Phi Thiên
Chương 2380: Ngu sao không lấy (1)
Ầm! Cánh tay Ngọc Sát run lên lần nữa, sát khí điên cuồng bùng nổ, đập vỡ niêm phong bằng băng, sau đó giơ tay lên khuấy động không khí, sát khí cuồn cuộn vận chuyển như cuồng long, một tiếng ông phát ra, sát khí mạnh mẽ bao phủ hai người bên trong.
Núi băng nổ không hết tiếp tục phong bế bọn họ lần nữa, giống như huyết cầu được che ở bên trong.
Trăm luồng Băng Diễm xuyên thấu núi băng phun vào, tấn công huyết cầu bằng sát khí đang bao lấy hai người, trong chốc lát đám sát khí đó bị đốt cháy, không thể ngăn cản đợt tấn công của Băng Diễm.
Bên trong không gian quả cầu sát khí. Ngọc Sát vô cùng sợ hãi biết rõ không thể kiên trì tình trạng hiện tại quá lâu, dùng sức lay bả vai Miêu Nghị, hét lên giận dữ
- Sao ngươi còn chưa ra tay, ngồi chờ chết ở đây luôn sao?
Miêu Nghị vẫy tay hai cái thử thi triển pháp thuật, nhưng không thấy có hiệu quả gì với Băng Diễm, cũng kêu lên đầy hoảng sợ.
- Ngọn lửa màu lam này ta mới thấy lần đầu, nếu muốn thử nghiệm cũng cần thời gian vài ngày để ta suy tính thật kỹ đã.
- Vài ngày?
Ngọc Sát gào thét, hiện tại ý nghĩ muốn giết Miêu Nghị cũng có, đã đến tình trạng này, sắp bị Bạch Diễm công phá, không thể ngăn cản quá lâu dù chỉ một lát, ngươi lại nói với ta cần thêm vài ngày? Sao ngươi không đi chết đi?
Thấy Ngọc Sát trợn mắt cố gắng chống đỡ, Miêu Nghị lập tức lớn tiếng nói:
- Một ngày, chờ ta một ngày thôi, ta nhất định phá giải được!
Ngọc Sát giận quá hóa cười, nhìn sát khí ở bốn phía đã dần mỏng đi, hắn có thể ngăn được một ngày mới là lạ, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, ra tay phong ấn pháp lực Miêu Nghị nhanh như chớp, trực tiếp ném Miêu Nghị vào vòng tay trừ vật của bản thân.
Bên cạnh hắn đã không còn vướng bận, thân hình Ngọc Sát nhanh chóng xoay ngược lại, sát khí cuồn cuộn mạnh mẽ tiếp tục bành trướng, giống như hàng vạn tia sáng điên cuồng bắn ra.
Ầm! Phong ấn bằng băng lại bị nổ tung, hắn trả giá thật lớn dùng một phương thức ép ngược Băng Diễm trở về.
Trong nháy mắt, các ngón tay vang lên từng tiêng leng keng, phát ra từng tia sét màu máu bắt đầu tung hoành trong thiên địa, không ngừng phá nát phong ấn bằng băng. Sau đó chúng lao ra, dùng khí thế gặp thần giết thần, phật cản giết phật tàn sát bừa bãi, ngay cả những con Băng Diễm Phượng Hoàng kia cũng bị bắn chết không ít, có thể thấy được uy lực mạnh mẽ của nó.
Chỉ trong chốc lát, hàng trăm con Phượng Hoàng màu lam đòng thời nổ tung, sau đó giải thể khiến cho ngọn lửa màu lam tràn ngập không gian.
Ngọc Sát không tiếc trả giá lớn lấy tấn công làm phòng thủ, dùng kiếm quang giống như gai nhím bắn ra, cưỡng ép đột phá phong tỏa đang không ngừng đóng băng hắn, dùng thân hình đầy gai nhọn kia quét dọn hết thảy chướng ngại, xông tới phá vỡ vòng vây.
Thất sắc quang điểm vừa giải thể nhanh chóng hội tụ thành hình dáng chim bay. Những Băng Diễm bị nổ tung lại tiếp tục tái tạo máu thịt, chỉ trong một chốc đã phục sinh toàn bộ trăm con Băng Diễm Phượng Hoàng, tiếp tục phun ra Băng Diễm.
Bị dồn đến đường cùng, Ngọc Sát gần như điên cuồng, không tiếc dùng toàn bộ pháp lực phá vòng vây. Ở lại chỉ có một con đường chết. Phượng Sào ở sâu trong băng nguyên không thể đi tiếp nữa, hắn chỉ có thể nghĩ cách xông ra ngoài, chờ đợi Miêu Nghị nghĩ ra biện pháp ứng phó rồi tính sau.
Vô số thiếu nữ băng linh ở bốn phía không ngừng bị đánh nát, nhưng mặc kệ cho Ngọc Sát phá tan bao nhiêu lần, các nàng vẫn kiên trì hóa thành tòa băng sơn phong bể hắn, dù chỉ là thoáng kéo chân làm giảm tốc độ đột phá vòng vây của Ngọc Sát, nhưng đã lộ rõ ý định muốn tiêu diệt hắn.
Một bên không ngừng cản trở, một bên dùng toàn lực phá vây, động tĩnh long trời lở đất kinh động đến đám tà linh ở xa xa, chúng đưa ánh mắt hoài nghi kinh ngạc nhìn về phía này, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra vì khoảng cách quá xa. Chúng chỉ thấy vầng sáng xanh ngọc và sát khí tràn ngập chân trời.
Miêu Nghị bị Ngọc Sát ném vào trong vòng trừ vật đang hận đến ngứa răng, hắn thấy Ngọc Sát bị ép buộc vào tuyệt cảnh, vốn muốn Ngọc Sát buông hắn ra, thậm chí đá hắn văng ra làm bia đỡ đạn cũng được, nhưng không ngờ lão Vương bát đản Ngọc Sát lại phong ấn tu vi Miêu Nghị rồi ném hắn vào vòng trừ vật, xem ra ý định của Ngọc Sát đã vô cùng rõ ràng, nếu hắn không thể còn sống mà rời khỏi thì Miêu Nghị cũng đừng nghĩ bảo toàn tính mạng.
- Tên khôn kiếp, chết mà cũng muốn lôi kéo ta làm đệm lưng sao...
Miêu Nghị mắng một câu.
Ngắm nhìn bốn phía, vòng tay này chất đầy đồ vật, phỏng chừng đều là tích góp của Ngọc Sát trong nhiều năm tại Hoang Cổ Tử Địa. Bắt mắt nhất vẫn là những thứ vừa thu được từng ba tên tà linh lúc nãy còn chưa kịp xử lý.
Đối với đồ vật trong đây Miêu Nghị hoàn toàn không có hứng thú, nhưng quan trọng là cho dù hắn có hứng thú cũng không thể mang đi. Pháp lực đã bị phong ấn, tay hăm cầm được bao nhiêu?
Nghĩ cách thoát khỏi đây mới là việc quan trọng nhất, nhưng vẫn là câu nói cũ, hiện tại hắn không thể vận dụng pháp lực, thực chất không thể nào rời khỏi vòng tay trừ vật được.
Làm sao bây giờ đây? Miêu Nghị lo lắng nghĩ tới lui, nếu không kịp rời đi, hoặc là rơi vào tay Ngọc Sát, hoặc là rơi vào tay đám băng linh kia. hoặc là bị giam vĩnh viển trong vòng tay trừ vật này. Với tình trạng bị phong ấn pháp lực hiện tại thì dù rơi vào trường hợp nào hắn cũng phải chết.
Nếu muốn thoát thân, đầu tiên phải cởi bỏ phong ấn pháp lực trên người, cần có ai đó giúp hắn làm việc này.
Hắn nhìn vòng tay trừ vật, cân nhắc, trên tay hắn có hai người. Ám U Lâm và Oán Đạt, nhưng hiện tại pháp lực của hắn đã bị phong ấn, không thể triệu hoán hai người được.
Bốp! Miêu Nghị đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ mừng rỡ, cúi đầu nhìn túi thú, sao hắn lại quên tên gia hỏa Hắn Thán chứ.
Có lẽ hắn không thể gọi những con thú khác ra được, nhưng Hắc Thán và hắn tâm ý tương thông, hẳn là có thể.
Tranh thủ thời gian, ổn định tinh thần, vỗ vào túi thú bên hông, càng vỗ càng nhanh, đây là tiết tấu báo hiệu cứu mạng.
Xoẹt xoẹt, một vết rách xuất hiện trên túi thú, ngay sau đó một tiếng phanh vang lên, túi thú nổ tung.
Núi băng nổ không hết tiếp tục phong bế bọn họ lần nữa, giống như huyết cầu được che ở bên trong.
Trăm luồng Băng Diễm xuyên thấu núi băng phun vào, tấn công huyết cầu bằng sát khí đang bao lấy hai người, trong chốc lát đám sát khí đó bị đốt cháy, không thể ngăn cản đợt tấn công của Băng Diễm.
Bên trong không gian quả cầu sát khí. Ngọc Sát vô cùng sợ hãi biết rõ không thể kiên trì tình trạng hiện tại quá lâu, dùng sức lay bả vai Miêu Nghị, hét lên giận dữ
- Sao ngươi còn chưa ra tay, ngồi chờ chết ở đây luôn sao?
Miêu Nghị vẫy tay hai cái thử thi triển pháp thuật, nhưng không thấy có hiệu quả gì với Băng Diễm, cũng kêu lên đầy hoảng sợ.
- Ngọn lửa màu lam này ta mới thấy lần đầu, nếu muốn thử nghiệm cũng cần thời gian vài ngày để ta suy tính thật kỹ đã.
- Vài ngày?
Ngọc Sát gào thét, hiện tại ý nghĩ muốn giết Miêu Nghị cũng có, đã đến tình trạng này, sắp bị Bạch Diễm công phá, không thể ngăn cản quá lâu dù chỉ một lát, ngươi lại nói với ta cần thêm vài ngày? Sao ngươi không đi chết đi?
Thấy Ngọc Sát trợn mắt cố gắng chống đỡ, Miêu Nghị lập tức lớn tiếng nói:
- Một ngày, chờ ta một ngày thôi, ta nhất định phá giải được!
Ngọc Sát giận quá hóa cười, nhìn sát khí ở bốn phía đã dần mỏng đi, hắn có thể ngăn được một ngày mới là lạ, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, ra tay phong ấn pháp lực Miêu Nghị nhanh như chớp, trực tiếp ném Miêu Nghị vào vòng tay trừ vật của bản thân.
Bên cạnh hắn đã không còn vướng bận, thân hình Ngọc Sát nhanh chóng xoay ngược lại, sát khí cuồn cuộn mạnh mẽ tiếp tục bành trướng, giống như hàng vạn tia sáng điên cuồng bắn ra.
Ầm! Phong ấn bằng băng lại bị nổ tung, hắn trả giá thật lớn dùng một phương thức ép ngược Băng Diễm trở về.
Trong nháy mắt, các ngón tay vang lên từng tiêng leng keng, phát ra từng tia sét màu máu bắt đầu tung hoành trong thiên địa, không ngừng phá nát phong ấn bằng băng. Sau đó chúng lao ra, dùng khí thế gặp thần giết thần, phật cản giết phật tàn sát bừa bãi, ngay cả những con Băng Diễm Phượng Hoàng kia cũng bị bắn chết không ít, có thể thấy được uy lực mạnh mẽ của nó.
Chỉ trong chốc lát, hàng trăm con Phượng Hoàng màu lam đòng thời nổ tung, sau đó giải thể khiến cho ngọn lửa màu lam tràn ngập không gian.
Ngọc Sát không tiếc trả giá lớn lấy tấn công làm phòng thủ, dùng kiếm quang giống như gai nhím bắn ra, cưỡng ép đột phá phong tỏa đang không ngừng đóng băng hắn, dùng thân hình đầy gai nhọn kia quét dọn hết thảy chướng ngại, xông tới phá vỡ vòng vây.
Thất sắc quang điểm vừa giải thể nhanh chóng hội tụ thành hình dáng chim bay. Những Băng Diễm bị nổ tung lại tiếp tục tái tạo máu thịt, chỉ trong một chốc đã phục sinh toàn bộ trăm con Băng Diễm Phượng Hoàng, tiếp tục phun ra Băng Diễm.
Bị dồn đến đường cùng, Ngọc Sát gần như điên cuồng, không tiếc dùng toàn bộ pháp lực phá vòng vây. Ở lại chỉ có một con đường chết. Phượng Sào ở sâu trong băng nguyên không thể đi tiếp nữa, hắn chỉ có thể nghĩ cách xông ra ngoài, chờ đợi Miêu Nghị nghĩ ra biện pháp ứng phó rồi tính sau.
Vô số thiếu nữ băng linh ở bốn phía không ngừng bị đánh nát, nhưng mặc kệ cho Ngọc Sát phá tan bao nhiêu lần, các nàng vẫn kiên trì hóa thành tòa băng sơn phong bể hắn, dù chỉ là thoáng kéo chân làm giảm tốc độ đột phá vòng vây của Ngọc Sát, nhưng đã lộ rõ ý định muốn tiêu diệt hắn.
Một bên không ngừng cản trở, một bên dùng toàn lực phá vây, động tĩnh long trời lở đất kinh động đến đám tà linh ở xa xa, chúng đưa ánh mắt hoài nghi kinh ngạc nhìn về phía này, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra vì khoảng cách quá xa. Chúng chỉ thấy vầng sáng xanh ngọc và sát khí tràn ngập chân trời.
Miêu Nghị bị Ngọc Sát ném vào trong vòng trừ vật đang hận đến ngứa răng, hắn thấy Ngọc Sát bị ép buộc vào tuyệt cảnh, vốn muốn Ngọc Sát buông hắn ra, thậm chí đá hắn văng ra làm bia đỡ đạn cũng được, nhưng không ngờ lão Vương bát đản Ngọc Sát lại phong ấn tu vi Miêu Nghị rồi ném hắn vào vòng trừ vật, xem ra ý định của Ngọc Sát đã vô cùng rõ ràng, nếu hắn không thể còn sống mà rời khỏi thì Miêu Nghị cũng đừng nghĩ bảo toàn tính mạng.
- Tên khôn kiếp, chết mà cũng muốn lôi kéo ta làm đệm lưng sao...
Miêu Nghị mắng một câu.
Ngắm nhìn bốn phía, vòng tay này chất đầy đồ vật, phỏng chừng đều là tích góp của Ngọc Sát trong nhiều năm tại Hoang Cổ Tử Địa. Bắt mắt nhất vẫn là những thứ vừa thu được từng ba tên tà linh lúc nãy còn chưa kịp xử lý.
Đối với đồ vật trong đây Miêu Nghị hoàn toàn không có hứng thú, nhưng quan trọng là cho dù hắn có hứng thú cũng không thể mang đi. Pháp lực đã bị phong ấn, tay hăm cầm được bao nhiêu?
Nghĩ cách thoát khỏi đây mới là việc quan trọng nhất, nhưng vẫn là câu nói cũ, hiện tại hắn không thể vận dụng pháp lực, thực chất không thể nào rời khỏi vòng tay trừ vật được.
Làm sao bây giờ đây? Miêu Nghị lo lắng nghĩ tới lui, nếu không kịp rời đi, hoặc là rơi vào tay Ngọc Sát, hoặc là rơi vào tay đám băng linh kia. hoặc là bị giam vĩnh viển trong vòng tay trừ vật này. Với tình trạng bị phong ấn pháp lực hiện tại thì dù rơi vào trường hợp nào hắn cũng phải chết.
Nếu muốn thoát thân, đầu tiên phải cởi bỏ phong ấn pháp lực trên người, cần có ai đó giúp hắn làm việc này.
Hắn nhìn vòng tay trừ vật, cân nhắc, trên tay hắn có hai người. Ám U Lâm và Oán Đạt, nhưng hiện tại pháp lực của hắn đã bị phong ấn, không thể triệu hoán hai người được.
Bốp! Miêu Nghị đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ mừng rỡ, cúi đầu nhìn túi thú, sao hắn lại quên tên gia hỏa Hắn Thán chứ.
Có lẽ hắn không thể gọi những con thú khác ra được, nhưng Hắc Thán và hắn tâm ý tương thông, hẳn là có thể.
Tranh thủ thời gian, ổn định tinh thần, vỗ vào túi thú bên hông, càng vỗ càng nhanh, đây là tiết tấu báo hiệu cứu mạng.
Xoẹt xoẹt, một vết rách xuất hiện trên túi thú, ngay sau đó một tiếng phanh vang lên, túi thú nổ tung.