Phi Thiên
Chương 2211: Yến Bắc Hồng thất bại (Thượng)
Hạ Chi Lại nhìn một đôi gây ầm ĩ này, muốn nói lại thôi, muốn hỏi hai người quan hệ thế nào mà sao gây ồn ào rồi lại đi chung với nhau. Nhưng Hạ Chi Lại nhớ đến chuyện nhục nhã của Chiến Như Ý thì không tiện hỏi, cuối cùng chắp tay tỏ vẻ bên mình còn bận việc, xin phép đi trước.
Miêu Nghị, Chiến Như Ý quay về chỗ của mình.
Miêu Nghị trở về nơi Hắc Hổ Kỳ trú đóng, chắp tay sau lưng cúi đầu từ từ vào nơi đóng quân. Miêu Nghị suy nghĩ nhiệm vụ Đinh Mão vực, nhớ vụ hồ yêu hình như là phát hiện ở Đinh Mão vực, không biết có liên quan gì tới nhiệm vụ lần này không.
Miêu Nghị đị không lâu sau chợt ngừng bước, ngước lên nhìn. Một đám người chặn trước mặt, mắt long lanh nhìn Miêu Nghị, là thống lĩnh Thập Ưng Kỳ đây mà.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Muốn gì?
Lý Trí Viễn chắp tay hỏi:
- Không biết có nhiệm vụ gì không đại thống lĩnh?
Miêu Nghị quét mắt đám người ánh mắt nóng cháy, ngẫm lại tình hình trong điện nghị sự Hắc Long Ti, hắn biết chuyện tương tự sắp xảy ra trên người của mình.
Miêu Nghị không nói nhiệm vụ bị cướp đi, hắn xua tay nói:
- Tổng Trấn đại nhân nói không có nhiệm vụ, tạm thời trú đóng ở đây nghỉ ngơi lấy sức.
Mọi người nhìn nhau, hơi thất vọng. Miêu Nghị bước nhanh lướt qua mọi người đi mất.
Yến Bắc Hồng mặc áo đỏ, cao to vạm vỡ lơ lửng trong trời sao, mặt râu ria xồm xoàm. Yến Bắc Hồng nhìn chăm chú Độc Hải tinh trước mắt, đã xác định địa điểm, gã lật tay cất tinh đồ, lột áo đỏ xuống lộ ra đồ đen đi ban đêm, đeo mặt nạ quỷ răng nhanh lên mặt.
Yến Bắc Hồng giang hai tay lao nhanh vào Độc Hải tinh trước mắt.
Yến Bắc Hồng lao vào lồng khí, đập vào mắt là đại dương, trong biển ở đây không có sinh vật. Nước biển có độc, nên mới có tên là Độc Hải tinh. Nước biển bao vây đại lục loang lổ màu lục, thảm thực vật dựa vào nước mà sống, còn lại phần lớn là sa mạc hoang vắng.
Yến Bắc Hồng lơ lửng trên trời nhìn quanh bốn phía rồi bay lượn trên đại lục tìm kiếm, đặc biệt chú ý bên dưới có thảm thực vật màu lục.
Yến Bắc Hồng tìm đã lâu không gặp mục tiêu, gã bỗng lơ lửng tại chỗ đấm xuống đất.
Ầm!
Mặt đất rung rinh, bụi bay mù mịt, đất thủng cái hố to, vết rạn xung quanh như mạng nhện.
Bên trên bụi bay mù mịt Yến Bắc Hồng lơ lửng chờ đợi, quét mắt tìm kiếm xung quanh.
Đợi một chốc thì phía xa có một đốm đen bay tới, một lão nhân tóc trắng áo xám bay vút tới, giữa trán có một đóa Hồng Liên nhị phẩm.
Bay đến gần, lão nhân tóc trắng áo xám nhìn hố sâu to dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ.
Lão nhân nhìn Yến Bắc Hồng, hỏi:
- Ta là Thổ Địa nơi này, là ai càn rỡ như thế?
Yến Bắc Hồng nói:
- Ta là bằng hữu cũ của Hạ Hầu Long Thành đặc biệt đến thăm hắn, Hạ Hầu Long Thành đang ở đâu?
Lão nhân tóc bạc áo xám ngây người, phỏng chừng người này nói thật, không thì ai rảnh chạy tới đây kiếm chuyện. Hơn nữa bối cảnh của vị Sơn Thần kia không phải ai cũng dám chọc. Lão nhân áo xám tóc bạc cười tươi, lỡ đắc tội bằng hữu của Sơn Thần đại nhân thì rắc rối, tính cách gấu chó đó không dễ chọc, hở chút là quyền đấm cước đá.
Lão nhân móc tinh linh ra, cười hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh để tiểu lão nhân báo cáo với Sơn Thần đại nhân.
Yến Bắc Hồng nói:
- Ngươi không có tư cách biết ta là ai, Hạ Hầu Long Thành gặp rồi tự nhiên biết.
Lão nhân bất đắc dĩ đành lắc tinh linh liên lạc.
***
Trên đồi núi hoang vắng, một người chậm rãi bò lên sườn núi, vung tay từ bên kia đồi vừa đi vừa trượt xuống, chân đạp đá sỏi kêu rào rạo, là Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành đầu đội vòng hoa, tay cầm hồ lô rượu to, lè nhè hát bài tự sáng tác:
- Thiên hoảng hoảng, địa hoang hoang, thiên hoảng hoảng, địa hoang hoang, ta một người hoảng đãng đãng...
Hạ Hầu Long Thành lắc lư đi trong rừng núi, nom bộ dáng chán chết.
Tuy Hạ Hầu Long Thành là tử đệ của Hạ Hầu gia nhưng không khác gì bị bỏ rơi, may mắn có đệ đệ rảnh rỗi phái người đưa vài thứ cho gã, như rượu trong tay gã, hoặc đưa lên vài nữ nhân. Nhưng không thể thay đổi nơi này buồn chán.
Hạ Hầu Hổ Thành nhiều lần khuyên rằng người ta muốn an nhàn như thế còn không được, đại ca ở đây yên tâm tu luyện, khi nào tu vi lên, gia tộc cần dùng thì sẽ cho gã đi.
Nhưng lòng Hạ Hầu Long Thành đắng chát. Hạ Hầu gia tộc vì ích lợi gia tộc mà cố ý nhốt gã tại đây, vì bớt gây rắc rối cho gia tộc không biết bao giờ Hạ Hầu Long Thành mới rời khỏi đây được. Dưới tay Hạ Hầu gia tộc không thiếu người tu vi cao sâu, thêm Hạ Hầu Long Thành hay ít đi gã cũng không sao, có lẽ suốt đời gã cũng không rời đi được.
Hạ Hầu Long Thành ợ men say, móc tinh linh ra nghe tin xong khá bất ngờ. Có người đến thăm gã? Hạ Hầu Long Thành không suy nghĩ nhiều, tinh thần phấn khởi lên. Mặc kệ là ai, có người đến giải buồn là tốt rồi.
Hạ Hầu Long Thành vui vẻ trả lời: Ta ở Bắc Sơn, mau mang người tới.
Một canh giờ sau, Yến Bắc Hồng đeo mặt nạ quy bay theo sau lão nhân tới nơi. Yến Bắc Hồng rất bình tĩnh, không gấp gáp.
Vừa chạm đất lão nhân đã nịnh nọt chắp tay thi lễ với Hạ Hầu Long Thành:
- Đại nhân, đã mang bằng hữu của người đến.
Hạ Hầu Long Thành phớt lờ lão nhân, gã nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải Yến Bắc Hồng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ai? Tháo mặt nạ xuống đi.
Không quen? Lão nhân Thổ Địa ngoái đầu nhìn lại.
Yến Bắc Hồng nói:
- Hạ Hầu Hổ Thành kêu ta tặng đồ cho ngươi.
Là Miêu Nghị nói cái tên Hạ Hầu Hổ Thành cho Yến Bắc Hồng nghe.
Hạ Hầu Long Thành hỏi:
- Cái gì vậy?
Yến Bắc Hồng đánh giá Hạ Hầu Long Thành, đặc biệt nhìn vòng hoa trên đầu gã, mắt lóe tia sáng nghi ngờ. Vóc dáng bên ngoài đại khái giống với Miêu Nghị miêu tả, nhưng nam nhân mà cài vòng hoa thì...
Yến Bắc Hồng hơi lo mình giết lầm người đánh rắn động cỏ gây rắc rối cho Miêu Nghị, thận trọng hỏi:
- Ngươi chứng minh mình là Hạ Hầu Long Thành trước đi, cho ta xem quan điệp của ngươi.
Ánh mắt Hạ Hầu Long Thành nghi ngờ, đệ đệ phái người đưa đồ luôn sẽ thông báo trước một tiếng với gã, nhiều năm nay luôn vậy. Hạ Hầu Long Thành nhìn mặt nạ quỷ, mắt lộ tia cảnh giác.
Hạ Hầu Long Thành móc tinh linh ra:
- Để ta xác nhận với đệ đệ của ta đã.
Sao Yến Bắc Hồng có thể chop Hạ Hầu Long Thành xác nhận, gã liên lạc được với Hạ Hầu Hổ Thành coi như chứng thực thân phận. Yến Bắc Hồng lập tức cầm thanh đại đao Hồng Tinh độ thuần cao, vung đao như bóng ma chém ra.
Miêu Nghị, Chiến Như Ý quay về chỗ của mình.
Miêu Nghị trở về nơi Hắc Hổ Kỳ trú đóng, chắp tay sau lưng cúi đầu từ từ vào nơi đóng quân. Miêu Nghị suy nghĩ nhiệm vụ Đinh Mão vực, nhớ vụ hồ yêu hình như là phát hiện ở Đinh Mão vực, không biết có liên quan gì tới nhiệm vụ lần này không.
Miêu Nghị đị không lâu sau chợt ngừng bước, ngước lên nhìn. Một đám người chặn trước mặt, mắt long lanh nhìn Miêu Nghị, là thống lĩnh Thập Ưng Kỳ đây mà.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Muốn gì?
Lý Trí Viễn chắp tay hỏi:
- Không biết có nhiệm vụ gì không đại thống lĩnh?
Miêu Nghị quét mắt đám người ánh mắt nóng cháy, ngẫm lại tình hình trong điện nghị sự Hắc Long Ti, hắn biết chuyện tương tự sắp xảy ra trên người của mình.
Miêu Nghị không nói nhiệm vụ bị cướp đi, hắn xua tay nói:
- Tổng Trấn đại nhân nói không có nhiệm vụ, tạm thời trú đóng ở đây nghỉ ngơi lấy sức.
Mọi người nhìn nhau, hơi thất vọng. Miêu Nghị bước nhanh lướt qua mọi người đi mất.
Yến Bắc Hồng mặc áo đỏ, cao to vạm vỡ lơ lửng trong trời sao, mặt râu ria xồm xoàm. Yến Bắc Hồng nhìn chăm chú Độc Hải tinh trước mắt, đã xác định địa điểm, gã lật tay cất tinh đồ, lột áo đỏ xuống lộ ra đồ đen đi ban đêm, đeo mặt nạ quỷ răng nhanh lên mặt.
Yến Bắc Hồng giang hai tay lao nhanh vào Độc Hải tinh trước mắt.
Yến Bắc Hồng lao vào lồng khí, đập vào mắt là đại dương, trong biển ở đây không có sinh vật. Nước biển có độc, nên mới có tên là Độc Hải tinh. Nước biển bao vây đại lục loang lổ màu lục, thảm thực vật dựa vào nước mà sống, còn lại phần lớn là sa mạc hoang vắng.
Yến Bắc Hồng lơ lửng trên trời nhìn quanh bốn phía rồi bay lượn trên đại lục tìm kiếm, đặc biệt chú ý bên dưới có thảm thực vật màu lục.
Yến Bắc Hồng tìm đã lâu không gặp mục tiêu, gã bỗng lơ lửng tại chỗ đấm xuống đất.
Ầm!
Mặt đất rung rinh, bụi bay mù mịt, đất thủng cái hố to, vết rạn xung quanh như mạng nhện.
Bên trên bụi bay mù mịt Yến Bắc Hồng lơ lửng chờ đợi, quét mắt tìm kiếm xung quanh.
Đợi một chốc thì phía xa có một đốm đen bay tới, một lão nhân tóc trắng áo xám bay vút tới, giữa trán có một đóa Hồng Liên nhị phẩm.
Bay đến gần, lão nhân tóc trắng áo xám nhìn hố sâu to dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ.
Lão nhân nhìn Yến Bắc Hồng, hỏi:
- Ta là Thổ Địa nơi này, là ai càn rỡ như thế?
Yến Bắc Hồng nói:
- Ta là bằng hữu cũ của Hạ Hầu Long Thành đặc biệt đến thăm hắn, Hạ Hầu Long Thành đang ở đâu?
Lão nhân tóc bạc áo xám ngây người, phỏng chừng người này nói thật, không thì ai rảnh chạy tới đây kiếm chuyện. Hơn nữa bối cảnh của vị Sơn Thần kia không phải ai cũng dám chọc. Lão nhân áo xám tóc bạc cười tươi, lỡ đắc tội bằng hữu của Sơn Thần đại nhân thì rắc rối, tính cách gấu chó đó không dễ chọc, hở chút là quyền đấm cước đá.
Lão nhân móc tinh linh ra, cười hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh để tiểu lão nhân báo cáo với Sơn Thần đại nhân.
Yến Bắc Hồng nói:
- Ngươi không có tư cách biết ta là ai, Hạ Hầu Long Thành gặp rồi tự nhiên biết.
Lão nhân bất đắc dĩ đành lắc tinh linh liên lạc.
***
Trên đồi núi hoang vắng, một người chậm rãi bò lên sườn núi, vung tay từ bên kia đồi vừa đi vừa trượt xuống, chân đạp đá sỏi kêu rào rạo, là Hạ Hầu Long Thành.
Hạ Hầu Long Thành đầu đội vòng hoa, tay cầm hồ lô rượu to, lè nhè hát bài tự sáng tác:
- Thiên hoảng hoảng, địa hoang hoang, thiên hoảng hoảng, địa hoang hoang, ta một người hoảng đãng đãng...
Hạ Hầu Long Thành lắc lư đi trong rừng núi, nom bộ dáng chán chết.
Tuy Hạ Hầu Long Thành là tử đệ của Hạ Hầu gia nhưng không khác gì bị bỏ rơi, may mắn có đệ đệ rảnh rỗi phái người đưa vài thứ cho gã, như rượu trong tay gã, hoặc đưa lên vài nữ nhân. Nhưng không thể thay đổi nơi này buồn chán.
Hạ Hầu Hổ Thành nhiều lần khuyên rằng người ta muốn an nhàn như thế còn không được, đại ca ở đây yên tâm tu luyện, khi nào tu vi lên, gia tộc cần dùng thì sẽ cho gã đi.
Nhưng lòng Hạ Hầu Long Thành đắng chát. Hạ Hầu gia tộc vì ích lợi gia tộc mà cố ý nhốt gã tại đây, vì bớt gây rắc rối cho gia tộc không biết bao giờ Hạ Hầu Long Thành mới rời khỏi đây được. Dưới tay Hạ Hầu gia tộc không thiếu người tu vi cao sâu, thêm Hạ Hầu Long Thành hay ít đi gã cũng không sao, có lẽ suốt đời gã cũng không rời đi được.
Hạ Hầu Long Thành ợ men say, móc tinh linh ra nghe tin xong khá bất ngờ. Có người đến thăm gã? Hạ Hầu Long Thành không suy nghĩ nhiều, tinh thần phấn khởi lên. Mặc kệ là ai, có người đến giải buồn là tốt rồi.
Hạ Hầu Long Thành vui vẻ trả lời: Ta ở Bắc Sơn, mau mang người tới.
Một canh giờ sau, Yến Bắc Hồng đeo mặt nạ quy bay theo sau lão nhân tới nơi. Yến Bắc Hồng rất bình tĩnh, không gấp gáp.
Vừa chạm đất lão nhân đã nịnh nọt chắp tay thi lễ với Hạ Hầu Long Thành:
- Đại nhân, đã mang bằng hữu của người đến.
Hạ Hầu Long Thành phớt lờ lão nhân, gã nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải Yến Bắc Hồng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ai? Tháo mặt nạ xuống đi.
Không quen? Lão nhân Thổ Địa ngoái đầu nhìn lại.
Yến Bắc Hồng nói:
- Hạ Hầu Hổ Thành kêu ta tặng đồ cho ngươi.
Là Miêu Nghị nói cái tên Hạ Hầu Hổ Thành cho Yến Bắc Hồng nghe.
Hạ Hầu Long Thành hỏi:
- Cái gì vậy?
Yến Bắc Hồng đánh giá Hạ Hầu Long Thành, đặc biệt nhìn vòng hoa trên đầu gã, mắt lóe tia sáng nghi ngờ. Vóc dáng bên ngoài đại khái giống với Miêu Nghị miêu tả, nhưng nam nhân mà cài vòng hoa thì...
Yến Bắc Hồng hơi lo mình giết lầm người đánh rắn động cỏ gây rắc rối cho Miêu Nghị, thận trọng hỏi:
- Ngươi chứng minh mình là Hạ Hầu Long Thành trước đi, cho ta xem quan điệp của ngươi.
Ánh mắt Hạ Hầu Long Thành nghi ngờ, đệ đệ phái người đưa đồ luôn sẽ thông báo trước một tiếng với gã, nhiều năm nay luôn vậy. Hạ Hầu Long Thành nhìn mặt nạ quỷ, mắt lộ tia cảnh giác.
Hạ Hầu Long Thành móc tinh linh ra:
- Để ta xác nhận với đệ đệ của ta đã.
Sao Yến Bắc Hồng có thể chop Hạ Hầu Long Thành xác nhận, gã liên lạc được với Hạ Hầu Hổ Thành coi như chứng thực thân phận. Yến Bắc Hồng lập tức cầm thanh đại đao Hồng Tinh độ thuần cao, vung đao như bóng ma chém ra.