Phi Thiên
Chương 2496: Ta tất huyết tẩy đồ Thành! (1)
Chẳng những mình hắn sợ hãi, mà thủ quân trên đầu thành cũng run run trong lòng.
Trong thành loạn thành một mảnh, nhưng thủ quân trên đầu thành cửa đông cư nhiên không quay đầu nhìn lại, mà chằm chằm nhìn chi nhân mã ngoài thành, ai cũng cực độ khẩn trương.
Vì sao thủ quân Thiên phố phòng ngự khá yếu? Một khi có ngoại địch xâm nhập, chuyện can hệ đến tính mạng cùng an toàn tài sản của tất cả mọi người, thương hộ trong thành đều có trách nhiệm cộng đồng ngăn địch, đó là lực lượng lớn nhường nào? Nhưng đối mặt với sự tấn công từ nhân mã Thiên Đình, thương hộ trong thành ai dám làm loạn? Không người trợ giúp thủ quân Thiên phố, dựa mình bọn họ đi ngăn cản đám nhân mã mặt ngoài kia?
Bước lên lầu các đầu tường, Câu Việt suất tiên đi tới trước một phiến cửa sổ, phóng mắt nhìn ra ngoài thành, bộ dáng vốn đang nhẹ nhàng hờ hững, nhưng khi quét mắt xuống dưới, đồng khổng đột nhiên rụt lại, thân hình sững ở trước cửa sổ, híp mắt sít sao nhìn thẳng chi nhân mà bên ngoài.
Mị nương cũng đi tới bên người Câu Việt, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thân hình nháy mắt cứng đờ, mắt đẹp sau lớp vải sa trợn tròn.
Đường Hạc Niên dẫn theo Khấu Văn Lam vừa đứng trước cửa sổ, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài, hai người đồng thời sững lại. Miệng môi Đường Hạc Niên căng cứng, Khấu Văn Lam mở to tròng mắt.
Đoạn Hồng đi tới một phiến cửa sổ khác, ánh mắt nhìn ra ngoài thành, hai mắt đột nhiên híp lại.
Tả Nhi cũng đi tới trước cửa sổ, vốn chỉ nghiêng người cúi đầu nhìn xuống, kết quả hai mắt nháy mắt như bị định thần, thân hình bất giác chầm chậm chuyển sang chính diện đối mặt với ngoài thành.
Quảng Mị Nhi, Hạo Khinh Yến, Khấu Văn Lục, Doanh Nguyêt, bốn người kết bạn cùng một chỗ vừa nói vừa cười đi tới, cũng không thể khiến mấy người đang sững sờ trước cửa sổ có chút động tĩnh nào, đối với mấy cô gái ồn ào vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
Đương nhiên, Doanh Nguyệt có vẻ khá an tĩnh, đi theo sau lưng ba người trầm mặc không nói, bởi vì nàng biết rõ mục đích tới đây của mình là gì. Ngược lại, ba nữ nhân mặt trước lại không biết chút gì về hình thể trước mắt. Gặp được người quen nơi xa lạ, có vẻ rất là hứng trí, hoặc có nói có cười, hoặc khe khẽ thì thầm, ý cười dạt dào, thương lượng xem lát nữa nên đi đâu chơi.
Nhưng ba người vừa đi tới một phiến cửa sổ nhìn ra ngoài, hoan thanh tiếu ngữ nháy mắt tĩnh chỉ, người nào người ấy giương gương mồm, mắt sáng cứng lại, thần tình sững sờ.
Doanh Nguyệt đi ở sau cùng, chầm chậm bước tới bên cạnh ba người, khẽ cúi đầu. Tịnh chưa nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng qua rất nhanh liền nhận ra không khí có gì đó không đúng, vì sao trong nhà đột nhiên an tĩnh như thế?
Nàng ngẩng đầu nhìn đám người đứng ở trước cửa sổ trong nhà, tức thì chầm chậm quay đầu nhìn xuống dưới thành, tâm tạng đột nhiên hơi rút, tựa hồ có cảm giác tim đập rộn ràng, nhãn thần sững sờ nhìn xuống chi nhân mã sát khí đằng đằng dưới kia.
Người của bốn nhà đều đi tới trước cửa sổ, ai ai cũng sững sờ, nháy mắt nhìn thấy chi nhân mã ở ngoài thành kia, phảng phất người nào người ấy như bị sét đánh trúng, cứng người bên cửa.
Một chi nhân mã xếp đội tịnh không chỉnh tề. Tụ tập ở ngoài thành có vẻ khá là hỗn loạn, thậm chí có phần hơi nhếch nhác. Nhưng chi nhân mã Thiên Đình có vẻ lôi thôi rách rưởi ấy lại mang đến cho tất cả mọi người ở đây sức xung kích thị giác cực chấn hám.
Lam hổ kỳ, Մng kỳ, Lang kỳ phần phật tung bay trong gió. Nhuốm máu biến thành màu đỏ nâu phần phật tung bay, thậm chí là rách rách nát nát tung bay.
Dưới chiến kỳ, người chưa cởi giáp, vết máu khô cạn nhiễm khắp toàn thân. Có người thiếu cánh tay, có người thiếu một chân, có người mù một mắt, cơ hồ tìm không được người nào nguyên vẹn, cơ hồ ai cũng mang thương. Song ai cũng quật cường đứng đó.
Thân thể loang lổ vết máu cùng bụi đất, như thể từ trong núi thây biên máu bò đi ra.
Trên mặt những người này đầy là vết máu, trên khuôn mặt của rất nhiều người còn có vết nước mắt chưa lau khô, rõ ràng là đã khóc. Nước mắt hòa lẫn vết máu khô cạn ở trên mặt, mang đến cho chúng nhân đứng trước cửa sổ trên lầu cảm giác chấn hám đến từ tân sâu trong tâm linh.
Chuyện gì có thể khiến cho nhiều tu sĩ như vậy khóc lóc, chuyện gì có thể khiến cho một đám người chết còn không sợ này khóc lóc, những người này hẳn phải trải qua tuyệt vọng đến mức nào?
Chúng nhân trên lầu các cuối cùng đã biết chiến quả năm vạn nhân mã đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ là tơi bằng cách nào, thì ra chính bằng những người trước mắt ấy. Cuối cùng cũng biết vì sao chính mình nhìn thấy nhóm người trước mắt này lại có cảm giác chấn hám. Bởi vì nhóm người đứng trước mắt là một đám người từ trong núi thây biển máu bò đi ra.
Nhưng khiến chúng nhân khó mà lý giải chính là, vì sao trong mắt những người này đều lóng lánh lửa giận, ai cũng mang theo thần sắc bi phẫn nhìn trên đầu thành, lửa giận cháy lên trong từng đôi mắt ấy phảng phất muốn khống chế không được tồi sụp cả tòa thành này.
Chính là nhóm người này khiến cho trong thành rơi vào hoảng loạn? Chúng nhân bỗng đột nhiên cảm thấy đó là điều đương thiên.
Chiến kỳ vẫn phần phật tung bay trong gió. Dưới chiến kỳ, Miêu Nghi thân mặc hồng sắc chiến giáp đứng trước quân trận do vạn người hình thành nên, nhắm hai mắt lại. Đè nén lửa giận trong lòng, yên tĩnh chờ đợi, đợi trên đầu thành trả lời đợi đối phương mở cửa thành.
- Kiêu binh hãn tướng!
Tả Nhi đứng trước cửa sổ, coi chừng người ở ngoài thành, từ từ nhả bốn chữ, cũng không biết là khen hay chê.
Một tiếng này khiến Mị nương hồi thần lại, nàng cũng kiến thức qua không ít nhân mã thủ hạ của Nghiễm Thiên vương, nhân mã càng nhiều nàng cũng kiến thức qua, song hôm nay tận mắt nhìn thấy chi nhân mà này lại mang đến cho nàng sức chấn hám mà trước đây chưa từng có, đặc biệt là nhãn thần phẫn nộ của đám người này cư nhiên khiến nàng có phần sợ hãi.
Trong thành loạn thành một mảnh, nhưng thủ quân trên đầu thành cửa đông cư nhiên không quay đầu nhìn lại, mà chằm chằm nhìn chi nhân mã ngoài thành, ai cũng cực độ khẩn trương.
Vì sao thủ quân Thiên phố phòng ngự khá yếu? Một khi có ngoại địch xâm nhập, chuyện can hệ đến tính mạng cùng an toàn tài sản của tất cả mọi người, thương hộ trong thành đều có trách nhiệm cộng đồng ngăn địch, đó là lực lượng lớn nhường nào? Nhưng đối mặt với sự tấn công từ nhân mã Thiên Đình, thương hộ trong thành ai dám làm loạn? Không người trợ giúp thủ quân Thiên phố, dựa mình bọn họ đi ngăn cản đám nhân mã mặt ngoài kia?
Bước lên lầu các đầu tường, Câu Việt suất tiên đi tới trước một phiến cửa sổ, phóng mắt nhìn ra ngoài thành, bộ dáng vốn đang nhẹ nhàng hờ hững, nhưng khi quét mắt xuống dưới, đồng khổng đột nhiên rụt lại, thân hình sững ở trước cửa sổ, híp mắt sít sao nhìn thẳng chi nhân mà bên ngoài.
Mị nương cũng đi tới bên người Câu Việt, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thân hình nháy mắt cứng đờ, mắt đẹp sau lớp vải sa trợn tròn.
Đường Hạc Niên dẫn theo Khấu Văn Lam vừa đứng trước cửa sổ, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài, hai người đồng thời sững lại. Miệng môi Đường Hạc Niên căng cứng, Khấu Văn Lam mở to tròng mắt.
Đoạn Hồng đi tới một phiến cửa sổ khác, ánh mắt nhìn ra ngoài thành, hai mắt đột nhiên híp lại.
Tả Nhi cũng đi tới trước cửa sổ, vốn chỉ nghiêng người cúi đầu nhìn xuống, kết quả hai mắt nháy mắt như bị định thần, thân hình bất giác chầm chậm chuyển sang chính diện đối mặt với ngoài thành.
Quảng Mị Nhi, Hạo Khinh Yến, Khấu Văn Lục, Doanh Nguyêt, bốn người kết bạn cùng một chỗ vừa nói vừa cười đi tới, cũng không thể khiến mấy người đang sững sờ trước cửa sổ có chút động tĩnh nào, đối với mấy cô gái ồn ào vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
Đương nhiên, Doanh Nguyệt có vẻ khá an tĩnh, đi theo sau lưng ba người trầm mặc không nói, bởi vì nàng biết rõ mục đích tới đây của mình là gì. Ngược lại, ba nữ nhân mặt trước lại không biết chút gì về hình thể trước mắt. Gặp được người quen nơi xa lạ, có vẻ rất là hứng trí, hoặc có nói có cười, hoặc khe khẽ thì thầm, ý cười dạt dào, thương lượng xem lát nữa nên đi đâu chơi.
Nhưng ba người vừa đi tới một phiến cửa sổ nhìn ra ngoài, hoan thanh tiếu ngữ nháy mắt tĩnh chỉ, người nào người ấy giương gương mồm, mắt sáng cứng lại, thần tình sững sờ.
Doanh Nguyệt đi ở sau cùng, chầm chậm bước tới bên cạnh ba người, khẽ cúi đầu. Tịnh chưa nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng qua rất nhanh liền nhận ra không khí có gì đó không đúng, vì sao trong nhà đột nhiên an tĩnh như thế?
Nàng ngẩng đầu nhìn đám người đứng ở trước cửa sổ trong nhà, tức thì chầm chậm quay đầu nhìn xuống dưới thành, tâm tạng đột nhiên hơi rút, tựa hồ có cảm giác tim đập rộn ràng, nhãn thần sững sờ nhìn xuống chi nhân mã sát khí đằng đằng dưới kia.
Người của bốn nhà đều đi tới trước cửa sổ, ai ai cũng sững sờ, nháy mắt nhìn thấy chi nhân mã ở ngoài thành kia, phảng phất người nào người ấy như bị sét đánh trúng, cứng người bên cửa.
Một chi nhân mã xếp đội tịnh không chỉnh tề. Tụ tập ở ngoài thành có vẻ khá là hỗn loạn, thậm chí có phần hơi nhếch nhác. Nhưng chi nhân mã Thiên Đình có vẻ lôi thôi rách rưởi ấy lại mang đến cho tất cả mọi người ở đây sức xung kích thị giác cực chấn hám.
Lam hổ kỳ, Մng kỳ, Lang kỳ phần phật tung bay trong gió. Nhuốm máu biến thành màu đỏ nâu phần phật tung bay, thậm chí là rách rách nát nát tung bay.
Dưới chiến kỳ, người chưa cởi giáp, vết máu khô cạn nhiễm khắp toàn thân. Có người thiếu cánh tay, có người thiếu một chân, có người mù một mắt, cơ hồ tìm không được người nào nguyên vẹn, cơ hồ ai cũng mang thương. Song ai cũng quật cường đứng đó.
Thân thể loang lổ vết máu cùng bụi đất, như thể từ trong núi thây biên máu bò đi ra.
Trên mặt những người này đầy là vết máu, trên khuôn mặt của rất nhiều người còn có vết nước mắt chưa lau khô, rõ ràng là đã khóc. Nước mắt hòa lẫn vết máu khô cạn ở trên mặt, mang đến cho chúng nhân đứng trước cửa sổ trên lầu cảm giác chấn hám đến từ tân sâu trong tâm linh.
Chuyện gì có thể khiến cho nhiều tu sĩ như vậy khóc lóc, chuyện gì có thể khiến cho một đám người chết còn không sợ này khóc lóc, những người này hẳn phải trải qua tuyệt vọng đến mức nào?
Chúng nhân trên lầu các cuối cùng đã biết chiến quả năm vạn nhân mã đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ là tơi bằng cách nào, thì ra chính bằng những người trước mắt ấy. Cuối cùng cũng biết vì sao chính mình nhìn thấy nhóm người trước mắt này lại có cảm giác chấn hám. Bởi vì nhóm người đứng trước mắt là một đám người từ trong núi thây biển máu bò đi ra.
Nhưng khiến chúng nhân khó mà lý giải chính là, vì sao trong mắt những người này đều lóng lánh lửa giận, ai cũng mang theo thần sắc bi phẫn nhìn trên đầu thành, lửa giận cháy lên trong từng đôi mắt ấy phảng phất muốn khống chế không được tồi sụp cả tòa thành này.
Chính là nhóm người này khiến cho trong thành rơi vào hoảng loạn? Chúng nhân bỗng đột nhiên cảm thấy đó là điều đương thiên.
Chiến kỳ vẫn phần phật tung bay trong gió. Dưới chiến kỳ, Miêu Nghi thân mặc hồng sắc chiến giáp đứng trước quân trận do vạn người hình thành nên, nhắm hai mắt lại. Đè nén lửa giận trong lòng, yên tĩnh chờ đợi, đợi trên đầu thành trả lời đợi đối phương mở cửa thành.
- Kiêu binh hãn tướng!
Tả Nhi đứng trước cửa sổ, coi chừng người ở ngoài thành, từ từ nhả bốn chữ, cũng không biết là khen hay chê.
Một tiếng này khiến Mị nương hồi thần lại, nàng cũng kiến thức qua không ít nhân mã thủ hạ của Nghiễm Thiên vương, nhân mã càng nhiều nàng cũng kiến thức qua, song hôm nay tận mắt nhìn thấy chi nhân mà này lại mang đến cho nàng sức chấn hám mà trước đây chưa từng có, đặc biệt là nhãn thần phẫn nộ của đám người này cư nhiên khiến nàng có phần sợ hãi.