ngực tạ ơn Miêu Nghị.
- Đưa tấm biển phủ ta lên đi.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói với Từ Đường Nhiên, tức thì Từ Đường Nhiên hết sức hăng hái, vui vẻ làm theo. Miêu Nghị nhìn theo bóng dáng của Tịch Không, cung tay làm lễ.
- Xin lỗi không thể tiễn xa được!
Đưa mắt nhìn Tịch Không đã đi xa, vẻ mặt Miêu Nghị dần dần trở nên quái dị, không biết khi Tịch Không chứng kiến bộ dạng rách nát bên trong Tổng Trấn Phủ kia thì sẽ có phản ứng gì nữa.
- Đại nhân, đã treo xong rồi, người thấy thế nào?
Từ Đường Nhiên ở bên cạnh mời hắn xem xét tỉ mỉ.
Miêu Nghị quay người ngẩng đầu nhìn lên, thực sự rất ngay ngắn chỉnh tề. Hắn gật đầu thật nhẹ, sau đó chỉ chỉ lên vách tường bên ngoài, dặn dò:
- Dán bố cáo chuyển dời Địa Tàng Tự lên đi, đừng để cho đệ tử cửa Phật chưa biết chuyện gì xảy ra mà đi làm.
- Vâng! Lập tức làm ngay.
Từ Đương Nhiên lập tức tiếp nhận công việc.
Miêu Nghị chắp tay đi vào trong:
- Truyền lệnh của ta xuống, cẩn thận điều tra toàn bộ từng gian phòng, từng chỗ ở một, ngay cả những chỗ hẻo lánh nhất cũng không buông tha, đừng để những thứ mờ ám vẫn còn ẩn nấp đâu đây.
- Vâng!
Lúc này Dương Triệu Thanh dẫn người đi thi hành mệnh lệnh.
Còn Miêu Nghị từ từ đi lên lầu, đi đến Phật điện, hắn và Mị Cơ, Ngọc La Sát đã từng gặp nhau ở đây, khi vừa nhớ đến lại cảm thấy khá xúc động, không lâu trước đây hắn vẫn còn là một vị khách, hiện tại dưới sự cố gắng của bản thân, trong nháy mắt đã biến thành chủ nhân nơi đây.
Đi đến chỗ tượng Phật còn sót lại, Miêu Nghị cũng không định phá bỏ hoàn toàn, dù sao ở khắp nơi đây đều có vết tích của Phật Môn, xử lý hết thì quá phiền phức rồi.
Nhưng dựa trên tổng thể mà nói, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với nơi cũ, tuy rằng địa bàn của hắn trước kia cũng không tệ.
Mà lúc này khi bước vào Tổng Trấn Phủ, Tịch Không Pháp Sư vẫn đứng sừng sờ choáng váng, nghẹn họng đến mức ngu ngốc, hắn chậm rãi đưa mắt quét nhìn bốn phía hết lần này đến lần khác, cho rằng chính mình gặp ảo giác. Chẳng lẽ có pháp thuật nào đó đang bố trí ảo giác hay sao?
Trông dáng vẻ bên ngoài Tổng Trấn Phủ cũng không tệ, nhưng tại sao bên trong lại thành ra cái dạng này chứ, trước kia đã tới đây nhưng đâu phải giống như bây giờ đâu, bức tường này, cây cột kia, còn có những thanh xà nhà, toàn bộ kiến trúc bên trong giống như trải qua thảm họa đều lung lay chực ngã, người đến đây lần đầu thế nào cũng không dám lớn tiếng, thực sự quái dị đến mức dọa người, tại sao lại hóa thành như vậy?
Các đệ tử nhà Phật sau khi quét dọn xong, đương chuẩn bị các công việc khác đều có vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được những gì đang nhìn thấy.
Dù sao không phải ai cũng có cơ hội đến thăm Tổng Trấn Phủ, không có quá nhiều người người đã từng chứng kiến kết cấu bên trong Tổng Trấn Phủ, vì thế khó có thể tin được những gì đang đập vào mắt.
Thì ra người sống trong Tổng Trấn Phủ sống trong tình trạng nguy hiểm như vậy, hèn gì muốn đổi nơi khác với chúng ta.
Tịch Không Pháp sư sờ lên một chiếc cột sắp ngã đổ, sau khi xác nhận đây không phải là huyền thuật, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dần dần toát ra thần sắc phẫn nộ, hắn xoay người muốn nói phải trái với Miêu Nghị, nhưng cuối cùng cũng dằn lòng mình được, cố gắng bình tâm tĩnh khí, âm thầm khuyên bản thân mình không nên bị kích động như vậy.
Đầu tiên, Ngưu Hữu Đức là một chiến tướng nổi danh trên sa trường, chiến tích dũng mãnh, cực kỳ thiện chiến, những thủ hạ dưới trướng đều là đám nhân mã tinh nhuệ của Khấu gia, nếu đánh nhau với hắn, phỏng chừng bọn hắn không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đức. Tiếp đó, Ngưu Hữu Đức cũng nổi tiếng là một tên chỉ biết cậy mạnh không đầu óc, có việc gì mà hắn không dám làm chứ? Cho dù bản thân Tịch Không muốn qua đó giảng đạo lý với hắn, nhưng tên kia chưa hẳn đã chịu đâu. Vả lại, Tịch Không nghi ngờ Ngưu Hữu Đức đang cố ý trả thù bản thân, vốn là tự mình tìm lỗi, sau hai lần lừa tên kia, trước đó hắn đã tuyên bố hủy Địa Tàng Tự của mình, ai ngờ hắn lại để hậu chiêu ở đây, phá hủy nơi này đi, tâm tư của hắn thực sự quá mức nham hiểm rồi!
Một nguyên do chủ yếu nhất, nếu bản thân chủ động tìm tới, có khi sẽ dẫn đến tranh chấp giữa Phật giới và Thiên Đình, bản thân Tịch Không không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng cơn tức này, Tịch Không quay đầu nhìn tình hình chung quanh, hắn không thể chịu đựng được đâu, làm sao có thể ở đây được chứ! Lỡ chỉ mới dọn vào đây một, hai ngày mà sụp xuống thì sao?
Vì vậy hắn lấy linh tinh ra, nhất định phải tố cáo chuyện này!
Sau khi Phật giới nhận được tin tức từ Tịch Không, bọn họ hơi không tin, chẳng lẽ tên vô lại Ngưu Hữu Đức dám làm chuyện đó sao? Nhưng bọn họ đã xác minh lại rất nhiều lần, đúng rồi đó, tên Ngưu Hữu Đức kia thực sự đã làm thế.
Có một số việc, đối với những người khác thì đó chính là việc lớn, còn đối với những người cấp bậc như Thiên Hậu mà nói thì đây chỉ là những việc nhà cửa của chính mình, chỉ cần bên Phật giới không có ý kiến thì sẽ không thành vấn đề. Kỳ thực, chỉ cần nàng mở miệng vàng lời ngọc, rất ít khi bên Phật giới sẽ không nể mặt nàng, chỉ là việc đổi căn nhà cánh cửa mà thôi, một vị Thiên Hậu đã vượt xa giá trị này rất nhiều rồi.
Vài ngày sau, Miêu Nghị đã nhận được tin tức từ phía Tịch Không Pháp Sư Địa Tàng Tự, tỏ vẻ hiện tại đã có thể đổi chỗ rồi, hỏi hắn khi nào thì tiến hành việc này.
Còn chờ đến bao giờ nữa? Đương nhiên là đổi ngay lập tức! Ở nơi nguy hiểm thế này? Hắn chẳng muốn ở đây thêm dù chỉ một ngày.
Chỉ giữ một phần nhỏ nhân số ở lại để bàn giao tất cả, Miêu Nghị lấy tấm biển Tổng Trấn Phủ xuống, trực tiếp đưa đám người đi đến thẳng Địa Tàng Tự.
Khi hắn đến gặp Tịch Không Pháp Sư, vẻ mặt Tịch Không vô cùng bất đắc dĩ, cái quái gì đang xảy ra thế này, cấp trên đã lên tiếng rồi, đành phải thu dọn đồ đạc rời đi thôi.
- Pháp Sư, người còn quên đồ này.
Tịch Không Pháp Sư vừa dẫn đám người đi đến công chính thì đã nghe tiếng hô của Miêu Nghị.
Tịch Không Pháp Sư ngạc nhiên quay đầu lại, Miêu Nghị đứng ở cửa, cười tủm tim giơ ngón tay chỉ lên tấm biển bên trên.
Tịch Không Pháp Sư lập tức dở khóc dở cười vung tay áo lên, thi pháp hút tấm biển đến, thuận tay thu lại, chắp tay trước ngực tạ ơn Miêu Nghị.
- Đưa tấm biển phủ ta lên đi.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói với Từ Đường Nhiên, tức thì Từ Đường Nhiên hết sức hăng hái, vui vẻ làm theo. Miêu Nghị nhìn theo bóng dáng của Tịch Không, cung tay làm lễ.
- Xin lỗi không thể tiễn xa được!
Đưa mắt nhìn Tịch Không đã đi xa, vẻ mặt Miêu Nghị dần dần trở nên quái dị, không biết khi Tịch Không chứng kiến bộ dạng rách nát bên trong Tổng Trấn Phủ kia thì sẽ có phản ứng gì nữa.
- Đại nhân, đã treo xong rồi, người thấy thế nào?
Từ Đường Nhiên ở bên cạnh mời hắn xem xét tỉ mỉ.
Miêu Nghị quay người ngẩng đầu nhìn lên, thực sự rất ngay ngắn chỉnh tề. Hắn gật đầu thật nhẹ, sau đó chỉ chỉ lên vách tường bên ngoài, dặn dò:
- Dán bố cáo chuyển dời Địa Tàng Tự lên đi, đừng để cho đệ tử cửa Phật chưa biết chuyện gì xảy ra mà đi làm.
- Vâng! Lập tức làm ngay.
Từ Đương Nhiên lập tức tiếp nhận công việc.
Miêu Nghị chắp tay đi vào trong:
- Truyền lệnh của ta xuống, cẩn thận điều tra toàn bộ từng gian phòng, từng chỗ ở một, ngay cả những chỗ hẻo lánh nhất cũng không buông tha, đừng để những thứ mờ ám vẫn còn ẩn nấp đâu đây.
- Vâng!
Lúc này Dương Triệu Thanh dẫn người đi thi hành mệnh lệnh.
Còn Miêu Nghị từ từ đi lên lầu, đi đến Phật điện, hắn và Mị Cơ, Ngọc La Sát đã từng gặp nhau ở đây, khi vừa nhớ đến lại cảm thấy khá xúc động, không lâu trước đây hắn vẫn còn là một vị khách, hiện tại dưới sự cố gắng của bản thân, trong nháy mắt đã biến thành chủ nhân nơi đây.
Đi đến chỗ tượng Phật còn sót lại, Miêu Nghị cũng không định phá bỏ hoàn toàn, dù sao ở khắp nơi đây đều có vết tích của Phật Môn, xử lý hết thì quá phiền phức rồi.
Nhưng dựa trên tổng thể mà nói, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với nơi cũ, tuy rằng địa bàn của hắn trước kia cũng không tệ.
Mà lúc này khi bước vào Tổng Trấn Phủ, Tịch Không Pháp Sư vẫn đứng sừng sờ choáng váng, nghẹn họng đến mức ngu ngốc, hắn chậm rãi đưa mắt quét nhìn bốn phía hết lần này đến lần khác, cho rằng chính mình gặp ảo giác. Chẳng lẽ có pháp thuật nào đó đang bố trí ảo giác hay sao?
Trông dáng vẻ bên ngoài Tổng Trấn Phủ cũng không tệ, nhưng tại sao bên trong lại thành ra cái dạng này chứ, trước kia đã tới đây nhưng đâu phải giống như bây giờ đâu, bức tường này, cây cột kia, còn có những thanh xà nhà, toàn bộ kiến trúc bên trong giống như trải qua thảm họa đều lung lay chực ngã, người đến đây lần đầu thế nào cũng không dám lớn tiếng, thực sự quái dị đến mức dọa người, tại sao lại hóa thành như vậy?
Các đệ tử nhà Phật sau khi quét dọn xong, đương chuẩn bị các công việc khác đều có vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được những gì đang nhìn thấy.
Dù sao không phải ai cũng có cơ hội đến thăm Tổng Trấn Phủ, không có quá nhiều người người đã từng chứng kiến kết cấu bên trong Tổng Trấn Phủ, vì thế khó có thể tin được những gì đang đập vào mắt.
Thì ra người sống trong Tổng Trấn Phủ sống trong tình trạng nguy hiểm như vậy, hèn gì muốn đổi nơi khác với chúng ta.
Tịch Không Pháp sư sờ lên một chiếc cột sắp ngã đổ, sau khi xác nhận đây không phải là huyền thuật, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dần dần toát ra thần sắc phẫn nộ, hắn xoay người muốn nói phải trái với Miêu Nghị, nhưng cuối cùng cũng dằn lòng mình được, cố gắng bình tâm tĩnh khí, âm thầm khuyên bản thân mình không nên bị kích động như vậy.
Đầu tiên, Ngưu Hữu Đức là một chiến tướng nổi danh trên sa trường, chiến tích dũng mãnh, cực kỳ thiện chiến, những thủ hạ dưới trướng đều là đám nhân mã tinh nhuệ của Khấu gia, nếu đánh nhau với hắn, phỏng chừng bọn hắn không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đức. Tiếp đó, Ngưu Hữu Đức cũng nổi tiếng là một tên chỉ biết cậy mạnh không đầu óc, có việc gì mà hắn không dám làm chứ? Cho dù bản thân Tịch Không muốn qua đó giảng đạo lý với hắn, nhưng tên kia chưa hẳn đã chịu đâu. Vả lại, Tịch Không nghi ngờ Ngưu Hữu Đức đang cố ý trả thù bản thân, vốn là tự mình tìm lỗi, sau hai lần lừa tên kia, trước đó hắn đã tuyên bố hủy Địa Tàng Tự của mình, ai ngờ hắn lại để hậu chiêu ở đây, phá hủy nơi này đi, tâm tư của hắn thực sự quá mức nham hiểm rồi!
Một nguyên do chủ yếu nhất, nếu bản thân chủ động tìm tới, có khi sẽ dẫn đến tranh chấp giữa Phật giới và Thiên Đình, bản thân Tịch Không không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng cơn tức này, Tịch Không quay đầu nhìn tình hình chung quanh, hắn không thể chịu đựng được đâu, làm sao có thể ở đây được chứ! Lỡ chỉ mới dọn vào đây một, hai ngày mà sụp xuống thì sao?
Vì vậy hắn lấy linh tinh ra, nhất định phải tố cáo chuyện này!
Sau khi Phật giới nhận được tin tức từ Tịch Không, bọn họ hơi không tin, chẳng lẽ tên vô lại Ngưu Hữu Đức dám làm chuyện đó sao? Nhưng bọn họ đã xác minh lại rất nhiều lần, đúng rồi đó, tên Ngưu Hữu Đức kia thực sự đã làm thế.