Phi Thiên
Chương 199: Đãi tiệc
Vốn Miêu Nghị tưởng rằng sơn chủ Đại nhân tra không ra manh mối gì sẽ rời đi lập tức, không ngờ rằng sơn chủ lại không có ý rời đi.
Thật sự là hắn không hoan nghênh Tần Vi Vi, thế nhưng sơn chủ Đại nhân không nói sẽ đi, động chủ là thuộc hạ như hắn cũng không tiện đuổi người ta đi. Nếu hắn làm như vậy thật, đến lúc đó chưa biết là ai đuổi ai cút ra khỏi Đông Lai động.
Miêu Nghị chỉ có thể bảo người quét dọn nhà gỗ nơi mình ở cho gọn gàng sạch sẽ, nhường lại cho sơn chủ Đại nhân tạm thời nghỉ chân.
Đêm đó bày yến tiệc, Thiên nhi và Tuyết nhi nấu một mâm sơn hào hải vị khoản đãi sơn chủ.
Tài nấu của hai nha đầu rất khá, đây chính là trọng điểm mà các nàng phải học tập trước khi được đưa tới hầu hạ tiên nhân. Đông Lai thành không dám giải đãi với tiên nhân, có thể nói là tìm đầu bếp trứ danh tới dạy dỗ, đương nhiên tay nghề nấu nướng của các nàng cũng không kém.
Mà toàn bộ Đông Lai thành cung cấp thức ăn cho những tiên nhân này cũng rất phong phú, cơ hồ thứ gì cũng có.
Sắc trời bắt đầu tối, dân phu bận rộn một ngày ở Đông Lai động lục tục trở về.
Miêu Nghị cũng khách sáo mời Tần Vi Vi vào phòng khách tạm thời, mời nàng ngồi xuống, mình ngồi bồi tiếp bên cạnh.
Ngoại trừ Miêu Nghị thân là địa chủ bồi tiếp, những người khác ở Đông Lai động cũng không có tư cách ngồi cùng, ngay cả Hồng Miên cũng ngoan ngoãn đứng sau lưng Tần Vi Vi.
Ngay trước mặt người ngoài, Tần Vi Vi cũng sẽ không làm rối loạn tôn ti, bảo Hồng Miên ngồi xuống chung với hai người, mặc dù bình thường nàng cũng cùng dùng cơm với Hồng Miên, Lục Liễu.
Bất quá nàng lại quay đầu nhìn Hồng Miên nói:
- Ngươi đi xuống dùng cơm đi.
Quay đầu lại nhìn Miêu Nghị nói:
- Miêu động chủ, có mấy lời chúng ta cần đơn độc nói chuyện một chút.
Miêu Nghị sửng sốt, cũng chỉ có thể quay đầu lại lệnh cho Thiên nhi, Tuyết nhi đang phục vụ bên cạnh:
- Các ngươi chiêu đãi Đại cô cô cho tốt!
- Dạ!
Hai nha đầu mời Hồng Miên đi ra ngoài, chẳng qua là trước khi Hồng Miên ra cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn hai người một cái.
Không khí trong phòng khách có hơi kỳ quái, tối thiểu đây cũng là cảm nhận của Miêu Nghị.
Hắn tiến vào giới tu hành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chiêu đãi thượng cấp, cũng là lần đầu tiên ngồi chung một chỗ dùng cơm với sơn chủ Tần Vi Vi. Hơn nữa còn là hai người đơn độc dùng cơm chung, cho nên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Hắn len lén quan sát Tần Vi Vi, phát hiện nàng một thân quần trắng ngồi yên dưới ánh đèn, gương mặt tròn trịa vô cùng xinh đẹp.
Da mặt trắng nõn mịn màng, mũi ngọc thanh tú, lông mi thật dài, hai mắt sáng ngời, sáu cây ngọc trâm trắng như tuyết cắm thành hình con bướm cài trên búi tóc sau gáy, có khí chất chẳng khác nào ngọc nữ. Thân hình đầy đặn, tuyệt đối là một mỹ nữ.
Thế nhưng dung mạo đẹp xinh mà lòng dạ như rắn rít, nhân phẩm không dám ngợi khen, thật là đáng tiếc…
Miêu Nghị than thở trong lòng như vậy, ai ngờ gặp phải Tần Vi Vi liếc mắt nhìn tới. Hắn vội vàng tránh né ánh mắt nàng, mà nàng phát hiện mình bị nhìn lén cũng có vẻ tránh né hắn.
- Sao hả, chiêu đãi bản sơn chủ ngay cả rượu cũng không có sao?
Tần Vi Vi quét mắt trên bàn, tìm một đề tài hóa giải không khí lúng túng.
- Có có có!
Miêu Nghị luống cuống tay chân một trận, nhìn lén bị phát hiện rồi.
Rượu ư… Hắn có rất nhiều, trong nhẫn trữ vật có hơn một vạn vò.
Hắn vội vàng lật tay lấy ra một vò, mở niêm phong, đích thân rót đầy cho sơn chủ, lại rót cho mình, lúc này mới ngồi xuống cười bồi:
- Trước mắt điều kiện có hạn, mong sơn chủ không lấy làm phiền lòng.
Mùi rượu thơm ngát thấm tận lòng người vừa bay ra, Tần Vi Vi ít khi uống rượu cũng sáng mắt lên, nhìn chăm chú vào rượu màu hổ phách trong chén, vuốt cằm nói:
- Ngửi thấy hương thơm liền biết không phải là vật phàm, không nghĩ tới Miêu động chủ còn cất chứa rượu ngon như vậy.
- Ha ha, là người khác tặng!
Miêu động chủ nói cho qua chuyện, đưa tay ra mời:
- Sơn chủ nếm thử xem mùi vị thế nào.
Ai ngờ Tần Vi Vi lại đưa ngọc thủ trắng nõn ra bưng chén rượu lên mời hắn:
- Chén rượu này là ta mời ngươi!
Ặc... Miêu động chủ ngây ngẩn cả người, kính ta ư, tiện nhân kia lại muốn làm gì?
Hắn vội vàng bưng chén rượu lên đứng dậy nói:
- Không dám không dám, thủ hạ kính sơn chủ mới đúng.
Tần Vi Vi khoát khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó mới nói:
- Lần trước ngươi đã cứu ta, chén rượu này là cảm tạ ngươi.
- Đó là chuyện thuộc hạ phải làm.
Miêu Nghị vẫn lộ vẻ không tiêu thụ nổi.
Trong lòng hắn cũng đã cảnh giác, đột nhiên tiện nhân kia trở nên khách sáo như vậy, hoàn toàn không giống tác phong nàng trước kia. Vô sự lấy lòng, không gian tức trộm, trong đó nhất định sẽ có điểm khác thường, ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị người bán đứng cũng không biết.
Thế nhưng Tần Vi Vi cố ý muốn cảm tạ, cuối cùng Miêu Nghị cũng chỉ có thể phụng bồi cùng uống một chén, coi như là đón nhận người ta cảm tạ, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác.
Vì vậy kế tiếp, Miêu Nghị nịnh nọt vạn phần cẩn thận, không dám lộ ra chút sơ hở nào, có cảm giác như đang đi trên mặt sông đóng băng.
Tần Vi Vi cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên cảm nhận được khoảng cách trong lời nói của Miêu đại động chủ với mình.
Vốn nàng muốn mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ với Miêu Nghị, có thể làm được như vậy đã coi như là vô cùng hiếm có. Ai ngờ Miêu Nghị lại không cảm kích, chuyện này khiến cho trong lòng nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thế nhưng tính tình nữ nhân này cũng vô cùng ương ngạnh, muốn cho nàng cầu khẩn hạ mình ủy khúc cầu toàn với Miêu Nghị lại không làm được. Nàng có tự ái của nàng, chỉ có thể là lui một bước hạ thấp tư thái, hy vọng Miêu Nghị có thể lĩnh hội ra chút gì, trừ chuyện này ra nàng không biết làm gì khác.
Kết quả có thể tưởng tượng được, dưới ánh đèn dầu chập chờn, rượu ngon thức nhắm đầy bàn, nhưng hai người lại cảm thấy chẳng khác nào đang nhai sáp.
Một kẻ tâm trạng phức tạp căng thẳng, một người cẩn thận cảnh giác, hai người không thể nào hòa đồng với nhau.
Quan hệ cấp trên cấp dưới cũng là một trở ngại.
Miêu Nghị rót một ly rượu, Tần Vi Vi liền uống một ly, hơn nữa còn là một hơi cạn sạch, cũng không nói nửa lời, không khí ngột ngạt tới cực độ, hết ly này tới ly khác…
Cuối cùng Tần Vi Vi đổ gục xuống bàn, toàn thân đầy mùi rượu được Hồng Miên dìu đi.
Vừa ra khỏi cửa, Tần Vi Vi chợt lạnh như băng nói:
- Trở về Trấn Hải sơn!
- Sơn chủ, sắc trời đã tối, không bằng trời sáng...
Hồng Miên nhìn sắc trời, thế nhưng lời còn chưa nói hết, Tần Vi Vi toàn thân mùi rượu lại khẽ quát:
- Trở về!
Miêu đại động chủ còn giả mù sa mưa tiến lên giữ lại mấy câu, vẫn không giữ được, không thể làm gì khác hơn là đích thân đưa các nàng đến bên ngoài sơn môn, chắp tay đưa tiễn.
Long câu chạy như bay, mắt thấy bọn Tần Vi Vi biến mất Miêu đại động chủ mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục đối phó xong rồi, muốn tìm ta gây phiền phức không có cửa đâu, vung hai tay áo sải bước quay về...
Thật sự là hắn không hoan nghênh Tần Vi Vi, thế nhưng sơn chủ Đại nhân không nói sẽ đi, động chủ là thuộc hạ như hắn cũng không tiện đuổi người ta đi. Nếu hắn làm như vậy thật, đến lúc đó chưa biết là ai đuổi ai cút ra khỏi Đông Lai động.
Miêu Nghị chỉ có thể bảo người quét dọn nhà gỗ nơi mình ở cho gọn gàng sạch sẽ, nhường lại cho sơn chủ Đại nhân tạm thời nghỉ chân.
Đêm đó bày yến tiệc, Thiên nhi và Tuyết nhi nấu một mâm sơn hào hải vị khoản đãi sơn chủ.
Tài nấu của hai nha đầu rất khá, đây chính là trọng điểm mà các nàng phải học tập trước khi được đưa tới hầu hạ tiên nhân. Đông Lai thành không dám giải đãi với tiên nhân, có thể nói là tìm đầu bếp trứ danh tới dạy dỗ, đương nhiên tay nghề nấu nướng của các nàng cũng không kém.
Mà toàn bộ Đông Lai thành cung cấp thức ăn cho những tiên nhân này cũng rất phong phú, cơ hồ thứ gì cũng có.
Sắc trời bắt đầu tối, dân phu bận rộn một ngày ở Đông Lai động lục tục trở về.
Miêu Nghị cũng khách sáo mời Tần Vi Vi vào phòng khách tạm thời, mời nàng ngồi xuống, mình ngồi bồi tiếp bên cạnh.
Ngoại trừ Miêu Nghị thân là địa chủ bồi tiếp, những người khác ở Đông Lai động cũng không có tư cách ngồi cùng, ngay cả Hồng Miên cũng ngoan ngoãn đứng sau lưng Tần Vi Vi.
Ngay trước mặt người ngoài, Tần Vi Vi cũng sẽ không làm rối loạn tôn ti, bảo Hồng Miên ngồi xuống chung với hai người, mặc dù bình thường nàng cũng cùng dùng cơm với Hồng Miên, Lục Liễu.
Bất quá nàng lại quay đầu nhìn Hồng Miên nói:
- Ngươi đi xuống dùng cơm đi.
Quay đầu lại nhìn Miêu Nghị nói:
- Miêu động chủ, có mấy lời chúng ta cần đơn độc nói chuyện một chút.
Miêu Nghị sửng sốt, cũng chỉ có thể quay đầu lại lệnh cho Thiên nhi, Tuyết nhi đang phục vụ bên cạnh:
- Các ngươi chiêu đãi Đại cô cô cho tốt!
- Dạ!
Hai nha đầu mời Hồng Miên đi ra ngoài, chẳng qua là trước khi Hồng Miên ra cửa không nhịn được quay đầu lại nhìn hai người một cái.
Không khí trong phòng khách có hơi kỳ quái, tối thiểu đây cũng là cảm nhận của Miêu Nghị.
Hắn tiến vào giới tu hành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chiêu đãi thượng cấp, cũng là lần đầu tiên ngồi chung một chỗ dùng cơm với sơn chủ Tần Vi Vi. Hơn nữa còn là hai người đơn độc dùng cơm chung, cho nên cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Hắn len lén quan sát Tần Vi Vi, phát hiện nàng một thân quần trắng ngồi yên dưới ánh đèn, gương mặt tròn trịa vô cùng xinh đẹp.
Da mặt trắng nõn mịn màng, mũi ngọc thanh tú, lông mi thật dài, hai mắt sáng ngời, sáu cây ngọc trâm trắng như tuyết cắm thành hình con bướm cài trên búi tóc sau gáy, có khí chất chẳng khác nào ngọc nữ. Thân hình đầy đặn, tuyệt đối là một mỹ nữ.
Thế nhưng dung mạo đẹp xinh mà lòng dạ như rắn rít, nhân phẩm không dám ngợi khen, thật là đáng tiếc…
Miêu Nghị than thở trong lòng như vậy, ai ngờ gặp phải Tần Vi Vi liếc mắt nhìn tới. Hắn vội vàng tránh né ánh mắt nàng, mà nàng phát hiện mình bị nhìn lén cũng có vẻ tránh né hắn.
- Sao hả, chiêu đãi bản sơn chủ ngay cả rượu cũng không có sao?
Tần Vi Vi quét mắt trên bàn, tìm một đề tài hóa giải không khí lúng túng.
- Có có có!
Miêu Nghị luống cuống tay chân một trận, nhìn lén bị phát hiện rồi.
Rượu ư… Hắn có rất nhiều, trong nhẫn trữ vật có hơn một vạn vò.
Hắn vội vàng lật tay lấy ra một vò, mở niêm phong, đích thân rót đầy cho sơn chủ, lại rót cho mình, lúc này mới ngồi xuống cười bồi:
- Trước mắt điều kiện có hạn, mong sơn chủ không lấy làm phiền lòng.
Mùi rượu thơm ngát thấm tận lòng người vừa bay ra, Tần Vi Vi ít khi uống rượu cũng sáng mắt lên, nhìn chăm chú vào rượu màu hổ phách trong chén, vuốt cằm nói:
- Ngửi thấy hương thơm liền biết không phải là vật phàm, không nghĩ tới Miêu động chủ còn cất chứa rượu ngon như vậy.
- Ha ha, là người khác tặng!
Miêu động chủ nói cho qua chuyện, đưa tay ra mời:
- Sơn chủ nếm thử xem mùi vị thế nào.
Ai ngờ Tần Vi Vi lại đưa ngọc thủ trắng nõn ra bưng chén rượu lên mời hắn:
- Chén rượu này là ta mời ngươi!
Ặc... Miêu động chủ ngây ngẩn cả người, kính ta ư, tiện nhân kia lại muốn làm gì?
Hắn vội vàng bưng chén rượu lên đứng dậy nói:
- Không dám không dám, thủ hạ kính sơn chủ mới đúng.
Tần Vi Vi khoát khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó mới nói:
- Lần trước ngươi đã cứu ta, chén rượu này là cảm tạ ngươi.
- Đó là chuyện thuộc hạ phải làm.
Miêu Nghị vẫn lộ vẻ không tiêu thụ nổi.
Trong lòng hắn cũng đã cảnh giác, đột nhiên tiện nhân kia trở nên khách sáo như vậy, hoàn toàn không giống tác phong nàng trước kia. Vô sự lấy lòng, không gian tức trộm, trong đó nhất định sẽ có điểm khác thường, ngàn vạn lần phải cẩn thận, chớ bị người bán đứng cũng không biết.
Thế nhưng Tần Vi Vi cố ý muốn cảm tạ, cuối cùng Miêu Nghị cũng chỉ có thể phụng bồi cùng uống một chén, coi như là đón nhận người ta cảm tạ, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác.
Vì vậy kế tiếp, Miêu Nghị nịnh nọt vạn phần cẩn thận, không dám lộ ra chút sơ hở nào, có cảm giác như đang đi trên mặt sông đóng băng.
Tần Vi Vi cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên cảm nhận được khoảng cách trong lời nói của Miêu đại động chủ với mình.
Vốn nàng muốn mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ với Miêu Nghị, có thể làm được như vậy đã coi như là vô cùng hiếm có. Ai ngờ Miêu Nghị lại không cảm kích, chuyện này khiến cho trong lòng nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thế nhưng tính tình nữ nhân này cũng vô cùng ương ngạnh, muốn cho nàng cầu khẩn hạ mình ủy khúc cầu toàn với Miêu Nghị lại không làm được. Nàng có tự ái của nàng, chỉ có thể là lui một bước hạ thấp tư thái, hy vọng Miêu Nghị có thể lĩnh hội ra chút gì, trừ chuyện này ra nàng không biết làm gì khác.
Kết quả có thể tưởng tượng được, dưới ánh đèn dầu chập chờn, rượu ngon thức nhắm đầy bàn, nhưng hai người lại cảm thấy chẳng khác nào đang nhai sáp.
Một kẻ tâm trạng phức tạp căng thẳng, một người cẩn thận cảnh giác, hai người không thể nào hòa đồng với nhau.
Quan hệ cấp trên cấp dưới cũng là một trở ngại.
Miêu Nghị rót một ly rượu, Tần Vi Vi liền uống một ly, hơn nữa còn là một hơi cạn sạch, cũng không nói nửa lời, không khí ngột ngạt tới cực độ, hết ly này tới ly khác…
Cuối cùng Tần Vi Vi đổ gục xuống bàn, toàn thân đầy mùi rượu được Hồng Miên dìu đi.
Vừa ra khỏi cửa, Tần Vi Vi chợt lạnh như băng nói:
- Trở về Trấn Hải sơn!
- Sơn chủ, sắc trời đã tối, không bằng trời sáng...
Hồng Miên nhìn sắc trời, thế nhưng lời còn chưa nói hết, Tần Vi Vi toàn thân mùi rượu lại khẽ quát:
- Trở về!
Miêu đại động chủ còn giả mù sa mưa tiến lên giữ lại mấy câu, vẫn không giữ được, không thể làm gì khác hơn là đích thân đưa các nàng đến bên ngoài sơn môn, chắp tay đưa tiễn.
Long câu chạy như bay, mắt thấy bọn Tần Vi Vi biến mất Miêu đại động chủ mới thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục đối phó xong rồi, muốn tìm ta gây phiền phức không có cửa đâu, vung hai tay áo sải bước quay về...