Phi Thiên
Chương 2349: Cái ông nội ngươi ấy (1)
Thanh âm đột ngột này khiến Miêu Nghị giật nảy mình, lật tay vớt ra Nghịch Lân thương nhanh chóng cảnh giác nhìn chung quanh, có người tiếp cận ở bên cạnh không ngờ lại không phát hiện.
Bất quá hắn nhanh chóng ý thức được cái gì cả, người cứng lại, cuối cùng từ từ xoay người, từ từ quay đầu lại nhìn về phía Hắc Thán nằm trên đất, trợn tròn mắt nhìn có vẻ cảm giác.
Hắc Thán dường như cũng phản ứng lại, dường như cũng có chút bị tự bản thân mình dọa sợ rồi, mắt trừng cực lớn, cặp mắt to nhìn Miêu Nghị. giống như đâu đâu cũng thấy khó có thể tin, mắt to mắt nhỏ đối mắt trừng nhau với Miêu Nghị.
Song phương kinh nghi bất định nhìn nhau một lúc lâu xong, Miêu Nghị thử lên tiếng hỏi:
- Ê tên giặc mập, vừa rồi là ngươi nói chuyện đó hå?
Con ngươi Hắc Thán từ từ xoay vòng một chút, có vẻ không dám xác định.
Miêu Nghị trên mặt dần dần hiện lên vui mừng, đá nó môt đá:
- Không sai, vừa rồi nhất định là tên mập ngươi nói chuyện, mau lên coi! Nói lại một tiêng thử coi.
Hắc Thán xoay người bò dậy, trong ánh mắt tràn đầy do dự, tràn đầy vẻ không tự tin, khóe miệng há lên mấy lần, khịt mũi thật ra thì phát ra mấy cái, chỉ có điều không thể nói tiếng người.
Nó cũng ý thức được vừa rồi một câu đó đích thật là do nó nói ra, thuận miệng liền phát ra một câu tiếng người, hiện tại muốn để cho nó đường đường chính chính nói ra ngược lại lại không nói được rồi.
Miêu Nghị chân mày cau lại, quyết định giúp nó một phen, cây thương trong tay từ từ giơ lên.
Hắc Thán thất kinh, ý thức được hắn muốn làm gì, chậm rãi lui về sau hỏi:
- Ngươi muôn làm gì?
Lời này vừa nói ra, một người một ngựa lần nữa mắt to trừng mắt nhỏ ngây ngẩn cả người.
Nhanh chóng, Miêu Nghị lộ ra nụ cười hội ý:
- Quả nhiên là có thể nói tiêng người rồi xem ra hay là để ta giúp ngươi!
Dứt lời cây thương trong tay đâm ra nhanh như tia chớp.
- Không được!
Hắc Thán kinh hô một tiếng, lắc mình nhảy tránh, nó cho dù có da cứng thịt dầy đi chăng nữa, cũng không chịu được Hồng tinh thương cao độ tinh khiết ám sát.
- Ha ha!”
Miêu Nghị đâm thương ra nhưng định ởgiữa chừng, đứng ở cửa động cười to.
Thoan khai rơi xuống đất Hắc Thán kích động rồi, vòng tới vòng lui, bốn trảo khẩn thiết cào xuống đất:
- Ta... Ta... Ta thật có thể nói chuyện rồi hay sao?
Thanh âm dội là thanh âm của nam nhân.
Miêu Nghị thật sự rất cao hứng, thu Nghịch Lân thương, đi tới tặc tặc lưỡi ngạc nhiên nói:
- Ê mập khốn kiếp, mau nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra. thế nào lại đột nhiên có thể nói chuyện được rồi?
Hắc Thán kích động không còn biết trời trăng gì nữa:
- Ta... Ta... Ta cũng không biết.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, như có điều suy nghĩ, không biết có phải là bởi vì hoàn cảnh nơi này hay không, nơi này là Long Tộc Thánh Địa, thích hợp Long Tộc tu luyện, mà Hắc Thán thuộc loại bán long (nửa rồng), nói không chừng là nhờ thế mà hưởng phước của nơi này. Nhưng hắn cũng chỉ là suy đoán, vẫn không thể xác định.
Lấy lại tinh thần lại cười chọc Hắc Thán.
- Đừng có cứ ta ta ta, đổi chút từ ngữ mới mẻ coi, nhìn một chút xem có thể nói chuyện bình thường hay không.
Hắc Thán hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi, lập tức ngoác cái miệng lớn tiếng nói nói với hắn:
- Tên khốn kiếp!
“...”
Trong khoảnh khắc Miêu Nghị như bị sét đánh, thiếu chút nữa bị sét luộc chín từ trong ra ngoài. mặt nhanh chóng xanh lục xuống luôn rồi.
Thế nhưng Hắc Thán có hơi hưng phấn thái quá, không ý thức được có cái gì không ổn lắc đầu vẫy đuôi bùm bùm phun ra một đám từ:
- Cái ông nội ngươi ấy, đồ chó chết, súc sinh, cút con mẹ của ngươi đi, đồ cặn bã, đi chết đi, câm miệng cho lão tử, muốn đánh đòn hả con, cái đồ không có lương tâm, tiểu tử thúi.
Một đám từ bẩn được tung ra... hơn nữa còn là từ trên cao nhìn xuống phun ra đối với người nào đó, phun ra một cái gọi là vô cùng thoải mái.
Ngửa đâu nhìn cái miệng lưỡi của nó lưu loát như cái chày giả thịt, mặt Miêu Nghị từ từ sậm sì hẳn xuống, lật tay lên. Nghịch Lân thương lại xuất hiện trong bàn tay, đầu thương sắc bén bá một tiếng đâm ra ngoài, trong nháy mắt điểm vào bộ vị cổ họng của Hắc Thán, có một cổ bị kích động một thương thọc xuyên cổ họng nó, phần nộ quát:
- Câm miệng lại cho lão tử...
Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn sửng sốt một chút, câu nói này dường như vừa rồi Hắc Thán cũng đã nói rồi.
“...”
Hắc Thán câm miệng rồi, nhìn nét mặt giận dữ của Miêu Nghị đột nhiên tỉnh ngộ lại, quay đầu tránh ra đầu thương chia vào cô họng, từ từ lui về saul.
- Đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, đừng táy máy tay chân, tôi không có ý mắng ngài.
Miêu Nghị dĩ nhiên nhìn thấu nó không có ý mắng mình, đây rõ ràng là lời nói không trải qua đầu óc suy nghĩ toát ra dưới sự hưng phấn, nếu không như thế, thật đúng là cần phải đâm nó mấy thương lấy ra mấy cân huyết mới được. Nhưng mà cũng chính bởi vì, như vậy, chính là bởi vì là lời nói không trải qua đầu óc suy nghĩ, mới có khả năng nói là sự thật, rằng tên khốn kiếp này có bao nhiêu oán niệm, không ngờ lại để dành được nhiều lời thô tục như vậy, đây là chuẩn bị để nói với người nào đây?
Hắn gần như không nghi ngờ là có người nào khác, tám chín phần mười là chính là nói với hắn rồi, không có nguyên nhân gì khác, cười Hắc Thán chạy khắp nơi chính là hắn, thường tung quyền cước đối với Hắc Thán cũng chính là hắn, không phải là mắng hắn thì có thể mắng người nào? Ngoại trừ oán niệm thâm sâu đối với hắn như vậy xem ra sẽ không có người nào khác rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại liền nổi cơn tức giận, Miêu Nghị xộc thương từng bước ép tới, cười lạnh không ngừng nói:
- Điều này sợ là lời trong lòng ngươi muốn mắng người nào phải không? Bàn tặc, đến đây, nói một chút coi, những lời này bình thường đều là để ở trong lòng ngươi muốn mắng người nào đấy?
Hắc Thán nhanh chóng lắc đầu:
- Đại nhân, thật không phải chửi ngài đâu. Đều là học cùng người khác đó.
- Hắc!
Miêu Nghị ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ta thế nào lại chưa từng thấy có người nào dạy ngươi nói những lời đó, ta cũng không nghĩ ra bên cạnh ngươi có người nào có thể miệng lưỡi đầy lời thô tục như vậy.
Hắc Thán khẩn trương nói:
- Tại sao không có? Lúc phu nhân chửi ngươi ta nhớ được chút ít, lúc ngươi mắng thô tục ta cũng nhớ chút ít...
- Nói bậy!
Miêu Nghị hươi thương chỉ.
- Ngươi vừa rồi trong lố lời măng thô tục đó, có một số ta và phu nhân căn bản cũng không nói, còn dám cãi chày cãi cối!
- Yêu Nhược Tiên!&
Bất quá hắn nhanh chóng ý thức được cái gì cả, người cứng lại, cuối cùng từ từ xoay người, từ từ quay đầu lại nhìn về phía Hắc Thán nằm trên đất, trợn tròn mắt nhìn có vẻ cảm giác.
Hắc Thán dường như cũng phản ứng lại, dường như cũng có chút bị tự bản thân mình dọa sợ rồi, mắt trừng cực lớn, cặp mắt to nhìn Miêu Nghị. giống như đâu đâu cũng thấy khó có thể tin, mắt to mắt nhỏ đối mắt trừng nhau với Miêu Nghị.
Song phương kinh nghi bất định nhìn nhau một lúc lâu xong, Miêu Nghị thử lên tiếng hỏi:
- Ê tên giặc mập, vừa rồi là ngươi nói chuyện đó hå?
Con ngươi Hắc Thán từ từ xoay vòng một chút, có vẻ không dám xác định.
Miêu Nghị trên mặt dần dần hiện lên vui mừng, đá nó môt đá:
- Không sai, vừa rồi nhất định là tên mập ngươi nói chuyện, mau lên coi! Nói lại một tiêng thử coi.
Hắc Thán xoay người bò dậy, trong ánh mắt tràn đầy do dự, tràn đầy vẻ không tự tin, khóe miệng há lên mấy lần, khịt mũi thật ra thì phát ra mấy cái, chỉ có điều không thể nói tiếng người.
Nó cũng ý thức được vừa rồi một câu đó đích thật là do nó nói ra, thuận miệng liền phát ra một câu tiếng người, hiện tại muốn để cho nó đường đường chính chính nói ra ngược lại lại không nói được rồi.
Miêu Nghị chân mày cau lại, quyết định giúp nó một phen, cây thương trong tay từ từ giơ lên.
Hắc Thán thất kinh, ý thức được hắn muốn làm gì, chậm rãi lui về sau hỏi:
- Ngươi muôn làm gì?
Lời này vừa nói ra, một người một ngựa lần nữa mắt to trừng mắt nhỏ ngây ngẩn cả người.
Nhanh chóng, Miêu Nghị lộ ra nụ cười hội ý:
- Quả nhiên là có thể nói tiêng người rồi xem ra hay là để ta giúp ngươi!
Dứt lời cây thương trong tay đâm ra nhanh như tia chớp.
- Không được!
Hắc Thán kinh hô một tiếng, lắc mình nhảy tránh, nó cho dù có da cứng thịt dầy đi chăng nữa, cũng không chịu được Hồng tinh thương cao độ tinh khiết ám sát.
- Ha ha!”
Miêu Nghị đâm thương ra nhưng định ởgiữa chừng, đứng ở cửa động cười to.
Thoan khai rơi xuống đất Hắc Thán kích động rồi, vòng tới vòng lui, bốn trảo khẩn thiết cào xuống đất:
- Ta... Ta... Ta thật có thể nói chuyện rồi hay sao?
Thanh âm dội là thanh âm của nam nhân.
Miêu Nghị thật sự rất cao hứng, thu Nghịch Lân thương, đi tới tặc tặc lưỡi ngạc nhiên nói:
- Ê mập khốn kiếp, mau nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra. thế nào lại đột nhiên có thể nói chuyện được rồi?
Hắc Thán kích động không còn biết trời trăng gì nữa:
- Ta... Ta... Ta cũng không biết.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, như có điều suy nghĩ, không biết có phải là bởi vì hoàn cảnh nơi này hay không, nơi này là Long Tộc Thánh Địa, thích hợp Long Tộc tu luyện, mà Hắc Thán thuộc loại bán long (nửa rồng), nói không chừng là nhờ thế mà hưởng phước của nơi này. Nhưng hắn cũng chỉ là suy đoán, vẫn không thể xác định.
Lấy lại tinh thần lại cười chọc Hắc Thán.
- Đừng có cứ ta ta ta, đổi chút từ ngữ mới mẻ coi, nhìn một chút xem có thể nói chuyện bình thường hay không.
Hắc Thán hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi, lập tức ngoác cái miệng lớn tiếng nói nói với hắn:
- Tên khốn kiếp!
“...”
Trong khoảnh khắc Miêu Nghị như bị sét đánh, thiếu chút nữa bị sét luộc chín từ trong ra ngoài. mặt nhanh chóng xanh lục xuống luôn rồi.
Thế nhưng Hắc Thán có hơi hưng phấn thái quá, không ý thức được có cái gì không ổn lắc đầu vẫy đuôi bùm bùm phun ra một đám từ:
- Cái ông nội ngươi ấy, đồ chó chết, súc sinh, cút con mẹ của ngươi đi, đồ cặn bã, đi chết đi, câm miệng cho lão tử, muốn đánh đòn hả con, cái đồ không có lương tâm, tiểu tử thúi.
Một đám từ bẩn được tung ra... hơn nữa còn là từ trên cao nhìn xuống phun ra đối với người nào đó, phun ra một cái gọi là vô cùng thoải mái.
Ngửa đâu nhìn cái miệng lưỡi của nó lưu loát như cái chày giả thịt, mặt Miêu Nghị từ từ sậm sì hẳn xuống, lật tay lên. Nghịch Lân thương lại xuất hiện trong bàn tay, đầu thương sắc bén bá một tiếng đâm ra ngoài, trong nháy mắt điểm vào bộ vị cổ họng của Hắc Thán, có một cổ bị kích động một thương thọc xuyên cổ họng nó, phần nộ quát:
- Câm miệng lại cho lão tử...
Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn sửng sốt một chút, câu nói này dường như vừa rồi Hắc Thán cũng đã nói rồi.
“...”
Hắc Thán câm miệng rồi, nhìn nét mặt giận dữ của Miêu Nghị đột nhiên tỉnh ngộ lại, quay đầu tránh ra đầu thương chia vào cô họng, từ từ lui về saul.
- Đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, đừng táy máy tay chân, tôi không có ý mắng ngài.
Miêu Nghị dĩ nhiên nhìn thấu nó không có ý mắng mình, đây rõ ràng là lời nói không trải qua đầu óc suy nghĩ toát ra dưới sự hưng phấn, nếu không như thế, thật đúng là cần phải đâm nó mấy thương lấy ra mấy cân huyết mới được. Nhưng mà cũng chính bởi vì, như vậy, chính là bởi vì là lời nói không trải qua đầu óc suy nghĩ, mới có khả năng nói là sự thật, rằng tên khốn kiếp này có bao nhiêu oán niệm, không ngờ lại để dành được nhiều lời thô tục như vậy, đây là chuẩn bị để nói với người nào đây?
Hắn gần như không nghi ngờ là có người nào khác, tám chín phần mười là chính là nói với hắn rồi, không có nguyên nhân gì khác, cười Hắc Thán chạy khắp nơi chính là hắn, thường tung quyền cước đối với Hắc Thán cũng chính là hắn, không phải là mắng hắn thì có thể mắng người nào? Ngoại trừ oán niệm thâm sâu đối với hắn như vậy xem ra sẽ không có người nào khác rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại liền nổi cơn tức giận, Miêu Nghị xộc thương từng bước ép tới, cười lạnh không ngừng nói:
- Điều này sợ là lời trong lòng ngươi muốn mắng người nào phải không? Bàn tặc, đến đây, nói một chút coi, những lời này bình thường đều là để ở trong lòng ngươi muốn mắng người nào đấy?
Hắc Thán nhanh chóng lắc đầu:
- Đại nhân, thật không phải chửi ngài đâu. Đều là học cùng người khác đó.
- Hắc!
Miêu Nghị ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ta thế nào lại chưa từng thấy có người nào dạy ngươi nói những lời đó, ta cũng không nghĩ ra bên cạnh ngươi có người nào có thể miệng lưỡi đầy lời thô tục như vậy.
Hắc Thán khẩn trương nói:
- Tại sao không có? Lúc phu nhân chửi ngươi ta nhớ được chút ít, lúc ngươi mắng thô tục ta cũng nhớ chút ít...
- Nói bậy!
Miêu Nghị hươi thương chỉ.
- Ngươi vừa rồi trong lố lời măng thô tục đó, có một số ta và phu nhân căn bản cũng không nói, còn dám cãi chày cãi cối!
- Yêu Nhược Tiên!&