Phi Thiên
Chương 2160: Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm (Hạ)
Nữ nhân xinh đẹp bao giờ cũng cảm thấy tự tin đối với chính mình. Chính là không biết đối với loại tiểu nhiên như Từ Đường Nhiên sẽ có hậu quả gì không.
Hai người vừa tiến đến, đám người Miêu Nghị liền quan sát một chút. Sau khi phát hiện thật sự chính là hai đại mỹ nhân yểu điệu. Mỗi người lông mày như vẽ, da trắng như tuyết. Tư thái mỗi người trước lồi sau vểnh. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, gia hỏa Bá Ước kia thật sự có chút ý tứ.
Dương Khánh liếc mắt nhìn Miêu Nghị. Đối với tin tức về hai nữ này, hắn cũng có biết. Chỉ có điều hắn không biết Miêu Nghị chuẩn bị đối phó với hai nữ nhân này thế nào. Hai người có thể ở Địa Hổ Kỳ lăn qua lăn lại, hiển nhiên không phải là người an phận gì. Mấu chốt chính là Miêu Nghị cũng không phải người hiền lành, không thể tha thứ người phía dưới làm loạn. Đoán chừng sớm muộn gì hai người sẽ gặp chuyện không may.
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị giả đỡ một chút.
Sau khi Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng giao ra chứng minh thân phận cho Miêu Nghị kiểm tra.
Sau khi kiểm tra rõ thân phận của hai người, Miêu Nghị khẽ cười nói:
- Hai vị đến thật sự tăng thêm vẻ phong tình cho Hắc Hổ Kỳ. Thế nhưng bản tọa còn có công vụ trong người, tạm thời không đi cùng được.
Hai người cùng quyến rũ cười nói:
- Không dám làm phiền đại thống lĩnh.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói:
- Từ Đường Nhiên, hai vị phó đại thống mới đến, giao cho ngươi dẫn các nàng đi làm quen với tình hình của Hắc Hổ Kỳ. Không thể chậm trễ!
Sau khi khách sáo một phen, Từ Đường Nhiên vui cười hớn hở mời hai người rời đi. Những ngày kế tiếp vẫn là do Từ Đường Nhiên tiếp khách. Gia hỏa này có công phu vuốt mông ngựa thành thạo, lừa cho hai nữ nhân thật ra rất vui vẻ...
Tinh Thần Điện, lại vang lên tiếng cười ha hả có thêm chút uy nghi.
Tư Mã Vấn Thiên đứng ở phía dưới, cười không nói gì.
- Chọn hai người chết đảm nhiệm phụ tá. Ha hả, mệt hắn làm được. Đây vẫn là lần đầu trẫm nghe nói có thượng cấp hồ đồ như vậy...
Thanh Chủ ngồi phía trên, cầm ngọc điệp, lắc đầu, vừa cười vừa cười. Hắn thật sự không nhịn cười được.
- Con khỉ con thật đúng là trước sau như một.
Tư Mã Vấn Thiên cười đáp lại:
- Làm việc có chút sốt ruột, quá mức hấp tấp, không tránh khỏi gặp phải vài chuyện nực cười.
- Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm!
Thanh Chủ đột nhiên trung khí mười phần nói một câu. Hắn ném ngọc điệp trong tay vào phía trên bàn dài.
- Có khuyết điểm mới là bình thường. Quá hoàn mỹ khẳng định có vấn đề. Hai ngày đã nắm lại được Hắc Hổ Kỳ. Vừa ra trận lấy thủ đoạn lôi đình đánh khiến mọi người trở tay không kịp. Có dũng có mưu, quyết đoán cực kỳ. Thủ đoạn cương nhu cùng dùng. Vừa ra sân khấu đã diễn trò đẹp mắt. Có thể nói là ngăn cơn sóng dữ. Hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của trẫm!
Đây chính là đánh giá cực cao!
Tư Mã Vấn Thiên âm thầm thán phục. Đã lâu không có nghe được trong miệng bệ hạ khen một người như vậy. Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại. Lúc vừa nhìn thấy tin tức này, hắn cũng có cảm giác kinh diễm. Trước đó nhiều năm như vậy mới có thể hạ xuống quân cờ ở bên cạnh Miêu Nghị, ngược lại cảm thấy cũng không uổng. Hắn chắp tay nịnh bợ không lớn không nhỏ.
- Vẫn là bệ hạ tinh mắt nhận thức người!
Thanh Chủ hỏi:
- Cháu ngoại của Doanh Cửu Quang kia, cứ cho điều kiện như nhau. Thực lực nhân thủ dẫn đi càng đầy đủ hơn. Hiện nay tình huống thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Mắc bệnh chung của con em quyền quý, mắt cao hơn đầu, căn bản không để người khác vào trong mắt. Vừa tới đã muốn cứng rắn. Nếu không phải bên người nàng có người nhà nàng an bài, biết được tình hình đúng lúc ngăn lại, thiếu chút nữa đã chọc cho Lam Hổ Kỳ bất ngờ làm phản. Hiện nay thật ra, nàng đã nhẫn nhịn, cân nhắc xem hạ thủ thế nào. Chỉ có điều bị kéo dài thời gian, tạm thời sợ là không có thời gian rảnh rỗi gây sự với Ngưu Hữu Đức.
Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Có chết hay không? Không cần phải nhảy ra lực so sánh này. Trực tiếp bị xem là quân cờ đối lập, ném ra ngoài.
- Đây là chênh lệch!
Thanh Chủ hừ một tiếng, lại hỏi:
- Doanh Cửu Quang đúng là già rồi còn hồ đồ. Sau đó thật sự không lại nhúng tay vào nữa?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Ngoài mặt quả thực không xen vào nữa. Nói là không biết trời cao đất rộng, để nha đầu kia giáo huấn một trận.
Thanh Chủ:
- Thông báo với bên kia một tiếng, đừng giết chết người. Tiểu nha đầu kia lòng dạ cao là chuyện tốt. quay đầu lại an bài cho nàng chút chuyện đập sân bãi của Doanh gia, kích kích ngạo khí của nàng. Nhất định là rất thú vị.
Tư Mã Vấn Thiên cười khổ nói:
- Chọc giận Doanh Cửu Quang, sợ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Thanh Chủ ha hả nói:
- Trong cung này muốn gì được đó, trẫm nhìn mãi cũng chán. Có một chút thay đổi, khẩu vị ăn uống cũng tốt hơn. Nghe nói nha đầu kia ngược lại có vài phần tư sắc. Nếu như Doanh Cửu Quang thật sự không buông tha nàng, ngươi đưa nha đầu kia đưa vào cung đi. Trẫm tới sủng nàng, để Doanh gia phải coi trọng một chút... Cũng nên tìm một đối thủ có phân lượng cho Thừa Vũ. Thê tử kết tóc của trẫm luôn nhớ tới lợi ích của nhà mẹ đẻ sao được.
Chuyện liên quan đến hậu cung, Tư Mã Vấn Thiên lập tức ngậm miệng. Chỉ là trong lòng hắn tránh không được âm thầm thổn thức. Số phận của nha đầu Chiến Như Ý kia xem như là được quyết định...
Quỳnh Tinh, Tam Bản Đường, con trai thứ ba Khấu gia đứng ở phía dưới.
Nghe Khấu Miễn báo cáo xong, Khấu Thiên Vương đang ngồi ở trên ghế, hai tay đặt hờ ở trên bụng, ngón tay nhẹ nhàng gõ. Hai mắt hắn chợt mở ra. Ngón tay đang gõ chợt dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào phía dưới, trầm giọng nói:
- Tam nhi, làm sao ngươi biết được tin tức phía bên Tả Đốc Vệ kia? Lẽ nào ngươi thò tay vào trong Tả Đốc Vệ?
Khấu Miễn bị dọa cho giật mình, vội vàng khoát tay nói:
- Không. Tin tức đã được truyền ra. Đây cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được.
Lão Đường ở bên cạnh Khấu Thiên Vương, hơi khom lưng, nói:
- Như vậy xem ra còn đánh giá thấp năng lực của tiểu tử kia. Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Sớm biết vậy, dù phải trả cái giá lớn cũng đáng. Người là do Khấu gia chúng ta đưa ra, lại cho Thanh Chủ lượm một tiện nghi. Có chút đáng tiếc!
Khấu Thiên Vương gật đầu, ngón tay đặt hờ trên bụng tiếp tục gõ nhẹ.
- Quả thực đáng tiếc!
Thủ Thành Cung của Thiên Nhai tại Thiên Nguyên Tinh. Hai vị trưởng lão Lục Chỉ Môn, Kha Thủ Nghĩa và Cù Ấn từ trong cung đi ra, có thể nói là vẻ mặt hưng phấn đi thẳng đến phủ thống lĩnh khu bắc thành.
Hai người vừa tiến đến, đám người Miêu Nghị liền quan sát một chút. Sau khi phát hiện thật sự chính là hai đại mỹ nhân yểu điệu. Mỗi người lông mày như vẽ, da trắng như tuyết. Tư thái mỗi người trước lồi sau vểnh. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, gia hỏa Bá Ước kia thật sự có chút ý tứ.
Dương Khánh liếc mắt nhìn Miêu Nghị. Đối với tin tức về hai nữ này, hắn cũng có biết. Chỉ có điều hắn không biết Miêu Nghị chuẩn bị đối phó với hai nữ nhân này thế nào. Hai người có thể ở Địa Hổ Kỳ lăn qua lăn lại, hiển nhiên không phải là người an phận gì. Mấu chốt chính là Miêu Nghị cũng không phải người hiền lành, không thể tha thứ người phía dưới làm loạn. Đoán chừng sớm muộn gì hai người sẽ gặp chuyện không may.
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị giả đỡ một chút.
Sau khi Mục Vũ Liên và Khuất Nhã Hồng giao ra chứng minh thân phận cho Miêu Nghị kiểm tra.
Sau khi kiểm tra rõ thân phận của hai người, Miêu Nghị khẽ cười nói:
- Hai vị đến thật sự tăng thêm vẻ phong tình cho Hắc Hổ Kỳ. Thế nhưng bản tọa còn có công vụ trong người, tạm thời không đi cùng được.
Hai người cùng quyến rũ cười nói:
- Không dám làm phiền đại thống lĩnh.
Miêu Nghị nghiêng đầu nói:
- Từ Đường Nhiên, hai vị phó đại thống mới đến, giao cho ngươi dẫn các nàng đi làm quen với tình hình của Hắc Hổ Kỳ. Không thể chậm trễ!
Sau khi khách sáo một phen, Từ Đường Nhiên vui cười hớn hở mời hai người rời đi. Những ngày kế tiếp vẫn là do Từ Đường Nhiên tiếp khách. Gia hỏa này có công phu vuốt mông ngựa thành thạo, lừa cho hai nữ nhân thật ra rất vui vẻ...
Tinh Thần Điện, lại vang lên tiếng cười ha hả có thêm chút uy nghi.
Tư Mã Vấn Thiên đứng ở phía dưới, cười không nói gì.
- Chọn hai người chết đảm nhiệm phụ tá. Ha hả, mệt hắn làm được. Đây vẫn là lần đầu trẫm nghe nói có thượng cấp hồ đồ như vậy...
Thanh Chủ ngồi phía trên, cầm ngọc điệp, lắc đầu, vừa cười vừa cười. Hắn thật sự không nhịn cười được.
- Con khỉ con thật đúng là trước sau như một.
Tư Mã Vấn Thiên cười đáp lại:
- Làm việc có chút sốt ruột, quá mức hấp tấp, không tránh khỏi gặp phải vài chuyện nực cười.
- Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm!
Thanh Chủ đột nhiên trung khí mười phần nói một câu. Hắn ném ngọc điệp trong tay vào phía trên bàn dài.
- Có khuyết điểm mới là bình thường. Quá hoàn mỹ khẳng định có vấn đề. Hai ngày đã nắm lại được Hắc Hổ Kỳ. Vừa ra trận lấy thủ đoạn lôi đình đánh khiến mọi người trở tay không kịp. Có dũng có mưu, quyết đoán cực kỳ. Thủ đoạn cương nhu cùng dùng. Vừa ra sân khấu đã diễn trò đẹp mắt. Có thể nói là ngăn cơn sóng dữ. Hắn cũng không phụ sự kỳ vọng của trẫm!
Đây chính là đánh giá cực cao!
Tư Mã Vấn Thiên âm thầm thán phục. Đã lâu không có nghe được trong miệng bệ hạ khen một người như vậy. Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại. Lúc vừa nhìn thấy tin tức này, hắn cũng có cảm giác kinh diễm. Trước đó nhiều năm như vậy mới có thể hạ xuống quân cờ ở bên cạnh Miêu Nghị, ngược lại cảm thấy cũng không uổng. Hắn chắp tay nịnh bợ không lớn không nhỏ.
- Vẫn là bệ hạ tinh mắt nhận thức người!
Thanh Chủ hỏi:
- Cháu ngoại của Doanh Cửu Quang kia, cứ cho điều kiện như nhau. Thực lực nhân thủ dẫn đi càng đầy đủ hơn. Hiện nay tình huống thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Mắc bệnh chung của con em quyền quý, mắt cao hơn đầu, căn bản không để người khác vào trong mắt. Vừa tới đã muốn cứng rắn. Nếu không phải bên người nàng có người nhà nàng an bài, biết được tình hình đúng lúc ngăn lại, thiếu chút nữa đã chọc cho Lam Hổ Kỳ bất ngờ làm phản. Hiện nay thật ra, nàng đã nhẫn nhịn, cân nhắc xem hạ thủ thế nào. Chỉ có điều bị kéo dài thời gian, tạm thời sợ là không có thời gian rảnh rỗi gây sự với Ngưu Hữu Đức.
Trong lòng hắn thầm than một tiếng. Có chết hay không? Không cần phải nhảy ra lực so sánh này. Trực tiếp bị xem là quân cờ đối lập, ném ra ngoài.
- Đây là chênh lệch!
Thanh Chủ hừ một tiếng, lại hỏi:
- Doanh Cửu Quang đúng là già rồi còn hồ đồ. Sau đó thật sự không lại nhúng tay vào nữa?
Tư Mã Vấn Thiên:
- Ngoài mặt quả thực không xen vào nữa. Nói là không biết trời cao đất rộng, để nha đầu kia giáo huấn một trận.
Thanh Chủ:
- Thông báo với bên kia một tiếng, đừng giết chết người. Tiểu nha đầu kia lòng dạ cao là chuyện tốt. quay đầu lại an bài cho nàng chút chuyện đập sân bãi của Doanh gia, kích kích ngạo khí của nàng. Nhất định là rất thú vị.
Tư Mã Vấn Thiên cười khổ nói:
- Chọc giận Doanh Cửu Quang, sợ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Thanh Chủ ha hả nói:
- Trong cung này muốn gì được đó, trẫm nhìn mãi cũng chán. Có một chút thay đổi, khẩu vị ăn uống cũng tốt hơn. Nghe nói nha đầu kia ngược lại có vài phần tư sắc. Nếu như Doanh Cửu Quang thật sự không buông tha nàng, ngươi đưa nha đầu kia đưa vào cung đi. Trẫm tới sủng nàng, để Doanh gia phải coi trọng một chút... Cũng nên tìm một đối thủ có phân lượng cho Thừa Vũ. Thê tử kết tóc của trẫm luôn nhớ tới lợi ích của nhà mẹ đẻ sao được.
Chuyện liên quan đến hậu cung, Tư Mã Vấn Thiên lập tức ngậm miệng. Chỉ là trong lòng hắn tránh không được âm thầm thổn thức. Số phận của nha đầu Chiến Như Ý kia xem như là được quyết định...
Quỳnh Tinh, Tam Bản Đường, con trai thứ ba Khấu gia đứng ở phía dưới.
Nghe Khấu Miễn báo cáo xong, Khấu Thiên Vương đang ngồi ở trên ghế, hai tay đặt hờ ở trên bụng, ngón tay nhẹ nhàng gõ. Hai mắt hắn chợt mở ra. Ngón tay đang gõ chợt dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào phía dưới, trầm giọng nói:
- Tam nhi, làm sao ngươi biết được tin tức phía bên Tả Đốc Vệ kia? Lẽ nào ngươi thò tay vào trong Tả Đốc Vệ?
Khấu Miễn bị dọa cho giật mình, vội vàng khoát tay nói:
- Không. Tin tức đã được truyền ra. Đây cũng không phải là bí mật gì. Chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết được.
Lão Đường ở bên cạnh Khấu Thiên Vương, hơi khom lưng, nói:
- Như vậy xem ra còn đánh giá thấp năng lực của tiểu tử kia. Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Sớm biết vậy, dù phải trả cái giá lớn cũng đáng. Người là do Khấu gia chúng ta đưa ra, lại cho Thanh Chủ lượm một tiện nghi. Có chút đáng tiếc!
Khấu Thiên Vương gật đầu, ngón tay đặt hờ trên bụng tiếp tục gõ nhẹ.
- Quả thực đáng tiếc!
Thủ Thành Cung của Thiên Nhai tại Thiên Nguyên Tinh. Hai vị trưởng lão Lục Chỉ Môn, Kha Thủ Nghĩa và Cù Ấn từ trong cung đi ra, có thể nói là vẻ mặt hưng phấn đi thẳng đến phủ thống lĩnh khu bắc thành.