Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 2247: Căm hờn (Thượng)



Truy Viễn thầm đổ mồ hôi. Người khác có lẽ không hiểu thấu ám muội bên trong, bọn họ chuyên môn thẩm vấn tra án nhiều năm, trải qua các vụ án, có thể nói toàn thiên hạ không vài người hiểu rõ nghề này hơn bọn họ. Cách điều tra mấy trăm người dù không có vấn đề cũng có thể điều tra ra điểm đáng ngờ, ví dụ một việc từ ngàn năm trước, kêu mấy trăm người kể lại chắc chắn có người khai khẩu cung sai sót.
Truy Viễn hỏi:
- Vậy bệ hạ có nói gì không?
Cao Quan đi tới trước chỗ ngồi, xoay người vung áo choàng, ngồi xuống nói:
- Có nói gì cũng không quan trọng, hiện giờ việc này đã không liên quan đến chúng ta, bệ hạ giao cho Thượng Quan tổng quản điều tra rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bây giờ đặt hết sức lực vào bên chợ quỷ, có tình huống gì hãy báo ta biết ngay.
Truy Viễn lĩnh mệnh:
- Tuân lệnh!
Truy Viễn thầm ngạc nhiên, sự việc ra nông nỗi này gã còn lo sẽ xảy ra chuyện, dù sao Ảnh Vệ và bệ hạ có quan hệ không tầm thường. Không ngờ Hữu Sứ đại nhân kéo Giám Sát Hữu Bộ thuận lợi thoát ra. Truy Viễn thở phào, thầm nghĩ Thượng Quang đại tổng quản sẽ phải nhức đầu.
Đúng là Thượng Quan Thanh nhức đầu thật, lão bồi hồi trong đình viện thở ngắn than dài.
Ảnh Vệ là một tay Thượng Quan Thanh quản lý, lão rất hiểu nó, lão không cho rằng Ảnh Vệ có vấn đề gì. Nhưng cầm ký lục thẩm vấn của Giám Sát Hữu Bộ xem xong Thượng Quan Thanh không biết nên nói cái gì, không ngờ thành viên Ảnh Vệ có nhiều điểm đáng ngờ như vậy.
Thượng Quan Thanh xem kỹ ghi chép thẩm vấn, Giám Sát Hữu Bộ không có chỗ nào làm không ổn, Cao Quan làm việc không bậy bạ. Xem quá trình phỏng vấn là biết kinh nghiệm tra án của Giám Sát Hữu Bộ dày dạn, thật sự là người Ảnh Vệ khẩu cung khác nhau. Trong khi mọi người đều chỉ chứng vẫn có người không chịu thú nhận, sao Giám Sát Hữu Bộ không dùng hình được?
Thượng Quan Thanh suy nghĩ nhiều lần, buộc phải kêu một đám người đi tới nơi tạm trông giữ Ảnh Vệ.
Thượng Quan Thanh vào sân liền có huynh đệ Ảnh Vệ vây quanh hỏi dồn:
- Sao rồi đại tổng quản?
Mặt Thượng Quan Thanh lạnh băng nói:
- Bệ hạ khiến chúng ta tự điều tra.
Mọi người mới thở phào Thượng Quan Thanh lại hỏi:
- Hướng Trung tỉnh chưa?
Có người đáp:
- Lão đại đã tỉnh rồi, nhưng bị Giám Sát Hữu Bộ giày vò quá thảm, sợ là phải mất một thời gian mới khỏe lại.
Thượng Quan Thanh đẩy đám người ra trực tiếp vào căn phòng Hướng Trung ở tạm.
Hướng Trung nằm trên giường thẫn thờ trợn to mắt nhìn nóc nhà, bỗng con ngươi nhúc nhích nhìn Thượng Quan Thanh đến, gã đứng dậy chào:
- Đại tổng quản!
Thượng Quan Thanh giơ tay ra hiệu Hướng Trung không cần đứng dậy, phất tay với người đi theo sau lưng ra hiệu tất cả lui xuống.
Thượng Quan Thanh nhìn Hướng Trung, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, lúc nhận thẩm vấn trong nhà tù Hữu Bộ thì ngươi có che giấu chuyện gì không khai ra không?
Hướng Trung không hiểu ý của Thượng Quan Thanh, dốc sức nửa nghiêng người dậy kinh ngạc hỏi:
- Đương nhiên không có, chẳng lẽ đại tổng quản cũng không tin Hướng Trung?
Thượng Quan Thanh nét mặt sa sầm nói:
- Vì ta tin ngươi nên mới cho ngươi cơ hội. Bây giờ ngươi thừa nhận còn kịp, ta có thể tìm cách che chở ngươi, nếu ngươi cứ cứng miệng cãi đến cùng thì không ai cứu ngươi được. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi nói!
Tuy Ảnh Vệ luôn do Thượng Quan Thanh quản lý nhưng lão làm đại tổng quản Thiên Đình không thể chỉ luôn lo việc Ảnh Vệ, cấp dưới có người giúp đỡ cho lão, người giúp đỡ tất nhiên là người lão tín nhiệm, đối tượng này là Hướng Trung. Nên Thượng Quan Thanh thật sự không hy vọng người mình tin tưởng xảy ra chuyện gì.
Hướng Trung như gặp nhuc nhã lớn lao, cứng cổ căm hờn nói:
- Người Giám Sát Hữu Bộ có thể không tin ta, chẳng lẽ đại tổng quản cũng cho rằng Hướng Trung đang nói dối sao?
- Đến hiện tại còn muốn giấu ta!?
Thượng Quan Thanh tức giận ném mấy khối ngọc điệp tới trước mặt Hướng Trung:
- Vậy thì đây là cái gì? Chẳng lẽ huynh đệ bên dưới tập thể hại ngươi sao?
Hướng Trung nhanh chóng cầm ngọc điệp xem xét, phát hiện là lời khai của các huynh đệ, gã càng xem càng hoang mang, vẻ mặt bàng hoàng.
Thượng Quan Thanh rít qua kẽ răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Ngươi thật sự không biết hay giả bộ hồ đồ? Chẳng lẽ muốn ta gọi người khác đến đối chất ngay mặt làm thủ lĩnh nhà ngươi không xuống đài được thì mới cam lòng sao?
Hướng Trung hoang mang một lúc rồi nhớ ra, vỗ trán nói:
- Ta nhớ ra rồi! Lần đó sáu chúng ta đi tửu lâu ăn uống, có một lão nhân mang theo tôn nữ bán tiếng hát, ta phát hiện một tên lưu manh dường như nhắm vào tôn nữ kia. Tổ tôn kiếm ăn trong tửu lâu xong đi vào ngõ hẻm xéo phía đối diện, lưu manh theo đuôi đi vào, ta đoán lưu manh có ý đồ xấu xa nên một mình ra tửu lâu một lúc, cũng vào ngõ nhỏ kia. Không ngoài dự đoán của ta, quả nhiên phát hiện lưu manh hành hung đánh ngã lão hán, cưỡng ép bắt cô nương bán tiếng hát đang định trốn đi. Khi đó ta ra tay xử lưu manh kia, sau đó vì chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới nên khi trở về ta không nói cho các huynh đệ, chuyện chỉ có thế.
Thượng Quan Thanh còn tưởng Hướng Trung có việc riêng gì mờ ám, ai ngờ là loại chuyện này.
Thượng Quan Thanh trầm giọng hỏi:
- Vậy sao lúc trong Giám Sát Hữu Bộ ngươi không nói sớm?
Hướng Trung nhăn mặt nói:
- Đám tôn tử ăn tươi nuốt sống Giám Sát Hữu Bộ đó khi thẩm vấn chỉ hỏi thời gian và địa điểm, bắt ta nhớ lại mình làm gì. Sự việc đã qua hơn một ngàn năm, ai mà nhớ chút chuyện nhỏ này?
Thượng Quan Thanh cười khẩy nói:
- Vậy sao bây giờ ngươi nhớ?
Hướng Trung nói:
- Thì tại vì đại tổng quản cho ta xem khẩu cung của các huynh đệ, bên trong tường thuật tình hình lúc đó trợ giúp ta hồi ức. Hướng Trung toàn nói thật, không có điểm nào che giấu đại tổng quản!
Thượng Quan Thanh nói:
- Ta có thể tin ngươi nhưng người khác tin không? Trước đó ngươi bị tra tấn nghiêm hình trong Giám Sát Hữu Bộ mà không chịu nói gì, toàn kêu oan, giờ được thả về liền nhớ ra, ai tin được? Ngươi có thể tìm ra nhân chứng và vật chứng để chứng minh những gì ngươi làm vào lúc đó không?
Hướng Trung kinh kêu:
- Chuyện đã qua hơn một ngàn năm, đôi tổ tôn đó có lẽ đã thành nắm tro tàn, ta kiếm đâu ra nhân chứng?
Thượng Quan Thanh nói:
- Ngươi không có chứng cứ thì ai tin được? Ta nói cho ngươi biết, bệ hạ đã ngự lãm tự mình xem xét ghi chép thẩm vấn của ngươi. Bây giờ ngươi đưa ra lý do như vậy, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ tin sao?
Hướng Trung dõng dạc nói:
- Lòng trung thành của Hướng Trung với bệ hạ thiên địa làm chứng!
Câu này ai chẳng nói được, có ích gì? Thượng Quan Thanh lắc đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...