Phi Thiên
Chương 2251: Vật phẩm đấu giá áp trục
Nữ chủ trì nhìn quanh dưới đài, thấy không có ai phản ứng thì trong trẻo nói:
- Có người ra giá năm mươi ức Hồng Tinh, còn ai tăng gía không?
Nữ chủ trì liên tục hỏi ba lần không ai lên tiếng, nàng lắc dây thừng kêu ba tiếng quyết định:
- Số hai hai ba, năm mươi ức Hồng Tinh đấu giá một trăm trái đào tiên màn đầu.
Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị chằm chằm, gằn từng chữ:
- Nếu ngươi làm lỡ nhiệm vụ thì ta chờ xem khi về ngươi làm sao báo cáo.
Miêu Nghị nói:
- Nàng đã nói đào tiên không liên quan đến nhiệm vụ.
Chiến Như Ý cạn lời:
- ...
Nữ nhân bưng khay xoay người rời khỏi đài, ẩn sau tấm màn. Một nữ nhân khác bước ra khỏi tấm màn, cũng bưng khay, mặt trên có một gốc tinh hoa tiên thảo. Xem kích cỡ cây thì năm tuổi không dưới mấy ngàn năm, nàng bày ra cho mọi người xem.
Nữ chủ trì trên đài nói:
- Mười gốc tinh hoa tiên thảo, mỗi gốc năm tuổi phỏng chừng năm ngàn năm, giá quy định một trăm năm mươi ức Hồng Tinh, mỗi lần nâng giá một ức Hồng Tinh, ai muốn xin giơ thẻ lên.
Nữ chủ trì lắc dây thừng kêu đinh một tiếng, đợt đấu giá thứ hai chính thức bắt đầu.
Lần này Miêu Nghị không giơ thẻ lên, hắn có tinh hoa tiên thảo nhiều đến mức dùng không hết, tích lũy một đống làm dự trữ. Hơn nữa giá tiền này hơi cao với hắn. Tinh hoa tiên thảo trong đại thế giới nhiều hơn tiểu thế giới nhưng tính số tu sĩ chiếm hữu nó thì đại thế giới càng hiếm hoi hơn, vì vậy mắc hơn tiểu thế giới nhiều. Tuy nhiên giá quy định vật đấu giá này cao hơn gía thị trường bình thường một phần ba, nhưng cũng dễ hiểu, phòng đấu giá chợ quỷ trích phần trăm rất cao, một phần ba giá thành giao vật đấu giá.
Lần này đấu giá không liên tiếp như vòng đầu tiên, thưa thớt người tham gia. Mặc dù tinh hoa tiên thảo có giá trị cao hơn đào tiên, bị Thiên Đình quản lý nhưng nó dễ có hơn đào tiên, không như đào tiên chỉ dành cho cao tầng Thiên Đình, đấu giá thành công làm quà tặng thì rất hãnh diện. Vòng này những người tham gia đều vì năm tuổi của mười gốc tinh hoa tiên thảo lên đến năm ngàn năm.
Mấy vòng giơ thẻ qua đi, mười gốc tinh hoa tiên thảo bị người lấy giá một trăm sáu mươi ức lấy đi, nhiều hơn giá quy định mười ức, còn không bằng đào tiên vòng một tăng giá.
Vật phẩm đấu giá càng về sau giá càng cao, Miêu Nghị không xen vào nữa, hoàn toàn là xem náo nhiệt. Miêu Nghị càng xem càng thấy lạ.
Mỗi đợt đấu giá trong này chỉ đấu giá mười món đồ, sắp đến vòng cuối cùng mà chưa thấy Chiến Như Ý công bố nhiệm vụ. Miêu Nghị thầm lấy làm lạ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy rằng chỉ còn một vòng đấu giá cuối cùng nhưng không khí khác lạ, nhiều người ngồi thẳng dậy. Miêu Nghị thấy rõ ràng Chiến Như Ý cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc trước Miêu Nghị nghe đồn thường vòng cuối là vật phẩm đấu giá áp trục lên sân khấu. Lần này đấu giá không phải chuẩn bị sẵn từ trước mà do người tham gia đấu giá cung cấp vật phẩm, nếu có nhiều người tham gia thì tính theo ai cung cấp vật phẩm giá trị cao để quyết định áp trục.
Lý do làm như vậy vì một số người sợ đồ vật của mình quá quan trọng, sợ âm thầm giao cho Tín Nghĩa các sẽ bị đen ăn đen, nếu khoe ra trước mắt bao người thì Tín Nghĩa các giữ hai chữ ‘tín nghĩa’ mà không làm bậy.
Nữ chủ trì trên đài cười nói:
- Không biết vị bằng hữu nào nguyện dâng ra báu vật làm vật đấu giá áp trục không?
Đám người nhìn đông ngó tây, có ba người lục tục đứng dậy đi lên cái bục. Miêu Nghị đầy hứng thú xem, không biết ba người kia sẽ lấy báu vật gì ra. Bên cạnh có người nhúc nhích, Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, xoe tròn mắt.
Chiến Như Ý đứng dậy bước ra ngoài, thành người thứ bốn đấu giá báu vật.
Miêu Nghị, Diêm Tu, Khang Đạo Bình nhìn nhau, không biết Chiến Như Ý làm cái quỷ gì.
Miêu Nghị truyền âm hỏi Khang Đạo Bình:
- Chiến Như Ý tính làm gì vậy?
Khang Đạo Bình hoang mang nói:
- Ta không biết!
Khang Đạo Bình nói thật, gã không biết. Chiến Như Ý đến đây nghiêm khắc giữ bí mật, không lộ ra chút gì cho gã.
Ba người đành trợn to mắt nhìn Chiến Như Ý lên đài, chờ xem có chuyện gì.
Ba người mang báu vật đấu giá bước lên đài, lần lượt lấy trữ vật thủ trạc ra cho nữ chủ trì nghiệm thứ bên trong, truyền âm giao lưu. Mỗi món đồ người chủ trì đều cười tươi, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười như đang nói ‘ta đã hiểu’.
Nữ chủ trì nhận lấy thứ cuối cùng trong tay người đưa báu vật đấu giá, chợt người nàng run rẩy, vụt ngẩng đầu nhìn Chiến Như Ý, khuôn mặt tràn đầy giật mình, biểu tình khó tin.
Những kẻ đấu giá đều mở pháp nhãn nhìn, phản ứng khác lạ của nữ chủ trì làm mọi người phấn khởi, không biết đối phương nhìn thấy báu vật gì mà nữ chủ trì kiến thức rộng biết nhiều có phản ứng lớn như thế, xem ra sắp được mở rộng tầm mắt.
Ba người Miêu Nghị lại nhìn nhau, không biết Chiến Như Ý đang làm gì, lấy bảo bối gì ra.
Ba người lờ mờ đoán thứ đó liên quan đến nhiệm vụ lần này.
Nữ chủ trì phản ứng chỉ trong chớp mắt, nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nghiêng đầu xin lỗi ba người:
- Báu vật của số hai hai hai quyết định làm vật đấu giá áp trục.
Ngữ điệu không tha nghi ngờ.
Ba người đưa báu vật đấu giá tuy không muốn nhưng người chủ trì đã lên tiếng thì họ đành trở lại. Nơi này không cho phép gây sự, chờ chút nữa báu vật lộ ra liền biết công bằng hay không, có xứng với hai chữ ‘tín nghĩa’ của Tín Nghĩa các không.
Ba người ngồi xuống rồi nữ chủ trì hỏi thẳng Chiến Như Ý:
- Số hai hai hai xác nhận muốn lấy báu vật của mình ra đấu giá sao?
Chiến Như Ý đổi giọng khác trả lời:
- Đồng ý!
Nữ chủ trì hỏi:
- Không biết giá khởi điểm là bao nhiêu?
Chiến Như Ý đáp:
- Hai vạn ức Hồng Tinh!
Có người hét thất thanh:
- Hai vạn ức!
Hiện trường xôn xao ồn ào, ba người Miêu Nghị ngẩn ngơ, không biết Chiến Như Ý lấy cái gì ra mà tính bằng đơn vị ức, còn là hai vạn ức.
Khiến mọi người giật mình là nữ chủ trì gật đầu nói:
- Không cao, giá vừa phải, xác nhận không?
Câu này có nghĩa là gì? Nghĩa là vật đấu giá áp trục đáng giá tiền đó. Nhiều người hút ngụm khí lạnh.
Miêu Nghị thầm la: Mợ ơi, rốt cuộc là báu vật gì?
Chiến Như Ý ở trên đài gật đầu nói:
- Xác nhận!
Nữ chủ trì nói:
- Ta muốn nghiệm báu vật trước mắt công chúng, cuối cùng thanh toán tiền hàng xong nếu hàng hóa có vấn đề mang đến ảnh hưởng xấu cho Tín Nghĩa các thì Tín Nghĩa các có quyền lấy một phần ba tiền đấu giá của ngươi làm bồi thường, ngươi có chịu không?
Chiến Như Ý lại gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.
- Có người ra giá năm mươi ức Hồng Tinh, còn ai tăng gía không?
Nữ chủ trì liên tục hỏi ba lần không ai lên tiếng, nàng lắc dây thừng kêu ba tiếng quyết định:
- Số hai hai ba, năm mươi ức Hồng Tinh đấu giá một trăm trái đào tiên màn đầu.
Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị chằm chằm, gằn từng chữ:
- Nếu ngươi làm lỡ nhiệm vụ thì ta chờ xem khi về ngươi làm sao báo cáo.
Miêu Nghị nói:
- Nàng đã nói đào tiên không liên quan đến nhiệm vụ.
Chiến Như Ý cạn lời:
- ...
Nữ nhân bưng khay xoay người rời khỏi đài, ẩn sau tấm màn. Một nữ nhân khác bước ra khỏi tấm màn, cũng bưng khay, mặt trên có một gốc tinh hoa tiên thảo. Xem kích cỡ cây thì năm tuổi không dưới mấy ngàn năm, nàng bày ra cho mọi người xem.
Nữ chủ trì trên đài nói:
- Mười gốc tinh hoa tiên thảo, mỗi gốc năm tuổi phỏng chừng năm ngàn năm, giá quy định một trăm năm mươi ức Hồng Tinh, mỗi lần nâng giá một ức Hồng Tinh, ai muốn xin giơ thẻ lên.
Nữ chủ trì lắc dây thừng kêu đinh một tiếng, đợt đấu giá thứ hai chính thức bắt đầu.
Lần này Miêu Nghị không giơ thẻ lên, hắn có tinh hoa tiên thảo nhiều đến mức dùng không hết, tích lũy một đống làm dự trữ. Hơn nữa giá tiền này hơi cao với hắn. Tinh hoa tiên thảo trong đại thế giới nhiều hơn tiểu thế giới nhưng tính số tu sĩ chiếm hữu nó thì đại thế giới càng hiếm hoi hơn, vì vậy mắc hơn tiểu thế giới nhiều. Tuy nhiên giá quy định vật đấu giá này cao hơn gía thị trường bình thường một phần ba, nhưng cũng dễ hiểu, phòng đấu giá chợ quỷ trích phần trăm rất cao, một phần ba giá thành giao vật đấu giá.
Lần này đấu giá không liên tiếp như vòng đầu tiên, thưa thớt người tham gia. Mặc dù tinh hoa tiên thảo có giá trị cao hơn đào tiên, bị Thiên Đình quản lý nhưng nó dễ có hơn đào tiên, không như đào tiên chỉ dành cho cao tầng Thiên Đình, đấu giá thành công làm quà tặng thì rất hãnh diện. Vòng này những người tham gia đều vì năm tuổi của mười gốc tinh hoa tiên thảo lên đến năm ngàn năm.
Mấy vòng giơ thẻ qua đi, mười gốc tinh hoa tiên thảo bị người lấy giá một trăm sáu mươi ức lấy đi, nhiều hơn giá quy định mười ức, còn không bằng đào tiên vòng một tăng giá.
Vật phẩm đấu giá càng về sau giá càng cao, Miêu Nghị không xen vào nữa, hoàn toàn là xem náo nhiệt. Miêu Nghị càng xem càng thấy lạ.
Mỗi đợt đấu giá trong này chỉ đấu giá mười món đồ, sắp đến vòng cuối cùng mà chưa thấy Chiến Như Ý công bố nhiệm vụ. Miêu Nghị thầm lấy làm lạ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy rằng chỉ còn một vòng đấu giá cuối cùng nhưng không khí khác lạ, nhiều người ngồi thẳng dậy. Miêu Nghị thấy rõ ràng Chiến Như Ý cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Lúc trước Miêu Nghị nghe đồn thường vòng cuối là vật phẩm đấu giá áp trục lên sân khấu. Lần này đấu giá không phải chuẩn bị sẵn từ trước mà do người tham gia đấu giá cung cấp vật phẩm, nếu có nhiều người tham gia thì tính theo ai cung cấp vật phẩm giá trị cao để quyết định áp trục.
Lý do làm như vậy vì một số người sợ đồ vật của mình quá quan trọng, sợ âm thầm giao cho Tín Nghĩa các sẽ bị đen ăn đen, nếu khoe ra trước mắt bao người thì Tín Nghĩa các giữ hai chữ ‘tín nghĩa’ mà không làm bậy.
Nữ chủ trì trên đài cười nói:
- Không biết vị bằng hữu nào nguyện dâng ra báu vật làm vật đấu giá áp trục không?
Đám người nhìn đông ngó tây, có ba người lục tục đứng dậy đi lên cái bục. Miêu Nghị đầy hứng thú xem, không biết ba người kia sẽ lấy báu vật gì ra. Bên cạnh có người nhúc nhích, Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, xoe tròn mắt.
Chiến Như Ý đứng dậy bước ra ngoài, thành người thứ bốn đấu giá báu vật.
Miêu Nghị, Diêm Tu, Khang Đạo Bình nhìn nhau, không biết Chiến Như Ý làm cái quỷ gì.
Miêu Nghị truyền âm hỏi Khang Đạo Bình:
- Chiến Như Ý tính làm gì vậy?
Khang Đạo Bình hoang mang nói:
- Ta không biết!
Khang Đạo Bình nói thật, gã không biết. Chiến Như Ý đến đây nghiêm khắc giữ bí mật, không lộ ra chút gì cho gã.
Ba người đành trợn to mắt nhìn Chiến Như Ý lên đài, chờ xem có chuyện gì.
Ba người mang báu vật đấu giá bước lên đài, lần lượt lấy trữ vật thủ trạc ra cho nữ chủ trì nghiệm thứ bên trong, truyền âm giao lưu. Mỗi món đồ người chủ trì đều cười tươi, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười như đang nói ‘ta đã hiểu’.
Nữ chủ trì nhận lấy thứ cuối cùng trong tay người đưa báu vật đấu giá, chợt người nàng run rẩy, vụt ngẩng đầu nhìn Chiến Như Ý, khuôn mặt tràn đầy giật mình, biểu tình khó tin.
Những kẻ đấu giá đều mở pháp nhãn nhìn, phản ứng khác lạ của nữ chủ trì làm mọi người phấn khởi, không biết đối phương nhìn thấy báu vật gì mà nữ chủ trì kiến thức rộng biết nhiều có phản ứng lớn như thế, xem ra sắp được mở rộng tầm mắt.
Ba người Miêu Nghị lại nhìn nhau, không biết Chiến Như Ý đang làm gì, lấy bảo bối gì ra.
Ba người lờ mờ đoán thứ đó liên quan đến nhiệm vụ lần này.
Nữ chủ trì phản ứng chỉ trong chớp mắt, nàng nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nghiêng đầu xin lỗi ba người:
- Báu vật của số hai hai hai quyết định làm vật đấu giá áp trục.
Ngữ điệu không tha nghi ngờ.
Ba người đưa báu vật đấu giá tuy không muốn nhưng người chủ trì đã lên tiếng thì họ đành trở lại. Nơi này không cho phép gây sự, chờ chút nữa báu vật lộ ra liền biết công bằng hay không, có xứng với hai chữ ‘tín nghĩa’ của Tín Nghĩa các không.
Ba người ngồi xuống rồi nữ chủ trì hỏi thẳng Chiến Như Ý:
- Số hai hai hai xác nhận muốn lấy báu vật của mình ra đấu giá sao?
Chiến Như Ý đổi giọng khác trả lời:
- Đồng ý!
Nữ chủ trì hỏi:
- Không biết giá khởi điểm là bao nhiêu?
Chiến Như Ý đáp:
- Hai vạn ức Hồng Tinh!
Có người hét thất thanh:
- Hai vạn ức!
Hiện trường xôn xao ồn ào, ba người Miêu Nghị ngẩn ngơ, không biết Chiến Như Ý lấy cái gì ra mà tính bằng đơn vị ức, còn là hai vạn ức.
Khiến mọi người giật mình là nữ chủ trì gật đầu nói:
- Không cao, giá vừa phải, xác nhận không?
Câu này có nghĩa là gì? Nghĩa là vật đấu giá áp trục đáng giá tiền đó. Nhiều người hút ngụm khí lạnh.
Miêu Nghị thầm la: Mợ ơi, rốt cuộc là báu vật gì?
Chiến Như Ý ở trên đài gật đầu nói:
- Xác nhận!
Nữ chủ trì nói:
- Ta muốn nghiệm báu vật trước mắt công chúng, cuối cùng thanh toán tiền hàng xong nếu hàng hóa có vấn đề mang đến ảnh hưởng xấu cho Tín Nghĩa các thì Tín Nghĩa các có quyền lấy một phần ba tiền đấu giá của ngươi làm bồi thường, ngươi có chịu không?
Chiến Như Ý lại gật đầu nói:
- Không thành vấn đề.