Phi Thiên
Chương 2492: Mở cửa! (1)
Một phen lời khiến nàng khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên phát giác căn đài ốc dần dần giảm tốc, thẳng đến dừng lại, rướn người nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ, một tinh cầu mỹ lệ cự đại ở ngay tiền phương, thỉnh thoảng có thể nhìn đến tu sĩ phi hành lui tới.
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Câu Việt:
- Phu nhân, sắp đến nơi rồi, đài ốc tiến vào Thiên phố quá bắt mắt
Xưng hô cũng đã thay đổi.
- Đã biết.
Mị nương đáp một tiếng, thuận tay đội một tấm vải móc trên đầu nữ nhi, bản thân cũng đội một chiếc.
Hai mẹ con che khuất nét mặt lần lượt đi ra cửa, phát hiện Câu Việt đã mang giả diện, biến thành bộ mặt của một lão đầu biểu tình khắc bản, hai mẹ con tay trong tay nhẹ nhàng bay hướng tinh không.
Đài ốc bị thu lại, kiệu phu biến thành hộ vệ, Câu Việt đi trước dẫn đường, đám người khoái tốc xông phá khí quyển tiến vào Cửu Hoàn tinh.
Từ trên trời hạ xuống dưới một cây đại ngoài bãi đất trống cách cửa đông Thiên phố Cửu Hoàn tinh không xa, cũng chỉ có cửa đông là tạm thời còn có người đến người đi, toàn bộ cửa thành còn lại đã bị đóng kín, trên cửa thành còn có đại lượng thiên binh thiên tướng kiểm tra nhân viên vào thành, người ra thành ngược lại không bị hạn chế gì, chẳng qua từ đám sĩ tốt dồn dập lui tới tuần thị trên đầu thành, vẫn có thể nhìn ra không khí có phần căng thẳng.
Hạ Linh Linh, chưởng quỷ Tàng Chân các, là một phụ nhân phong vận còn tồn. Tàng Chân các chính là sản nghiệp Quảng gia, nàng tự nhiên cũng là người của Quảng nhà, lúc này chính đang nhìn đông ngó tây, cuống cuồng từ trên sườn núi lướt đến, hành lễ với một nam tử thanh gầy bên cạnh Câu Việt:
- Hạ Linh Linh cung nghênh đại chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ Hàn Đông, là người tổng phụ trách của tất cả thương phố Quảng gia tại Thiên phố, mặt dưới còn có chấp sự, phụ trách phân quản thương phố tại các khu vực. Bình thường Hạ Linh Linh chỉ liên hệ cùng chấp sự mặt trên, bình thường dù là lúc tất toán nàng cũng không thấy được vị đại chưởng quỹ này, rốt cuộc thương phố lớn lớn nhỏ nhỏ của Quảng gia phân bố các nơi Thiên phố đạt tới cả vạn nhà, cũng đồng nghĩa với có mấy vạn chưởng quỹ thương phố. Thiên Phố Chín Hoàn tinh chỉ có hai nhà, đại chưởng quỹ nào có thể bảo trì liên hệ với mỗi một chưởng quỹ cua từng thương phố được.
Hàn Đông coi chừng nàng một lúc, lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho nàng.
Hạ Linh Linh tiếp lấy ngọc điệp vừa nhìn, bên trong là sổ sách nàng đã từng đăng báo, mặt trên có pháp ấn của nàng, nội dung nửa phần dưới đã bị biến mất, chỉ lưu lại mỗi pháp ấn. Nàng lập tức hiểu ra, chắc là đại chưởng quỹ không có ấn tượng gì với mình, đây là muốn nàng đánh xuống pháp ấn để đối chiếu.
Lúc này bèn làm phép đánh xuống pháp ấn của mình vào trong. Rồi hai tay dâng ngọc điệp phụng trả.
Hàn Đông nhận về trong tay, sau khi so sánh qua, thu lại ngọc điệp, hỏi:
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
Hạ Linh Linh cung kính nói:
- Đã chuẩn bị sẵn theo lời phân phó rồi.
Hàn Đông xoay người khẽ khom lưng với Câu Việt, Câu Việt gật gật đầu, lúc này Hàn Đông mới vung tay với Hạ Linh Linh, nói:
- Dẫn đường đi.
- Tuân mệnh!
Hạ Linh Linh ngoài miệng đáp lời, trong long lại âm thầm tâm kinh, len lén đánh giá Cầu Việt, không biết là người nào.
Đối với Hạ Linh Linh mà nói, đại chưởng quỹ là nhân vật ghê gớm lắm rồi, địa vị của người chưởng quản đại bộ phận tài lộ của Thiên vương phủ như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Đó đã là nhân vật tương đối siêu nhiên, song lại cung kính với lão đầu cải trang kia như thế, người đó rốt cục là ai?
Với dáng người kia. Tâm đầu nàng đột nhiên cả kinh, rất tương tự với một người mà nàng từng xa xa gặp qua, Thiên vương phủ đại tổng quản Câu Việt.
Hẳn là không sai, người có thể khiến cho đại chưởng quỹ cung kính như thế, trừ các chu tử trong Thiên vương phủ, cũng chỉ có Thiên vương phủ đại tổng quản Câu Việt, đại chưởng quỹ trực tiếp thuộc quyền quản lý của vị kia, là một trong tay trái vai phải của vị kia.
Sau khi đoán được là ai, nàng cả kinh đến mức khẽ run rẩy. Thiên vương phủ đại tổng quản là người thế nào? Ở một trình độ nhất định, đó là người có thể trực tiếp đại biểu cho Nghiễm Thiên vương.
Thế hai nữ nhân mang theo vải sa che mặt lại là ai? Hạ Linh Linh kinh nghi bất định, nàng chỉ biết có hai nữ quyến, mặt trên phân phó nàng phải dùng quy cách tốt nhất để tiếp đãi, không cần sợ tiêu tiền, hết thảy chi phí đều do mặt trên phụ trách.
Lúc tới cửa thành, Hạ Linh Linh ngẩng đầu nhìn lên Thiên phó phó đại thống lĩnh Lập Hoành đang đứng trên đầu thành, kẻ sau khẽ nghiêng đầu ra hiệu với thủ tướng ở mặt dưới.
Thế là thủ vệ dưới cửa thành trực tiếp đẩy những người muốn vào thành khác sang một bên, trước thả hàng người này vào. Không hề có hành động lục soát nào.
Sau khi đám người đặt chân tới Tàng Chân các, viện tử tốt nhất được sắp xếp dành cho mẹ con Mị nương, nha hoàn hầu hạ cũng là những kẻ dễ nhìn, cử chỉ tận tâm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thương phổ của các đại thế lực tại các nơi Thiên phố lại muốn chiếm diện tích lớn như vậy, dựng nên biệt viện nguy nga như thế, không phải vì tỏ ra mình giàu, trọng điểm là phòng khi có khách quý tới thì tiện cho việc chiêu đãi.
Tự thân xem qua nơi an trí hai mẹ con. Câu Việt mới ra khỏi viện tử, Hạ Linh Linh đã bị bình lui. Hàn Đông nghênh tơi bẩm báo:
- Tiên sinh, chúng ta tới khá muộn, người của ba nhà khác đều đến trước một bước.
Tới nơi này rồi không cần tiếp tục xưng hô đại tổng quản hay quản gia gì nữa.
Câu Việt có thể hiểu được nguyên nhân, bên này là vương phi tự thân xuất mã, trên đường không thể quá gấp gáp, nhiều ít có để lỡ chút thời gian, hỏi:
- Kẻ tới là người nào?
Hàn Đông nói:
- Căn cứ tin tức từ người mặt dưới bẩm báo lên, phía Khấu gia hẳn là Đường Hạc Niên, Khấu Văn Lục cùng Khấu Văn Lam; phía Doanh gia là Tả Nhi, Doanh Nguyệt, phía Hạo gia là Đoạn Hồng, Hạo Khinh Yến.
Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Câu Việt:
- Phu nhân, sắp đến nơi rồi, đài ốc tiến vào Thiên phố quá bắt mắt
Xưng hô cũng đã thay đổi.
- Đã biết.
Mị nương đáp một tiếng, thuận tay đội một tấm vải móc trên đầu nữ nhi, bản thân cũng đội một chiếc.
Hai mẹ con che khuất nét mặt lần lượt đi ra cửa, phát hiện Câu Việt đã mang giả diện, biến thành bộ mặt của một lão đầu biểu tình khắc bản, hai mẹ con tay trong tay nhẹ nhàng bay hướng tinh không.
Đài ốc bị thu lại, kiệu phu biến thành hộ vệ, Câu Việt đi trước dẫn đường, đám người khoái tốc xông phá khí quyển tiến vào Cửu Hoàn tinh.
Từ trên trời hạ xuống dưới một cây đại ngoài bãi đất trống cách cửa đông Thiên phố Cửu Hoàn tinh không xa, cũng chỉ có cửa đông là tạm thời còn có người đến người đi, toàn bộ cửa thành còn lại đã bị đóng kín, trên cửa thành còn có đại lượng thiên binh thiên tướng kiểm tra nhân viên vào thành, người ra thành ngược lại không bị hạn chế gì, chẳng qua từ đám sĩ tốt dồn dập lui tới tuần thị trên đầu thành, vẫn có thể nhìn ra không khí có phần căng thẳng.
Hạ Linh Linh, chưởng quỷ Tàng Chân các, là một phụ nhân phong vận còn tồn. Tàng Chân các chính là sản nghiệp Quảng gia, nàng tự nhiên cũng là người của Quảng nhà, lúc này chính đang nhìn đông ngó tây, cuống cuồng từ trên sườn núi lướt đến, hành lễ với một nam tử thanh gầy bên cạnh Câu Việt:
- Hạ Linh Linh cung nghênh đại chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ Hàn Đông, là người tổng phụ trách của tất cả thương phố Quảng gia tại Thiên phố, mặt dưới còn có chấp sự, phụ trách phân quản thương phố tại các khu vực. Bình thường Hạ Linh Linh chỉ liên hệ cùng chấp sự mặt trên, bình thường dù là lúc tất toán nàng cũng không thấy được vị đại chưởng quỹ này, rốt cuộc thương phố lớn lớn nhỏ nhỏ của Quảng gia phân bố các nơi Thiên phố đạt tới cả vạn nhà, cũng đồng nghĩa với có mấy vạn chưởng quỹ thương phố. Thiên Phố Chín Hoàn tinh chỉ có hai nhà, đại chưởng quỹ nào có thể bảo trì liên hệ với mỗi một chưởng quỹ cua từng thương phố được.
Hàn Đông coi chừng nàng một lúc, lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho nàng.
Hạ Linh Linh tiếp lấy ngọc điệp vừa nhìn, bên trong là sổ sách nàng đã từng đăng báo, mặt trên có pháp ấn của nàng, nội dung nửa phần dưới đã bị biến mất, chỉ lưu lại mỗi pháp ấn. Nàng lập tức hiểu ra, chắc là đại chưởng quỹ không có ấn tượng gì với mình, đây là muốn nàng đánh xuống pháp ấn để đối chiếu.
Lúc này bèn làm phép đánh xuống pháp ấn của mình vào trong. Rồi hai tay dâng ngọc điệp phụng trả.
Hàn Đông nhận về trong tay, sau khi so sánh qua, thu lại ngọc điệp, hỏi:
- Đã chuẩn bị tốt chưa?
Hạ Linh Linh cung kính nói:
- Đã chuẩn bị sẵn theo lời phân phó rồi.
Hàn Đông xoay người khẽ khom lưng với Câu Việt, Câu Việt gật gật đầu, lúc này Hàn Đông mới vung tay với Hạ Linh Linh, nói:
- Dẫn đường đi.
- Tuân mệnh!
Hạ Linh Linh ngoài miệng đáp lời, trong long lại âm thầm tâm kinh, len lén đánh giá Cầu Việt, không biết là người nào.
Đối với Hạ Linh Linh mà nói, đại chưởng quỹ là nhân vật ghê gớm lắm rồi, địa vị của người chưởng quản đại bộ phận tài lộ của Thiên vương phủ như thế nào không cần nghĩ cũng biết. Đó đã là nhân vật tương đối siêu nhiên, song lại cung kính với lão đầu cải trang kia như thế, người đó rốt cục là ai?
Với dáng người kia. Tâm đầu nàng đột nhiên cả kinh, rất tương tự với một người mà nàng từng xa xa gặp qua, Thiên vương phủ đại tổng quản Câu Việt.
Hẳn là không sai, người có thể khiến cho đại chưởng quỹ cung kính như thế, trừ các chu tử trong Thiên vương phủ, cũng chỉ có Thiên vương phủ đại tổng quản Câu Việt, đại chưởng quỹ trực tiếp thuộc quyền quản lý của vị kia, là một trong tay trái vai phải của vị kia.
Sau khi đoán được là ai, nàng cả kinh đến mức khẽ run rẩy. Thiên vương phủ đại tổng quản là người thế nào? Ở một trình độ nhất định, đó là người có thể trực tiếp đại biểu cho Nghiễm Thiên vương.
Thế hai nữ nhân mang theo vải sa che mặt lại là ai? Hạ Linh Linh kinh nghi bất định, nàng chỉ biết có hai nữ quyến, mặt trên phân phó nàng phải dùng quy cách tốt nhất để tiếp đãi, không cần sợ tiêu tiền, hết thảy chi phí đều do mặt trên phụ trách.
Lúc tới cửa thành, Hạ Linh Linh ngẩng đầu nhìn lên Thiên phó phó đại thống lĩnh Lập Hoành đang đứng trên đầu thành, kẻ sau khẽ nghiêng đầu ra hiệu với thủ tướng ở mặt dưới.
Thế là thủ vệ dưới cửa thành trực tiếp đẩy những người muốn vào thành khác sang một bên, trước thả hàng người này vào. Không hề có hành động lục soát nào.
Sau khi đám người đặt chân tới Tàng Chân các, viện tử tốt nhất được sắp xếp dành cho mẹ con Mị nương, nha hoàn hầu hạ cũng là những kẻ dễ nhìn, cử chỉ tận tâm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thương phổ của các đại thế lực tại các nơi Thiên phố lại muốn chiếm diện tích lớn như vậy, dựng nên biệt viện nguy nga như thế, không phải vì tỏ ra mình giàu, trọng điểm là phòng khi có khách quý tới thì tiện cho việc chiêu đãi.
Tự thân xem qua nơi an trí hai mẹ con. Câu Việt mới ra khỏi viện tử, Hạ Linh Linh đã bị bình lui. Hàn Đông nghênh tơi bẩm báo:
- Tiên sinh, chúng ta tới khá muộn, người của ba nhà khác đều đến trước một bước.
Tới nơi này rồi không cần tiếp tục xưng hô đại tổng quản hay quản gia gì nữa.
Câu Việt có thể hiểu được nguyên nhân, bên này là vương phi tự thân xuất mã, trên đường không thể quá gấp gáp, nhiều ít có để lỡ chút thời gian, hỏi:
- Kẻ tới là người nào?
Hàn Đông nói:
- Căn cứ tin tức từ người mặt dưới bẩm báo lên, phía Khấu gia hẳn là Đường Hạc Niên, Khấu Văn Lục cùng Khấu Văn Lam; phía Doanh gia là Tả Nhi, Doanh Nguyệt, phía Hạo gia là Đoạn Hồng, Hạo Khinh Yến.