Phi Thiên
Chương 27: Nguyện lực châu
Chương 27: Nguyện Lực Châu
La Trân lập tức xông lên véo nam nhân của mình một trận:
- Có vô dụng tới mức nào cũng còn hữu dụng hơn lão phế vật ngươi…
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Miêu Nghị ở Phù Quang động rất thanh tĩnh, tu luyện và chăn nuôi long câu là được, có Tào Định Phong bảo bọc, không ai làm gì hắn. Ngược lại phu thê Diêm Tu tiếp tục bị người sai đi làm việc vặt, mỗi lần như vậy trở về, La Trân lập tức mắng Diêm Tu xối xả là lão phế vật vân vân…
Thỉnh thoảng Tào Định Phong cũng tới thăm Miêu Nghị, cộng thêm phu thê Diêm Tu, ngoài ba người này ra dường như Phù Quang động đã quên bản động còn có một người như vậy.
Kể từ lúc đầu gia nhập Phù Quang động gặp động chủ Viên Chính Côn, Miêu Nghị chưa từng thấy qua y lần nào nữa, nghe nói đang bế quan tu luyện.
Cộng thêm mấy vị khác bế quan tu luyện, ngay cả đồng liêu bản động Miêu Nghị cũng không biết hết. Những người khác cũng chỉ là lúc cần dùng long câu ra ngoài mới gặp hắn, trong động có chuyện gì đường đường chính chính thường sẽ không gọi hắn. Có lẽ bọn họ hiềm tu vi hắn quá thấp không có tác dụng gì, muốn sai làm việc vặt lại có Tào Định Phong bảo bọc, không thể không nể mặt Tào Định Phong.
Miêu Nghị có cảm giác bị người quên lãng, tiếp tục tu luyện, tiếp tục chăn nuôi long câu, còn có Hắc Thán mập như heo nái.
-----------
Bão tuyết bay tán loạn, trời đất như khoác lên một chiếc áo bạc.
Mùa Đông thứ nhất sau khi tới Phù Quang động, rốt cục Miêu Nghị tiến vào Phù Quang đại điện lần thứ hai. Lần này người đến tương đối đầy đủ, rốt cục hắn cũng gặp mặt tất cả thành viên Phù Quang động một lần.
Sở dĩ lần này thành viên tới đủ vì hôm nay Phù Quang thành thu thập nguyện lực nộp lên, mọi người muốn tới nhận lấy phần ‘lương’ của mình, người đang bế quan cũng xuất quan chạy tới.
Sở dĩ mọi người bằng lòng tiếp nhận cai quản, vì chính là ngày này hàng năm.
Động chủ Viên Chính Côn thông báo với mọi người thu nhập của Phù Quang thành năm nay, dân số hơn mười vạn thu được hơn trăm viên Nguyện Lực Châu.
Trong đó phải nộp lên tám thành, bản động chỉ có thể lưu lại hai thành, ước chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị đã sớm nghe Diêm Tu nói qua, hàng năm thu thập Nguyện Lực Châu trừ bản động lưu lại hai thành, còn dư lại tám thành, một thành phải nộp lên sơn chủ, một thành nộp lên phủ chủ, một thành nộp lên điện chủ, một thành nộp lên cung chủ, một thành nộp lên Quân Sứ, còn dư lại ba thành phải giao toàn bộ cho Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Trên địa bàn Ngũ Thánh còn lại cũng là như vậy, nếu ai dám phá hỏng quy củ này, mưu đồ nuốt hết một mình chính là đi vào con đường chết, hơn nữa sẽ chết rất khó coi, dùng để giết một răn trăm.
Tóm lại bất kể người nào đoạt địa bàn của ai, Nguyện Lực Châu nộp lên không thể thiếu.
Bản động lưu lại hai thành ước chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm Tào Định Phong là kiện tướng đắc lực của động chủ Viên Chính Côn, mỗi người được hai viên, bảy người khác bao gồm cả Miêu Nghị, mỗi người chỉ được một viên.
Những tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm khác không nói, Miêu Nghị cũng không nói, Diêm Tu và La Trân ít nhiều có hơi ấm ức. Dù sao tu vi bọn họ cũng là Bạch Liên tam phẩm, thế nhưng không ai thèm để ý nỗi ấm ức này, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Còn lại trên dưới mười viên thảy đều thuộc về động chủ Viên Chính Côn, bất quá theo Diêm Tu nói, thường y cũng không nuốt trọn toàn bộ, sẽ lưu lại mấy viên dành khen thưởng. Tỷ như người làm việc lập công, có công nhất định phải thưởng, nếu không sau này không ai bằng lòng ra sức làm việc.
Đại đa số người tới ‘lãnh lương’ ai nấy đều vui vẻ, duy chỉ có La Trân không cười nổi, vừa thấy liền uất nghẹn, có lẽ là chê ít.
Trở lại phủ đệ tu hành Miêu Nghị khoanh chân ngồi xuống, nhìn Nguyện Lực Châu chỉ to chừng hạt gạo trong suốt, toát ra vầng sáng mênh mông màu trắng trong tay mình.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Nguyện Lực Châu, theo Diêm Tu nói, Nguyện Lực Châu chừng hạt gạo này là kết tinh nguyện lực của một ngàn tên tín đồ trong một năm.
Nguyện Lực Châu tập hợp nguyện lực vạn người một năm to như hạt trân châu, Nguyện Lực Châu tập hợp mười vạn người một năm to như trứng chim am thuần (một giống chim hình như con gà con, đầu nhỏ đuôi cộc, tính nhanh nhẩu, hay nhảy nhót, nuôi quen cho chọi nhau chơi.) Dưới tình huống bình thường, thu thập Nguyện Lực Châu lớn nhất cũng chỉ cỡ trứng chim am thuần, không có quá lớn.
Miêu Nghị nôn nóng muốn thử một chút hiệu quả của Nguyện Lực Châu mình ước mơ đã lâu, há miệng ra nhét vào, thi pháp thúc giục.
Mới vừa luyện hóa, Miêu Nghị lập tức cảm nhận được lợi hại thất tình lục dục ẩn chứa trong Nguyện Lực Châu, đây chính là tạp niệm thất tình lục dục, hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, các loại tâm trạng mặt trái của hơn ngàn người, thiếu chút nữa xung kích làm cho tâm thần hắn thất thủ.
Hắn đã sớm hỏi qua Diêm Tu phương pháp luyện hóa, lập tức thi pháp xua tan các loại tạp niệm đánh tới, lọc ra nguyện lực thành khẩn nhất luyện hóa sử dụng, lợi dụng nguyện lực chí thành của vô số người triệu tập linh khí trong trời đất.
Trong nháy mắt, hắn lập tức cảm ứng được linh khí bình thời cần từ từ loại bỏ trong không khí vào trong cơ thể, lúc này chợt bắt đầu hội tụ về phía mình, bị mình hấp thu vào nhỏ như sợi tơ, nhanh gấp không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
Sau khi cảm nhận được uy lực của Nguyện Lực Châu, Miêu Nghị hưng phấn không thôi, chẳng trách nào tu sĩ trong thiên hạ ai cũng muốn có được Nguyện Lực Châu, thật sự là quá thần kỳ.
- Ủa…
Trong quá trình luyện hóa Nguyện Lực Châu, Miêu Nghị ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện lạ, công pháp Tinh Hỏa Quyết mình tu luyện lại có thể trực tiếp đốt cháy tạp niệm thất tình lục dục của hàng ngàn hàng vạn chúng sinh, nhanh hơn cách lọc ra mà Diêm Tu dạy không biết bao nhiêu lần.
Hắn sợ là ảo giác, bèn thử dùng cả hai loại phương pháp để so sánh, rốt cục xác nhận Tinh Hỏa Quyết có hiệu quả cao hơn rất nhiều.
Nhanh chóng thu công, Miêu Nghị nhả hạt Nguyện Lực Châu trong miệng ra vào lòng bàn tay, đứng dậy muốn đi tìm Diêm Tu để hỏi cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đang lúc này, hạt châu màu xanh lá cây trên cổ hắn đeo chợt lóe lên một đạo hào quang yếu ớt.
Miêu Nghị dừng chân lại, đột nhiên nhớ lại lúc trên hải đảo lão Bạch cố ý dặn dò lặp đi lặp lại nhiều lần.
Một là không thể tiết lộ công pháp tu luyện ra ngoài, hai là nếu như phát hiện Tinh Hỏa Quyết xảy ra chuyện gì kỳ quái đối với nguyện lực, ngàn vạn lần không được tiết lộ phong thanh.
Lão Bạch nói vị đại tiên y hầu hạ kia cũng là bởi vì tiết lộ phong thanh, mới bị người bức cho phải sống trọn quãng đời còn lại ngoài hải đảo. Dường như có người muốn ép vị đại tiên kia giao ra công pháp tu luyện, về phần tại sao lão Bạch cũng không rõ ràng lắm.
Tim Miêu Nghị nhảy thình thịch thật mạnh, mơ hồ ý thức được tại sao có người ép vị đại tiên kia giao ra công pháp tu luyện.
La Trân lập tức xông lên véo nam nhân của mình một trận:
- Có vô dụng tới mức nào cũng còn hữu dụng hơn lão phế vật ngươi…
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Miêu Nghị ở Phù Quang động rất thanh tĩnh, tu luyện và chăn nuôi long câu là được, có Tào Định Phong bảo bọc, không ai làm gì hắn. Ngược lại phu thê Diêm Tu tiếp tục bị người sai đi làm việc vặt, mỗi lần như vậy trở về, La Trân lập tức mắng Diêm Tu xối xả là lão phế vật vân vân…
Thỉnh thoảng Tào Định Phong cũng tới thăm Miêu Nghị, cộng thêm phu thê Diêm Tu, ngoài ba người này ra dường như Phù Quang động đã quên bản động còn có một người như vậy.
Kể từ lúc đầu gia nhập Phù Quang động gặp động chủ Viên Chính Côn, Miêu Nghị chưa từng thấy qua y lần nào nữa, nghe nói đang bế quan tu luyện.
Cộng thêm mấy vị khác bế quan tu luyện, ngay cả đồng liêu bản động Miêu Nghị cũng không biết hết. Những người khác cũng chỉ là lúc cần dùng long câu ra ngoài mới gặp hắn, trong động có chuyện gì đường đường chính chính thường sẽ không gọi hắn. Có lẽ bọn họ hiềm tu vi hắn quá thấp không có tác dụng gì, muốn sai làm việc vặt lại có Tào Định Phong bảo bọc, không thể không nể mặt Tào Định Phong.
Miêu Nghị có cảm giác bị người quên lãng, tiếp tục tu luyện, tiếp tục chăn nuôi long câu, còn có Hắc Thán mập như heo nái.
-----------
Bão tuyết bay tán loạn, trời đất như khoác lên một chiếc áo bạc.
Mùa Đông thứ nhất sau khi tới Phù Quang động, rốt cục Miêu Nghị tiến vào Phù Quang đại điện lần thứ hai. Lần này người đến tương đối đầy đủ, rốt cục hắn cũng gặp mặt tất cả thành viên Phù Quang động một lần.
Sở dĩ lần này thành viên tới đủ vì hôm nay Phù Quang thành thu thập nguyện lực nộp lên, mọi người muốn tới nhận lấy phần ‘lương’ của mình, người đang bế quan cũng xuất quan chạy tới.
Sở dĩ mọi người bằng lòng tiếp nhận cai quản, vì chính là ngày này hàng năm.
Động chủ Viên Chính Côn thông báo với mọi người thu nhập của Phù Quang thành năm nay, dân số hơn mười vạn thu được hơn trăm viên Nguyện Lực Châu.
Trong đó phải nộp lên tám thành, bản động chỉ có thể lưu lại hai thành, ước chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu.
Miêu Nghị đã sớm nghe Diêm Tu nói qua, hàng năm thu thập Nguyện Lực Châu trừ bản động lưu lại hai thành, còn dư lại tám thành, một thành phải nộp lên sơn chủ, một thành nộp lên phủ chủ, một thành nộp lên điện chủ, một thành nộp lên cung chủ, một thành nộp lên Quân Sứ, còn dư lại ba thành phải giao toàn bộ cho Tiên Thánh Mục Phàm Quân.
Trên địa bàn Ngũ Thánh còn lại cũng là như vậy, nếu ai dám phá hỏng quy củ này, mưu đồ nuốt hết một mình chính là đi vào con đường chết, hơn nữa sẽ chết rất khó coi, dùng để giết một răn trăm.
Tóm lại bất kể người nào đoạt địa bàn của ai, Nguyện Lực Châu nộp lên không thể thiếu.
Bản động lưu lại hai thành ước chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm Tào Định Phong là kiện tướng đắc lực của động chủ Viên Chính Côn, mỗi người được hai viên, bảy người khác bao gồm cả Miêu Nghị, mỗi người chỉ được một viên.
Những tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm khác không nói, Miêu Nghị cũng không nói, Diêm Tu và La Trân ít nhiều có hơi ấm ức. Dù sao tu vi bọn họ cũng là Bạch Liên tam phẩm, thế nhưng không ai thèm để ý nỗi ấm ức này, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Còn lại trên dưới mười viên thảy đều thuộc về động chủ Viên Chính Côn, bất quá theo Diêm Tu nói, thường y cũng không nuốt trọn toàn bộ, sẽ lưu lại mấy viên dành khen thưởng. Tỷ như người làm việc lập công, có công nhất định phải thưởng, nếu không sau này không ai bằng lòng ra sức làm việc.
Đại đa số người tới ‘lãnh lương’ ai nấy đều vui vẻ, duy chỉ có La Trân không cười nổi, vừa thấy liền uất nghẹn, có lẽ là chê ít.
Trở lại phủ đệ tu hành Miêu Nghị khoanh chân ngồi xuống, nhìn Nguyện Lực Châu chỉ to chừng hạt gạo trong suốt, toát ra vầng sáng mênh mông màu trắng trong tay mình.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Nguyện Lực Châu, theo Diêm Tu nói, Nguyện Lực Châu chừng hạt gạo này là kết tinh nguyện lực của một ngàn tên tín đồ trong một năm.
Nguyện Lực Châu tập hợp nguyện lực vạn người một năm to như hạt trân châu, Nguyện Lực Châu tập hợp mười vạn người một năm to như trứng chim am thuần (một giống chim hình như con gà con, đầu nhỏ đuôi cộc, tính nhanh nhẩu, hay nhảy nhót, nuôi quen cho chọi nhau chơi.) Dưới tình huống bình thường, thu thập Nguyện Lực Châu lớn nhất cũng chỉ cỡ trứng chim am thuần, không có quá lớn.
Miêu Nghị nôn nóng muốn thử một chút hiệu quả của Nguyện Lực Châu mình ước mơ đã lâu, há miệng ra nhét vào, thi pháp thúc giục.
Mới vừa luyện hóa, Miêu Nghị lập tức cảm nhận được lợi hại thất tình lục dục ẩn chứa trong Nguyện Lực Châu, đây chính là tạp niệm thất tình lục dục, hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, các loại tâm trạng mặt trái của hơn ngàn người, thiếu chút nữa xung kích làm cho tâm thần hắn thất thủ.
Hắn đã sớm hỏi qua Diêm Tu phương pháp luyện hóa, lập tức thi pháp xua tan các loại tạp niệm đánh tới, lọc ra nguyện lực thành khẩn nhất luyện hóa sử dụng, lợi dụng nguyện lực chí thành của vô số người triệu tập linh khí trong trời đất.
Trong nháy mắt, hắn lập tức cảm ứng được linh khí bình thời cần từ từ loại bỏ trong không khí vào trong cơ thể, lúc này chợt bắt đầu hội tụ về phía mình, bị mình hấp thu vào nhỏ như sợi tơ, nhanh gấp không biết bao nhiêu lần so với bình thường.
Sau khi cảm nhận được uy lực của Nguyện Lực Châu, Miêu Nghị hưng phấn không thôi, chẳng trách nào tu sĩ trong thiên hạ ai cũng muốn có được Nguyện Lực Châu, thật sự là quá thần kỳ.
- Ủa…
Trong quá trình luyện hóa Nguyện Lực Châu, Miêu Nghị ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện lạ, công pháp Tinh Hỏa Quyết mình tu luyện lại có thể trực tiếp đốt cháy tạp niệm thất tình lục dục của hàng ngàn hàng vạn chúng sinh, nhanh hơn cách lọc ra mà Diêm Tu dạy không biết bao nhiêu lần.
Hắn sợ là ảo giác, bèn thử dùng cả hai loại phương pháp để so sánh, rốt cục xác nhận Tinh Hỏa Quyết có hiệu quả cao hơn rất nhiều.
Nhanh chóng thu công, Miêu Nghị nhả hạt Nguyện Lực Châu trong miệng ra vào lòng bàn tay, đứng dậy muốn đi tìm Diêm Tu để hỏi cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đang lúc này, hạt châu màu xanh lá cây trên cổ hắn đeo chợt lóe lên một đạo hào quang yếu ớt.
Miêu Nghị dừng chân lại, đột nhiên nhớ lại lúc trên hải đảo lão Bạch cố ý dặn dò lặp đi lặp lại nhiều lần.
Một là không thể tiết lộ công pháp tu luyện ra ngoài, hai là nếu như phát hiện Tinh Hỏa Quyết xảy ra chuyện gì kỳ quái đối với nguyện lực, ngàn vạn lần không được tiết lộ phong thanh.
Lão Bạch nói vị đại tiên y hầu hạ kia cũng là bởi vì tiết lộ phong thanh, mới bị người bức cho phải sống trọn quãng đời còn lại ngoài hải đảo. Dường như có người muốn ép vị đại tiên kia giao ra công pháp tu luyện, về phần tại sao lão Bạch cũng không rõ ràng lắm.
Tim Miêu Nghị nhảy thình thịch thật mạnh, mơ hồ ý thức được tại sao có người ép vị đại tiên kia giao ra công pháp tu luyện.