Phi Thiên
Chương 2596: Lại ngoài ý muốn (1)
Không ngoài dự liệu, Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán lại một lần nữa nhìn nhau, Hoàng Phủ gia quả nhiên là gặp phải tai ương rồi, sử dụng cả Ảnh Vệ giải quyết toàn bộ tai họa ngầm, đây là muốn đem Hoàng Phủ gia diệt cỏ tận gốc.
Thế nhưng vượt ra ngoài dự liệu của hai người là Thượng Quan Thanh vẻ mặt đau khổ, liên tục chắp tay cầu xin:
- Bệ hạ, nhân viên tùy thuộc Quần Anh Hội thực sự là quá rộng cũng quá phức tạp, mạo muội đổi người, độ khó trong đó không nói đến, nhân viên khắp nơi hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối lại một lần nữa liên lạc chính là phiền phức rất lớn, quá trình này chính là phải tiêu hao mất không ít thời gian, mà việc lần này cũng là do lão nô tạo áp lực quá lớn với Quần Anh Hội nên mới bị lộ ra ngoài, nói tóm lại, Hoàng Phủ gia quản lý nhiều năm như vậy cũng có công lớn hơn tội, cũng là xứng đáng với chức vụ, đối với bệ hạ cũng là trung thành, lão nô khẩn cầu bệ hạ cho Hoàng Phủ gia thêm một cơ hội nữa!
Thanh Chủ hí mắt nhìn Thượng Quan Thanh dò xét một chút, cuối cùng từ từ nói:
- Việc này ngươi tự xem mà làm đi, còn xảy ra sai sót nữa, chỉ hỏi ngươi thôi! - Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán rất kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Thượng Quan Thanh cũng không phải là hoàn toàn thoái thác trách nhiệm, giây phút cuối cùng lại còn bảo vệ Hoàng Phủ gia.
Hai người ra khỏi Đông Cung, sánh vai nhau cùng đi. Cao Quán thản nhiên nói một câu:
- Xem ra Thượng Quan vẫn còn có chút lương tâm, không đến mức qua cầu rút ván.
Tư Mã Vân Thiên cười khà khà một tiêng, nói:
- Sợ là không hắn như vậy, ngược lại ta nhìn ra có chút âm mưu khác.
Ồ! Cao Quán liếc nhìn Tư Mã Vấn Thiên hỏi:
- Chẳng lẽ Thượng Quan còn có tính toán khác.
Tư Mã Vấn Thiên:
- Thời gian Hoàng Phủ gia chấp chưởng Quần Anh Hội cũng không ngắn, đã lớn mạnh rồi, trừ phi quyết tâm cứng rắn, bằng không cũng không phải là ai nói động là có thể động đến được, sợ là trên tay nắm được không ít bí mật của Thượng Quan Thanh, Hoàng Phủ Luyện Không cũng không phải là ăn chay (trong ngữ cảnh trên “ăn chay” ý chỉ cũng không phải người hiền lành), Thượng Quan dám bảo đảm Hoàng Phủ Luyện không sẽ không giữ lại một chút đường lui sao? Suy cho cùng liên quan đến tính mạng thân gia, thật sự muốn bức người ta đi đến bước đường cùng rồi, khà khà... - Nhiều lời chưa nói.
Ánh mắt Cao Quán lóe lên, ý vị thâm trường “ồ” một tiéng.
Hai người vẫn chưa đi ra khỏi Thiên Cung, Thượng Quan Thanh đuổi kịp phía sau hai người. liên tục chắp tay nói:
- Để hai vị cười chê rồi, cũng không phải là ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoàng Phủ gia, ta cũng không có cách nào khác, nếu như ngay cả bản thân ta cũng không giữ nổi, làm sao có thể giữ được Hoàng Phủ gia?
Có vẻ như hai người nghĩ nhiều rồi, còn cố ý chạy đến đây giải thích một chút.
Cao Quán lạnh lùng, không tỏ rõ ý kiến, Tư Mã Vấn Thiên cười ha ha nói:
- Đã hiểu, đã hiểu. Thượng Quan Thanh thở dài nói:
- Lần này làm phiền hai vị rồi, ân tình này ta xin ghi nhớ.
Hai người cười thầm trong lòng, ngươi dám không nhớ sao? Ngươi để điểm yếu này rơi vào tay bọn ta rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bồi phụng ra được thế này, điểm yếu này bản thân thật sự không tiện sử dụng loạn, suy cho cùng mình cũng phải tiến cung, cũng phải giấu bệ hạ.
Có điều Tư Mã Vấn Thiên ngược lại có phần khách khí nói:
- Nói cái này khách khí rồi, chúng ta để cho cấp dưới làm việc cũng có chút khổ sở chỉ có bản thân chúng ta mới hiểu, làm ra những việc này đối với bản thân chúng ta lại không có bất kỳ lợi ích nào, ai còn mong đợi xảy ra chuyện hay sao? Nó đến cùng thì cũng đều là vì muốn tốt cho bệ hạ.
- Haiz! Ai nói không phải, nổi khổ chỉ có chính bản thân chúng ta biết, không nói cái này nữa. - Thượng Quan Thanh chắp tay nói với Cao Quán: - Cao hữu sứ, việc bệ hạ phân phó mong rằng ngươi để tâm, cũng không thể làm ra lỗi lầm gì nữa, cần phải đem Giang Nhất Nhất còn sống trở về, không xác nhận sự việc, tiếp sau còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cao Quán khẽ gật đầu nói:
- Yên tâm, Ngưu Hữu Đức bên đó ta đã tạo áp lực rồi, đồng thời cũng phái cao thủ qua đó, vừa nhận được người lập tức sử dụng đường dây bí mật của hữu bộ di chuyển về, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Vậy là tốt, vậy là tốt. - Thượng Quan Thanh thở phào một hơi, coi như là qua một cửa rồi.
Vốn dĩ việc này hắn cũng không muốn để hai người này cùng biết, chỉ muốn tìm một mình Tư Mã Vấn Thiên. Thực sự là Cao Quán người này quá lạnh lùng, có vài chuyện Tư Mã Vấn Thiên có thể phối hợp, Cao Quán lại không hẳn sẽ phối hợp, không biết sao, lực lượng trên tay hắn đều là chút lực lượng người không thể trông thấy được, không có cách nào trực tiếp tạo áp lực cho Quỷ thị Tổng trấn phủ, Tư Mã Vấn Thiên cũng giống như vậy, còn Giám sát hữu bộ của Cao Quán lại có thể danh chính ngôn thuận trực tiếp nhúng tay vào, việc này là vạn bất đắc dĩ mới cầu đến Cao Quán, vẫn may, lần này Cao Quán coi như là cho hắn ta mặt mũi, giúp hắn lần này, cũng cùng hắn diễn trò.
Sau khi ra khỏi Thiên Cung, ba người đều vô thức quay đầu lại nhìn, trong lòng đều âm thầm cảm khái, ba người liên thủ làm ra chuyện này, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, sợ là so với chuyện của Giang Nhất Nhất càng khiến vị bên trong kia kiêng kỵ hơn.
Quyền lực của vị bên trong kia mặc dù chí cao vô thượng, nhưng việc trong thiên hạ này cũng không phải là vị đó có một đôi tai và một đôi mắt sáng suốt là có thể thấy tất cả được, cho nên mặc kệ là quân vương thế tục hai là vị kia sợ nhất chính là có người che giấu thánh thông (thông: Thính giác). Cũng chính vì như thế, vị đó mới không để cho đại quyền của các loại tổ chức giám sát ở trên tay của một người, đều phân chia ra hoặc là ngoài sáng hoặc là trong tối, Tả bộ để Tư Mã Vấn Thiên quản lý, Hữu bộ để Cao Quán quản lý, Quần Anh Hội để cho Thượng Quan Thanh quản lý coi như là một loại khống chế, chính là để phòng bị nếu một con đường bị tắc nghề thì vẫn còn con đường khác để biết chuyện. bằng không tất cả tai mắt đều đặt trong tay một người vậy thì thật là quá nguy hiểm rồi.
Nhưng mà lần này, ba đôi mắt và lỗ tai ngăn chặn lẫn nhau kia lại cùng liên hợp lại để che giấu thánh thông trực tiếp khiến vị kia biến thành mắt mù tai điếc, một khi để vị đó biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, việc này nghĩ thôi cũng khiến người ta có chút lo sợ.
Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán cũng coi như là cảm nhận được sâu sắc vì Thượng Quan Thanh sao lại không để Phá Quân can sự vào. Phá Quân không thể nào cùng làm ra chuyện này được, chỉ cần vừa mở miệng, chỉ sợ là Phá Quân lập tức có thể điều động binh mã đến bắt Thượng Quan Thanh rồi.
Thế nhưng vượt ra ngoài dự liệu của hai người là Thượng Quan Thanh vẻ mặt đau khổ, liên tục chắp tay cầu xin:
- Bệ hạ, nhân viên tùy thuộc Quần Anh Hội thực sự là quá rộng cũng quá phức tạp, mạo muội đổi người, độ khó trong đó không nói đến, nhân viên khắp nơi hoặc ở ngoài sáng hoặc ở trong tối lại một lần nữa liên lạc chính là phiền phức rất lớn, quá trình này chính là phải tiêu hao mất không ít thời gian, mà việc lần này cũng là do lão nô tạo áp lực quá lớn với Quần Anh Hội nên mới bị lộ ra ngoài, nói tóm lại, Hoàng Phủ gia quản lý nhiều năm như vậy cũng có công lớn hơn tội, cũng là xứng đáng với chức vụ, đối với bệ hạ cũng là trung thành, lão nô khẩn cầu bệ hạ cho Hoàng Phủ gia thêm một cơ hội nữa!
Thanh Chủ hí mắt nhìn Thượng Quan Thanh dò xét một chút, cuối cùng từ từ nói:
- Việc này ngươi tự xem mà làm đi, còn xảy ra sai sót nữa, chỉ hỏi ngươi thôi! - Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán rất kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng Thượng Quan Thanh cũng không phải là hoàn toàn thoái thác trách nhiệm, giây phút cuối cùng lại còn bảo vệ Hoàng Phủ gia.
Hai người ra khỏi Đông Cung, sánh vai nhau cùng đi. Cao Quán thản nhiên nói một câu:
- Xem ra Thượng Quan vẫn còn có chút lương tâm, không đến mức qua cầu rút ván.
Tư Mã Vân Thiên cười khà khà một tiêng, nói:
- Sợ là không hắn như vậy, ngược lại ta nhìn ra có chút âm mưu khác.
Ồ! Cao Quán liếc nhìn Tư Mã Vấn Thiên hỏi:
- Chẳng lẽ Thượng Quan còn có tính toán khác.
Tư Mã Vấn Thiên:
- Thời gian Hoàng Phủ gia chấp chưởng Quần Anh Hội cũng không ngắn, đã lớn mạnh rồi, trừ phi quyết tâm cứng rắn, bằng không cũng không phải là ai nói động là có thể động đến được, sợ là trên tay nắm được không ít bí mật của Thượng Quan Thanh, Hoàng Phủ Luyện Không cũng không phải là ăn chay (trong ngữ cảnh trên “ăn chay” ý chỉ cũng không phải người hiền lành), Thượng Quan dám bảo đảm Hoàng Phủ Luyện không sẽ không giữ lại một chút đường lui sao? Suy cho cùng liên quan đến tính mạng thân gia, thật sự muốn bức người ta đi đến bước đường cùng rồi, khà khà... - Nhiều lời chưa nói.
Ánh mắt Cao Quán lóe lên, ý vị thâm trường “ồ” một tiéng.
Hai người vẫn chưa đi ra khỏi Thiên Cung, Thượng Quan Thanh đuổi kịp phía sau hai người. liên tục chắp tay nói:
- Để hai vị cười chê rồi, cũng không phải là ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoàng Phủ gia, ta cũng không có cách nào khác, nếu như ngay cả bản thân ta cũng không giữ nổi, làm sao có thể giữ được Hoàng Phủ gia?
Có vẻ như hai người nghĩ nhiều rồi, còn cố ý chạy đến đây giải thích một chút.
Cao Quán lạnh lùng, không tỏ rõ ý kiến, Tư Mã Vấn Thiên cười ha ha nói:
- Đã hiểu, đã hiểu. Thượng Quan Thanh thở dài nói:
- Lần này làm phiền hai vị rồi, ân tình này ta xin ghi nhớ.
Hai người cười thầm trong lòng, ngươi dám không nhớ sao? Ngươi để điểm yếu này rơi vào tay bọn ta rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bồi phụng ra được thế này, điểm yếu này bản thân thật sự không tiện sử dụng loạn, suy cho cùng mình cũng phải tiến cung, cũng phải giấu bệ hạ.
Có điều Tư Mã Vấn Thiên ngược lại có phần khách khí nói:
- Nói cái này khách khí rồi, chúng ta để cho cấp dưới làm việc cũng có chút khổ sở chỉ có bản thân chúng ta mới hiểu, làm ra những việc này đối với bản thân chúng ta lại không có bất kỳ lợi ích nào, ai còn mong đợi xảy ra chuyện hay sao? Nó đến cùng thì cũng đều là vì muốn tốt cho bệ hạ.
- Haiz! Ai nói không phải, nổi khổ chỉ có chính bản thân chúng ta biết, không nói cái này nữa. - Thượng Quan Thanh chắp tay nói với Cao Quán: - Cao hữu sứ, việc bệ hạ phân phó mong rằng ngươi để tâm, cũng không thể làm ra lỗi lầm gì nữa, cần phải đem Giang Nhất Nhất còn sống trở về, không xác nhận sự việc, tiếp sau còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cao Quán khẽ gật đầu nói:
- Yên tâm, Ngưu Hữu Đức bên đó ta đã tạo áp lực rồi, đồng thời cũng phái cao thủ qua đó, vừa nhận được người lập tức sử dụng đường dây bí mật của hữu bộ di chuyển về, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Vậy là tốt, vậy là tốt. - Thượng Quan Thanh thở phào một hơi, coi như là qua một cửa rồi.
Vốn dĩ việc này hắn cũng không muốn để hai người này cùng biết, chỉ muốn tìm một mình Tư Mã Vấn Thiên. Thực sự là Cao Quán người này quá lạnh lùng, có vài chuyện Tư Mã Vấn Thiên có thể phối hợp, Cao Quán lại không hẳn sẽ phối hợp, không biết sao, lực lượng trên tay hắn đều là chút lực lượng người không thể trông thấy được, không có cách nào trực tiếp tạo áp lực cho Quỷ thị Tổng trấn phủ, Tư Mã Vấn Thiên cũng giống như vậy, còn Giám sát hữu bộ của Cao Quán lại có thể danh chính ngôn thuận trực tiếp nhúng tay vào, việc này là vạn bất đắc dĩ mới cầu đến Cao Quán, vẫn may, lần này Cao Quán coi như là cho hắn ta mặt mũi, giúp hắn lần này, cũng cùng hắn diễn trò.
Sau khi ra khỏi Thiên Cung, ba người đều vô thức quay đầu lại nhìn, trong lòng đều âm thầm cảm khái, ba người liên thủ làm ra chuyện này, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, sợ là so với chuyện của Giang Nhất Nhất càng khiến vị bên trong kia kiêng kỵ hơn.
Quyền lực của vị bên trong kia mặc dù chí cao vô thượng, nhưng việc trong thiên hạ này cũng không phải là vị đó có một đôi tai và một đôi mắt sáng suốt là có thể thấy tất cả được, cho nên mặc kệ là quân vương thế tục hai là vị kia sợ nhất chính là có người che giấu thánh thông (thông: Thính giác). Cũng chính vì như thế, vị đó mới không để cho đại quyền của các loại tổ chức giám sát ở trên tay của một người, đều phân chia ra hoặc là ngoài sáng hoặc là trong tối, Tả bộ để Tư Mã Vấn Thiên quản lý, Hữu bộ để Cao Quán quản lý, Quần Anh Hội để cho Thượng Quan Thanh quản lý coi như là một loại khống chế, chính là để phòng bị nếu một con đường bị tắc nghề thì vẫn còn con đường khác để biết chuyện. bằng không tất cả tai mắt đều đặt trong tay một người vậy thì thật là quá nguy hiểm rồi.
Nhưng mà lần này, ba đôi mắt và lỗ tai ngăn chặn lẫn nhau kia lại cùng liên hợp lại để che giấu thánh thông trực tiếp khiến vị kia biến thành mắt mù tai điếc, một khi để vị đó biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, việc này nghĩ thôi cũng khiến người ta có chút lo sợ.
Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán cũng coi như là cảm nhận được sâu sắc vì Thượng Quan Thanh sao lại không để Phá Quân can sự vào. Phá Quân không thể nào cùng làm ra chuyện này được, chỉ cần vừa mở miệng, chỉ sợ là Phá Quân lập tức có thể điều động binh mã đến bắt Thượng Quan Thanh rồi.