Phi Thiên
Chương 2364: Linh Lung Bảo Tháp lại xuất hiện (1)
Một tên tu sĩ chỉ có tu vi Kim Liên cửu phẩm lại hùng hổ thách đố người ta như thế khiến cho Vương Công cảm thấy tức giận lắm, tuy nhiên y chưa tức giận tới mức mất đi lý trí, tiếng la hét thảm thiết lăn lộn còn đang vang lên từ dưới hố sâu, y kiêng kỵ cái thứ có thể đả thương người đầy ma quái kia.
Kiêng kỵ thì nên kiêng kỵ, nhưng điều này cũng không ngăn nổi ý đồ muốn cướp lấy thân thể Miêu Nghị của y. Một khi y thành công rồi, món hời mà y nhận được là hoàn toàn xứng đáng với bất kì cái giá cao nào.
Nhưng mà y cũng sẽ không bộp chộp vội vàng, y vẫn lơ lửng trên không trung. Ánh mắt của y lóe lên những tia phân vân, y đang suy ngẫm đối sách.
Chỉ có điều Miêu Nghị cũng không muốn rề rà tiếp với y, cầm thương lộn lại rồi cắm thẳng vào mặt đất, vừa lật tay liền lấy ra Phá Pháp cung, lắp Lưu Tinh tiễn lên dây cung. “Phanh” - ba mũi tên được bắn ra cùng lúc, ba luồng ánh sáng lấp lánh bắn lên trên không trung.
Vương Công vung tay lấy ra một tấm khiên phòng ngự, không tránh không né, cầm khiên che chắn ở trước thân thể y.
“Ầm ầm ầm” - Ba tiếng nổ dữ dội vang lên, vang dội tới mức làm cho cánh tay của y run lên, vang dội tới mức hất y bay về sau, trong lòng y sợ hãi lắm, y từng được nghe kể về uy lực của Phá Pháp cung do Thiên đình quản lý, hôm nay mới thấy được rằng quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vừa mới để khiên xuống, Vương Công liền thò đầu ra xem xét, chợt nảy sinh ra ý tưởng trong đầu. Bất chợt, y lao xuống, rơi thẳng xuống mặt đất.
Vào thời điểm Miêu Nghị nhìn thấy tấm khiên trong tay của đối phương, hắn liền đã dự đoán được rằng: “Trong tình thế một chọi một, e rằng dùng Phá Pháp cung để đối phó Vương Công thì không có hiệu quả gì rồi”.
Lúc này đây Miêu Nghị vừa vung tay thu về ba mũi Lưu Tinh tiễn, vừa dõi theo bóng dáng của Vương Công đang rơi xuống đất. Trong nháy mắt, thần sắc của hắn trở nên căng thẳng.
Chỉ xem tới Vương Công đang vọt tới tiếp cận hắn với tốc độ rất nhanh, đồng thời y cũng vung đao lên chém xéo vào mặt đất. Một tiếng “ầm” vang lên, đất bằng nổi bập bềnh lên, cát bay đá chạy thành dòng tạo nên một lá chắn đồ sộ bằng cát sỏi. Vương Công dùng pháp lực đẩy lá chắn này rộng ra, như đang đẩy ra một tường sóng khổng lồ, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển ầm ầm.
Thân hình của Vương Công được lớp tường sóng bằng cát sỏi này che dấu, khiến cho người ta không phát hiện ra được bản thân y đang ở phương nào.
Trong nháy mắt, Miêu Nghị đã hiểu ra được ý đồ của đối phương, y đây là ỷ vào hắn không thể phi hành, không có cách nào lướt qua bức tường sóng khổng lồ kia, mà nó lại có thể giúp y phòng bị Tâm Diễm đánh lén, y chuẩn bị dùng biện pháp mạnh để áp chế hắn đây mà.
“Ngao - Hắc Thán tỏ ra giận dữ, gầm lên về phía bức tường sóng kia. Nó cảm thấy bồn chồn nóng nảy.
- Ở lại!
Miêu Nghị quát nó một cấu, thuận tay lấy Nghịch Lân thương đang cắm ở bên cạnh, lật người nhảy lên, phóng chân lên đầu của Hắc Thán đầu rồi đạp mạnh lấy đà, cũng coi như là cảnh cáo Hắc Thán rồi, toàn thân hắn lộn nhào lên rồi rơi xuống đất liền xông ra ngoài. Hắn cầm nghiêng thương, di chuyển nhanh như bay, một thân một mình ngang tàng mà vọt về phía tường sóng đang ập tới ào ạt.
“Cộp lộp độp... - Hắc Thán dẫm vó, trừng to hai mắt ra để nhìn, có vẻ như nó đang kinh ngạc lắm, hình như nó không nghĩ tới Miêu Nghị lại muốn dùng phương thức lấy cứng chọi cứng để đấu với Vương Công.
Miêu Nghị mặc chiến giáp lao tới một mình, chỉ trong chớp mắt hắn đã tới gần cơn sóng to gió lớn cuồn cuộn cát sỏi đang tới ào ạt.
Vào giây phút va chạm vào nhau trong chớp mắt, Miêu Nghị liền vung thương quét thật mạnh. “Ầm” – lá chắn như nước lũ cuồn cuộn bị xẻ ra một đường rẽ.
Song làm thế cũng không thể ngăn lại nó được, đường rẽ đã khép lại. Hầu như là chỉ trong nháy mắt, hắn bị nước lũ cuồn cuộn nuốt vào, Hắc Thán kinh hãi đến mức không ngừng cào vó xuống mặt đất.
Vương Công đang giấu mình trong biển cát sỏi thì cảm thấy mừng rỡ lắm, y ẩn nấp ở trong này liền có thể dễ dàng quan sát cử động của Miêu Nghị, mà Miêu Nghị lại không nhìn thấy y, cộng thêm việc Miêu Nghị vừa xông tới liền lập tức gây nên động tĩnh, y liền định vị được vị trí của Miêu Nghị ngay. Có thể nói là y đã vọt tới chỉ trong nháy mắt, chém một đao chứa đựng sức mạnh mãnh liệt vào Miêu Nghị.
Khi mà Miêu Nghị nhảy vào trong đám cát sỏi cuộn trào thì hắn đã nhắm hai mắt lại rồi. Hắn vừa dốc sức làm phép chống đỡ cát sỏi ập tới vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
Cơ hồ là trong giây lát nguy cơ ập tới, hắn lật tay lấy ra Linh Lung Bảo Tháp, bảo tháp to ra rất nhanh. Bất thình lình, phần đáy của nền tháp chợt mở rộng ra, kể cả nguy cơ vừa xuất hiện hay đám cát sỏi đang chảy xiết cuồn cuộn kia cũng cùng trôi vào trong tháp.
Hắn đã dám xấn xổ xông tới lấy cứng chọi cứng thì tự nhiên là đoán trước được trong nguy cơ sẽ có cơ hội, vừa nắm được cơ hội thì phải làm ra hành động phản kích ngay lập tức, không muốn bỏ lỡ nó.
Trong tiếng động ù ù ào ào, Vương Công vừa chém ra một đao mãnh liệt liền chợt phát hiện mình đã đánh hụt, tiếng ồn ào nổ vang ở bên tai y cũng bỗng dưng biến mất, trước mắt y là ánh sáng chói lóa, y nhận ra bản thân y lại đang rơi từ trên trời xuống, vội làm phép dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Khi xem sang bên cạnh là cả vùng cát sỏi đang rơi ào ào xuống mặt đất, y có chút ngạc nhiên nghi ngờ mà quan sát bốn bề, chung quanh thật yên tĩnh, y càng xem càng kinh hãi.
Sa mạc mênh mông khôn cùng là thế vậy mà giờ không thấy, đưa mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy chi chít những ngọn núi lửa lổm chổm bốc khói, y còn có thể nhìn thấy dung nham đỏ rực trong miệng của một ngọn núi lửa ở phía dưới. Theo bản năng, y cho rằng những thứ này đều là ảo giác, nhưng mà ngọn núi lửa kia phát ra khí tức trời sinh khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế, làm cho y cảm thấy hơi có phần lo sợ, cũng khiến cho y không thể nghĩ nơi đây là ảo giác mà là địa phương tồn tại thật sự.
Y không hiểu nổi tại sao cảnh tượng bất chợt thay đổi và vì sao y lại xuất hiện ở chỗ này, cơ hồ không có một dấu hiệu báo trước nào, quả thật là giống như y bất chợt nhảy vọt tới một thời không khác, nơi đây là đâu?
Còn trên sa mạc, âm thanh ầm ầm rào rào làm rung chuyển mặt đất. Bức tường sóng bằng cát sỏi mới đây thôi còn cuồn cuộn chợt trở nên mất sức, cảnh tượng mới vừa rồi còn dữ dội chợt yếu dần, cát sỏi vốn che trời phủ đất thì rơi ào ào xuống chồng chất như núi.
Cộp lộp độp... - Hắc Thán vừa dẫm vó vừa nhìn chòng chọc, nó không biết có chuyện gì đã xảy ra, nó nghĩ “Vẫn chưa có tiếng đánh nhau, sao đột nhiên lại ngừng rồi?”
“Ầm” – Dòng chảy cát sỏi vắt ngang trên sa mạc chợt nổ tung một khúc, Linh Lung Bảo Tháp bay ra, nổi trên không trung. Bảo tháp có bảy tầng, từng tầng một đang chuyển động ở đằng kia. Từ phía dưới có một bóng người nhảy ra lên dốc núi cát sỏi, đó chính là Miêu Nghị.
Kiêng kỵ thì nên kiêng kỵ, nhưng điều này cũng không ngăn nổi ý đồ muốn cướp lấy thân thể Miêu Nghị của y. Một khi y thành công rồi, món hời mà y nhận được là hoàn toàn xứng đáng với bất kì cái giá cao nào.
Nhưng mà y cũng sẽ không bộp chộp vội vàng, y vẫn lơ lửng trên không trung. Ánh mắt của y lóe lên những tia phân vân, y đang suy ngẫm đối sách.
Chỉ có điều Miêu Nghị cũng không muốn rề rà tiếp với y, cầm thương lộn lại rồi cắm thẳng vào mặt đất, vừa lật tay liền lấy ra Phá Pháp cung, lắp Lưu Tinh tiễn lên dây cung. “Phanh” - ba mũi tên được bắn ra cùng lúc, ba luồng ánh sáng lấp lánh bắn lên trên không trung.
Vương Công vung tay lấy ra một tấm khiên phòng ngự, không tránh không né, cầm khiên che chắn ở trước thân thể y.
“Ầm ầm ầm” - Ba tiếng nổ dữ dội vang lên, vang dội tới mức làm cho cánh tay của y run lên, vang dội tới mức hất y bay về sau, trong lòng y sợ hãi lắm, y từng được nghe kể về uy lực của Phá Pháp cung do Thiên đình quản lý, hôm nay mới thấy được rằng quả nhiên là danh bất hư truyền.
Vừa mới để khiên xuống, Vương Công liền thò đầu ra xem xét, chợt nảy sinh ra ý tưởng trong đầu. Bất chợt, y lao xuống, rơi thẳng xuống mặt đất.
Vào thời điểm Miêu Nghị nhìn thấy tấm khiên trong tay của đối phương, hắn liền đã dự đoán được rằng: “Trong tình thế một chọi một, e rằng dùng Phá Pháp cung để đối phó Vương Công thì không có hiệu quả gì rồi”.
Lúc này đây Miêu Nghị vừa vung tay thu về ba mũi Lưu Tinh tiễn, vừa dõi theo bóng dáng của Vương Công đang rơi xuống đất. Trong nháy mắt, thần sắc của hắn trở nên căng thẳng.
Chỉ xem tới Vương Công đang vọt tới tiếp cận hắn với tốc độ rất nhanh, đồng thời y cũng vung đao lên chém xéo vào mặt đất. Một tiếng “ầm” vang lên, đất bằng nổi bập bềnh lên, cát bay đá chạy thành dòng tạo nên một lá chắn đồ sộ bằng cát sỏi. Vương Công dùng pháp lực đẩy lá chắn này rộng ra, như đang đẩy ra một tường sóng khổng lồ, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển ầm ầm.
Thân hình của Vương Công được lớp tường sóng bằng cát sỏi này che dấu, khiến cho người ta không phát hiện ra được bản thân y đang ở phương nào.
Trong nháy mắt, Miêu Nghị đã hiểu ra được ý đồ của đối phương, y đây là ỷ vào hắn không thể phi hành, không có cách nào lướt qua bức tường sóng khổng lồ kia, mà nó lại có thể giúp y phòng bị Tâm Diễm đánh lén, y chuẩn bị dùng biện pháp mạnh để áp chế hắn đây mà.
“Ngao - Hắc Thán tỏ ra giận dữ, gầm lên về phía bức tường sóng kia. Nó cảm thấy bồn chồn nóng nảy.
- Ở lại!
Miêu Nghị quát nó một cấu, thuận tay lấy Nghịch Lân thương đang cắm ở bên cạnh, lật người nhảy lên, phóng chân lên đầu của Hắc Thán đầu rồi đạp mạnh lấy đà, cũng coi như là cảnh cáo Hắc Thán rồi, toàn thân hắn lộn nhào lên rồi rơi xuống đất liền xông ra ngoài. Hắn cầm nghiêng thương, di chuyển nhanh như bay, một thân một mình ngang tàng mà vọt về phía tường sóng đang ập tới ào ạt.
“Cộp lộp độp... - Hắc Thán dẫm vó, trừng to hai mắt ra để nhìn, có vẻ như nó đang kinh ngạc lắm, hình như nó không nghĩ tới Miêu Nghị lại muốn dùng phương thức lấy cứng chọi cứng để đấu với Vương Công.
Miêu Nghị mặc chiến giáp lao tới một mình, chỉ trong chớp mắt hắn đã tới gần cơn sóng to gió lớn cuồn cuộn cát sỏi đang tới ào ạt.
Vào giây phút va chạm vào nhau trong chớp mắt, Miêu Nghị liền vung thương quét thật mạnh. “Ầm” – lá chắn như nước lũ cuồn cuộn bị xẻ ra một đường rẽ.
Song làm thế cũng không thể ngăn lại nó được, đường rẽ đã khép lại. Hầu như là chỉ trong nháy mắt, hắn bị nước lũ cuồn cuộn nuốt vào, Hắc Thán kinh hãi đến mức không ngừng cào vó xuống mặt đất.
Vương Công đang giấu mình trong biển cát sỏi thì cảm thấy mừng rỡ lắm, y ẩn nấp ở trong này liền có thể dễ dàng quan sát cử động của Miêu Nghị, mà Miêu Nghị lại không nhìn thấy y, cộng thêm việc Miêu Nghị vừa xông tới liền lập tức gây nên động tĩnh, y liền định vị được vị trí của Miêu Nghị ngay. Có thể nói là y đã vọt tới chỉ trong nháy mắt, chém một đao chứa đựng sức mạnh mãnh liệt vào Miêu Nghị.
Khi mà Miêu Nghị nhảy vào trong đám cát sỏi cuộn trào thì hắn đã nhắm hai mắt lại rồi. Hắn vừa dốc sức làm phép chống đỡ cát sỏi ập tới vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh.
Cơ hồ là trong giây lát nguy cơ ập tới, hắn lật tay lấy ra Linh Lung Bảo Tháp, bảo tháp to ra rất nhanh. Bất thình lình, phần đáy của nền tháp chợt mở rộng ra, kể cả nguy cơ vừa xuất hiện hay đám cát sỏi đang chảy xiết cuồn cuộn kia cũng cùng trôi vào trong tháp.
Hắn đã dám xấn xổ xông tới lấy cứng chọi cứng thì tự nhiên là đoán trước được trong nguy cơ sẽ có cơ hội, vừa nắm được cơ hội thì phải làm ra hành động phản kích ngay lập tức, không muốn bỏ lỡ nó.
Trong tiếng động ù ù ào ào, Vương Công vừa chém ra một đao mãnh liệt liền chợt phát hiện mình đã đánh hụt, tiếng ồn ào nổ vang ở bên tai y cũng bỗng dưng biến mất, trước mắt y là ánh sáng chói lóa, y nhận ra bản thân y lại đang rơi từ trên trời xuống, vội làm phép dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Khi xem sang bên cạnh là cả vùng cát sỏi đang rơi ào ào xuống mặt đất, y có chút ngạc nhiên nghi ngờ mà quan sát bốn bề, chung quanh thật yên tĩnh, y càng xem càng kinh hãi.
Sa mạc mênh mông khôn cùng là thế vậy mà giờ không thấy, đưa mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy chi chít những ngọn núi lửa lổm chổm bốc khói, y còn có thể nhìn thấy dung nham đỏ rực trong miệng của một ngọn núi lửa ở phía dưới. Theo bản năng, y cho rằng những thứ này đều là ảo giác, nhưng mà ngọn núi lửa kia phát ra khí tức trời sinh khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế, làm cho y cảm thấy hơi có phần lo sợ, cũng khiến cho y không thể nghĩ nơi đây là ảo giác mà là địa phương tồn tại thật sự.
Y không hiểu nổi tại sao cảnh tượng bất chợt thay đổi và vì sao y lại xuất hiện ở chỗ này, cơ hồ không có một dấu hiệu báo trước nào, quả thật là giống như y bất chợt nhảy vọt tới một thời không khác, nơi đây là đâu?
Còn trên sa mạc, âm thanh ầm ầm rào rào làm rung chuyển mặt đất. Bức tường sóng bằng cát sỏi mới đây thôi còn cuồn cuộn chợt trở nên mất sức, cảnh tượng mới vừa rồi còn dữ dội chợt yếu dần, cát sỏi vốn che trời phủ đất thì rơi ào ào xuống chồng chất như núi.
Cộp lộp độp... - Hắc Thán vừa dẫm vó vừa nhìn chòng chọc, nó không biết có chuyện gì đã xảy ra, nó nghĩ “Vẫn chưa có tiếng đánh nhau, sao đột nhiên lại ngừng rồi?”
“Ầm” – Dòng chảy cát sỏi vắt ngang trên sa mạc chợt nổ tung một khúc, Linh Lung Bảo Tháp bay ra, nổi trên không trung. Bảo tháp có bảy tầng, từng tầng một đang chuyển động ở đằng kia. Từ phía dưới có một bóng người nhảy ra lên dốc núi cát sỏi, đó chính là Miêu Nghị.