Phi Thiên
Chương 2681: Tiểu nhân vật (1)
Khấu Tranh vừa mới tới thấy được Mị Cơ và Miêu Nghị giằng co với nhau, khiến cho người có cảm giác hết sức căng thẳng. Hắn cũng không biết hai người vì sao khẩn trương như vậy.
Bất luận nói thế nào, Khấu Tranh thấy Miêu Nghị bình yên vô sự, ít nhiều thở ra nhẹ nhàng. hắn hơi hơi nghiêng đầu “Ừ” một tiếng. Một vị đại tướng mặc áo giáp đỏ bên cạnh phất tay hết thảy, mười vạn đại quân ngoại trừ hơn mười người đại tướng mặc giáp đỏ ở lại bên cạnh Khấu Tranh ra, còn lại lả tả đi xuống bày trận, vây quanh tất cả mọi người đang có mặt ở tại chỗ.
Phá Pháp cung mặc dù không nhiều, nhưng cũng đi ra lả tả. Từng người từng người giương cung thượng huyền, nhắm ngay người bị vây.
Sắc mặt của Lam Dạ và Mị Cơ khó coi nhìn xung quanh. "
Mà trong mười vạn thiên binh thiên tướng có một người là người quen cũ của Miêu Nghị. Thiên Nguyên trượng phu của Bích Nguyệt phu nhân cũng ở trong đó. Tuy rằng người này vẫn mặc tử giáp, nhưng làm gia thần của Thiên vương phủ chạy đến.
Gặp được Miêu Nghị trong lòng Thiên Nguyên có thể nói lắc đầu. Hắn xem như phục Miêu Nghị người này, đi tới đâu đều không yên tĩnh, chạy tới Cực Nhạc Giới cũng có thể chọc xảy ra việc.
Nhưng mà nói đi nói lại thì Thiên Nguyên cũng không khỏi không cảm khái cái gọi là vận mạng. Hắn thân là Thiên Nguyên Hầu khắp mọi nơi cẩn thận, như bước chân trên băng mỏng, kết quả xoay sở thành như vậy. Ngưu Hữu Đức người này một đường tung hoành ngược lại xoay sở tốt hơn so với hắn. Hắn tuy rằng thực lực mạnh hơn so với Miêu Nghị, nhưng mà địa vị hiện giờ của hai người đã bị điều chỉnh. Miêu Nghị hôm nay là con rể của Thiên vương phủ. Còn hắn chẳng qua là gia thần của Thiên Vương phủ, sau này gặp lại ngược lại phải hành lễ với Miêu Nghị rồi.
Phía dưới bày xong trận thế vây khốn, Khấu Tranh lúc này mới dẫn người đáp xuống trong trận.
- Khấu đại ca.
Miêu Nghị chắp tay chào hỏi.
Khấu Tranh không nhìn tới Lam Dạ và Mị Cơ, khẽ gật đầu với Miêu Nghị:
- Không có sao chứ?
Miêu Nghị nhoẻn miệng cười:
- Bây giờ chưa nói chính xác được, phải hỏi ý tứ của Mị Cơ Bồ Tát.
- Vậy à!
Hai tay của Khấu Tranh chắp ra sau lưng, nghiêng đầu mắt lạnh nhìn về phía Mị Cơ:
- Chẳng lẽ còn có người dám công khai hành hung hay sao? Ta cũng muốn nhìn xem thử người nào có lá gan đó!
Lúc này, khí thế lớn nhỏ quyền quý trên người hắn lộ ra hết rõ ràng. Ánh mắt nhìn về phía Mị Cơ Bồ Tát cấp bậc đường đường Tinh quân với vẻ khinh thường.
Trên thực tế cũng đích thật là như thế, hắn không lay động kiêu căng thì thôi, nếu thật sự muốn tự cao tự đại, cấp bậc Nguyên soái đối với hắn đều phải khách khách khí khí, há sẽ để trong mắt một vị cấp bậc Tinh quân say sao?
Mị Cơ bị thái độ của hắn đâm làm cho có chút khó chịu, bên cạnh dù sao còn có rất nhiều môn hạ đệ tử, điều này làm cho nàng làm sao chịu nổi, trầm giọng nói:
- Khấu Tranh, ngươi đây là ý gì?
Giống như Mị Cơ đối với Miêu Nghị vậy, Khấu Tranh khoanh tay từng bước ép tới gần nàng. Ngạo khí trên mặt lộ ra hết, cái đôi gò bồng đảo cao ngất như muốn đòi đại pháp đó của Mị Cơ mới dừng lại, mặt tiến tới trước mặt của nàng:
- Không có ý gì! Ngươi nếu có ý gì, Khấu mỗ lúc nào cũng có thể phụng bồi!
Môn hạ của Mị Cơ nổi giận. Một đám người mới vừa có chấn động, một loạt đại tướng mặc giáp đỏ vang lên một tiếng bịch đến đề phòng hai bên trái phải của Khấu Tranh. Một đám Phá Pháp cung nhanh chóng nhắm ngay bên này, Miêu Nghị nhìn đôi bàn tay trắng như phấn nắm chắc lại buông ra đó của Mị Cơ, âm thầm buồn cười. Bàn về thực lực cá nhân, Khấu Tranh nhất định là không bằng Mị Cơ, ngặt nỗi một đám cao thủ hắn mang đến không phải là ăn chay.
Mị Cơ phất tay ngăn cản đám môn hạ bị kích động. Thân mình lắc một cái tránh khỏi Khấu Tranh, trên mặt lại đổi thành nụ cười dịu dàng:
- Khấu Tranh, tánh khí kiến trường hả! Chạy tới Cực Nhạc Giới giương oai rồi.
Khấu Tranh cười lạnh nói:
- Không có biện pháp, đao cũng đã đến trên cổ của Khấu gia ta rồi, không có chút tánh khí chỉ sợ người của Khấu gia khi nào chết sạch cũng không biết.
Mị Cơ cười nhạo một tiếng:
- Không đấu võ mồm với ngươi nữa, nói chuyện chính đi. Ngưu Hữu Đức nghi có dính líu đến lấy trộm mộng đà la quy củ của Cực Nhạc Giới ngươi cũng biết rồi đó.
Khấu Tranh quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
- Ngươi trộm lấy mộng đà la sao?
Miêu Nghị:
- Ta ngay cả dáng dấp của mộng đà la ra sao cũng không biết. Lại nói, mộng đà la cũng không chỉ Độc tinh mới có, ta thật sự muốn có được mộng đà la còn cần chạy tới nơi này sao? Quỷ Thị thứ gì không có, thân ta làm tổng trấn của Quỷ Thị, chẳng lẽ còn không lấy được mộng đà la ư? Không biết có người nào ngây thơ đến mức cho rằng mộng đà la thật sự bị khống chế đến một giọt nước cũng không lọt, không thấy lưu thông chút nào ở trên thị trường a? Nhiều lắm thì giá cả đắt một chút. Ta cần gì phải mạo hiểm chạy nơi này trộm mộng đà la chứ?
Khấu Tranh nghe xong âm thầm gật đầu. Nói thật trước đó hắn ít nhiều có chút hoài nghi, cảm thấy La Sát Môn sẽ không bẩn thỉu, có thể nghe Miêu Nghị vừa nói như vậy, đích thật là không cần thiết. Hắn quay đầu nói với Mị Cơ:
- Chuyện không có chứng cớ tốt nhất không nên nói lung tung.
Mị Cơ cũng im lặng. Vốn dĩ nàng cảm thấy Miêu Nghị dưới sự đuổi giết không quá khả năng còn có tâm tư chạy tới độc tinh trộm mộng đà la. Bây giờ nàng nghe những lời của Miêu Nghị, cũng cảm thấy phù hợp thật tình, nhưng mà ngoài miệng đương nhiên không thể nhận một cách thẳng thừng giòn rụm được rồi. Nàng quay về phía Miêu Nghị bĩu môi nói:
- Muốn chứng minh trong sạch cũng đơn giản, lục soát một chút sẽ biết thôi.
Khấu Tranh lên tiếng:
- Lục soát hả? Không phải là không được, nhưng nếu lục soát không có gì, có phải nên có người đưa ra thông báo, người của Khấu gia cũng không phải ai muốn vu oan có thể vu oan.
Cái hứa hẹn này cũng không nên có. Mị Cơ cười tủm tỉm nhìn hắn...
Kết quả cuối cùng là, bên phía La Sát Môn không lục soát Miêu Nghị, mà Khấu Tranh cũng ngầm chấp nhận La Sát Môn không có tham dự vào chuyện ám sát Miêu Nghị. Đây là kết quả tốt nhất, không đến khi bị bất đắc dĩ, giữa Khấu Lăng Hư và Ngọc Diện Phật đều không muốn làm lớn chuyện thêm.
- Đây là nhân chứng, sao ngươi giết hắn chứ?
Khấu Tranh đứng trước thi thể của Duẫn Minh, truyền âm trách măng Miêu Nghị một câu.
Miêu Nghị truyền âm hồi đáp:
- Ta trước mặt mọi người đáp ứng hắn, chỉ cần hắn cung khai ra chân tướng, ta liền cho hắn một cái thống khoái, sao có thể nói không giữ lời. Mặt khác, cho dù có hắn làm chứng thì thế nào, sợ là sẽ không sinh ra bất cứ tác dụng gì đối với kết quả cuối cùng.
Khấu Tranh nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm với hắn điều gì nữa.
Bất luận nói thế nào, Khấu Tranh thấy Miêu Nghị bình yên vô sự, ít nhiều thở ra nhẹ nhàng. hắn hơi hơi nghiêng đầu “Ừ” một tiếng. Một vị đại tướng mặc áo giáp đỏ bên cạnh phất tay hết thảy, mười vạn đại quân ngoại trừ hơn mười người đại tướng mặc giáp đỏ ở lại bên cạnh Khấu Tranh ra, còn lại lả tả đi xuống bày trận, vây quanh tất cả mọi người đang có mặt ở tại chỗ.
Phá Pháp cung mặc dù không nhiều, nhưng cũng đi ra lả tả. Từng người từng người giương cung thượng huyền, nhắm ngay người bị vây.
Sắc mặt của Lam Dạ và Mị Cơ khó coi nhìn xung quanh. "
Mà trong mười vạn thiên binh thiên tướng có một người là người quen cũ của Miêu Nghị. Thiên Nguyên trượng phu của Bích Nguyệt phu nhân cũng ở trong đó. Tuy rằng người này vẫn mặc tử giáp, nhưng làm gia thần của Thiên vương phủ chạy đến.
Gặp được Miêu Nghị trong lòng Thiên Nguyên có thể nói lắc đầu. Hắn xem như phục Miêu Nghị người này, đi tới đâu đều không yên tĩnh, chạy tới Cực Nhạc Giới cũng có thể chọc xảy ra việc.
Nhưng mà nói đi nói lại thì Thiên Nguyên cũng không khỏi không cảm khái cái gọi là vận mạng. Hắn thân là Thiên Nguyên Hầu khắp mọi nơi cẩn thận, như bước chân trên băng mỏng, kết quả xoay sở thành như vậy. Ngưu Hữu Đức người này một đường tung hoành ngược lại xoay sở tốt hơn so với hắn. Hắn tuy rằng thực lực mạnh hơn so với Miêu Nghị, nhưng mà địa vị hiện giờ của hai người đã bị điều chỉnh. Miêu Nghị hôm nay là con rể của Thiên vương phủ. Còn hắn chẳng qua là gia thần của Thiên Vương phủ, sau này gặp lại ngược lại phải hành lễ với Miêu Nghị rồi.
Phía dưới bày xong trận thế vây khốn, Khấu Tranh lúc này mới dẫn người đáp xuống trong trận.
- Khấu đại ca.
Miêu Nghị chắp tay chào hỏi.
Khấu Tranh không nhìn tới Lam Dạ và Mị Cơ, khẽ gật đầu với Miêu Nghị:
- Không có sao chứ?
Miêu Nghị nhoẻn miệng cười:
- Bây giờ chưa nói chính xác được, phải hỏi ý tứ của Mị Cơ Bồ Tát.
- Vậy à!
Hai tay của Khấu Tranh chắp ra sau lưng, nghiêng đầu mắt lạnh nhìn về phía Mị Cơ:
- Chẳng lẽ còn có người dám công khai hành hung hay sao? Ta cũng muốn nhìn xem thử người nào có lá gan đó!
Lúc này, khí thế lớn nhỏ quyền quý trên người hắn lộ ra hết rõ ràng. Ánh mắt nhìn về phía Mị Cơ Bồ Tát cấp bậc đường đường Tinh quân với vẻ khinh thường.
Trên thực tế cũng đích thật là như thế, hắn không lay động kiêu căng thì thôi, nếu thật sự muốn tự cao tự đại, cấp bậc Nguyên soái đối với hắn đều phải khách khách khí khí, há sẽ để trong mắt một vị cấp bậc Tinh quân say sao?
Mị Cơ bị thái độ của hắn đâm làm cho có chút khó chịu, bên cạnh dù sao còn có rất nhiều môn hạ đệ tử, điều này làm cho nàng làm sao chịu nổi, trầm giọng nói:
- Khấu Tranh, ngươi đây là ý gì?
Giống như Mị Cơ đối với Miêu Nghị vậy, Khấu Tranh khoanh tay từng bước ép tới gần nàng. Ngạo khí trên mặt lộ ra hết, cái đôi gò bồng đảo cao ngất như muốn đòi đại pháp đó của Mị Cơ mới dừng lại, mặt tiến tới trước mặt của nàng:
- Không có ý gì! Ngươi nếu có ý gì, Khấu mỗ lúc nào cũng có thể phụng bồi!
Môn hạ của Mị Cơ nổi giận. Một đám người mới vừa có chấn động, một loạt đại tướng mặc giáp đỏ vang lên một tiếng bịch đến đề phòng hai bên trái phải của Khấu Tranh. Một đám Phá Pháp cung nhanh chóng nhắm ngay bên này, Miêu Nghị nhìn đôi bàn tay trắng như phấn nắm chắc lại buông ra đó của Mị Cơ, âm thầm buồn cười. Bàn về thực lực cá nhân, Khấu Tranh nhất định là không bằng Mị Cơ, ngặt nỗi một đám cao thủ hắn mang đến không phải là ăn chay.
Mị Cơ phất tay ngăn cản đám môn hạ bị kích động. Thân mình lắc một cái tránh khỏi Khấu Tranh, trên mặt lại đổi thành nụ cười dịu dàng:
- Khấu Tranh, tánh khí kiến trường hả! Chạy tới Cực Nhạc Giới giương oai rồi.
Khấu Tranh cười lạnh nói:
- Không có biện pháp, đao cũng đã đến trên cổ của Khấu gia ta rồi, không có chút tánh khí chỉ sợ người của Khấu gia khi nào chết sạch cũng không biết.
Mị Cơ cười nhạo một tiếng:
- Không đấu võ mồm với ngươi nữa, nói chuyện chính đi. Ngưu Hữu Đức nghi có dính líu đến lấy trộm mộng đà la quy củ của Cực Nhạc Giới ngươi cũng biết rồi đó.
Khấu Tranh quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
- Ngươi trộm lấy mộng đà la sao?
Miêu Nghị:
- Ta ngay cả dáng dấp của mộng đà la ra sao cũng không biết. Lại nói, mộng đà la cũng không chỉ Độc tinh mới có, ta thật sự muốn có được mộng đà la còn cần chạy tới nơi này sao? Quỷ Thị thứ gì không có, thân ta làm tổng trấn của Quỷ Thị, chẳng lẽ còn không lấy được mộng đà la ư? Không biết có người nào ngây thơ đến mức cho rằng mộng đà la thật sự bị khống chế đến một giọt nước cũng không lọt, không thấy lưu thông chút nào ở trên thị trường a? Nhiều lắm thì giá cả đắt một chút. Ta cần gì phải mạo hiểm chạy nơi này trộm mộng đà la chứ?
Khấu Tranh nghe xong âm thầm gật đầu. Nói thật trước đó hắn ít nhiều có chút hoài nghi, cảm thấy La Sát Môn sẽ không bẩn thỉu, có thể nghe Miêu Nghị vừa nói như vậy, đích thật là không cần thiết. Hắn quay đầu nói với Mị Cơ:
- Chuyện không có chứng cớ tốt nhất không nên nói lung tung.
Mị Cơ cũng im lặng. Vốn dĩ nàng cảm thấy Miêu Nghị dưới sự đuổi giết không quá khả năng còn có tâm tư chạy tới độc tinh trộm mộng đà la. Bây giờ nàng nghe những lời của Miêu Nghị, cũng cảm thấy phù hợp thật tình, nhưng mà ngoài miệng đương nhiên không thể nhận một cách thẳng thừng giòn rụm được rồi. Nàng quay về phía Miêu Nghị bĩu môi nói:
- Muốn chứng minh trong sạch cũng đơn giản, lục soát một chút sẽ biết thôi.
Khấu Tranh lên tiếng:
- Lục soát hả? Không phải là không được, nhưng nếu lục soát không có gì, có phải nên có người đưa ra thông báo, người của Khấu gia cũng không phải ai muốn vu oan có thể vu oan.
Cái hứa hẹn này cũng không nên có. Mị Cơ cười tủm tỉm nhìn hắn...
Kết quả cuối cùng là, bên phía La Sát Môn không lục soát Miêu Nghị, mà Khấu Tranh cũng ngầm chấp nhận La Sát Môn không có tham dự vào chuyện ám sát Miêu Nghị. Đây là kết quả tốt nhất, không đến khi bị bất đắc dĩ, giữa Khấu Lăng Hư và Ngọc Diện Phật đều không muốn làm lớn chuyện thêm.
- Đây là nhân chứng, sao ngươi giết hắn chứ?
Khấu Tranh đứng trước thi thể của Duẫn Minh, truyền âm trách măng Miêu Nghị một câu.
Miêu Nghị truyền âm hồi đáp:
- Ta trước mặt mọi người đáp ứng hắn, chỉ cần hắn cung khai ra chân tướng, ta liền cho hắn một cái thống khoái, sao có thể nói không giữ lời. Mặt khác, cho dù có hắn làm chứng thì thế nào, sợ là sẽ không sinh ra bất cứ tác dụng gì đối với kết quả cuối cùng.
Khấu Tranh nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm với hắn điều gì nữa.