Phi Thiên
Chương 2477: Ai cũng đừng hòng nhặt! (2)
Đồng thời làm phép hô lớn với nhân mã đang chia thành từng đoạn tan ra bốn phía:
- Quân địch sa vào trùng vây khó thoát, chính là dịp tốt để tiêu diệt, còn không nhanh nhanh tới tương trợ!
Nói xong, chính hắn lĩnh một đội nhân mã suất tiên tung bay về hướng Mục Vũ Liên dưới lam hổ kỳ.
Nhân mã phân thành từng đoàn tản ra bốn phía cũng mừng rỡ trong lòng, trước đó bọn họ còn công kích tới từ Phá pháp cung của lam hổ kỳ, không ngờ lam hổ kỳ cư nhiên vứt bỏ ưu thế cung tiễn, cường hành xông tiến chiến cuộc mà bọn họ hi vọng, xem ra đã nhìn thấy được hi vọng thắng lợi!
- Giết!
Đám thượng tướng cầm đầu hét lớn một tiếng, suất lĩnh vài vạn nhân mã xông giết mà đến.
- Giết!
Chủ tướng của các đoàn nhân mã tản ra cũng dồn dập hạ lệnh vọt tới.
Vài vạn đại quân Hắc Long ti nguy rồi!
Hai mắt của Miêu Nghi đang đằng không đuổi giết như muốn nứt ra, mặt dưới chỉ có mình Mục Vũ Liên là thải liên tu sĩ, làm sao có thể chống đỡ được nhiều thải liên tu sĩ như vậy vây công, chiến kỳ mà đổ xuống, nhân mã Hắc Long ti lập tức sa vào hỗn loạn, sao còn có thể tổ chức được thể tiến công hữu hiệu, đối mặt trọng binh áp chế, tất bị xé thành mảnh vụn.
- Giết!
Miêu Nghị rống giận một tiếng, tấn tốc vứt bỏ đuôi giết, dẫn theo hơn trăm dũng sĩ giết về chiến trận.
Mục Vũ Liên miễn cưỡng cầm cự với ba tên thải liên tu sĩ, đang trong thế khó mà chống đỡ, dư quang phát hiện đám người Miêu Nghị giết trở về, trong lòng nhất thời cảm động, mừng đến phát khóc.
Nàng biết lúc này lam hổ kỳ đã hấp dẫn toàn bộ chủ lực quân địch tấn công, mặt dưới có đến vài chục vạn thi thể, khó mà thuận lợi nhanh chóng tìm được đầy đủ Phá pháp cung, chính là lúc đám người Miêu Nghị có thể thừa cơ thoát thân, ai ngờ
Miêu Nghị lại không có đi, mà ngược lại còn xông trở về.
Hiện tại không đi thì còn đợi lúc nào, nhân số của lam hổ kỳ có hạn, quấn không nổi quá nhiều địch nhân. Đám người Miêu Nghị có giết trở về cũng không thay đổi được cục diện, một khi địch nhân nhặt về Phá pháp cung, đến lúc đó ai cũng đi không được.
Mục Vũ Liên lập tức bi thanh hô to:
- Chúng ta dụ địch, đại nhân mau đi đi, giữ mạng ngày sau bao thú cho huynh đệ lam hổ kỳ!
Rất nhiều người bên phía Lam hổ kỳ đều biết mình sống không được, không ít người mắt ngân lệ hô to theo:
- Chúng ta dụ địch, đại nhân mau đi đi. Giữ mạng ngày sau bao thù cho huynh đệ lam hổ kỳ!
Rất nhiều người kêu lên câu nói này đồng thời với lúc đang liều mạng chém giết, có một số người lời chưa kêu xong liền bị một đao chém bay đầu.
Miêu Nghị lại tịnh không dẫn người đào tẩu, đột nhiên giương tay ngưng lại trăm người sau lưng, bay lên không quay đầu quát:
- Phá pháp cung diệt sạch thượng tướng quân địch!
Chính hắn trước lấy ra Phá pháp cung, một tên đặt lên dây, “phanh” một tiếng nô vang, một đạo lưu quang bắn ra.
Quang! Trong ba tên Thải Liên tu sĩ đang liên thủ hợp lực đánh cho Mục Vũ Liên sắp gục đến nơi có một người vừa quay đầu liền ngã lật xuống đất, không ngờ lúc này lai có kẻ dùng Lưu Tinh tiễn đánh lén, may mắn được hồng tinh chiến giáp trên người ngăn lại. Song vẫn tránh không được “Phốc” một tiếng, bị chấn cho cuồng phun ra một búng máu.
Hai người còn lại kinh hãi quay đầu, lại thấy vài đạo lưu quang đồng thời phóng tới, trong cơn kinh hoàng có muốn tránh cũng không kịp. Giống hết như người trước đó, bị chấn lật ra đất, trên miệng phún huyết. Nháy mắt ba người đã bị trung quân bên người Mục Vũ Liên chìm ngập, chết trong loạn đao loạn thương.
Đám người Miêu Nghị ở trên cao không, lia lia phát tiễn hướng xuống mặt đất tứ phương, chuyên môn nhắm bắn Thải Liên tu sĩ đang giao thủ với nhân mã phe mình, cho dù giết không chết cũng giết thành trọng thương, lúc đó tự có người của lam hổ kỳ xông lên dùng đao thương đâm chết.
Dị biến chợt sinh, đám thượng tướng Dậu đinh vực đang chém giết say sưa bị giết cho trở tay không kịp, chỉ trong chốc lát liền chết hơn bốn trăm tên
Đến sau muốn tiếp tục sản sinh hiệu quả kỳ tập như thế liền khó khăn, vài trăm tên thượng tướng Dậu đinh vực thừa lại đều có chuẩn bị. Hộ vệ ở bên cạnh dồn dập giơ lên thuẫn bài bảo hộ, cộng thêm Lưu Tinh tiễn bắn ra phân tán, uy lực không đủ, khó mà lập tức giết được.
Nhưng phen xạ giết này vẫn giảm lớn áp lực lên mình lam hổ kỳ, chí ít áp chế được đám thượng tướng kia không dám ra tay. Ưng kỳ cùng Lang kỳ dưới Lam hổ kỳ lại có người lần nữa đánh đi ra.
- Nhân thủ bên này thế là đủ rồi, phân ra một bộ phận theo ta đi nhặt Phá pháp cung!
܂ Một tên thượng tướng của phía Dậu đinh vực rống giận một tiếng, lĩnh người xông xuống mặt đất.
Thấy đã không còn có thể đánh lén, lai trông thấy một chi nhân mã khác đang hướng xuống mặt đất. Miêu Nghị quay đầu quát:
- Lưu mười người theo ta. Những người còn lại nhanh chóng về lại các bộ bảo hộ!
Hắn điểm mười người tấn tốc xông hướng mặt đất, hơn chín mươi còn lại dồn dập hướng về đại kỳ ban bộ của mình để trợ chiến.
- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám ngăn ta!
Miêu Nghi dẫn theo mười người đáp xuống liền gầm lên một tiếng.
Đám người xông giết phía dưới vừa nhìn thấy thế không khỏi kinh hãi, hỗn loạn tránh ra xa xa. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, bị Miêu Nghị dẫn người trực tiếp giết ra một lỗ hổng, xỏ xuyên mà qua.
Vừa xông ra vòng chiến của đại quân, nhìn thấy đám nhân mã Dậu đinh vực đang xông hướng mặt đất, ánh mắt Miêu Nghị đảo quanh, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên gào lên nói:
- Phá pháp cung chuẩn bị!
Bản thân cũng lần nữa nhấc ra Phá pháp cung, tiễn đặt trên dây.
Bên cạnh có một người kêu nói:
- Đại nhân, vô dụng thôi, ngăn không được!
Miêu Nghị quát:
- Ai nói ngăn không được!
Phanh một tên bắn ra, không thấy bắn người, lại thấy lưu quang bắn thẳng mặt đất.
Oanh! Núi long đất lở, bụi khói tứ tung, trong nháy mắt thi thể trên mặt đất liền bị mặt đất đổ nghiêng chôn vùi.
Ánh mắt mười người đi theo chợt sáng lên, đã hiểu ra ý đồ của Miêu Nghị, dồn dập đặt tên lên dây, cuồng xa về hướng thi thể rải rác dưới đất.
Nổ ầm ầm! Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Viên tướng địch dẫn người xông hướng mặt đất nhặt Phá pháp cung nhìn mặt đất ngả nghiêng, cùng với bụi khơi bay rợp trời, lập tức trợn tròn mắt, đều bị chôn rồi, còn nhặt cái khỉ gì! Đợi tìm ra chắc trận đã đánh xong.
Viên tướng địch đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không, có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước đó nhân mã đối phương không tiếc đại giá lấy ít địch nhiều xông hướng nơi này, chẳng qua là muốn chiếm nhặt Phá pháp cung ở đây để đối phó bọn họ, mà bọn họ công chiếm cũng là vì mục đích ấy, ai ngờ thẳng chó đẻ Ngưu Hữu Đức này quá ác, làm ra một chiêu đồng quy vu tận, lão tử nhặt không được, thì ai cũng đừng hòng nhặt!
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra Miêu Nghị sẽ tự tay chôn vùi tia hi vọng chiến thắng sau cùng của bọn họ!
Mục tiêu cướp đoạt của song phương tạm thời biến mất, Miêu Nghị bắn ra mũi tên sau cùng về phía hắn, lại bị hộ về hai bên giơ lên thuẫn bài ngăn lại.
Miêu Nghị vừa thu lại cung tiễn, vung thương chỉ tới, nộ quát một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức tới rồi đây. Ngươi để mạng lại cho ta!
Nói rồi lại mang theo người hãn nhiên xông giết mà đi.
- Quân địch sa vào trùng vây khó thoát, chính là dịp tốt để tiêu diệt, còn không nhanh nhanh tới tương trợ!
Nói xong, chính hắn lĩnh một đội nhân mã suất tiên tung bay về hướng Mục Vũ Liên dưới lam hổ kỳ.
Nhân mã phân thành từng đoàn tản ra bốn phía cũng mừng rỡ trong lòng, trước đó bọn họ còn công kích tới từ Phá pháp cung của lam hổ kỳ, không ngờ lam hổ kỳ cư nhiên vứt bỏ ưu thế cung tiễn, cường hành xông tiến chiến cuộc mà bọn họ hi vọng, xem ra đã nhìn thấy được hi vọng thắng lợi!
- Giết!
Đám thượng tướng cầm đầu hét lớn một tiếng, suất lĩnh vài vạn nhân mã xông giết mà đến.
- Giết!
Chủ tướng của các đoàn nhân mã tản ra cũng dồn dập hạ lệnh vọt tới.
Vài vạn đại quân Hắc Long ti nguy rồi!
Hai mắt của Miêu Nghi đang đằng không đuổi giết như muốn nứt ra, mặt dưới chỉ có mình Mục Vũ Liên là thải liên tu sĩ, làm sao có thể chống đỡ được nhiều thải liên tu sĩ như vậy vây công, chiến kỳ mà đổ xuống, nhân mã Hắc Long ti lập tức sa vào hỗn loạn, sao còn có thể tổ chức được thể tiến công hữu hiệu, đối mặt trọng binh áp chế, tất bị xé thành mảnh vụn.
- Giết!
Miêu Nghị rống giận một tiếng, tấn tốc vứt bỏ đuôi giết, dẫn theo hơn trăm dũng sĩ giết về chiến trận.
Mục Vũ Liên miễn cưỡng cầm cự với ba tên thải liên tu sĩ, đang trong thế khó mà chống đỡ, dư quang phát hiện đám người Miêu Nghị giết trở về, trong lòng nhất thời cảm động, mừng đến phát khóc.
Nàng biết lúc này lam hổ kỳ đã hấp dẫn toàn bộ chủ lực quân địch tấn công, mặt dưới có đến vài chục vạn thi thể, khó mà thuận lợi nhanh chóng tìm được đầy đủ Phá pháp cung, chính là lúc đám người Miêu Nghị có thể thừa cơ thoát thân, ai ngờ
Miêu Nghị lại không có đi, mà ngược lại còn xông trở về.
Hiện tại không đi thì còn đợi lúc nào, nhân số của lam hổ kỳ có hạn, quấn không nổi quá nhiều địch nhân. Đám người Miêu Nghị có giết trở về cũng không thay đổi được cục diện, một khi địch nhân nhặt về Phá pháp cung, đến lúc đó ai cũng đi không được.
Mục Vũ Liên lập tức bi thanh hô to:
- Chúng ta dụ địch, đại nhân mau đi đi, giữ mạng ngày sau bao thú cho huynh đệ lam hổ kỳ!
Rất nhiều người bên phía Lam hổ kỳ đều biết mình sống không được, không ít người mắt ngân lệ hô to theo:
- Chúng ta dụ địch, đại nhân mau đi đi. Giữ mạng ngày sau bao thù cho huynh đệ lam hổ kỳ!
Rất nhiều người kêu lên câu nói này đồng thời với lúc đang liều mạng chém giết, có một số người lời chưa kêu xong liền bị một đao chém bay đầu.
Miêu Nghị lại tịnh không dẫn người đào tẩu, đột nhiên giương tay ngưng lại trăm người sau lưng, bay lên không quay đầu quát:
- Phá pháp cung diệt sạch thượng tướng quân địch!
Chính hắn trước lấy ra Phá pháp cung, một tên đặt lên dây, “phanh” một tiếng nô vang, một đạo lưu quang bắn ra.
Quang! Trong ba tên Thải Liên tu sĩ đang liên thủ hợp lực đánh cho Mục Vũ Liên sắp gục đến nơi có một người vừa quay đầu liền ngã lật xuống đất, không ngờ lúc này lai có kẻ dùng Lưu Tinh tiễn đánh lén, may mắn được hồng tinh chiến giáp trên người ngăn lại. Song vẫn tránh không được “Phốc” một tiếng, bị chấn cho cuồng phun ra một búng máu.
Hai người còn lại kinh hãi quay đầu, lại thấy vài đạo lưu quang đồng thời phóng tới, trong cơn kinh hoàng có muốn tránh cũng không kịp. Giống hết như người trước đó, bị chấn lật ra đất, trên miệng phún huyết. Nháy mắt ba người đã bị trung quân bên người Mục Vũ Liên chìm ngập, chết trong loạn đao loạn thương.
Đám người Miêu Nghị ở trên cao không, lia lia phát tiễn hướng xuống mặt đất tứ phương, chuyên môn nhắm bắn Thải Liên tu sĩ đang giao thủ với nhân mã phe mình, cho dù giết không chết cũng giết thành trọng thương, lúc đó tự có người của lam hổ kỳ xông lên dùng đao thương đâm chết.
Dị biến chợt sinh, đám thượng tướng Dậu đinh vực đang chém giết say sưa bị giết cho trở tay không kịp, chỉ trong chốc lát liền chết hơn bốn trăm tên
Đến sau muốn tiếp tục sản sinh hiệu quả kỳ tập như thế liền khó khăn, vài trăm tên thượng tướng Dậu đinh vực thừa lại đều có chuẩn bị. Hộ vệ ở bên cạnh dồn dập giơ lên thuẫn bài bảo hộ, cộng thêm Lưu Tinh tiễn bắn ra phân tán, uy lực không đủ, khó mà lập tức giết được.
Nhưng phen xạ giết này vẫn giảm lớn áp lực lên mình lam hổ kỳ, chí ít áp chế được đám thượng tướng kia không dám ra tay. Ưng kỳ cùng Lang kỳ dưới Lam hổ kỳ lại có người lần nữa đánh đi ra.
- Nhân thủ bên này thế là đủ rồi, phân ra một bộ phận theo ta đi nhặt Phá pháp cung!
܂ Một tên thượng tướng của phía Dậu đinh vực rống giận một tiếng, lĩnh người xông xuống mặt đất.
Thấy đã không còn có thể đánh lén, lai trông thấy một chi nhân mã khác đang hướng xuống mặt đất. Miêu Nghị quay đầu quát:
- Lưu mười người theo ta. Những người còn lại nhanh chóng về lại các bộ bảo hộ!
Hắn điểm mười người tấn tốc xông hướng mặt đất, hơn chín mươi còn lại dồn dập hướng về đại kỳ ban bộ của mình để trợ chiến.
- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám ngăn ta!
Miêu Nghi dẫn theo mười người đáp xuống liền gầm lên một tiếng.
Đám người xông giết phía dưới vừa nhìn thấy thế không khỏi kinh hãi, hỗn loạn tránh ra xa xa. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, bị Miêu Nghị dẫn người trực tiếp giết ra một lỗ hổng, xỏ xuyên mà qua.
Vừa xông ra vòng chiến của đại quân, nhìn thấy đám nhân mã Dậu đinh vực đang xông hướng mặt đất, ánh mắt Miêu Nghị đảo quanh, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên gào lên nói:
- Phá pháp cung chuẩn bị!
Bản thân cũng lần nữa nhấc ra Phá pháp cung, tiễn đặt trên dây.
Bên cạnh có một người kêu nói:
- Đại nhân, vô dụng thôi, ngăn không được!
Miêu Nghị quát:
- Ai nói ngăn không được!
Phanh một tên bắn ra, không thấy bắn người, lại thấy lưu quang bắn thẳng mặt đất.
Oanh! Núi long đất lở, bụi khói tứ tung, trong nháy mắt thi thể trên mặt đất liền bị mặt đất đổ nghiêng chôn vùi.
Ánh mắt mười người đi theo chợt sáng lên, đã hiểu ra ý đồ của Miêu Nghị, dồn dập đặt tên lên dây, cuồng xa về hướng thi thể rải rác dưới đất.
Nổ ầm ầm! Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên.
Viên tướng địch dẫn người xông hướng mặt đất nhặt Phá pháp cung nhìn mặt đất ngả nghiêng, cùng với bụi khơi bay rợp trời, lập tức trợn tròn mắt, đều bị chôn rồi, còn nhặt cái khỉ gì! Đợi tìm ra chắc trận đã đánh xong.
Viên tướng địch đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không, có thể nói hận đến nghiến răng nghiến lợi, trước đó nhân mã đối phương không tiếc đại giá lấy ít địch nhiều xông hướng nơi này, chẳng qua là muốn chiếm nhặt Phá pháp cung ở đây để đối phó bọn họ, mà bọn họ công chiếm cũng là vì mục đích ấy, ai ngờ thẳng chó đẻ Ngưu Hữu Đức này quá ác, làm ra một chiêu đồng quy vu tận, lão tử nhặt không được, thì ai cũng đừng hòng nhặt!
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra Miêu Nghị sẽ tự tay chôn vùi tia hi vọng chiến thắng sau cùng của bọn họ!
Mục tiêu cướp đoạt của song phương tạm thời biến mất, Miêu Nghị bắn ra mũi tên sau cùng về phía hắn, lại bị hộ về hai bên giơ lên thuẫn bài ngăn lại.
Miêu Nghị vừa thu lại cung tiễn, vung thương chỉ tới, nộ quát một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức tới rồi đây. Ngươi để mạng lại cho ta!
Nói rồi lại mang theo người hãn nhiên xông giết mà đi.