Phi Thiên
Chương 2204: Lục tìm cho trẫm! (Thượng)
Đinh!
Có tiếng chuông ngân làm Yêu Tăng Nam Ba ngừng niệm kinh.
Tiếng chuông làm hòa thượng nhỏ tìm ra cách phá giải, hòa thượng nhỏ cầm kiếm đâm xuyên qua tảng đá to bị ném lên nóc nhà, gã cởi áo tăng bao lấy kiếm, dùng dây thừng cột chặt cục đá làm cái cái chày gõ mõ. Hòa thượng nhỏ lại khoanh chân tĩnh tọa trên nóc nhà tụng kinh. Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa mà niệm kinh là hòa thượng nhỏ sẽ vung kiếm gõ mõ đập xuống nóc nhà, trong chùa liền vang tiếng chuông ức chế làm Yêu Tăng Nam Ba không đọc kinh tiếp được.
Hòa thượng nhỏ dùng cách này thành công áp chế Yêu Tăng Nam Ba, trong sơn cốc chỉ còn tiếng một người thành kính niệm kinh. Yêu Tăng Nam Ba bó tay với hòa thượng nhỏ.
Hòa thượng nhỏ niệm kinh trên nóc nhà trăm năm, mất trăm năm mới xua tan được âm khí bị Yêu Tăng Nam Ba tiệu tập vào hiệp cốc, đuổi âm hồn đi, oán khí tan biến.
Hòa thượng nhỏ không ngừng thành kính tụng kinh suốt trăm năm khiến gã quen thuộc kinh văn vô cùng, miệng nhanh lưỡi dẻo, từng chữ như châu ngọc, từng tiếng vọng vào lòng bọn họ.
Đột nhiên có một ngày trong hiệp cốc đổ mưa hòa cùng tiếng tụng kinh trong sáng, một cầu vồng vắt ngang bầu trời hiệp cốc. Hòa thượng nhỏ ngồi trên nóc nhà pháp tướng trang nghiêm. Mưa tưới ướt bọn họ làm nỗi lòng bình tĩnh lại, đau khổ giày vò tan biến nhiều. Hòa thượng nhỏ ngày qua ngày niệm tụng kinh văn đã khắc trong đầu họ, có người ngồi xuống đọc kinh theo, những người khác cùng bắt chước.
Khi tất cả đọc kinh chợt phát hiện mình thoát khỏi Yêu Tăng Nam Ba kiểm soát, có người định thừa dịp chạy trốn. Ai ngờ mới nổi lên ý nghĩ khác liền rơi vào khống chế, thế là bọn họ không dám rục rịch, ngồi xếp bằng trong hiệp cốc cùng hòa thượng thành kính tụng kinh.
Nhiều người cùng đọc một bài kinh kệ liên tục không ngừng, liên miên bên tai không dứt dường như ảnh hưởng rất lớn đến Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa. Yêu Tăng Nam Ba đau khổ gầm rống trong chùa, sau đó đọc kinh văn áp chế chúng ta. Hòa thượng nhỏ chộp cây chày gõ chuông, Yêu Tăng Nam Ba liền ngừng bặt. Từ nay Yêu Tăng Nam Ba không làm gì bọn họ được.
Lại qua trăm năm, hòa thượng nhỏ tụng kinh trăm năm khiến hòa thượng già rốt cuộc bài trừ chấp niệm đã tỉnh táo lại.
Hòa thượng nhỏ khổ tâm và cố chấp không uổng phí, vui vẻ thả hòa thượng già ra. Hòa thượng già đứng trên nóc nhà nhìn bọn họ cùng nhau tụng kinh, nghe tiếng tụng niệm nối liền trong hiệp cốc, tiếng gào thét của Yêu Tăng Nam Ba trong chùa. Hòa thượng già niệm một tiếng ‘a di đà phật’ rồi ngồi xếp bằng niệm bài kinh kia.
Trong hiệp cốc ngày ngày đêm đêm quanh quẩn tiếng tụng kinh dường như làm Yêu Tăng Nam Ba chịu đủ hành hạ, ngày đêm kêu gào, hoặc khóc rống, hoặc cuồng cười, hoặc bi thương gào.
Cứ thế dày vò qua mấy trăm năm, thời hạn một ngàn năm lại tới.
Đến thời cơ thích hợp tựa như cọng rơm cứu mạng. Mọi người cuống cuồng chạy trốn. Hòa thượng nhỏ kéo hòa thượng già kêu mau trốn đi. Hòa thượng già không chịu đi, cầm cây kiếm gõ mỏ của hòa thượng nhỏ từng chút từng chút đập vào nóc chùa, tiếng chuông gióng lên.
Những người vọt lên cao ngoái nhìn, đã hiểu. Hòa thượng già định xả thân áp chế Yêu Tăng Nam Ba, không cho y có cơ hội thi triển thuật pháp, sáng tạo cơ hội chạy trốn cho họ. Nếu không thì thời cơ vụt mất bọn họ không trốn được, sẽ như trước kia bị triệu tập về.
Bọn họ nhìn hòa thượng nhỏ nóng nảy cố gắng kéo hòa thượng già. Bọn họ vì chạy trốn mà mặc kệ hai hòa thượng, chỉ có nữ yêu của hòa thượng nhỏ là từ trên trời giáng xuống mặt đất, không đi cùng đoàn người.
Nói đến đây vẻ mặt Hồ Lệ Lệ buồn bã dừng lại.
Mấy người ở trong điện nhìn nhau.
Thanh Chủ chủ động hỏi:
- Hai sư đồ kia không đi sao?
Hồ Lệ Lệ trả lời:
- Chắc không, vì cho chúng ta thoát khốn có lẽ bọn họ còn ở lại áp chế Yêu Tăng Nam Ba, không thì tiểu yêu không thể nào xuất hiện trước mắt bệ hạ được.
Mấy người thổn thức lắc đầu.
Khấu Lăng Hư khẽ thở dài:
- Người xuất gia cố chấp đôi khi cũng đáng khen.
Hạ Hầu Thác nói:
- Những người khác đã đi hết chỉ còn lại ba người, lần sau chắc hai sư đồ rời đi được, dù sao phạn âm lấy mạng của Yêu Tăng Nam Ba vô dụng với bọn họ. Nhưng bỏ lỡ thời hạn ngàn năm lần này lại phải cùng Yêu Tăng Nam Ba qua ngàn năm nữa. Thiếu nhiều người chung sức đồng lòng cùng tụng kinh tràn đầy uy lực áp chế Yêu Tăng Nam Ba, bằng vào năng lực của y không biết sẽ làm hai sư đồ gặp tai nạn gì nữa.
Huyết Yêu là sự tồn tại vô hình đối với bọn họ.
Hạo Đức Phương hỏi:
- Tại sao ngươi phát điên?
Hồ Lệ Lệ nói:
- Tiểu yêu không biết mình có bị điên không, chỉ nhớ là đã trốn đi thật xa thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Yêu Tăng Nam Ba bật ra một chữ ‘xá’ ồm ồm quanh quẩn trong óc. Đầu tiểu yêu toàn là hình ảnh Yêu Tăng Nam Ba đứng ở cửa chùa, còn lại không biết gì hết, khi tỉnh táo chỉ thấy mấy vị và bệ hạ đây.
Quảng Lệnh Công hỏi:
- Ngươi còn nhớ đường đến chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba không?
Hồ Lệ Lệ quỳ tại chỗ, lắc đầu nói:
- Lúc tiểu yêu đi thì bị lạc đường, đi lung tung trong trời sao thật lâu mới vô tình đến chỗ đó, khi rời đi vốn không biết mình có thể trở về. Tiểu yêu không rõ mình làm sao trở về nên không biết tuyến đường.
Mấy người nghe vậy nhíu mày.
Doanh Cửu Quang hỏi:
- Nhiều người cùng ngươi trốn ra đã đi đâu?
Hồ Lệ Lệ lắc đầu nói:
- Không biết, khi mọi người trốn khỏi hành tinh kia liền giải tán, trước đó không kịp hẹn nhau, hầu như mỗi người mỗi hướng. Trời sao mênh mông không giới hạn, không ai biết người nào đi tới đâu, nên không biết nơi chốn cố định được.
Doanh Cửu Quang thở hắt ra:
- Trời sao không biết, nhiều người như thế e rằng không vài người thuận lợi trở về, khi quay về không biết có điên khùng giống nàng ta không. Muốn tìm đến chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba e rằng khó khăn.
Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Theo như nàng nói thì Huyết Yêu từng kể với Yêu Tăng Nam Ba là nàng và hòa thượng nhỏ được người hướng dẫn mới tìm tới chứ không phải đi lung tung lạc vào. Còn hòa thượng già kia nữa, làm sao tìm ra được đất phong ấn? Hai sư đồ đều xuất hiện ở chỗ đó quá tình cờ rồi, tức là vẫn có người biết chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba. Miễn tìm được ai chỉ dẫn hòa thượng nhỏ là sẽ tìm ra đất phong ấn!
Khấu Lăng Hư hỏi ngược lại:
- Không có chút manh mối thì sao tìm được người chỉ dẫn cho hòa thượng nhỏ?
Cuối cùng mấy người nhìn hướng Thanh Chủ đứng đầu Thiên Đình, chờ xem quyết định của gã.
Có tiếng chuông ngân làm Yêu Tăng Nam Ba ngừng niệm kinh.
Tiếng chuông làm hòa thượng nhỏ tìm ra cách phá giải, hòa thượng nhỏ cầm kiếm đâm xuyên qua tảng đá to bị ném lên nóc nhà, gã cởi áo tăng bao lấy kiếm, dùng dây thừng cột chặt cục đá làm cái cái chày gõ mõ. Hòa thượng nhỏ lại khoanh chân tĩnh tọa trên nóc nhà tụng kinh. Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa mà niệm kinh là hòa thượng nhỏ sẽ vung kiếm gõ mõ đập xuống nóc nhà, trong chùa liền vang tiếng chuông ức chế làm Yêu Tăng Nam Ba không đọc kinh tiếp được.
Hòa thượng nhỏ dùng cách này thành công áp chế Yêu Tăng Nam Ba, trong sơn cốc chỉ còn tiếng một người thành kính niệm kinh. Yêu Tăng Nam Ba bó tay với hòa thượng nhỏ.
Hòa thượng nhỏ niệm kinh trên nóc nhà trăm năm, mất trăm năm mới xua tan được âm khí bị Yêu Tăng Nam Ba tiệu tập vào hiệp cốc, đuổi âm hồn đi, oán khí tan biến.
Hòa thượng nhỏ không ngừng thành kính tụng kinh suốt trăm năm khiến gã quen thuộc kinh văn vô cùng, miệng nhanh lưỡi dẻo, từng chữ như châu ngọc, từng tiếng vọng vào lòng bọn họ.
Đột nhiên có một ngày trong hiệp cốc đổ mưa hòa cùng tiếng tụng kinh trong sáng, một cầu vồng vắt ngang bầu trời hiệp cốc. Hòa thượng nhỏ ngồi trên nóc nhà pháp tướng trang nghiêm. Mưa tưới ướt bọn họ làm nỗi lòng bình tĩnh lại, đau khổ giày vò tan biến nhiều. Hòa thượng nhỏ ngày qua ngày niệm tụng kinh văn đã khắc trong đầu họ, có người ngồi xuống đọc kinh theo, những người khác cùng bắt chước.
Khi tất cả đọc kinh chợt phát hiện mình thoát khỏi Yêu Tăng Nam Ba kiểm soát, có người định thừa dịp chạy trốn. Ai ngờ mới nổi lên ý nghĩ khác liền rơi vào khống chế, thế là bọn họ không dám rục rịch, ngồi xếp bằng trong hiệp cốc cùng hòa thượng thành kính tụng kinh.
Nhiều người cùng đọc một bài kinh kệ liên tục không ngừng, liên miên bên tai không dứt dường như ảnh hưởng rất lớn đến Yêu Tăng Nam Ba bị nhốt trong chùa. Yêu Tăng Nam Ba đau khổ gầm rống trong chùa, sau đó đọc kinh văn áp chế chúng ta. Hòa thượng nhỏ chộp cây chày gõ chuông, Yêu Tăng Nam Ba liền ngừng bặt. Từ nay Yêu Tăng Nam Ba không làm gì bọn họ được.
Lại qua trăm năm, hòa thượng nhỏ tụng kinh trăm năm khiến hòa thượng già rốt cuộc bài trừ chấp niệm đã tỉnh táo lại.
Hòa thượng nhỏ khổ tâm và cố chấp không uổng phí, vui vẻ thả hòa thượng già ra. Hòa thượng già đứng trên nóc nhà nhìn bọn họ cùng nhau tụng kinh, nghe tiếng tụng niệm nối liền trong hiệp cốc, tiếng gào thét của Yêu Tăng Nam Ba trong chùa. Hòa thượng già niệm một tiếng ‘a di đà phật’ rồi ngồi xếp bằng niệm bài kinh kia.
Trong hiệp cốc ngày ngày đêm đêm quanh quẩn tiếng tụng kinh dường như làm Yêu Tăng Nam Ba chịu đủ hành hạ, ngày đêm kêu gào, hoặc khóc rống, hoặc cuồng cười, hoặc bi thương gào.
Cứ thế dày vò qua mấy trăm năm, thời hạn một ngàn năm lại tới.
Đến thời cơ thích hợp tựa như cọng rơm cứu mạng. Mọi người cuống cuồng chạy trốn. Hòa thượng nhỏ kéo hòa thượng già kêu mau trốn đi. Hòa thượng già không chịu đi, cầm cây kiếm gõ mỏ của hòa thượng nhỏ từng chút từng chút đập vào nóc chùa, tiếng chuông gióng lên.
Những người vọt lên cao ngoái nhìn, đã hiểu. Hòa thượng già định xả thân áp chế Yêu Tăng Nam Ba, không cho y có cơ hội thi triển thuật pháp, sáng tạo cơ hội chạy trốn cho họ. Nếu không thì thời cơ vụt mất bọn họ không trốn được, sẽ như trước kia bị triệu tập về.
Bọn họ nhìn hòa thượng nhỏ nóng nảy cố gắng kéo hòa thượng già. Bọn họ vì chạy trốn mà mặc kệ hai hòa thượng, chỉ có nữ yêu của hòa thượng nhỏ là từ trên trời giáng xuống mặt đất, không đi cùng đoàn người.
Nói đến đây vẻ mặt Hồ Lệ Lệ buồn bã dừng lại.
Mấy người ở trong điện nhìn nhau.
Thanh Chủ chủ động hỏi:
- Hai sư đồ kia không đi sao?
Hồ Lệ Lệ trả lời:
- Chắc không, vì cho chúng ta thoát khốn có lẽ bọn họ còn ở lại áp chế Yêu Tăng Nam Ba, không thì tiểu yêu không thể nào xuất hiện trước mắt bệ hạ được.
Mấy người thổn thức lắc đầu.
Khấu Lăng Hư khẽ thở dài:
- Người xuất gia cố chấp đôi khi cũng đáng khen.
Hạ Hầu Thác nói:
- Những người khác đã đi hết chỉ còn lại ba người, lần sau chắc hai sư đồ rời đi được, dù sao phạn âm lấy mạng của Yêu Tăng Nam Ba vô dụng với bọn họ. Nhưng bỏ lỡ thời hạn ngàn năm lần này lại phải cùng Yêu Tăng Nam Ba qua ngàn năm nữa. Thiếu nhiều người chung sức đồng lòng cùng tụng kinh tràn đầy uy lực áp chế Yêu Tăng Nam Ba, bằng vào năng lực của y không biết sẽ làm hai sư đồ gặp tai nạn gì nữa.
Huyết Yêu là sự tồn tại vô hình đối với bọn họ.
Hạo Đức Phương hỏi:
- Tại sao ngươi phát điên?
Hồ Lệ Lệ nói:
- Tiểu yêu không biết mình có bị điên không, chỉ nhớ là đã trốn đi thật xa thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Yêu Tăng Nam Ba bật ra một chữ ‘xá’ ồm ồm quanh quẩn trong óc. Đầu tiểu yêu toàn là hình ảnh Yêu Tăng Nam Ba đứng ở cửa chùa, còn lại không biết gì hết, khi tỉnh táo chỉ thấy mấy vị và bệ hạ đây.
Quảng Lệnh Công hỏi:
- Ngươi còn nhớ đường đến chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba không?
Hồ Lệ Lệ quỳ tại chỗ, lắc đầu nói:
- Lúc tiểu yêu đi thì bị lạc đường, đi lung tung trong trời sao thật lâu mới vô tình đến chỗ đó, khi rời đi vốn không biết mình có thể trở về. Tiểu yêu không rõ mình làm sao trở về nên không biết tuyến đường.
Mấy người nghe vậy nhíu mày.
Doanh Cửu Quang hỏi:
- Nhiều người cùng ngươi trốn ra đã đi đâu?
Hồ Lệ Lệ lắc đầu nói:
- Không biết, khi mọi người trốn khỏi hành tinh kia liền giải tán, trước đó không kịp hẹn nhau, hầu như mỗi người mỗi hướng. Trời sao mênh mông không giới hạn, không ai biết người nào đi tới đâu, nên không biết nơi chốn cố định được.
Doanh Cửu Quang thở hắt ra:
- Trời sao không biết, nhiều người như thế e rằng không vài người thuận lợi trở về, khi quay về không biết có điên khùng giống nàng ta không. Muốn tìm đến chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba e rằng khó khăn.
Hạ Hầu Thác trầm giọng nói:
- Theo như nàng nói thì Huyết Yêu từng kể với Yêu Tăng Nam Ba là nàng và hòa thượng nhỏ được người hướng dẫn mới tìm tới chứ không phải đi lung tung lạc vào. Còn hòa thượng già kia nữa, làm sao tìm ra được đất phong ấn? Hai sư đồ đều xuất hiện ở chỗ đó quá tình cờ rồi, tức là vẫn có người biết chỗ phong ấn Yêu Tăng Nam Ba. Miễn tìm được ai chỉ dẫn hòa thượng nhỏ là sẽ tìm ra đất phong ấn!
Khấu Lăng Hư hỏi ngược lại:
- Không có chút manh mối thì sao tìm được người chỉ dẫn cho hòa thượng nhỏ?
Cuối cùng mấy người nhìn hướng Thanh Chủ đứng đầu Thiên Đình, chờ xem quyết định của gã.