Phi Thiên
Chương 219: Dạy một bài học
Yêu Nhược Tiên mỉm cười hỏi:
- Giặc mập, ngươi muốn làm gì? Ngươi cho rằng vật này có thể ăn được sao?
Hắc Thán khịt mũi một cái, lấy hành động thực tế đáp lại, thè cái lưỡi to tướng ẩm ướt ra liếm vài cái vào yêu đan trên tay lão, giống như trẻ con liếm kẹo, sau khi liếm còn liếm môi mấy cái, có vẻ như vừa ăn một món ngon siêu cấp.
Yêu Nhược Tiên bị hành động này của nó làm cho ghê tởm, vội vàng lấy tay lau đi chỗ ướt vào y phục, cầm yêu đan vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi thật muốn ăn sao?
Hắc Thán gật đầu lia lịa, dáng vẻ rõ ràng là muốn ăn thật.
Yêu Nhược Tiên nhất thời bị nó chọc cười, lộ vẻ xảo quyệt nói:
- Giặc mập, ngươi muốn ăn thật sao, được, ta cho ngươi ăn, ăn chết cũng đừng trách ta.
Tiện tay lão ném viên yêu đan kia ra, tốc độ phản ứng của Hắc Thán cực nhanh, vươn dài cổ ra ngẩng đầu há miệng đớp lấy viên yêu đan, sau đó lập tức nuốt chửng vào bụng, lúc này mới hài lòng phe phẩy đuôi rắn rời đi.
Hắc hắc! Yêu Nhược Tiên nở một nụ cười xấu xa lúc Hắc Thán vừa quay đi.
Hai nha đầu nhìn nhau, Thiên nhi thử hỏi:
- Sư phó, ngài mới vừa nói ăn chết... Hắc Thán ăn yêu đan rồi không sao chứ?
Yêu Nhược Tiên hắc hắc nói:
- Không có chuyện gì mới lạ, các ngươi cho rằng yêu đan là vật gì, là thứ có thể ăn được sao… Ăn rồi dĩ nhiên sẽ chết, giặc mập này một thân béo ú, nhìn qua cũng biết là kết quả tham ăn, hôm nay phải cho nó một bài học thật sâu, giúp cho nó bớt mập một chút.
Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời thất kinh, hai người có hơi luống cuống:
- Sư phó, không được, Hắc Thán là vật cỡi của chủ nhân, chủ nhân xem nó như huynh đệ, nếu Hắc Thán ăn yêu đan xảy ra chuyện, chủ nhân sẽ giận dữ.
Giận dữ??? Yêu Nhược Tiên khinh thường nói:
- Hắn cũng chỉ có thể ra vẻ trước mặt các ngươi, ngươi bảo hắn tới trước mặt ta giận dữ ta xem thử, ta gõ một giản vỡ đầu hắn.
- Không được, mau làm cho nó nôn ra.
Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời luống cuống tay chân, muốn chạy đi giúp Hắc Thán nôn yêu đan ra.
Ai ngờ Yêu Nhược Tiên lại ngăn cản các nàng, cười nói:
- Đừng hoảng hốt, chỉ là nói đùa với các ngươi, nó chịu ăn ta còn tiếc không muốn cho nữa là. Yên tâm đi, không chết được, chẳng qua là lát nữa bụng sẽ khó chịu, nó cảm thấy khó chịu tự nhiên sẽ nôn ra, chẳng qua chỉ dạy dỗ giặc mập này một chút mà thôi.
Nghe lão nói như vậy, hai nha đầu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Yêu Nhược Tiên hẳn cũng sẽ không làm khó hai người bọn họ.
Bất quá Thiên nhi lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Vạn nhất nó không nôn ra thì sao?
- Không nôn ra ư, vậy năng lượng bên trong yêu đan sẽ khuấy nát bụng nó, đến lúc đó đương nhiên nó chỉ có con đường chết.
A! Hai nha đầu giật mình kinh hãi lần nữa.
- Không cần hoảng, giặc mập này không phải ngu xuẩn, vô cùng gian xảo, cảm thấy khó chịu tự nhiên sẽ nôn ra.
Yêu Nhược Tiên lại lấy ra một viên yêu đan:
- Nào chúng ta hãy nói tiếp…
Sau đó lão lại tiếp tục giảng giải, bất quá hai nha đầu có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hắc Thán đang nằm lim dim vẫy đuôi rắn dưới mái hiên.
Thấy Hắc Thán không chuyện có gì, hai nàng hơi yên tâm, tiếp tục nghe Yêu Nhược Tiên nói.
Thế nhưng hảo cảnh không dài, Hắc Thán đang lim dim đột nhiên trợn to cặp mắt, nhảy dựng lên, bắt đầu cất vó đi qua đi lại trong đình viện.
Ba người trong đình quay đầu nhìn lại, chú ý động tĩnh của nó.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy Hắc Thán bắt đầu loạng choạng bốn vó giống như người uống rượu say, lắc lắc đầu liên tục khiến cho lông bờm của nó rối bời.
Càng ngày nó càng phiêu hốt, loạng choạng lảo đảo.
Yêu Nhược Tiên ngồi trong đình cười khẩy:
- Giặc mập, bây giờ biết khó chịu rồi phải không?
- Sư phó, nó không sao chứ?
Thiên nhi và Tuyết nhi lộ vẻ khẩn trương.
Yêu Nhược Tiên đã dự tính trước khoát tay nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì, nôn ra sẽ không sao, nó sẽ phải nôn ra lập tức.
Thế nhưng cao thủ tiền bối giới tu hành cũng có lúc tính sai.
Chỉ thấy Hắc Thán lảo đảo cơ hồ đứng không vững bắt đầu hô hấp nặng nề, tiếng thở của nó vù vù như kéo bễ, nghe qua có hơi dọa người.
Lúc này mí mắt Hắc Thán bắt đầu nhắm lại, thỉnh thoảng cố gắng nhướng lên giống như ngủ gật, lảo đảo lắc lư đi về phía chỗ ngủ của nó.
Vất vả lắm mới leo lên được bậc thềm, chở lại chỗ hay nằm ngủ, bốn vó trong nháy mắt mềm nhũn.
Bịch, nó ngã lăn ra. Tứ chi nó khẽ co giật, cố gắng co rút thân thể cong tròn đầu đuôi giáp nhau.
Sau khi khoanh tròn lại, mí mắt lim dim nặng trịch cuối cùng không nghe theo điều khiển nữa, rốt cục cũng khép lại không mở ra nữa. Chỉ có tiếng thở phì phò đều đặn vang lên có vẻ dọa người.
Thiên nhi và Tuyết nhi còn trợn to hai mắt chờ Hắc Thán nôn ra yêu đan mà nó đã nuốt vào.
Hai nàng không chú ý tới cơ mặt Yêu Nhược Tiên bên cạnh giật giật, nhe răng toét miệng nói:
- Có phải giặc mập ngươi điên rồi hay không, khó chịu còn không biết nôn ra, thật đúng là tìm chết!
Vừa nghe lời này, Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời hoảng loạn vô cùng, giết chết vật cỡi chủ nhân cũng không phải là chuyện giỡn.
- Sư phó, nó thế nào rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...
- Đừng nóng vội, để ta giúp nó nôn ra.
Yêu Nhược Tiên giơ tay lên trấn an, lắc người một cái trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Hắc Thán, nhấc chân đá mạnh mấy cước vào người nó:
- Giặc mập, mau trả yêu đan lại cho gia gia! Còn ngủ nữa sao, ngủ là sẽ chết, mau tỉnh lại, mau nôn yêu đan ra.
Thế nhưng Hắc Thán mặc lão đá thế nào cũng không tỉnh dậy, không có chút phản ứng nào. Nếu không có tiếng hô hấp phì phò kia, lão sẽ thật sự cho rằng nó đã chết.
Thiên nhi và Tuyết nhi cũng chạy tới, đứng đó gấp gáp giậm chân nói:
- Sư phó, người mau giúp nó đi!
- Đừng nóng vội! Ta thi pháp giúp nó bức ra.
Yêu Nhược Tiên lập tức đứng ở bên người Hắc Thán, đơn chưởng áp vào bụng nó, thi pháp rót vào trong cơ thể nó điều tra.
- Ủa?!
Không điều tra không biết, thử thăm dò liền phát hiện có điều kỳ quái, không nhịn được ủa một tiếng.
Sau khi rót pháp lực vào cơ thể Hắc Thán, chợt lão phát hiện dạ dày và ruột của nó đã hoàn toàn tự động phong bế. Dường như dạ dày và ruột của nó đã co rút lại thành một cục quấn sát vào nhau, cũng không biết làm thế nào mà được, giống như là một cái gút chết, muốn thi pháp mở ra là rất khó khăn.
Muốn dùng sức mạnh cưỡng ép mở ra cũng không phải không được, bất quá nhất định sẽ làm đứt vỡ nội tạng.
Ngoài ra quả tim Hắc Thán cũng đang co rút lại với tốc độ cực nhanh, huyệt đạo trong cơ thể cũng lưu chuyển với tốc độ cao, càng ngày càng càng nhanh.
Nhất là nhiệt độ trên người Hắc Thán, sờ vào cảm thấy hơi nóng.
Yêu Nhược Tiên kiến thức rộng rãi có thể nói vô cùng kinh ngạc, lão chưa từng thấy qua chuyện kỳ quái như vậy.
- Sư phó, thế nào rồi?
Khụ khụ! Yêu Nhược Tiên vội ho một tiếng:
- Chuyện này có hơi kỳ quái, muốn lấy ra viên yêu đan kia sợ là không dễ dàng, kế hay hiện tại chính là mổ bụng giặc mập móc nó ra!
- Giặc mập, ngươi muốn làm gì? Ngươi cho rằng vật này có thể ăn được sao?
Hắc Thán khịt mũi một cái, lấy hành động thực tế đáp lại, thè cái lưỡi to tướng ẩm ướt ra liếm vài cái vào yêu đan trên tay lão, giống như trẻ con liếm kẹo, sau khi liếm còn liếm môi mấy cái, có vẻ như vừa ăn một món ngon siêu cấp.
Yêu Nhược Tiên bị hành động này của nó làm cho ghê tởm, vội vàng lấy tay lau đi chỗ ướt vào y phục, cầm yêu đan vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi thật muốn ăn sao?
Hắc Thán gật đầu lia lịa, dáng vẻ rõ ràng là muốn ăn thật.
Yêu Nhược Tiên nhất thời bị nó chọc cười, lộ vẻ xảo quyệt nói:
- Giặc mập, ngươi muốn ăn thật sao, được, ta cho ngươi ăn, ăn chết cũng đừng trách ta.
Tiện tay lão ném viên yêu đan kia ra, tốc độ phản ứng của Hắc Thán cực nhanh, vươn dài cổ ra ngẩng đầu há miệng đớp lấy viên yêu đan, sau đó lập tức nuốt chửng vào bụng, lúc này mới hài lòng phe phẩy đuôi rắn rời đi.
Hắc hắc! Yêu Nhược Tiên nở một nụ cười xấu xa lúc Hắc Thán vừa quay đi.
Hai nha đầu nhìn nhau, Thiên nhi thử hỏi:
- Sư phó, ngài mới vừa nói ăn chết... Hắc Thán ăn yêu đan rồi không sao chứ?
Yêu Nhược Tiên hắc hắc nói:
- Không có chuyện gì mới lạ, các ngươi cho rằng yêu đan là vật gì, là thứ có thể ăn được sao… Ăn rồi dĩ nhiên sẽ chết, giặc mập này một thân béo ú, nhìn qua cũng biết là kết quả tham ăn, hôm nay phải cho nó một bài học thật sâu, giúp cho nó bớt mập một chút.
Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời thất kinh, hai người có hơi luống cuống:
- Sư phó, không được, Hắc Thán là vật cỡi của chủ nhân, chủ nhân xem nó như huynh đệ, nếu Hắc Thán ăn yêu đan xảy ra chuyện, chủ nhân sẽ giận dữ.
Giận dữ??? Yêu Nhược Tiên khinh thường nói:
- Hắn cũng chỉ có thể ra vẻ trước mặt các ngươi, ngươi bảo hắn tới trước mặt ta giận dữ ta xem thử, ta gõ một giản vỡ đầu hắn.
- Không được, mau làm cho nó nôn ra.
Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời luống cuống tay chân, muốn chạy đi giúp Hắc Thán nôn yêu đan ra.
Ai ngờ Yêu Nhược Tiên lại ngăn cản các nàng, cười nói:
- Đừng hoảng hốt, chỉ là nói đùa với các ngươi, nó chịu ăn ta còn tiếc không muốn cho nữa là. Yên tâm đi, không chết được, chẳng qua là lát nữa bụng sẽ khó chịu, nó cảm thấy khó chịu tự nhiên sẽ nôn ra, chẳng qua chỉ dạy dỗ giặc mập này một chút mà thôi.
Nghe lão nói như vậy, hai nha đầu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Yêu Nhược Tiên hẳn cũng sẽ không làm khó hai người bọn họ.
Bất quá Thiên nhi lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Vạn nhất nó không nôn ra thì sao?
- Không nôn ra ư, vậy năng lượng bên trong yêu đan sẽ khuấy nát bụng nó, đến lúc đó đương nhiên nó chỉ có con đường chết.
A! Hai nha đầu giật mình kinh hãi lần nữa.
- Không cần hoảng, giặc mập này không phải ngu xuẩn, vô cùng gian xảo, cảm thấy khó chịu tự nhiên sẽ nôn ra.
Yêu Nhược Tiên lại lấy ra một viên yêu đan:
- Nào chúng ta hãy nói tiếp…
Sau đó lão lại tiếp tục giảng giải, bất quá hai nha đầu có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hắc Thán đang nằm lim dim vẫy đuôi rắn dưới mái hiên.
Thấy Hắc Thán không chuyện có gì, hai nàng hơi yên tâm, tiếp tục nghe Yêu Nhược Tiên nói.
Thế nhưng hảo cảnh không dài, Hắc Thán đang lim dim đột nhiên trợn to cặp mắt, nhảy dựng lên, bắt đầu cất vó đi qua đi lại trong đình viện.
Ba người trong đình quay đầu nhìn lại, chú ý động tĩnh của nó.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy Hắc Thán bắt đầu loạng choạng bốn vó giống như người uống rượu say, lắc lắc đầu liên tục khiến cho lông bờm của nó rối bời.
Càng ngày nó càng phiêu hốt, loạng choạng lảo đảo.
Yêu Nhược Tiên ngồi trong đình cười khẩy:
- Giặc mập, bây giờ biết khó chịu rồi phải không?
- Sư phó, nó không sao chứ?
Thiên nhi và Tuyết nhi lộ vẻ khẩn trương.
Yêu Nhược Tiên đã dự tính trước khoát tay nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì, nôn ra sẽ không sao, nó sẽ phải nôn ra lập tức.
Thế nhưng cao thủ tiền bối giới tu hành cũng có lúc tính sai.
Chỉ thấy Hắc Thán lảo đảo cơ hồ đứng không vững bắt đầu hô hấp nặng nề, tiếng thở của nó vù vù như kéo bễ, nghe qua có hơi dọa người.
Lúc này mí mắt Hắc Thán bắt đầu nhắm lại, thỉnh thoảng cố gắng nhướng lên giống như ngủ gật, lảo đảo lắc lư đi về phía chỗ ngủ của nó.
Vất vả lắm mới leo lên được bậc thềm, chở lại chỗ hay nằm ngủ, bốn vó trong nháy mắt mềm nhũn.
Bịch, nó ngã lăn ra. Tứ chi nó khẽ co giật, cố gắng co rút thân thể cong tròn đầu đuôi giáp nhau.
Sau khi khoanh tròn lại, mí mắt lim dim nặng trịch cuối cùng không nghe theo điều khiển nữa, rốt cục cũng khép lại không mở ra nữa. Chỉ có tiếng thở phì phò đều đặn vang lên có vẻ dọa người.
Thiên nhi và Tuyết nhi còn trợn to hai mắt chờ Hắc Thán nôn ra yêu đan mà nó đã nuốt vào.
Hai nàng không chú ý tới cơ mặt Yêu Nhược Tiên bên cạnh giật giật, nhe răng toét miệng nói:
- Có phải giặc mập ngươi điên rồi hay không, khó chịu còn không biết nôn ra, thật đúng là tìm chết!
Vừa nghe lời này, Thiên nhi và Tuyết nhi nhất thời hoảng loạn vô cùng, giết chết vật cỡi chủ nhân cũng không phải là chuyện giỡn.
- Sư phó, nó thế nào rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...
- Đừng nóng vội, để ta giúp nó nôn ra.
Yêu Nhược Tiên giơ tay lên trấn an, lắc người một cái trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Hắc Thán, nhấc chân đá mạnh mấy cước vào người nó:
- Giặc mập, mau trả yêu đan lại cho gia gia! Còn ngủ nữa sao, ngủ là sẽ chết, mau tỉnh lại, mau nôn yêu đan ra.
Thế nhưng Hắc Thán mặc lão đá thế nào cũng không tỉnh dậy, không có chút phản ứng nào. Nếu không có tiếng hô hấp phì phò kia, lão sẽ thật sự cho rằng nó đã chết.
Thiên nhi và Tuyết nhi cũng chạy tới, đứng đó gấp gáp giậm chân nói:
- Sư phó, người mau giúp nó đi!
- Đừng nóng vội! Ta thi pháp giúp nó bức ra.
Yêu Nhược Tiên lập tức đứng ở bên người Hắc Thán, đơn chưởng áp vào bụng nó, thi pháp rót vào trong cơ thể nó điều tra.
- Ủa?!
Không điều tra không biết, thử thăm dò liền phát hiện có điều kỳ quái, không nhịn được ủa một tiếng.
Sau khi rót pháp lực vào cơ thể Hắc Thán, chợt lão phát hiện dạ dày và ruột của nó đã hoàn toàn tự động phong bế. Dường như dạ dày và ruột của nó đã co rút lại thành một cục quấn sát vào nhau, cũng không biết làm thế nào mà được, giống như là một cái gút chết, muốn thi pháp mở ra là rất khó khăn.
Muốn dùng sức mạnh cưỡng ép mở ra cũng không phải không được, bất quá nhất định sẽ làm đứt vỡ nội tạng.
Ngoài ra quả tim Hắc Thán cũng đang co rút lại với tốc độ cực nhanh, huyệt đạo trong cơ thể cũng lưu chuyển với tốc độ cao, càng ngày càng càng nhanh.
Nhất là nhiệt độ trên người Hắc Thán, sờ vào cảm thấy hơi nóng.
Yêu Nhược Tiên kiến thức rộng rãi có thể nói vô cùng kinh ngạc, lão chưa từng thấy qua chuyện kỳ quái như vậy.
- Sư phó, thế nào rồi?
Khụ khụ! Yêu Nhược Tiên vội ho một tiếng:
- Chuyện này có hơi kỳ quái, muốn lấy ra viên yêu đan kia sợ là không dễ dàng, kế hay hiện tại chính là mổ bụng giặc mập móc nó ra!