Phi Thiên
Chương 2427: Tiền tài động nhân tâm (1)
Vân Tri Thu:
- Ngưu Nhị, ta nhớ ngươi lắm!
Miêu Nghị im lặng trong chốc lát, lại nghĩ tới xa nàng nhiều năm như vậy, hỏa khí trong nháy mắt tiêu hơn phân nửa, lời nói không còn tức giận:
- Chuyện này ngươi không cần để ý, ngươi an tâm sống trong cửa hàng đi, cũng không cần đi đâu, chuyện này để ta xử lý.
Vân Tri Thu nóng nảy:
- Ngưu Nhị, ngươi mới vừa ra, tuyệt đối đừng đừng loạn.
Làm loạn? Miêu Nghị nhất thời lại tức giận:
- Ta nói chuyện này để ta xử lý, ngươi có nghe hay không?
Vân Tri Thu:
- Không nghe thì thế nào?
Miêu Nghị:
- Vậy duyên phận giữa hai ta sẽ chấm dứt, ngươi xem làm thế nào thì làm!
Vân Tri Thu lập tức một trận cuồng mắng, kết quả phát hiện bên kia không đáp lại, nàng giận đến mức phất tay ném tinh linh ra ngoài.
Nhìn tinh linh leng keng rơi xuống đất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, Thiên Nhi lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Phu nhân, bên phía đại nhân có chuyện gì sao?
- Tên thối tha không có lương tâm, ta không muốn hắn lại xảy ra chuyện, giống như ta làm sai cái gì vậy, cũng không phải ta muốn gây chuyện thông đồng với ai...
Vân Tri Thu cắn môi mắng nhiếc, hốc mắt dần dần đỏ au, vừa rồi nàng thực sự bị lời nói của Miêu Nghị làm cho tổn thương, nhưng cuối cùng vân thở dài nói:
- Báo cho lão Phạm, chuyện kia kêu hắn quên đi.
Lúc này sau khi Miêu Nghị cắt đứt liên lạc Với Vân Tri Thu, lại liên lạc với Đại thông lĩnh Lam Hô kỳ Mục Vũ Liên đang trực ban trân thủ cống viên, mật lệnh cho Mục Vũ Liên âm thầm điều một nửa nhân mà từ các cống viên, bí mật điều năm vạn đại quân tới Cửu Hoàn tỉnh Dậu Đinh vực, yêu cầu nhân mà phải trong vòng nửa năm chạy tới, người tiết lộ bí mật nghiêm trị.
Không thêm thời hạn không được, cống viên trải rộng khắp thiên hạ, có xa có gần. Về phần nhân mà Hắc Long ty trấn thủ bên ngự viên, Miêu Nghị hoàn toàn không động, cũng không có tiết lộ tiếng gió.
Nửa ngày sau, trên một viên tinh cầu gần cửa vào Thái Cổ, hai người Miêu Nghị mặc thường phục từ trên trời giáng xuống, đáp xuống một chiếc tàu chở khách trên biển rộng mênh mông, từ trên thuyền không nhìn thấy người chèo thuyền, lộ ra vẻ vắng vẻ, thuyền ở trên biển mặc kệ phiêu bạc.
Diêm Tu không biết tại sao Miêu Nghị muốn dẫn hắn tới nơi này, đoán chừng là muốn gặp gỡ người nào, nếu không sẽ không vừa mới rời khỏi Thái Cổ tử địa đã vô duyên vô cớ tới đây, hắn cũng nhìn thấy trên thuyền tựa hồ có người, nhưng hắn không nói cái gì, cũng không hỏi cái gì, luôn luôn là Miêu Nghị bảo làm gì thì làm cái đó.
Sau khi Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu, Diêm Tu đứng phía ngoài mũi thuyền chờ đợi.
Đi lên thuyền lâu, Miêu Nghị vén rèm, nhìn thấy Thiên Mão tinh quân bưng chén trà nhỏ từ từ thưởng thức ngồi đó, ở kia cạnh là một lào đầu lộ vẻ khôn khéo chính diện khẽ mỉm cười toan tính nhìn mình chằm chằm đánh giá.
Thiên Mão tinh quân là hắn hẹn tới, Miêu Nghị chẳng qua không nghĩ tới trong cuộc gặp mặt bí mật này, Thiên Mão tinh quân còn có thể dẫn người khác đi cùng.
Bàng Quán ngẩng đầu lên đặt chén trà xuống, cười nhạt:
- Tới rồi.
- Bái kiến tinh quân.
Miêu Nghị chắp tay.
Bàng Quán giơ tay lên ra hiệu cho hắn ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, dùng giọng nói rất hiên hoà nói:
- Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt giao thiệp, ngươi cũng không phải bộ hạ của ta, không cần khách khí, ngồi đi.
Miêu Nghị cũng không già mồm mới vừa ngồi xuống. Bàng Quán lại cười mở miệng nói:
- Đáng phục! Ta còn sợ ngươi không có cách nào gắng gượng qua thời hạn thi hành ngàn năm, không ngờ ngươi vẫn có thể sống sót rời khỏi Thái Cổ tử địa. Chỗ đó nhiều năm rồi ta không đi vào, bản thân ta rất có hứng thú muốn biết bên trong đã thay đổi thế nào, nào, kể một chút đi.
Thấy Miêu Nghị không ngừng đánh giá Trân Hoài Cửu, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Lão nhân Bàng gia, Trần Hoài Cửu, tổng quản Bàng phủ, là người thân cận nhất bên cạnh ta, bất cứ chuyện gì ta cũng không gấu diếm hắn.
Miêu Nghị lúc này mới yên tâm:
- Còn có thể thay đổi nhu thế nào, tà khí tung hoành, ăn mòn không còn một ngọn cỏ, rất nhiều tà khí đã thành linh. Có một số tu vi không cạn không tầm thường, ngàn năm qua của ta có thể nói trôi qua không dễ dàng, giao thủ với rất nhiều tà linh bên trong, cũng thiếu chút nữa mất mạng trong đó, một mực trốn tránh, có thể còn sống ra ngoài thật là may mắn.
Trần Hoài Cửu đứng bên cạnh rót chén trà cho Miêu Ngh,ị Miêu Nghị tạ ơn, tiện tay nhận lấy.
- Tà linh?
Bàng Quán suy tư một chút, ánh mắt nhìn thấy Miêu Nghị không chút do dự nâng chén trà lên chuẩn bị uống, hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị hãm hại, khẽ mỉm cười, trong lòng thầm khen một tếng, là một hán tử lòng dạ rộng rãi, thích thú cười hỏi:
- Nói đi, lần này muốn hẹn gặp mặt ta có chuyện gì?
Miêu Nghị lật tay lấy ra một viên linh châu có đường kim vân, đặt trên bàn hỏi:
- Tinh quân biết vật này?
Cái này đương nhiên là hăn mang ra từ trong Thái Cô tử địa, không tiện mang ra nhiều, nhưng mang mấy viên này ra ngoài vẫn không thành vấn đề. Mình giết tà linh là lấy được.
Bàng Quán nghiêng người, đưa tay cầm lấy, vê vê ở đâu ngón tay xem xét, nói:
- Oán Linh châu! Ngươi vì vật mà gọi ta tới?
Miêu Nghị thấy hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, kỳ quái nói:
- Tinh quân có thể chịu được lực quấy nhiều của oán linh trong đó?
Bàng Quán:
- Ngươi nghĩ phía trên tại sao lại kêu ta trấn thủ cửa ra vào Thái Cổ? Ta tu luyện công pháp tính nóng, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?
- Thì ra là như vậy!
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi:
- Xem ra tinh quân từng nhìn thấy vật này.
Bàng Quán:
- Năm xưa khi đánh dẹp Thái Cổ, còn không thấy Thái Cổ có vật này, sau này cận vệ quân hai lần quét sạch Thái Cổ, mới biết vật này tồn tại. Nếu bỏ vật này vào trong vũ khí sử dụng sẽ là một đại lợi khí, bên phía Thiên đình cũng góp nhặt không ít, không biết làm sao người bình thường không cách nào chống đỡ được oán linh lực trong đó, cho dù có loại vũ khí này nơi tay cũng không tiện sử dụng. Cho nên bệ hạ chỉ cấp cho một số ít người sử dụng.
Miêu Nghị kỳ quái:
- Còn có người sử dụng vũ khí linh châu, làm sao ta chưa bao giờ nghe nói?
Bàng Quán dừng lại, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không giấu diếm:
- Bên cạnh Bệ hạ có một nhóm tử sĩ, sẽ không dễ dàng lộ diện. Cho nên người biết không nhiều lắm, những người đó luôn thi hành những nhiệm vụ bí mật mờ ám cho bệ hạ, nhóm tử sĩ này tên là “Anh vệ”, cũng không biết tu luyện công pháp tà môn gì, tốc độ tăng trưởng của tu vi cực kỳ nhanh, là đòn sát thủ trong tay bệ hạ. Kỳ lạ nhất là, những “ảnh vệ” này tựa hồ không sợ hãi thất tình lục dục... cũng không sợ những thứ tà khí này, cho nên “Anh vệ ” có thể sử dụng những linh châu này làm vũ khí.
Miêu Nghị giật mình:
- Chẳng lẽ bọn họ cũng tu luyện công pháp tính nóng?
Bàng Quán:
- Không biết, chỉ biết tu vi tăng trưởng cực kỳ nhanh, nghe nói có người biết một người trong đó vốn chỉ là một Tử Liên tu sĩ, sau này giao thủ mới phát hiện, trong vòng hai vạn năm ngắn ngủn tu vi của người kia đã đạt đến thủy phẩm trong hóa liên trung.
- Ngưu Nhị, ta nhớ ngươi lắm!
Miêu Nghị im lặng trong chốc lát, lại nghĩ tới xa nàng nhiều năm như vậy, hỏa khí trong nháy mắt tiêu hơn phân nửa, lời nói không còn tức giận:
- Chuyện này ngươi không cần để ý, ngươi an tâm sống trong cửa hàng đi, cũng không cần đi đâu, chuyện này để ta xử lý.
Vân Tri Thu nóng nảy:
- Ngưu Nhị, ngươi mới vừa ra, tuyệt đối đừng đừng loạn.
Làm loạn? Miêu Nghị nhất thời lại tức giận:
- Ta nói chuyện này để ta xử lý, ngươi có nghe hay không?
Vân Tri Thu:
- Không nghe thì thế nào?
Miêu Nghị:
- Vậy duyên phận giữa hai ta sẽ chấm dứt, ngươi xem làm thế nào thì làm!
Vân Tri Thu lập tức một trận cuồng mắng, kết quả phát hiện bên kia không đáp lại, nàng giận đến mức phất tay ném tinh linh ra ngoài.
Nhìn tinh linh leng keng rơi xuống đất, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, Thiên Nhi lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Phu nhân, bên phía đại nhân có chuyện gì sao?
- Tên thối tha không có lương tâm, ta không muốn hắn lại xảy ra chuyện, giống như ta làm sai cái gì vậy, cũng không phải ta muốn gây chuyện thông đồng với ai...
Vân Tri Thu cắn môi mắng nhiếc, hốc mắt dần dần đỏ au, vừa rồi nàng thực sự bị lời nói của Miêu Nghị làm cho tổn thương, nhưng cuối cùng vân thở dài nói:
- Báo cho lão Phạm, chuyện kia kêu hắn quên đi.
Lúc này sau khi Miêu Nghị cắt đứt liên lạc Với Vân Tri Thu, lại liên lạc với Đại thông lĩnh Lam Hô kỳ Mục Vũ Liên đang trực ban trân thủ cống viên, mật lệnh cho Mục Vũ Liên âm thầm điều một nửa nhân mà từ các cống viên, bí mật điều năm vạn đại quân tới Cửu Hoàn tỉnh Dậu Đinh vực, yêu cầu nhân mà phải trong vòng nửa năm chạy tới, người tiết lộ bí mật nghiêm trị.
Không thêm thời hạn không được, cống viên trải rộng khắp thiên hạ, có xa có gần. Về phần nhân mà Hắc Long ty trấn thủ bên ngự viên, Miêu Nghị hoàn toàn không động, cũng không có tiết lộ tiếng gió.
Nửa ngày sau, trên một viên tinh cầu gần cửa vào Thái Cổ, hai người Miêu Nghị mặc thường phục từ trên trời giáng xuống, đáp xuống một chiếc tàu chở khách trên biển rộng mênh mông, từ trên thuyền không nhìn thấy người chèo thuyền, lộ ra vẻ vắng vẻ, thuyền ở trên biển mặc kệ phiêu bạc.
Diêm Tu không biết tại sao Miêu Nghị muốn dẫn hắn tới nơi này, đoán chừng là muốn gặp gỡ người nào, nếu không sẽ không vừa mới rời khỏi Thái Cổ tử địa đã vô duyên vô cớ tới đây, hắn cũng nhìn thấy trên thuyền tựa hồ có người, nhưng hắn không nói cái gì, cũng không hỏi cái gì, luôn luôn là Miêu Nghị bảo làm gì thì làm cái đó.
Sau khi Miêu Nghị nghiêng đầu ra hiệu, Diêm Tu đứng phía ngoài mũi thuyền chờ đợi.
Đi lên thuyền lâu, Miêu Nghị vén rèm, nhìn thấy Thiên Mão tinh quân bưng chén trà nhỏ từ từ thưởng thức ngồi đó, ở kia cạnh là một lào đầu lộ vẻ khôn khéo chính diện khẽ mỉm cười toan tính nhìn mình chằm chằm đánh giá.
Thiên Mão tinh quân là hắn hẹn tới, Miêu Nghị chẳng qua không nghĩ tới trong cuộc gặp mặt bí mật này, Thiên Mão tinh quân còn có thể dẫn người khác đi cùng.
Bàng Quán ngẩng đầu lên đặt chén trà xuống, cười nhạt:
- Tới rồi.
- Bái kiến tinh quân.
Miêu Nghị chắp tay.
Bàng Quán giơ tay lên ra hiệu cho hắn ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, dùng giọng nói rất hiên hoà nói:
- Chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt giao thiệp, ngươi cũng không phải bộ hạ của ta, không cần khách khí, ngồi đi.
Miêu Nghị cũng không già mồm mới vừa ngồi xuống. Bàng Quán lại cười mở miệng nói:
- Đáng phục! Ta còn sợ ngươi không có cách nào gắng gượng qua thời hạn thi hành ngàn năm, không ngờ ngươi vẫn có thể sống sót rời khỏi Thái Cổ tử địa. Chỗ đó nhiều năm rồi ta không đi vào, bản thân ta rất có hứng thú muốn biết bên trong đã thay đổi thế nào, nào, kể một chút đi.
Thấy Miêu Nghị không ngừng đánh giá Trân Hoài Cửu, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Lão nhân Bàng gia, Trần Hoài Cửu, tổng quản Bàng phủ, là người thân cận nhất bên cạnh ta, bất cứ chuyện gì ta cũng không gấu diếm hắn.
Miêu Nghị lúc này mới yên tâm:
- Còn có thể thay đổi nhu thế nào, tà khí tung hoành, ăn mòn không còn một ngọn cỏ, rất nhiều tà khí đã thành linh. Có một số tu vi không cạn không tầm thường, ngàn năm qua của ta có thể nói trôi qua không dễ dàng, giao thủ với rất nhiều tà linh bên trong, cũng thiếu chút nữa mất mạng trong đó, một mực trốn tránh, có thể còn sống ra ngoài thật là may mắn.
Trần Hoài Cửu đứng bên cạnh rót chén trà cho Miêu Ngh,ị Miêu Nghị tạ ơn, tiện tay nhận lấy.
- Tà linh?
Bàng Quán suy tư một chút, ánh mắt nhìn thấy Miêu Nghị không chút do dự nâng chén trà lên chuẩn bị uống, hoàn toàn không lo lắng mình sẽ bị hãm hại, khẽ mỉm cười, trong lòng thầm khen một tếng, là một hán tử lòng dạ rộng rãi, thích thú cười hỏi:
- Nói đi, lần này muốn hẹn gặp mặt ta có chuyện gì?
Miêu Nghị lật tay lấy ra một viên linh châu có đường kim vân, đặt trên bàn hỏi:
- Tinh quân biết vật này?
Cái này đương nhiên là hăn mang ra từ trong Thái Cô tử địa, không tiện mang ra nhiều, nhưng mang mấy viên này ra ngoài vẫn không thành vấn đề. Mình giết tà linh là lấy được.
Bàng Quán nghiêng người, đưa tay cầm lấy, vê vê ở đâu ngón tay xem xét, nói:
- Oán Linh châu! Ngươi vì vật mà gọi ta tới?
Miêu Nghị thấy hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, kỳ quái nói:
- Tinh quân có thể chịu được lực quấy nhiều của oán linh trong đó?
Bàng Quán:
- Ngươi nghĩ phía trên tại sao lại kêu ta trấn thủ cửa ra vào Thái Cổ? Ta tu luyện công pháp tính nóng, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?
- Thì ra là như vậy!
Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi:
- Xem ra tinh quân từng nhìn thấy vật này.
Bàng Quán:
- Năm xưa khi đánh dẹp Thái Cổ, còn không thấy Thái Cổ có vật này, sau này cận vệ quân hai lần quét sạch Thái Cổ, mới biết vật này tồn tại. Nếu bỏ vật này vào trong vũ khí sử dụng sẽ là một đại lợi khí, bên phía Thiên đình cũng góp nhặt không ít, không biết làm sao người bình thường không cách nào chống đỡ được oán linh lực trong đó, cho dù có loại vũ khí này nơi tay cũng không tiện sử dụng. Cho nên bệ hạ chỉ cấp cho một số ít người sử dụng.
Miêu Nghị kỳ quái:
- Còn có người sử dụng vũ khí linh châu, làm sao ta chưa bao giờ nghe nói?
Bàng Quán dừng lại, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không giấu diếm:
- Bên cạnh Bệ hạ có một nhóm tử sĩ, sẽ không dễ dàng lộ diện. Cho nên người biết không nhiều lắm, những người đó luôn thi hành những nhiệm vụ bí mật mờ ám cho bệ hạ, nhóm tử sĩ này tên là “Anh vệ”, cũng không biết tu luyện công pháp tà môn gì, tốc độ tăng trưởng của tu vi cực kỳ nhanh, là đòn sát thủ trong tay bệ hạ. Kỳ lạ nhất là, những “ảnh vệ” này tựa hồ không sợ hãi thất tình lục dục... cũng không sợ những thứ tà khí này, cho nên “Anh vệ ” có thể sử dụng những linh châu này làm vũ khí.
Miêu Nghị giật mình:
- Chẳng lẽ bọn họ cũng tu luyện công pháp tính nóng?
Bàng Quán:
- Không biết, chỉ biết tu vi tăng trưởng cực kỳ nhanh, nghe nói có người biết một người trong đó vốn chỉ là một Tử Liên tu sĩ, sau này giao thủ mới phát hiện, trong vòng hai vạn năm ngắn ngủn tu vi của người kia đã đạt đến thủy phẩm trong hóa liên trung.