Phi Thiên
Chương 2167: Mười phần tiểu nhân (Thượng)
Loại chuyện này bình thường đương sự mới là người cuối cùng được biết. Trước đây Mộ Dung Tinh Hoa cũng như vậy. Nàng cũng cho rằng mọi người cũng không biết chuyện giữa nàng và Tào Vạn Tường. Chỉ có điều Mộ Dung Tinh Hoa tương đối gặp xui xẻo. Đụng phải gia hỏa thiếu đạo đức Hạ Hầu Long Thành, một chút mặt mũi cũng không cho, ở trước mặt mọi người vạch ra chuyện của nàng. Bằng không chỉ sợ nàng sẽ cả đời lừa mình dối người.
Hắn đoán chừng Bá Ước cũng không biết tất cả mọi người ở ở sau lưng nói xấu hắn. Bằng không cũng sẽ không trắng trợn bỏ hai nữ nhân của hắn tới chỗ mình.
- Ngươi mau chóng ra tay sớm, bịt miệng hai người bọn họ. Ta mới tiện dẫn nhân mã chuồn đi tới Thiên Nhai ở Thiên Nguyên Tinh.
Miêu Nghị quay đầu lại thông báo một tiếng.
Từ Đường Nhiên trợn trừng hai mắt không nói được gì.
Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn đi huyết tẩy Thiên Nhai sao? Chỉ có điều, lần trước bị giáo huấn bằng một trận roi, hắn không nói nhiều, lập tức gật đầu nói:
- Được. Mạt tướng lập tức qua cho hai người bọn họ chút nhãn thuốc, để đại nhân xem náo nhiệt.
Cho nhãn thuốc? Miêu Nghị ngược lại cảm thấy hứng thú. Không biết Từ Đường Nhiên có thể cho nhãn thuốc gì. Ánh mắt Miêu Nghị nhìn theo bóng hắn rời đi.
Hai vị phó đại thống rất khách khí! Khi ứng phó Lệnh Hồ Lam Tử cố gắng hết mức duy trì nụ cười mỉm. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng hai vị phó đại thống đang lôi kéo mình.
Đối với danh tiếng của hai vị này, nàng sao có thể không nghe thấy. Thân là nữ nhân, nàng không quá nguyện ý ở cùng một chỗ với hai người này, tránh làm hỏng danh tiếng của mình. Chỉ có điều, phía sau hai người này lại là Phó tổng trấn Bá Ước. Nàng thật sự không tiện đắc tội. Nàng chỉ có thể lá mặt lá trái. Chết một cái chính là, nàng cũng không biết đại thống lĩnh có ý gì. Đến nay vẫn không phân công rõ ràng phạm vi quản lý hai vị phó đại thống. Không biết sau này người nào sẽ trở thành thượng cấp của mình. Bởi vậy nàng càng không dễ đắc tội bọn họ.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng thoáng động. Nàng chú ý thấy thống lĩnh trung quân Từ Đường Nhiên đang đứng ở cách đó không xa đang nháy mắt với nàng. Nàng còn không có quen thuộc với Từ Đường Nhiên đến mức có thể thần giao cách cảm. Chỉ có điều Từ Đường Nhiên có rất nhiều trò xiếc nhỏ. Bỗng nhiên bàn tay hắn sáng lên một cái. Lòng bàn tay viết bốn chữ: Dẫn một người đi.
Vì vậy Lệnh Hồ Lam Tử hiểu rõ ánh mắt của Từ Đường Nhiên là có ý gì. Tuy rằng nàng không biết tại sao Từ Đường Nhiên lại muốn nàng làm như vậy. Nhưng nàng biết chắc chắn phải có nguyên nhân. Lại thêm, trong lòng trên dưới Hắc Hổ Kỳ, Từ Đường Nhiên là tâm phúc số một bên cạnh đại thống lĩnh. Chắc hẳn đó là ý của đại thống lĩnh. Nàng tất nhiên sẽ tuân mệnh nghe theo.
Lệnh Hồ Lam Tử cũng học theo, nháy mắt với Khuất Nhã Hồng. Khuất Nhã Hồng hiểu ý, vuốt tóc, dường như không để ý nói một tiếng.
- Lệnh Hồ thống lĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên ta tới đây. Nàng dẫn ta đi tham quan một chút.
- Phì!
Mục Vũ Liên xem thường phì một tiếng, dường như đang nói với mình, giễu cợt một câu.
- Ai mà không phải là lần đầu tới đây.
Lệnh Hồ Lam Tử xem như không có nghe thấy, cúi đầu đi cùng với Khuất Nhã Hồng.
Bên này hai người vừa đi, Từ Đường Nhiên liền giống như một người không có chuyện gì làm, chậm rãi nhích lại gần, cười ha hả nói:
- Mục đại nhân, sao đại nhân lại ở chỗ này một mình vậy?
Mục Vũ Liên nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, chép miệng.
- Từ thống lĩnh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi đã nhìn thấy các nàng không? Người khác không biết rõ ràng về tính tình của Khuất Nhã Hồng, nhưng ta lại biết quá rõ. Nữ nhân này lại đang kéo bè kéo cánh. Ngươi là người bên cạnh đại thống lĩnh, nhớ nhắc nhở đại thống lĩnh cẩn thận một chút.
- Ai!
Từ Đường Nhiên lắc đầu, lại mím miệng một chút, sau đó nhíu mày nói:
- Hai người bọn họ thần thần bí bí trốn qua một bên làm gì?
Mục Vũ Liên nói:
- Khẳng định không phải là chuyện tốt.
Từ Đường Nhiên lại gật đầu một cái, xoa râu trên cằm suy nghĩ một chút. Bộ dạng hắn dường như muốn nói lại thôi:
- Mục đại nhân, có câu này ta không biết có nên nói hay không.
Mục Vũ Liên quay đầu lại nhìn hắn một lát, không biết hắn muốn nói cái gì. Nàng đổi lại thành khuôn mặt tươi cười.
- Từ thống lĩnh, chúng ta quen biết như vậy, còn có cái gì không thể nói được. Có lời gì cứ việc nói ra.
Từ Đường Nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, nói:
- Mục đại nhân, gần đây ta nghe được một vài lời đồn đại. Hình như là do phía Khuất đại nhân bên kia truyền ra.
Mục Vũ Liên cảm thấy kỳ quái nói:
- Lời đồn đại gì?
- Cái này... Cái này...
Từ Đường Nhiên ấp úng một hồi, dường như nhắm mắt lại nói:
- Mục đại nhân cẩn thận một chút. Gần đây có lời đồn đại, nói Mục đại nhân là tình nhân của Bá Phó tổng. Là dựa vào quan hệ cạp váy mới bò lên đến vị trí phó đại thống lĩnh này.
Lời này chính là sự thật.
Thân thể Mục Vũ Liên có chút run rẩy. Trong nháy mắt, khuôn mặt đang tươi cười chợt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thối lắm! Ngươi xác nhận là do Khuất Nhã Hồng truyền ra lời đồn này sao?
- Không có không có. Ta chỉ là nghe nói, cũng không chứng cứ.
Từ Đường Nhiên vội vàng xua tay, giống như nói sai, ném ra một câu sau đó vội vàng chuồn mất.
Cũng không lâu lắm, nhân lúc sau khi Lệnh Hồ Lam Tử rời đi, Khuất Nhã Hồng chỉ ở một mình, Từ Đường Nhiên không biết lại từ chỗ nào xông ra, tiến đến bên cạnh Khuất Nhã Hồng, lén lén lút lút giao lưu một hồi. Từ Đường Nhiên lại nói:
- Khuất đại nhân cẩn thận một chút. Gần đây có lời đồn, nói Khuất đại nhân là tình nhân của Bá Phó tổng, là dựa vào quan hệ cạp váy mới bò lên đến vị trí phó đại thống lĩnh này.
Khuất Nhã Hồng lập tức ngây người ngay tại chỗ. Bề ngoài giống như nằm mộng. Sau khi nàng kịp phản ứng, bộ ngực gấp rút phập phồng nói:
- Nói bậy! Để ta xé cái miệng thối của tiện nhân kia ra!
- Khuất đại nhân...
Từ Đường Nhiên vội vàng đưa tay ngăn cản nàng.
- Ta chỉ là nghe được một vài lời đồn, cũng không có chứng cớ xác thật chứng minh là do Mục đại nhân nói. Nếu như Khuất đại nhân lập tức làm rõ với nàng, chẳng phải làm ầm ĩ cho người người đều biết sao? Nếu vậy, thật sự sẽ tổn hại với danh dự của Khuất đại nhân.
Sắc mặt Khuất Nhã Hồng lúc đỏ lúc trắng. Nàng ngẫm lại cũng thấy thật sự như vậy. Nếu như nàng ngang nhiên chạy tới xé rách da mặt với Mục Vũ Liên, nếu chẳng may Mục Vũ Liên ở trước mặt mọi người kêu gào ra, vậy thật sự là...
Hắn đoán chừng Bá Ước cũng không biết tất cả mọi người ở ở sau lưng nói xấu hắn. Bằng không cũng sẽ không trắng trợn bỏ hai nữ nhân của hắn tới chỗ mình.
- Ngươi mau chóng ra tay sớm, bịt miệng hai người bọn họ. Ta mới tiện dẫn nhân mã chuồn đi tới Thiên Nhai ở Thiên Nguyên Tinh.
Miêu Nghị quay đầu lại thông báo một tiếng.
Từ Đường Nhiên trợn trừng hai mắt không nói được gì.
Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn đi huyết tẩy Thiên Nhai sao? Chỉ có điều, lần trước bị giáo huấn bằng một trận roi, hắn không nói nhiều, lập tức gật đầu nói:
- Được. Mạt tướng lập tức qua cho hai người bọn họ chút nhãn thuốc, để đại nhân xem náo nhiệt.
Cho nhãn thuốc? Miêu Nghị ngược lại cảm thấy hứng thú. Không biết Từ Đường Nhiên có thể cho nhãn thuốc gì. Ánh mắt Miêu Nghị nhìn theo bóng hắn rời đi.
Hai vị phó đại thống rất khách khí! Khi ứng phó Lệnh Hồ Lam Tử cố gắng hết mức duy trì nụ cười mỉm. Nàng có thể cảm giác được rõ ràng hai vị phó đại thống đang lôi kéo mình.
Đối với danh tiếng của hai vị này, nàng sao có thể không nghe thấy. Thân là nữ nhân, nàng không quá nguyện ý ở cùng một chỗ với hai người này, tránh làm hỏng danh tiếng của mình. Chỉ có điều, phía sau hai người này lại là Phó tổng trấn Bá Ước. Nàng thật sự không tiện đắc tội. Nàng chỉ có thể lá mặt lá trái. Chết một cái chính là, nàng cũng không biết đại thống lĩnh có ý gì. Đến nay vẫn không phân công rõ ràng phạm vi quản lý hai vị phó đại thống. Không biết sau này người nào sẽ trở thành thượng cấp của mình. Bởi vậy nàng càng không dễ đắc tội bọn họ.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng thoáng động. Nàng chú ý thấy thống lĩnh trung quân Từ Đường Nhiên đang đứng ở cách đó không xa đang nháy mắt với nàng. Nàng còn không có quen thuộc với Từ Đường Nhiên đến mức có thể thần giao cách cảm. Chỉ có điều Từ Đường Nhiên có rất nhiều trò xiếc nhỏ. Bỗng nhiên bàn tay hắn sáng lên một cái. Lòng bàn tay viết bốn chữ: Dẫn một người đi.
Vì vậy Lệnh Hồ Lam Tử hiểu rõ ánh mắt của Từ Đường Nhiên là có ý gì. Tuy rằng nàng không biết tại sao Từ Đường Nhiên lại muốn nàng làm như vậy. Nhưng nàng biết chắc chắn phải có nguyên nhân. Lại thêm, trong lòng trên dưới Hắc Hổ Kỳ, Từ Đường Nhiên là tâm phúc số một bên cạnh đại thống lĩnh. Chắc hẳn đó là ý của đại thống lĩnh. Nàng tất nhiên sẽ tuân mệnh nghe theo.
Lệnh Hồ Lam Tử cũng học theo, nháy mắt với Khuất Nhã Hồng. Khuất Nhã Hồng hiểu ý, vuốt tóc, dường như không để ý nói một tiếng.
- Lệnh Hồ thống lĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên ta tới đây. Nàng dẫn ta đi tham quan một chút.
- Phì!
Mục Vũ Liên xem thường phì một tiếng, dường như đang nói với mình, giễu cợt một câu.
- Ai mà không phải là lần đầu tới đây.
Lệnh Hồ Lam Tử xem như không có nghe thấy, cúi đầu đi cùng với Khuất Nhã Hồng.
Bên này hai người vừa đi, Từ Đường Nhiên liền giống như một người không có chuyện gì làm, chậm rãi nhích lại gần, cười ha hả nói:
- Mục đại nhân, sao đại nhân lại ở chỗ này một mình vậy?
Mục Vũ Liên nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, chép miệng.
- Từ thống lĩnh, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ngươi đã nhìn thấy các nàng không? Người khác không biết rõ ràng về tính tình của Khuất Nhã Hồng, nhưng ta lại biết quá rõ. Nữ nhân này lại đang kéo bè kéo cánh. Ngươi là người bên cạnh đại thống lĩnh, nhớ nhắc nhở đại thống lĩnh cẩn thận một chút.
- Ai!
Từ Đường Nhiên lắc đầu, lại mím miệng một chút, sau đó nhíu mày nói:
- Hai người bọn họ thần thần bí bí trốn qua một bên làm gì?
Mục Vũ Liên nói:
- Khẳng định không phải là chuyện tốt.
Từ Đường Nhiên lại gật đầu một cái, xoa râu trên cằm suy nghĩ một chút. Bộ dạng hắn dường như muốn nói lại thôi:
- Mục đại nhân, có câu này ta không biết có nên nói hay không.
Mục Vũ Liên quay đầu lại nhìn hắn một lát, không biết hắn muốn nói cái gì. Nàng đổi lại thành khuôn mặt tươi cười.
- Từ thống lĩnh, chúng ta quen biết như vậy, còn có cái gì không thể nói được. Có lời gì cứ việc nói ra.
Từ Đường Nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, nói:
- Mục đại nhân, gần đây ta nghe được một vài lời đồn đại. Hình như là do phía Khuất đại nhân bên kia truyền ra.
Mục Vũ Liên cảm thấy kỳ quái nói:
- Lời đồn đại gì?
- Cái này... Cái này...
Từ Đường Nhiên ấp úng một hồi, dường như nhắm mắt lại nói:
- Mục đại nhân cẩn thận một chút. Gần đây có lời đồn đại, nói Mục đại nhân là tình nhân của Bá Phó tổng. Là dựa vào quan hệ cạp váy mới bò lên đến vị trí phó đại thống lĩnh này.
Lời này chính là sự thật.
Thân thể Mục Vũ Liên có chút run rẩy. Trong nháy mắt, khuôn mặt đang tươi cười chợt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thối lắm! Ngươi xác nhận là do Khuất Nhã Hồng truyền ra lời đồn này sao?
- Không có không có. Ta chỉ là nghe nói, cũng không chứng cứ.
Từ Đường Nhiên vội vàng xua tay, giống như nói sai, ném ra một câu sau đó vội vàng chuồn mất.
Cũng không lâu lắm, nhân lúc sau khi Lệnh Hồ Lam Tử rời đi, Khuất Nhã Hồng chỉ ở một mình, Từ Đường Nhiên không biết lại từ chỗ nào xông ra, tiến đến bên cạnh Khuất Nhã Hồng, lén lén lút lút giao lưu một hồi. Từ Đường Nhiên lại nói:
- Khuất đại nhân cẩn thận một chút. Gần đây có lời đồn, nói Khuất đại nhân là tình nhân của Bá Phó tổng, là dựa vào quan hệ cạp váy mới bò lên đến vị trí phó đại thống lĩnh này.
Khuất Nhã Hồng lập tức ngây người ngay tại chỗ. Bề ngoài giống như nằm mộng. Sau khi nàng kịp phản ứng, bộ ngực gấp rút phập phồng nói:
- Nói bậy! Để ta xé cái miệng thối của tiện nhân kia ra!
- Khuất đại nhân...
Từ Đường Nhiên vội vàng đưa tay ngăn cản nàng.
- Ta chỉ là nghe được một vài lời đồn, cũng không có chứng cớ xác thật chứng minh là do Mục đại nhân nói. Nếu như Khuất đại nhân lập tức làm rõ với nàng, chẳng phải làm ầm ĩ cho người người đều biết sao? Nếu vậy, thật sự sẽ tổn hại với danh dự của Khuất đại nhân.
Sắc mặt Khuất Nhã Hồng lúc đỏ lúc trắng. Nàng ngẫm lại cũng thấy thật sự như vậy. Nếu như nàng ngang nhiên chạy tới xé rách da mặt với Mục Vũ Liên, nếu chẳng may Mục Vũ Liên ở trước mặt mọi người kêu gào ra, vậy thật sự là...