Phi Thiên
Chương 2239: Khách điếm Khuyết Nguyệt (Thượng)
Mấy người đi trên đường, nhìn đông ngó tây, ngẫu nhiên đi qua cây cầu, qua một con sông. Chợ quỷ không chỉ có đường khúc chiết còn có mạch nước ngầm, có thể chèo thuyền, do dòng nước từ vài chỗ trên nóc đổ xuống. Vì bên trên vốn có một con sông, nhiều thương hội trực tiếp dẫn nước sông trên mặt đất xuống cửa hàng để sử dụng.
Tòa thành lòng đất, thành ở trong nước, nước ở trong thành. Ánh đèn và huỳnh quang tinh sa của tạp khoáng tăng phần huyễn hoặc cho chốn này, là cảnh tượng mặt đất nặng nề tử khí không thể trông thấy.
Con đường nối dài không theo quy tắc, không có đạo lý gì hết. Gặp nhà cửa đào từ vách hang thì quẹo, đường lúc rộng lúc hẹp, sơ sẩy một cái sẽ đi vào đường cùng. Mỗi cửa hàng trong thành ngầm đều là từ lòng đất xuyên suốt lên mặt đất. Làm như vậy có chỗ tốt là giữ bí mật hơn, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không có một đống người kéo tới xem, không như Thiên Nhai vừa xảy ra chuyện liền kéo cả đoàn người xem náo nhiệt.
Mạch nước ngầm chảy lúc rộng lúc hẹp, nơi hẹp thì có thể đi thuyền nhỏ, nơi rộng có thể chạy lâu thuyền, những lâu thuyền lớn đa số là chốn trăng hoa, thậm chí có khách điếm giăng đèn kết hoa lưu động lướt trong sông ngầm.
Trên đường có đủ loại cửa hàng, tạp nham không ít hơn Thiên Nhai mà càng nhiều.
Nhưng tiêu phí nơi này hơn hẳn Thiên Nhai, làm chuyện không thể gặp ánh sáng, vì giữ bí mật phải trả giá lớn, tốn tiền hơn Thiên Nhai gấp mười lần là ít, rất có thể cao hơn gấp trăm lần. Nên chợ quỷ chỉ có thể trốn trong bóng tối, thương gia quang minh chính đại sẽ không chạy đến đây.
Khu vực dưới lòng đất này rất lớn nhưng rối như mê cung, đoàn người Miêu Nghị đi dạo chừng một tiếng thì được mở rộng tầm mắt. Đi lung tung không có mục đích thế này thì không được, phải tìm chỗ trú ngụ lại, xem kỹ bản đồ chợ quỷ Cổ Đa Quý đưa, không thì khi gặp chuyện sẽ không tìm được đường. Huống chi bên ngoài còn có nhiều người chờ bọn họ sắp xếp, đầu tiên cần tìm khách điếm đã.
Miêu Nghị đến cây cầu bắc qua hai bên bờ, hắn dừng bước truyền âm với Chiến Như Ý:
- Chúng ta chia nhau tìm khách điếm ở đi.
- Chia nhau?
Chiến Như Ý kinh ngạc nói:
- Ngươi và ta ở cùng khách điếm đi, có chuyện gì cũng tiện kịp lúc liên lạc.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Ở chung một khách điếm không tốt lắm, người hai Hổ Kỳ đi vào nếu xảy ra chuyện sẽ dễ khiến người nghi ngờ.
Chiến Như Ý nói:
- Lo xa quá, có việc cần họp thì triệu tập mấy nòng cốt sắp xếp mọi việc, bên dưới thì liên lạc qua tinh linh. Người bên dưới sao có thể luôn tiếp xúc với chúng ta được, như thế mới dễ khiến người nghi ngờ.
Chiến Như Ý cứ kiên quyết không chịu, Miêu Nghị nghi ngờ nàng có âm mưu gì nhưng không nói thêm, hắn chờ xem nữ nhân này chơi trò gì.
Đoàn người tiếp tục đi tìm khách điếm, vòng qua một con phố không lâu thì lại xuất hiện mặt sông rộng rãi, hai con cá chép đá ngẩng đầu vươn đuôi hấp dẫn người qua đường chú ý. Hai con cá chép đặt trước cửa một thương gia, cá chép phun ra hai cột nước như cầu vòm bay cong qua con đường rơi vào giữa sông, cái này là nhờ vào áp suất nước của sông trên mặt đất, cột nước phun đủ cao nên người qua đường không bị dính ướt.
Đây là một khách điếm, trên biển viết khách điếm Khuyết Nguyệt. Đoàn người đang muốn tìm khách điếm, Chiến Như Ý hỏi ý Miêu Nghị, hắn không phản đối, cả đám đi vào.
Thuộc hạ của Chiến Như Ý tiến lên hỏi việc ngụ lại, giá tiền cao cắt cổ, tính theo số người. Một căn phòng tối đa cho phép hai người ở, mỗi ngày giá một trăm vạn Hồng Tinh. Ăn dùng thì nếu có cần sẽ thu tiền khác nữa. Khách điếm chỉ bảo vệ an toàn cơ bản, chỉ bảo vệ chứ không bảo đảm, nếu có gì ngoài ý muốn thì tự chịu trách nhiệm.
Cái gọi là bảo vệ an toàn cơ bản ý là người lạ không được vào, không cho phép tự tiện xông vào khách điếm. Nếu có người giở trò gì đó xông vào hố khách thì khách điếm cũng hết cách, không chịu trách nhiệm.
Điều kiện là thích, muốn ở thì ở.
Không có lựa chọn nào tốt hơn, tình huống của chợ quỷ là vậy, mấy người đã chuẩn bị tâm lý. Giá tiền thì không cần nói nhiều, dù sao làm việc giúp bên Giám Sát Hữu Bộ, miễn không làm bậy thì Giám Sát Hữu Bộ sẽ bao phí dụng hợp lý hết.
Chiến Như Ý là nữ nhân không tiện ở cùng năm nam nhân khác, sáu người đòi bốn căn phòng. Miêu Nghị và Chiến Như Ý mỗi người một phòng, bốn tùy tùng hai người một phòng.
Giao tiền trước, không cho nợ. Sau khi giao tiền họ được đưa lên tầng ba. Bốn phòng song song, Miêu Nghị và Chiến Như Ý ở gian giữa, hai phòng bảo vệ hai bên có bốn tùy tùng ở. Đi vào đẩy mở cửa sổ sẽ thấy người qua lại trên đường, thuyền lướt trên sông. Căn phòng trang trí tàm tạm, tiện lợi sinh hoạt hơn cơ bản một chút nhưng không quá tốt.
Nhìn trong phòng xong Dương Triệu Thanh kiểm tra hai căn phòng, Miêu Nghị dẫn Diêm Tu ra cửa tính đi dạo khách điếm này, lỡ xảy ra chuyện cũng biết đi đâu chạy. Kết quả phát hiện mỗi tầng quy cách giống nhau, không có gì để xem. Khi lên tầng chín thì bị hai tiểu nhị chặn ở cửa cầu thang.
Một tiểu nhị ngăn lại, giơ tay ra hiệu mời về:
- Hai vị, xin lỗi, bên trên tạm thời không mở ra với khách trọ, xin hai vị về cho.
Việc này không tiện miễn cưỡng, Miêu Nghị và Diêm Tu đành quay về. Trên cầu thang có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, giọng nữ nhân du dương vang lên:
- Có chuyện gì?
Hai người nghe tiếng lại ngoái nhìn, có một nữ nhân từ trên lầu đi xuống.
Một phụ nhân mặc áo hoa, váy dài hoa, mắt đào hoa ngập nước đa tình, con mắt như biết nói, mặt mày tuyền thần cực kỳ xinh đẹp, eo như liễu đung đưa đi xuống lầu.
Diêm Tu còn đỡ chút, Miêu Nghị thì ngẩn ngơ nhìn nữ nhân. Miêu Nghị quen nữ nhân này, lần đầu tiên hắn tham gia sát hạch từng gặp nàng ở chợ đen đất Vô Sinh khi tham gia sát hạch. Lão bản nương của hiệu cầm đồ Hồ Điệp, Hoa Hồ Điệp, không ngờ gặp lại tại đây.
Tại sao nữ nhân này xuất hiện ở đây?
Miêu Nghị nhìn hai tiểu nhị thái độ cung kính với Hoa Hồ Điệp thì nghẹn họng. Không lẽ khách điếm khuyết Nguyệt là của Hầu gia trong chợ đen? Nếu đúng vậy thì thật tình cờ.
Hai tiểu nhị truyền âm nói vài câu với Hoa Hồ Điệp, nàng mỉm cười gật đầu với Miêu Nghị, Diêm Tu.
Miêu Nghị dẫn Diêm Tu rời đi, hắn tới đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật, đã dịch dung rồi nên tin tưởng Hoa Hồ Điệp sẽ không dễ dàng nhận ra. Dù sao hai bên không quá quen thuộc, chưa đến mức chỉ nhìn ánh mắt và hình thể là nhận ra nhau. Huống chi Miêu Nghị không muốn Khấu gia biết hắn đã thấy Khấu gia làm việc mờ ám.
Tòa thành lòng đất, thành ở trong nước, nước ở trong thành. Ánh đèn và huỳnh quang tinh sa của tạp khoáng tăng phần huyễn hoặc cho chốn này, là cảnh tượng mặt đất nặng nề tử khí không thể trông thấy.
Con đường nối dài không theo quy tắc, không có đạo lý gì hết. Gặp nhà cửa đào từ vách hang thì quẹo, đường lúc rộng lúc hẹp, sơ sẩy một cái sẽ đi vào đường cùng. Mỗi cửa hàng trong thành ngầm đều là từ lòng đất xuyên suốt lên mặt đất. Làm như vậy có chỗ tốt là giữ bí mật hơn, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không có một đống người kéo tới xem, không như Thiên Nhai vừa xảy ra chuyện liền kéo cả đoàn người xem náo nhiệt.
Mạch nước ngầm chảy lúc rộng lúc hẹp, nơi hẹp thì có thể đi thuyền nhỏ, nơi rộng có thể chạy lâu thuyền, những lâu thuyền lớn đa số là chốn trăng hoa, thậm chí có khách điếm giăng đèn kết hoa lưu động lướt trong sông ngầm.
Trên đường có đủ loại cửa hàng, tạp nham không ít hơn Thiên Nhai mà càng nhiều.
Nhưng tiêu phí nơi này hơn hẳn Thiên Nhai, làm chuyện không thể gặp ánh sáng, vì giữ bí mật phải trả giá lớn, tốn tiền hơn Thiên Nhai gấp mười lần là ít, rất có thể cao hơn gấp trăm lần. Nên chợ quỷ chỉ có thể trốn trong bóng tối, thương gia quang minh chính đại sẽ không chạy đến đây.
Khu vực dưới lòng đất này rất lớn nhưng rối như mê cung, đoàn người Miêu Nghị đi dạo chừng một tiếng thì được mở rộng tầm mắt. Đi lung tung không có mục đích thế này thì không được, phải tìm chỗ trú ngụ lại, xem kỹ bản đồ chợ quỷ Cổ Đa Quý đưa, không thì khi gặp chuyện sẽ không tìm được đường. Huống chi bên ngoài còn có nhiều người chờ bọn họ sắp xếp, đầu tiên cần tìm khách điếm đã.
Miêu Nghị đến cây cầu bắc qua hai bên bờ, hắn dừng bước truyền âm với Chiến Như Ý:
- Chúng ta chia nhau tìm khách điếm ở đi.
- Chia nhau?
Chiến Như Ý kinh ngạc nói:
- Ngươi và ta ở cùng khách điếm đi, có chuyện gì cũng tiện kịp lúc liên lạc.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Ở chung một khách điếm không tốt lắm, người hai Hổ Kỳ đi vào nếu xảy ra chuyện sẽ dễ khiến người nghi ngờ.
Chiến Như Ý nói:
- Lo xa quá, có việc cần họp thì triệu tập mấy nòng cốt sắp xếp mọi việc, bên dưới thì liên lạc qua tinh linh. Người bên dưới sao có thể luôn tiếp xúc với chúng ta được, như thế mới dễ khiến người nghi ngờ.
Chiến Như Ý cứ kiên quyết không chịu, Miêu Nghị nghi ngờ nàng có âm mưu gì nhưng không nói thêm, hắn chờ xem nữ nhân này chơi trò gì.
Đoàn người tiếp tục đi tìm khách điếm, vòng qua một con phố không lâu thì lại xuất hiện mặt sông rộng rãi, hai con cá chép đá ngẩng đầu vươn đuôi hấp dẫn người qua đường chú ý. Hai con cá chép đặt trước cửa một thương gia, cá chép phun ra hai cột nước như cầu vòm bay cong qua con đường rơi vào giữa sông, cái này là nhờ vào áp suất nước của sông trên mặt đất, cột nước phun đủ cao nên người qua đường không bị dính ướt.
Đây là một khách điếm, trên biển viết khách điếm Khuyết Nguyệt. Đoàn người đang muốn tìm khách điếm, Chiến Như Ý hỏi ý Miêu Nghị, hắn không phản đối, cả đám đi vào.
Thuộc hạ của Chiến Như Ý tiến lên hỏi việc ngụ lại, giá tiền cao cắt cổ, tính theo số người. Một căn phòng tối đa cho phép hai người ở, mỗi ngày giá một trăm vạn Hồng Tinh. Ăn dùng thì nếu có cần sẽ thu tiền khác nữa. Khách điếm chỉ bảo vệ an toàn cơ bản, chỉ bảo vệ chứ không bảo đảm, nếu có gì ngoài ý muốn thì tự chịu trách nhiệm.
Cái gọi là bảo vệ an toàn cơ bản ý là người lạ không được vào, không cho phép tự tiện xông vào khách điếm. Nếu có người giở trò gì đó xông vào hố khách thì khách điếm cũng hết cách, không chịu trách nhiệm.
Điều kiện là thích, muốn ở thì ở.
Không có lựa chọn nào tốt hơn, tình huống của chợ quỷ là vậy, mấy người đã chuẩn bị tâm lý. Giá tiền thì không cần nói nhiều, dù sao làm việc giúp bên Giám Sát Hữu Bộ, miễn không làm bậy thì Giám Sát Hữu Bộ sẽ bao phí dụng hợp lý hết.
Chiến Như Ý là nữ nhân không tiện ở cùng năm nam nhân khác, sáu người đòi bốn căn phòng. Miêu Nghị và Chiến Như Ý mỗi người một phòng, bốn tùy tùng hai người một phòng.
Giao tiền trước, không cho nợ. Sau khi giao tiền họ được đưa lên tầng ba. Bốn phòng song song, Miêu Nghị và Chiến Như Ý ở gian giữa, hai phòng bảo vệ hai bên có bốn tùy tùng ở. Đi vào đẩy mở cửa sổ sẽ thấy người qua lại trên đường, thuyền lướt trên sông. Căn phòng trang trí tàm tạm, tiện lợi sinh hoạt hơn cơ bản một chút nhưng không quá tốt.
Nhìn trong phòng xong Dương Triệu Thanh kiểm tra hai căn phòng, Miêu Nghị dẫn Diêm Tu ra cửa tính đi dạo khách điếm này, lỡ xảy ra chuyện cũng biết đi đâu chạy. Kết quả phát hiện mỗi tầng quy cách giống nhau, không có gì để xem. Khi lên tầng chín thì bị hai tiểu nhị chặn ở cửa cầu thang.
Một tiểu nhị ngăn lại, giơ tay ra hiệu mời về:
- Hai vị, xin lỗi, bên trên tạm thời không mở ra với khách trọ, xin hai vị về cho.
Việc này không tiện miễn cưỡng, Miêu Nghị và Diêm Tu đành quay về. Trên cầu thang có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, giọng nữ nhân du dương vang lên:
- Có chuyện gì?
Hai người nghe tiếng lại ngoái nhìn, có một nữ nhân từ trên lầu đi xuống.
Một phụ nhân mặc áo hoa, váy dài hoa, mắt đào hoa ngập nước đa tình, con mắt như biết nói, mặt mày tuyền thần cực kỳ xinh đẹp, eo như liễu đung đưa đi xuống lầu.
Diêm Tu còn đỡ chút, Miêu Nghị thì ngẩn ngơ nhìn nữ nhân. Miêu Nghị quen nữ nhân này, lần đầu tiên hắn tham gia sát hạch từng gặp nàng ở chợ đen đất Vô Sinh khi tham gia sát hạch. Lão bản nương của hiệu cầm đồ Hồ Điệp, Hoa Hồ Điệp, không ngờ gặp lại tại đây.
Tại sao nữ nhân này xuất hiện ở đây?
Miêu Nghị nhìn hai tiểu nhị thái độ cung kính với Hoa Hồ Điệp thì nghẹn họng. Không lẽ khách điếm khuyết Nguyệt là của Hầu gia trong chợ đen? Nếu đúng vậy thì thật tình cờ.
Hai tiểu nhị truyền âm nói vài câu với Hoa Hồ Điệp, nàng mỉm cười gật đầu với Miêu Nghị, Diêm Tu.
Miêu Nghị dẫn Diêm Tu rời đi, hắn tới đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật, đã dịch dung rồi nên tin tưởng Hoa Hồ Điệp sẽ không dễ dàng nhận ra. Dù sao hai bên không quá quen thuộc, chưa đến mức chỉ nhìn ánh mắt và hình thể là nhận ra nhau. Huống chi Miêu Nghị không muốn Khấu gia biết hắn đã thấy Khấu gia làm việc mờ ám.