Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 2400: Bất Diệt Thiên Cốc, Long Diễm Trì (1)



Đầu tiên, chỉ cần cao thủ trong đám tà linh còn muốn xâm nhập vào trong khu vực tà nguyên, hắn luôn có biện pháp bảo vệ tính mạng, bởi vì hắn vẫn còn một con bài cực kỳ nắm chắc, hắn còn có thể đi vào Phượng Sào.
Dựa trên cơ sở này, hắn muôn đánh cuộc một lần…
Vì vậy Miêu Nghị không hề giải thích thêm điêu gì với Ám U Lâm, chỉ dùng thái độ nghiêm túc giương cằm đi về phía trước, chỉ nói:
- Đi thôi!
Ám U Lâm im lặng không nói thêm điều gì nữa, chỉ thả ra ưng ba đầu.
Hai người vừa đặt chân lên lưng nó, ngay lập tức bay vút lên không trung, càng bay càng cao. dung nhập vào không trung xa xa một lần nữa, dùng cách y hệt lúc đi đến Cổ Băng Nguyên.
Trên không trung, Miêu Nghị lấy ra bản đồ địa hình Hoang Cổ Linh Lan vừa đưa cho hắn, bắt đầu xem xét tọa độ giữa Cổ Băng Nguyên và Bất Diệt Thiên Cốc, sau đó tính toán đại khái nhằm phán định vị trí hiện tại của mình, điều tra những địa hình phía trước, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
Lần trước cần đến thời gian nửa năm để đi từ U Lâm Trại đến Cổ Băng Nguyên, lần này từ Cổ Băng Nguyên đến Bất Diệt Thiên Cốc đã đi trọn vẹn sáu tháng nhưng vẫn chưa dừng lại.
Sau gần mười tháng, tình cờ Miêu Nghị lấy bản đô ra xem xét tình hình, đột nhiên hắn trầm giọng nói:
- Đã sắp đến gần Bất Diệt Thiên Cốc rồi, tìm một nơi nào đó để đáp xuống đi.
- Đáp xuống sao?
Ám U Lâm hơi khó hiểu, hỏi lại hắn:
- Vì sao đại nhân không tiếp tục bay tiếp?
Miêu Nghị giải thích:
- Nếu bay tiếp, rất có thể sẽ bị phát hiện, ta chuẩn bị đi bằng đường bộ, khu vực Bất Diệt Thiên Cốc có diện tích rất lớn, trừ khi đám cao thủ tà linh kia phân bố dày đặc chung quanh Bất Diệt Thiên Cốc, nếu không ta không tin vận may của ta quá kém, gặp phải bọn chúng.
- ...
Ám U Lâm thực sự không biết phải nói thế nào mới được, đang ở Phượng Sào vô cùng tột, tự dưng chạy đến Long Huyệt để làm gì không biết?
Miêu Nghị vẫn khăng khăng một mực, nàng cũng chỉ đành phải làm theo.
Vừa đáp xuống Miêu Nghị thu cả Ám U Lâm Và con ưng ba đầu vào, sau đó tìm một hang động điều đường tinh thần lại vài ngày, xong việc mới thả Hắc Thán ra. Hắn leo lên lưng Hắc Thán, sau đó mới nói:
- Chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất đi đên đích. Đi thôi!
Vù! Hắc Thán nhảy lên, tần suất tứ chi di chuyển càng lúc càng nhanh, phi thẳng về phía trước, Miêu Nghị đang nhấp nhô trên lưng nó thì luôn đề cao tinh thần cảnh giác bốn phía.
Trèo đèo lội suối, bình nguyên hoang cốc, một người một thú, thỏa thích tung hoành.
Sau nửa ngày, nhiệt độ xung quanh bọn hắn dần tăng cao, đá vụn trên mặt đất cũng càng ngày càng ít. Cấu tạo và tính chất của đất đai dần dần bị nham thạch hóa thành màu đỏ thẫm, Miêu Nghị đã nghiên cứu bản đồ địa hình không biết bao nhiêu lần, đương nhiên hắn đã biết mình xâm nhập vào phạm vi bên trong Bất Diệt Thiên Cốc.
Leo đến sườn núi, cứ gặp phải những khe rãnh thì nhảy qua, thân thể tráng kiện của Hắc Thán luôn luôn kiên trì đi thẳng một đường trước mặt.
Độ nóng trong không khí càng ngày càng cao, mặt đất biến thành than, hóa thành một tảng đá màu đen cực lớn, vô cùng khô nóng nướng cháy cả người, không thấy dấu hiệu của bất kỳ sinh mệnh nào.
Sau khi đến được tận đây, nhìn hoàn cảnh trước mặt. Miêu Nghị thấy hơi an tâm hơn trước.
Hắn chợt cảm thấy lo lắng lúc trước của mình có phân hơi dư thừa.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây không phải là Cổ Băng Nguyên, cho dù là bên ngoài của Bất Diệt Thiên Cốc cũng không phải là điều kiện thuận lời cho đám tà linh ẩn giấu, tà linh sợ lửa, không thích hợp với những nơi có nhiệt độ cao như nơi đây.
Hắn liếc nhìn mặt đất cứng rắn khô cháy màu đen liên miên trập trùng không dứt vô cùng buồn tẻ, thỉnh thoảng xuất hiện những hố bầy lớn, những hẻm núi không biết nứt ra khi nào, có vài khối đá cứng rắn lớn nhỏ khác nhau xuất hiện lẻ tẻ. Thê lương, nóng bức.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm Hắc Thán phi qua thực nhanh.
Sự thật chứng minh phán đoán của Miêu Nghị là chính xác, càng đi sâu vào trong, sóng nhiệt càng mạnh mẽ, không thể dung chứa được người nào. Mặt đất giống như nước muốn bốc hơi, nguyên tố hỏa bay bổng trong không khí, đã đủ để thấy nếu những người không tu luyện công pháp hệ hỏa khó mà có thể ở đây lâu được.
Trên đường đi, hành trình vô cùng cô tịch, không có lấy một bóng người xuất hiện, không ai quấy rầy hay uy hiếp gì đến họ cả, cực kỳ thuận lợi.
Sau khi di chuyển cực nhanh trong mấy ngày, một tòa núi cao sừng sững xuất hiện ở phương xa, bóng dáng mông lung đâm thẳng lên cả mây xanh.
Hắc Thán đang chạy về phía nó, nhưng cũng không đến gần, đột nhiên khẩn cấp dừng lại bên cạnh vách đá.
Miêu Nghị xách thương ngồi trên lưng Hắc Thán, lẳng lặng nhìn tình cảnh trước mắt.
Phía dưới kia không phải là vách đá, nếu mở rộng tầm nhìn có thể thấy được một thung lũng cực lớn, trong thung lũng luôn có dung nham chảy cuồn cuộn, không ngừng có bọt khí trong dung nham sôi trào, bộc phát, phun ra từng đám hư diễm biến mất trên không trung. Toàn bộ thung lũng giống như một cái hồ chứa đầu nham thạch, còn ngọn núi kia nằm ở trung tâm chiếc hồ này.
Trên núi cáo đen kịt có từng con rồng lửa uốn lượn, sau khi Miêu Nghị mở pháp nhãn đã thấy đó cũng chẳng phải ra rồng lửa gì, chỉ là những con đường cố định dung nham chảy qua, khi nhìn qua giống như một con rồng lửa dài hẹp.
Ngọn núi mang phong cách cổ xưa, hùng vĩ, rộng lớn, cứng rắn như một ngọn tháp màu đen từ thời viễn cổ, thế núi lúc thì hiểm trở, lúc thì lởm chởm cheo leo, lúc thì thuần phác, phía bên trên cũng không thiếu những cái hang, lộ ra sự thể lương cổ xưa, khiến người khác nhìn vào giống như có ai đó đứng trên đỉnh núi thổi từng tiếng kèn ù ù nặng nề, khí tức xa xưa cứ ùa đến.
Trên đỉnh núi tỏa ra tứ tắc tà khí, đã đến Long Huyệt!
Khoảng cách từ vách núi Miêu Nghị đang đứng đến ngọn núi kia ước chừng mười dặm, bên dưới còn có đám dung nham chảy xiết, do đó muốn đến bên đó, cần phải vượt qua hồ dung nham này, Hắc Thán không thể nhảy xa đến vậy, Miêu Nghị đến đây đã không thể phi hành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...