Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 2416: Ở lại (1)



Thấy nó đồng ý tiếp nhận trừng phạt, Miêu Nghị quay đầu lại nói:
- Nếu nó đã sai, vậy ta sẽ đòi lại công băng cho tiền bối, không biết tiền bối muốn phạt nó thế nào?
Liệt diễm long đầu hừ lạnh, nói:
- Bọn họ đều là người trong cuộc đã không có ý muốn truy cứu thêm nữa, chỉ cần ngươi nhớ kỳ trông coi dạy bảo nó cho tốt là được rồi, nếu còn lần sau, ta nhất định sẽ không buông tha nhẹ nhàng vậy đâu!
- Không cần phải như thế!
Miêu Nghị nhấc tay, nói tiếp:
- Việc nào cho ra việc ấy, chỉ cần tiền bối cảm thấy đã hết giận thì nói một tiếng.
Vừa dứt lời, hắn nhấc thanh thương lên, phát ra từng tiếng xé gió sấm rền, nện thân mạnh lên người Hắc Thán, đúng là đánh thực, không hề có chút giả vờ yếu ớt tí nào.
Ngay sau đó, từng thương từng thương tạo thành thương ảnh vung ra liên tục, đánh đến mức Hắc Thán kêu gào thảm thiệt, với tu vi hiện tại của Miêu Nghị đương nhiên đánh đau hơn nhiều so với trước kia, may mắn gần nghìn năm nay nó cũng không phải ngồi chơi, nên có thể chịu đựng được.
Sau một lát, vẫn không thấy Miêu Nghị có ý dừng tay lại, dường như chờ đợi đối phương bảo ngừng mới thôi, thật sự nói được làm được ra tay vô tình, liệt diễm long đầu và hai Phượng Hoàng con thấy cảnh này cũng phải kinh hãi, da thịt giật giật. Sau đó hai Phượng Hoàng con kêu lên hai tiếng “chít chít”, liệt diễm long đầu cũng nhìn không được nữa, thấy rõ thành ý của Miêu Nghị đã rõ như ban ngày thế này, nó liền mở miệng ngăn cản.
- Được rồi, trừng phạt như vậy được rồi, chuyện này coi như giải quyết xong.
Phù! Miêu Nghị thật sự đợi những lời nói này. tay cầm Nghịch Lân Thương ngừng lại, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá Hắc Thán một cái, sau đó chống thương nhìn lên, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Chuyện nó làm sai, ta sẽ đòi lại công bằng cho các ngươi, đó là việc nên làm. Hiện tại ta cũng cần phải nói rõ ràng một lần, nó dù sao cũng là người của ta, lần sau người nào lại ra tay đánh nó nữa cần nói trước với ta một tiếng, muốn xử phạt nó thế nào cũng không cần người khác ra tay, ta sẽ xử lý toàn bộ, giống như tiền bối đã nói, việc ngày hôm nay tốt nhất không nên có lần thứ hai, nếu không đừng trách ta trở mặt không nể tình!
Ít nhất hắn tự mình dạy bảo còn biết phân biệt nặng nhẹ, nếu để người khác ra tay, còn không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
- …
Liệt diễm long đầu im lặng, lần trừng phạt này làm thật tốt.
- Giả bộ chết làm gì!
Miêu Nghị xoay người đá Hắc Thán một cái nữa, sau đó rời đi.
Hắc Thán ngồi dậy, từ từ bò lên, quay đầu đi theo, bước chân khập khiễng, lần này nó bị đánh thật tàn nhẫn, đủ để nó nhỡ thật kỳ lần dạy dỗ này.
Liệt diễm long đầu đưa mắt nhìn một người một thú đã đi ra khỏi đại điện, sau đó lầm bầm lầu bầu nói nhỏ:
- Đúng là đủ bao che khuyết điểm!
Miêu Nghị ra khỏi đó bắt đầu đi hướng chân núi, xoay đầu nhìn Hắc Thán đang ủ rũ, hỏi:
- Sao vậy, không phục à?
Hắc Thán nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ nói đúng một từ:
- Đau lắm!
- Ngươi còn biết đau à? Không cắt chân ngươi là may rồi! Nếu thực sự giết chết hai con Phượng Hoàng kia, ta cũng không còn cách nào giữ mạng cho ngươi đâu.
- Hai con chim gà kia có gì đặc biệt hơn người đâu.
- Có gì đặc biệt hơn người? Một khi hai Phượng Hoàng con xảy ra chuyện, lão rồng kia sẽ liều mạng với ngươi! Ta cảnh cáo ngươi lần nữa, không muốn chết thì đừng trên chọc hai con Phượng Hoàng kia nữa, đó là sinh tử tồn vong của hai tộc Long Phượng!
Cảnh cáo thì cảnh cáo, với tính tình của Hắc Thán, Miêu Nghị vẫn không cách nào yên lòng được, trước đó chính hắn đã cảnh cáo Hắc Thán rồi, vậy mà nó lại trêu chọc hai Phượng Hoàng con kia, vì vậy từ hôm nay trở đi, Miêu Nghị không cho phép Hắc Thán ở lại địa cung nữa, nếu muốn hấp thu tà khí, có thể, đi lên trên đỉnh núi đi, buộc nó tách hoàn toàn khỏi hai Phượng Hoàng con kia.
Sau đó, có lần Hắc Thán lén Miêu Nghị tiểu tiện vào trong “ống khói”, ai ngờ sức gió xông lên quá mạnh mẽ, thành ra người hứng chịu toàn bộ lại chính là nó…
Sóng gió rồi cũng qua, mọi thứ tiếp theo đều bình an vô sự, thời gian một nghìn năm giam giữ đã hết hạn.
Văn Trạch đang tạm tiếp nhận Hắc Long Ty đã liên lạc với Miêu Nghị trước một năm, nguyên nhân để hắn liên hệ sớm đến vậy cũng chỉ vì muốn giúp Miêu Nghị chuẩn bị trước, để hắn đến lối ra Hoang Cổ kịp thời, còn nói rằng ở Hắc Long Ty sẽ phái người đến đón hắn đúng giờ. Rất hiển nhiên, không giống thời điểm hắn đến, có nhiều nhân viên cao cấp đưa hắn đi, khi trở về đã không còn đối đãi vậy rồi.
Trên đường đi về không biết lại còn có chuyện gì xảy ra, đoán chừng cũng cần phải hao phí thời gian nửa năm mới đến nơi, vì thế Miêu Nghị cũng quyết định khởi hành xuất phát sớm.
Thu linh tinh, Miêu Nghị đang xếp băng tại mỏm núi ven hồ dung nham đứng lên chậm rãi, nhìn bốn phía xung quanh.
Hoang Cổ Tử Địa, nghìn năm tu hành. Tốc độ luyện hóa Tiên Nguyên Đan của hắn đã đạt đến ba nghìn ba trăm viên một ngày, dự đoán cần bảy trăm năm để đột phá lên nhị phẩm Thái Liên.
Bàn tay hắn bỗng nhiên vung lên, phát sát chỉ thẳng trời, hư diễm lắc lư nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn, sau đó nhanh chóng ngưng kết thành một thanh trường kiếm thủy tinh, âm dương giao hòa không phân biệt được, thần hình trong suốt, lơ lửng xoay tròn nhẹ nhàng trên bàn tay, mức độ ngưng tụ của tâm diễm hiện tại đã hơn xưa rất nhiều, mạnh gấp trăm nghìn lần so với khi vừa mới đến Hoang Cổ Tử Địa.
Hắn vung tay áo hất lên, thanh kiếm dài bằng thủy tinh xé gió bắn ra, ầm! Một viên đá lớn khá cứng đang đứng vừng trong hồ nham thạch nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy. Mưa đá bay tán loạn khắp nơi, trường kiếm thủy tinh nổ bung hóa thành hàng trăm thanh kiếm nhỏ, tâm diễm giống như mưa rào quay về chỗ cũ.
Ống tay áo hắn phất nhẹ, mưa kiểm dung nhập trở lại vào cơ thể, im hơi lặng tiếng biến mất, Miêu Nghị nhẹ nhàng khoan thai xoay người, khó có được một lần hắn chậm rãi đi lên trên núi.
Vào trong đại điện Long Huyệt gặp liệt diễm long đầu chào từ biệt, vả lại hắn cũng muốn hỏi rõ phương thức rời khỏi đây an toàn.
Liệt diễm long đầu không hề nao núng lo lắng, nói:
- Ở đây sẽ phái một trăm tên hỏa linh bảo vệ ngươi, khi tà linh thây sẽ tự biết tránh lui, chắc có lẽ sẽ chăng có ai quấy nhiều ngươi nữa đâu.
Được như vậy tất nhiên là tốt nhất rồi, Miêu Nghị tạ ơn, đồng thời cũng bày tỏ ý muốn để Hắc Thán ở lại đây, nguyên nhân cũng bởi vì tốt cho tên Hắc Thán này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...