Phi Thiên
Chương 276-2: Chỉ là cảnh cáo (Hạ)
Khoan nói tới chuyện ngươi chủ động chui đầu vào bẫy rập của người ta, còn dám khích người ta, chủ động để cho người ta chiếm đạo lý, bây giờ trở thành hai bên các ngươi so tài. Hơn nữa trước đó ngươi còn nói rõ cái gì so tài không tránh được xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây không phải là chủ động dâng lên cho người ta làm thịt sao? Chính ngươi đã tự định đoạt số phận của mình, còn cần ta làm chủ để làm gì nữa?!
Thật may là sơn chủ sáng suốt trước đó không chấp nhận cho ngươi theo đuổi, bằng không chẳng phải là ta phải phục vụ tên ngu xuẩn ngươi sao?! Hồng Miên cười lạnh không ngừng, quay đầu sang bên lười không thèm nói, thật sự là bị Công Tôn Vũ chọc tức.
- Khụ khụ!
Miêu Nghị ho khan hai tiếng, lấy ra một miếng ngọc điệp:
- Công Tôn động chủ, ta cũng biết ngươi không thể lấy ra hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm một lần, chia làm mười năm là được, bất quá phải chăng là nên ký một phần Như Luật Lệnh trước?
Nguyên Phương cố nhịn cười, cũng chỉ có Đại nhân mới làm được như vậy, đổi Diêm Tu là không thể nào, lần này thật là hả giận.
- Miêu Nghị, ngươi cố ý chơi ta!
Công Tôn Vũ giận đến run lẩy bẩy chỉ có thể lặp lại câu nói này, chính y cũng có lỗi, bây giờ không biết nên nói cái gì cho phải.
Miêu Nghị nghe vậy sắc mặt trầm xuống, mắt lộ ra hung quang nói:
- Công Tôn động chủ thật đúng là một tay làm ăn tính toán rất giỏi, nếu như ta thua, ngươi không có chuyện gì cả, bây giờ ta thắng, ngươi lại muốn giật nợ, đằng nào cũng không chịu thiệt, chẳng lẽ cho là Miêu Nghị ta dễ ức hiếp lắm sao?
Bị hung quang trong mắt hắn dồn ép, Công Tôn Vũ cảm thấy tim mình run lên, ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Miêu Nghị, chỉ cân một thủ hạ của người ta đã có thể đơn đấu toàn bộ Trường Thanh động của mình... Hiện tại y vô cùng hối hận, cũng không biết lúc trước mình uống lộn thuốc gì, lại đi chủ động trêu chọc Diêm Tu.
- Đại cô cô!
Công Tôn Vũ lộ vẻ khẩn cầu nhìn về phía Hồng Miên, thấy mắt Miêu Nghị lộ ra hung quang, thật sự nói không sợ là giả, người của Đông Lai động còn chưa tới hết, chỉ có ba người, nhưng bất cứ người nào trước mắt y cũng không phải là đối thủ.
Chính ngươi đã làm chủ rồi, còn tìm ta làm gì? Hồng Miên rất muốn phủi tay bỏ đi, vô cùng tức tối, nhưng Công Tôn Vũ trung thành cảnh cảnh với Tần Vi Vi, lúc trước đã liều mình cứu Tần Vi Vi, lại từng là tùy tùng thân cận của Dương Khánh. Nếu hiện tại để cho Công Tôn Vũ ký khế ước này, coi như thu hoạch Nguyện Lực Châu của Trường Thanh động trong mười năm phải cho Miêu Nghị hết, ai còn chịu tới Trường Thanh động ra sức? Vậy Công Tôn Vũ cũng đừng làm động chủ nữa, cũng không thể nào làm nữa.
- Miêu Nghị, ngươi đã giết nhiều người của người ta như vậy, nếu còn gây chuyện nữa thật là quá đáng!
Hồng Miên cảnh cáo.
Hồng Miên đã lộ diện, cũng không tiện gây chuyện nữa, Miêu Nghị từ từ thu hồi ngọc điệp trong tay:
- Nể mặt của Đại cô cô, có Đại cô cô làm chứng, Như Luật Lệnh này không ký cũng được, ta tạm thời ghi sổ hai trăm viên Nguyện Lực Châu kia.
Mặc dù không ký Như Luật Lệnh, nhưng hắn cũng không nói sẽ không đòi hai trăm viên Nguyện Lực Châu kia, nếu có ngày nào đó Công Tôn Vũ không ngoan ngoãn, hắn sẽ tới tính sổ.
Hồng Miên có hơi nhức đầu về tên Miêu Nghị này, cũng không biết nên nói với Công Tôn Vũ cái gì cho phải. Ngươi chơi cứng không thắng người ta, chơi mềm cũng chơi không thắng người ta, còn dám chủ động đi tìm Đông Lai động gây phiền phức, lần này thật sự đã nếm mùi đau khổ.
Xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên Miêu Nghị cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa, Hồng Miên cũng sẽ không để cho hắn tiếp tục ở lại đây, mà Hồng Miên cũng phải chạy trở về phục mạng.
Trước khi đi, Miêu Nghị ngồi trên long câu chính thức nói với Công Tôn Vũ một câu:
- Công Tôn Vũ, ta gặp phải người không phải là đối thủ cũng chỉ có nhẫn nhịn tránh né ủy khúc cầu toàn, nhưng lá gan ngươi cũng không nhỏ, biết rõ không phải đối thủ của ta còn dám ức hiếp Đông Lai động ta. Hôm nay chẳng qua chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau nữa, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy nữa, hừ!
Ngay sau đó hắn và Hồng Miên kết bạn cùng nhau rời đi Trường Thanh động.
Vừa lên quan đạo, sắp sửa chia tay đường ai nấy đi, Hồng Miên chợt lên tiếng nhắc nhở:
- Miêu Nghị, ngươi giết nhiều người Trường Thanh động như vậy, có phải nên theo ta đi Trấn Hải sơn giải thích rõ với sơn chủ hay không?
- Đại cô cô, sự thật rành rành, cần gì phải ta giải thích.
- Hay cho câu sự thật rành rành, trên thực tế xảy ra chuyện gì trong lòng hai ta đều biết rõ ràng.
- Đại cô cô, ta luôn luôn tôn trọng sự thật, nàng muốn suy đoán lung tung ta cũng không có biện pháp.
Mặc dù bề ngoài Miêu Nghị chiếm lý, nhưng cũng có hơi có tật giật mình, không đi Trấn Hải sơn là hơn.
Cuối cùng hai bên chia tay ở ngã ba đường, Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn, đưa mắt nhìn ba kỵ sĩ bọn Hồng Miên biến mất, quay đầu lại cười nói:
- La Song Phi, lần này ngươi làm rất tốt, ghi cho ngươi một công.
- Ừm!
La Song Phi chỉ thờ ơ đáp một tiếng, lại không lên tiếng nói thêm gì nữa.
Nguyên Phương cũng cười nói:
- La huynh đệ thật là chân bản lãnh, nếu như lúc ấy đổi lại là ta, chỉ sợ cũng không chống cự nổi thủ đoạn của đệ tử ba đại môn phái, nói La huynh đệ là đệ nhất cao thủ Đông Lai động cũng không quá đáng.
La Song Phi nghĩ thầm, nếu như ta là đệ nhất cao thủ Đông Lai động, vậy sẽ không xuất hiện ở nơi này, ít nhiều gì cũng có vẻ buồn bực nói:
- Ta là bại tướng dưới tay Đại nhân, không dám nhận danh xưng đệ nhất cao thủ Đông Lai động.
Nguyên Phương ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, lão không biết quá trình Miêu Nghị thu phục La Song Phi, lộ vẻ hỏi han.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười, không nói nhiều, phất tay nói:
- Trở về đi thôi.
Ba thớt long câu chạy đi ầm ầm, trên mặt Nguyên Phương vẫn có vẻ nghi ngờ, bằng vào bản lãnh mà La Song Phi triển lộ, hiển nhiên y còn chưa dốc hết toàn lực, giết tám người kia dư sức có thừa. Tuy tu vi của lão cao hơn La Song Phi một cảnh giới, nhưng tự nhận muốn đánh thắng La Song Phi rất khó khăn, đồng thời cũng tự nhận thực lực của mình cao hơn Miêu Nghị, vậy vì sao La Song Phi lại trở thành bại tướng dưới tay Miêu Nghị? Chẳng lẽ Miêu Nghị còn ẩn giấu thủ đoạn gì khác?
Trên thực tế cũng đúng là như thế, trước đó tám người ba đại môn phái liên thủ xuất chiến, đổi là Nguyên Phương nhất định phải thua thiệt. Bất quá bàn về thực lực đối chiến, tu vi Nguyên Phương rành rành ra đó, nhiều lắm là Miêu Nghị cũng chỉ có thể ỷ vào một thân pháp bảo đứng vào thế bất bại, nhưng muốn đánh thắng Nguyên Phương rất khó khăn, đụng phải cao thủ Thanh Liên nên tránh né mới là đạo lý.
Nhưng tu vi Nguyên Phương chống lại La Song Phi vô dụng, chỉ sợ chưa chắc có thể phá bảo giáp phòng ngự La Song Phi. Không nói những thứ khác, La Song Phi chỉ cần thả ra con chồn tím là có thể giải quyết được Nguyên Phương.
Thật may là sơn chủ sáng suốt trước đó không chấp nhận cho ngươi theo đuổi, bằng không chẳng phải là ta phải phục vụ tên ngu xuẩn ngươi sao?! Hồng Miên cười lạnh không ngừng, quay đầu sang bên lười không thèm nói, thật sự là bị Công Tôn Vũ chọc tức.
- Khụ khụ!
Miêu Nghị ho khan hai tiếng, lấy ra một miếng ngọc điệp:
- Công Tôn động chủ, ta cũng biết ngươi không thể lấy ra hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm một lần, chia làm mười năm là được, bất quá phải chăng là nên ký một phần Như Luật Lệnh trước?
Nguyên Phương cố nhịn cười, cũng chỉ có Đại nhân mới làm được như vậy, đổi Diêm Tu là không thể nào, lần này thật là hả giận.
- Miêu Nghị, ngươi cố ý chơi ta!
Công Tôn Vũ giận đến run lẩy bẩy chỉ có thể lặp lại câu nói này, chính y cũng có lỗi, bây giờ không biết nên nói cái gì cho phải.
Miêu Nghị nghe vậy sắc mặt trầm xuống, mắt lộ ra hung quang nói:
- Công Tôn động chủ thật đúng là một tay làm ăn tính toán rất giỏi, nếu như ta thua, ngươi không có chuyện gì cả, bây giờ ta thắng, ngươi lại muốn giật nợ, đằng nào cũng không chịu thiệt, chẳng lẽ cho là Miêu Nghị ta dễ ức hiếp lắm sao?
Bị hung quang trong mắt hắn dồn ép, Công Tôn Vũ cảm thấy tim mình run lên, ánh mắt nhìn về phía hai người sau lưng Miêu Nghị, chỉ cân một thủ hạ của người ta đã có thể đơn đấu toàn bộ Trường Thanh động của mình... Hiện tại y vô cùng hối hận, cũng không biết lúc trước mình uống lộn thuốc gì, lại đi chủ động trêu chọc Diêm Tu.
- Đại cô cô!
Công Tôn Vũ lộ vẻ khẩn cầu nhìn về phía Hồng Miên, thấy mắt Miêu Nghị lộ ra hung quang, thật sự nói không sợ là giả, người của Đông Lai động còn chưa tới hết, chỉ có ba người, nhưng bất cứ người nào trước mắt y cũng không phải là đối thủ.
Chính ngươi đã làm chủ rồi, còn tìm ta làm gì? Hồng Miên rất muốn phủi tay bỏ đi, vô cùng tức tối, nhưng Công Tôn Vũ trung thành cảnh cảnh với Tần Vi Vi, lúc trước đã liều mình cứu Tần Vi Vi, lại từng là tùy tùng thân cận của Dương Khánh. Nếu hiện tại để cho Công Tôn Vũ ký khế ước này, coi như thu hoạch Nguyện Lực Châu của Trường Thanh động trong mười năm phải cho Miêu Nghị hết, ai còn chịu tới Trường Thanh động ra sức? Vậy Công Tôn Vũ cũng đừng làm động chủ nữa, cũng không thể nào làm nữa.
- Miêu Nghị, ngươi đã giết nhiều người của người ta như vậy, nếu còn gây chuyện nữa thật là quá đáng!
Hồng Miên cảnh cáo.
Hồng Miên đã lộ diện, cũng không tiện gây chuyện nữa, Miêu Nghị từ từ thu hồi ngọc điệp trong tay:
- Nể mặt của Đại cô cô, có Đại cô cô làm chứng, Như Luật Lệnh này không ký cũng được, ta tạm thời ghi sổ hai trăm viên Nguyện Lực Châu kia.
Mặc dù không ký Như Luật Lệnh, nhưng hắn cũng không nói sẽ không đòi hai trăm viên Nguyện Lực Châu kia, nếu có ngày nào đó Công Tôn Vũ không ngoan ngoãn, hắn sẽ tới tính sổ.
Hồng Miên có hơi nhức đầu về tên Miêu Nghị này, cũng không biết nên nói với Công Tôn Vũ cái gì cho phải. Ngươi chơi cứng không thắng người ta, chơi mềm cũng chơi không thắng người ta, còn dám chủ động đi tìm Đông Lai động gây phiền phức, lần này thật sự đã nếm mùi đau khổ.
Xảy ra chuyện như vậy, hiển nhiên Miêu Nghị cũng sẽ không tiếp tục ở lại nữa, Hồng Miên cũng sẽ không để cho hắn tiếp tục ở lại đây, mà Hồng Miên cũng phải chạy trở về phục mạng.
Trước khi đi, Miêu Nghị ngồi trên long câu chính thức nói với Công Tôn Vũ một câu:
- Công Tôn Vũ, ta gặp phải người không phải là đối thủ cũng chỉ có nhẫn nhịn tránh né ủy khúc cầu toàn, nhưng lá gan ngươi cũng không nhỏ, biết rõ không phải đối thủ của ta còn dám ức hiếp Đông Lai động ta. Hôm nay chẳng qua chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau nữa, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy nữa, hừ!
Ngay sau đó hắn và Hồng Miên kết bạn cùng nhau rời đi Trường Thanh động.
Vừa lên quan đạo, sắp sửa chia tay đường ai nấy đi, Hồng Miên chợt lên tiếng nhắc nhở:
- Miêu Nghị, ngươi giết nhiều người Trường Thanh động như vậy, có phải nên theo ta đi Trấn Hải sơn giải thích rõ với sơn chủ hay không?
- Đại cô cô, sự thật rành rành, cần gì phải ta giải thích.
- Hay cho câu sự thật rành rành, trên thực tế xảy ra chuyện gì trong lòng hai ta đều biết rõ ràng.
- Đại cô cô, ta luôn luôn tôn trọng sự thật, nàng muốn suy đoán lung tung ta cũng không có biện pháp.
Mặc dù bề ngoài Miêu Nghị chiếm lý, nhưng cũng có hơi có tật giật mình, không đi Trấn Hải sơn là hơn.
Cuối cùng hai bên chia tay ở ngã ba đường, Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn, đưa mắt nhìn ba kỵ sĩ bọn Hồng Miên biến mất, quay đầu lại cười nói:
- La Song Phi, lần này ngươi làm rất tốt, ghi cho ngươi một công.
- Ừm!
La Song Phi chỉ thờ ơ đáp một tiếng, lại không lên tiếng nói thêm gì nữa.
Nguyên Phương cũng cười nói:
- La huynh đệ thật là chân bản lãnh, nếu như lúc ấy đổi lại là ta, chỉ sợ cũng không chống cự nổi thủ đoạn của đệ tử ba đại môn phái, nói La huynh đệ là đệ nhất cao thủ Đông Lai động cũng không quá đáng.
La Song Phi nghĩ thầm, nếu như ta là đệ nhất cao thủ Đông Lai động, vậy sẽ không xuất hiện ở nơi này, ít nhiều gì cũng có vẻ buồn bực nói:
- Ta là bại tướng dưới tay Đại nhân, không dám nhận danh xưng đệ nhất cao thủ Đông Lai động.
Nguyên Phương ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị, lão không biết quá trình Miêu Nghị thu phục La Song Phi, lộ vẻ hỏi han.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười, không nói nhiều, phất tay nói:
- Trở về đi thôi.
Ba thớt long câu chạy đi ầm ầm, trên mặt Nguyên Phương vẫn có vẻ nghi ngờ, bằng vào bản lãnh mà La Song Phi triển lộ, hiển nhiên y còn chưa dốc hết toàn lực, giết tám người kia dư sức có thừa. Tuy tu vi của lão cao hơn La Song Phi một cảnh giới, nhưng tự nhận muốn đánh thắng La Song Phi rất khó khăn, đồng thời cũng tự nhận thực lực của mình cao hơn Miêu Nghị, vậy vì sao La Song Phi lại trở thành bại tướng dưới tay Miêu Nghị? Chẳng lẽ Miêu Nghị còn ẩn giấu thủ đoạn gì khác?
Trên thực tế cũng đúng là như thế, trước đó tám người ba đại môn phái liên thủ xuất chiến, đổi là Nguyên Phương nhất định phải thua thiệt. Bất quá bàn về thực lực đối chiến, tu vi Nguyên Phương rành rành ra đó, nhiều lắm là Miêu Nghị cũng chỉ có thể ỷ vào một thân pháp bảo đứng vào thế bất bại, nhưng muốn đánh thắng Nguyên Phương rất khó khăn, đụng phải cao thủ Thanh Liên nên tránh né mới là đạo lý.
Nhưng tu vi Nguyên Phương chống lại La Song Phi vô dụng, chỉ sợ chưa chắc có thể phá bảo giáp phòng ngự La Song Phi. Không nói những thứ khác, La Song Phi chỉ cần thả ra con chồn tím là có thể giải quyết được Nguyên Phương.