Phi Thiên
Chương 1953: Biến nguy thành an (Thượng)
Củng Linh Ngọc gật đầu, hỗ trợ xác nhận:
- Chính là như vậy.
Trường Tôn Cư và Mạnh Như nhìn nhau, hỏi:
- Còn có chuyện khác không?
Hai nữ cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhất đều lắc đầu, không nghĩ ra chuyện gì khác.
- Các ngươi đi về trước đi.
Mạnh Như cho hai nữ lui xuống, hắn nói:
- Tiên đạo Thánh chủ gặp qua Bạch chủ?
Trường Tôn Cư:
- Nàng đã có thể xuất hiện ở chỗ này, có gặp qua cũng không kỳ lạ, nhưng mà Bạch chủ bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, cũng không biết gặp khi nào. Khả năng cũng chưa từng gặp qua, Bạch chủ có tóc bạc sao?
Mạnh Như lắc đầu khó hiểu...
Bên kia, bốn tướng chủ nhận được tin tức từ cọc ngầm Thiên đình nên lục tục khuyên bảo Miêu Nghị sau đó rời đi, cho thấy Miêu Nghị không thể nào là phản tặc nằm vùng, về phần tại sao bốn người không nói.
Đã có bốn vị tướng chủ chắc chắc Miêu Nghị không phải nằm vùng, bốn thánh càng không có cách nào, quyền hành bốn đạo không nằm trong tay bọn họ, không phải do bọn họ muốn làm gì thì làm.
Vừa náo như vậy, nội tâm bốn người không yên, vốn hảo hảo bình an vô sự, bị Mục Phàm Quân xui khiến, quan hệ thông gia cũng phải biến thành kẻ thù, lần này thật sự đắc tội Miêu Nghị cực thảm, nói rõ muốn mạng nhỏ của người ta, không hận mới là lạ.
Trong đó đặc biệt tâm tình Vân Ngạo Thiên cực kỳ phức tạp, tiểu bối người khác chỉ là thiếp thất của Miêu Nghị, mà cháu gái hắn là chính thất của Miêu Nghị, mình làm như vậy tính chất quá ác liệt, làm không tốt ồn ào huyên náo phu thê bất hòa.
Đi tới trước cửa, Vân Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Miêu Nghị vẫn ngồi ở đó, ánh mắt nhìn hắn vô cùng âm trầm, quả thực làm cho người ta không rét mà run, lúc này truyền âm nói:
- Miêu Nghị, Thu tỷ nhi cũng không biết chuyện này.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn hắn, cũng không trả lời, lạnh lùng tới đáng sợ.
Thấy hắn như vậy, Vân Ngạo Thiên cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, quay đầu rời đi.
Không cần phải nói gì nữa. Người ta tin thì tin, không tin nói cái cũng dư thừa, chuyện này mình không chiếm đạo nghĩa. Nói đi cũng nói lại, nếu như Mục Phàm Quân lại tới một lần. Hắn cũng không c lựa chọn, cũng sẽ không bởi vì quan hệ thông gia với Miêu Nghị mà giơ cao đánh khẽ, vì lợi ích chỉnh thể của Vân gia, nên tranh thủ sẽ đi tranh thủ, làm cũng đã làm. Đi đến mức như bọn họ phải đối mặt với sự thật, hắn không cầm nhi nữ đi đổi lấy phú quý đã xem như điểm mấu chốt.
Nếu không như thế, chỉ dựa vào ân oán thì lục thánh đã thành tử địch, làm gì còn cộng sự với nhau, năm đó tranh đấu trong Tiểu Thế Giới người nào cũng có thân nhân chết trong tay đối phương, giống như Miêu Nghị giết con gái Cơ Mỹ Mi của Cơ Hoan, mà Cơ Hoan còn muốn gả con gái khác cho Miêu Nghị.
Nói dễ nghe người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nói khó nghe là không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đổi cách nói cũng không có địch nhân vĩnh viễn, lợi ích mới là chí thượng, hắn chỉ hi vọng Miêu Nghị hiểu đạo lý này, không nên làm việc vọng động.
Người ngoài đi hết, Miêu Nghị nhìn sang Kim Mạn, hắn nói:
- Ngươi không định giải thích với ta sao?
Kim Mạn cười khổ nói:
- Đây là chuyện không có biện pháp, người ta đã vạch trần đại thống lĩnh thiên nhai của ngươi, đổi lại ai cũng sẽ hoài nghi ngươi là phản tặc phái tới nằm vùng, chuyện này quá quan trọng, không thể sơ suất.
Miêu Nghị:
- Nếu đã biết ta có thân phận gì, vì cái gì lại buông tha, chẳng lẽ các ngươi không lo lắng ta bán đứng các ngươi sao?
Kim Mạn lắc đầu:
- Đã có người chứng minh ngươi không phải phản tặc phái tới nằm vùng. Mà là nằm vùng trong phản tặc.
Người nào người chứng minh giúp mình? Có nhân chứng gì bỏ qua nghi kị của lục đạo? Nội tâm Miêu Nghị hơi động, hắn hỏi:
- Người nào chứng minh?
Kim Mạn khẽ giật mình, còn tưởng rằng Miêu Nghị biết rõ là người nào, nghe Miêu Nghị hỏi như vậy, hiển nhiên Miêu Nghị cũng không biết cọc ngầm trong phản tặc, đã như thế, nàng đành cự tuyệt trả lời:
- Đợi đến lúc Thánh chủ chính thức tiếp nhận quyền hành Vô Lượng một đạo sẽ rõ, hiện tại không tiện nói.
Thấy hỏi không ra cái gì, Miêu Nghị đứng dậy tiễn khách.
- Nếu như không có gì chuyện khác, ta không phụng bồi.
Đây là lần đầu tiên hắn không khách khí với Kim Mạn.
Kim Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhất vẫn không nhịn được hỏi:
- Thời điểm Thánh chủ có thân pâận khác, ta đã tìm hiểu tình huống đại thống lĩnh thiên nhai Ngưu Hữu Đức, ta biết ngươi một tay sáng tạo ‘ tiệm tạp hóa Chính Khí ’, lại có thể chém giết hơn ba ngàn gia nô của phản tặc để đứng vững bước chân, còn có thể giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân, năng lực Thánh chủ không nghi ngờ, có thể nói hữu dũng hữu mưu, chính là hổ tướng, vì sao lại không chịu tiếp nhận quyền hành Vô Lượng một đạo?
Từ khi biết được Miêu Nghị chính là phản tặc đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức dựa vào tu vi Kim Liên huyên náo ra đại sự động trời trong hàng ngũ phản tặc, nàng cũng có vài phần kính trọng, phát hiện vị Thánh chủ này không vô năng như nàng nghĩ.
Chẳng những là nàng, Thạch Vân Biên, Công Tôn Lập Đạo và Ngao Thiết lại nhìn Miêu Nghị với ánh mắt khác trước, có thể dùng thân phận nằm vùng trong phản tặc làm ra nhiều việc như thế, không phải hữu dũng hữu mưu đơn giản như vậy, còn phải có đảm lược, bọn họ phát hiện mình xem thường vị Thánh chủ này, giác quan cũng có biến hóa.
Miêu Nghị có thể nói cái gì? Nói mình gây chuyện trong Thiên đình cùng lắm quay về Tiểu Thế Giới để trốn, căn bản chưa từng đứng vững bước chân? Nói nếu mình không có vận khí tốt đã sớm chết không biết bao nhiêu lần? Nói mình vẫn lo lắng sợ hãi bại lộ thân phận?
Chỉ có hắn mới hiểu tình huống chân chính của mình, kỳ thật chính hắn cũng hiểu mình đắc tội quá nhiều người trong Thiên đình, người có năng lực chân chính sẽ không luôn bức bản thân mình vào tuyệt lộ, Vân Tri Thu cũng không cần nói với mình không biết bao nhiêu lần, nói hắn có mưu nhưng làm việc xúc động, người có mưu lược chân chính sẽ không làm chuyện giống như hắn.
Hiện tại đã có người trong hàng ngũ phản tặc chứng minh hắn là người nằm vùng trong Thiên đình, chẳng khác gì giúp hắn đả thông bước đường cùng, trực tiếp mở ra một con đường biến nguy thành an, cũng phá tan chông gai giúp hắn an toàn, sự thật chứng minh người này trợ giúp quá kịp thời, hiện tại hắn có việc cần xử lý.
Bởi vì không biết là người nào trợ giúp cho nên nội tâm Miêu Nghị bất định, hắn lo lắng việc này có phải là phản tặc gài bẫy hắn hay không, hiện tại hắn đã bước vào con đườn không lối về, chỉ có thể thuận thế bảo vệ tính mạng mà thôi, hắn thở dài trả lời:
- Các ngươi cũng biết thân phận của ta trong đám phản tặc, ta nhất định phải quay về hàng ngũ phản tặc, cũng làm chuẩn bị cho tương lai, phối hợp với đại quân lục đạo tác chiến, có thể nói không tiện phân thân, không cách nào chiếu cố hai đầu, chỉ có thể buông tha một đầu, không biết tại sao thân phận phản tặc của ta lộ ra ngoài, sợ sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết, cho nên mới không nói gì với các ngươi.
- Chính là như vậy.
Trường Tôn Cư và Mạnh Như nhìn nhau, hỏi:
- Còn có chuyện khác không?
Hai nữ cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhất đều lắc đầu, không nghĩ ra chuyện gì khác.
- Các ngươi đi về trước đi.
Mạnh Như cho hai nữ lui xuống, hắn nói:
- Tiên đạo Thánh chủ gặp qua Bạch chủ?
Trường Tôn Cư:
- Nàng đã có thể xuất hiện ở chỗ này, có gặp qua cũng không kỳ lạ, nhưng mà Bạch chủ bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, cũng không biết gặp khi nào. Khả năng cũng chưa từng gặp qua, Bạch chủ có tóc bạc sao?
Mạnh Như lắc đầu khó hiểu...
Bên kia, bốn tướng chủ nhận được tin tức từ cọc ngầm Thiên đình nên lục tục khuyên bảo Miêu Nghị sau đó rời đi, cho thấy Miêu Nghị không thể nào là phản tặc nằm vùng, về phần tại sao bốn người không nói.
Đã có bốn vị tướng chủ chắc chắc Miêu Nghị không phải nằm vùng, bốn thánh càng không có cách nào, quyền hành bốn đạo không nằm trong tay bọn họ, không phải do bọn họ muốn làm gì thì làm.
Vừa náo như vậy, nội tâm bốn người không yên, vốn hảo hảo bình an vô sự, bị Mục Phàm Quân xui khiến, quan hệ thông gia cũng phải biến thành kẻ thù, lần này thật sự đắc tội Miêu Nghị cực thảm, nói rõ muốn mạng nhỏ của người ta, không hận mới là lạ.
Trong đó đặc biệt tâm tình Vân Ngạo Thiên cực kỳ phức tạp, tiểu bối người khác chỉ là thiếp thất của Miêu Nghị, mà cháu gái hắn là chính thất của Miêu Nghị, mình làm như vậy tính chất quá ác liệt, làm không tốt ồn ào huyên náo phu thê bất hòa.
Đi tới trước cửa, Vân Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Miêu Nghị vẫn ngồi ở đó, ánh mắt nhìn hắn vô cùng âm trầm, quả thực làm cho người ta không rét mà run, lúc này truyền âm nói:
- Miêu Nghị, Thu tỷ nhi cũng không biết chuyện này.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn hắn, cũng không trả lời, lạnh lùng tới đáng sợ.
Thấy hắn như vậy, Vân Ngạo Thiên cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, quay đầu rời đi.
Không cần phải nói gì nữa. Người ta tin thì tin, không tin nói cái cũng dư thừa, chuyện này mình không chiếm đạo nghĩa. Nói đi cũng nói lại, nếu như Mục Phàm Quân lại tới một lần. Hắn cũng không c lựa chọn, cũng sẽ không bởi vì quan hệ thông gia với Miêu Nghị mà giơ cao đánh khẽ, vì lợi ích chỉnh thể của Vân gia, nên tranh thủ sẽ đi tranh thủ, làm cũng đã làm. Đi đến mức như bọn họ phải đối mặt với sự thật, hắn không cầm nhi nữ đi đổi lấy phú quý đã xem như điểm mấu chốt.
Nếu không như thế, chỉ dựa vào ân oán thì lục thánh đã thành tử địch, làm gì còn cộng sự với nhau, năm đó tranh đấu trong Tiểu Thế Giới người nào cũng có thân nhân chết trong tay đối phương, giống như Miêu Nghị giết con gái Cơ Mỹ Mi của Cơ Hoan, mà Cơ Hoan còn muốn gả con gái khác cho Miêu Nghị.
Nói dễ nghe người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, nói khó nghe là không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đổi cách nói cũng không có địch nhân vĩnh viễn, lợi ích mới là chí thượng, hắn chỉ hi vọng Miêu Nghị hiểu đạo lý này, không nên làm việc vọng động.
Người ngoài đi hết, Miêu Nghị nhìn sang Kim Mạn, hắn nói:
- Ngươi không định giải thích với ta sao?
Kim Mạn cười khổ nói:
- Đây là chuyện không có biện pháp, người ta đã vạch trần đại thống lĩnh thiên nhai của ngươi, đổi lại ai cũng sẽ hoài nghi ngươi là phản tặc phái tới nằm vùng, chuyện này quá quan trọng, không thể sơ suất.
Miêu Nghị:
- Nếu đã biết ta có thân phận gì, vì cái gì lại buông tha, chẳng lẽ các ngươi không lo lắng ta bán đứng các ngươi sao?
Kim Mạn lắc đầu:
- Đã có người chứng minh ngươi không phải phản tặc phái tới nằm vùng. Mà là nằm vùng trong phản tặc.
Người nào người chứng minh giúp mình? Có nhân chứng gì bỏ qua nghi kị của lục đạo? Nội tâm Miêu Nghị hơi động, hắn hỏi:
- Người nào chứng minh?
Kim Mạn khẽ giật mình, còn tưởng rằng Miêu Nghị biết rõ là người nào, nghe Miêu Nghị hỏi như vậy, hiển nhiên Miêu Nghị cũng không biết cọc ngầm trong phản tặc, đã như thế, nàng đành cự tuyệt trả lời:
- Đợi đến lúc Thánh chủ chính thức tiếp nhận quyền hành Vô Lượng một đạo sẽ rõ, hiện tại không tiện nói.
Thấy hỏi không ra cái gì, Miêu Nghị đứng dậy tiễn khách.
- Nếu như không có gì chuyện khác, ta không phụng bồi.
Đây là lần đầu tiên hắn không khách khí với Kim Mạn.
Kim Mạn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhất vẫn không nhịn được hỏi:
- Thời điểm Thánh chủ có thân pâận khác, ta đã tìm hiểu tình huống đại thống lĩnh thiên nhai Ngưu Hữu Đức, ta biết ngươi một tay sáng tạo ‘ tiệm tạp hóa Chính Khí ’, lại có thể chém giết hơn ba ngàn gia nô của phản tặc để đứng vững bước chân, còn có thể giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân, năng lực Thánh chủ không nghi ngờ, có thể nói hữu dũng hữu mưu, chính là hổ tướng, vì sao lại không chịu tiếp nhận quyền hành Vô Lượng một đạo?
Từ khi biết được Miêu Nghị chính là phản tặc đại thống lĩnh Ngưu Hữu Đức dựa vào tu vi Kim Liên huyên náo ra đại sự động trời trong hàng ngũ phản tặc, nàng cũng có vài phần kính trọng, phát hiện vị Thánh chủ này không vô năng như nàng nghĩ.
Chẳng những là nàng, Thạch Vân Biên, Công Tôn Lập Đạo và Ngao Thiết lại nhìn Miêu Nghị với ánh mắt khác trước, có thể dùng thân phận nằm vùng trong phản tặc làm ra nhiều việc như thế, không phải hữu dũng hữu mưu đơn giản như vậy, còn phải có đảm lược, bọn họ phát hiện mình xem thường vị Thánh chủ này, giác quan cũng có biến hóa.
Miêu Nghị có thể nói cái gì? Nói mình gây chuyện trong Thiên đình cùng lắm quay về Tiểu Thế Giới để trốn, căn bản chưa từng đứng vững bước chân? Nói nếu mình không có vận khí tốt đã sớm chết không biết bao nhiêu lần? Nói mình vẫn lo lắng sợ hãi bại lộ thân phận?
Chỉ có hắn mới hiểu tình huống chân chính của mình, kỳ thật chính hắn cũng hiểu mình đắc tội quá nhiều người trong Thiên đình, người có năng lực chân chính sẽ không luôn bức bản thân mình vào tuyệt lộ, Vân Tri Thu cũng không cần nói với mình không biết bao nhiêu lần, nói hắn có mưu nhưng làm việc xúc động, người có mưu lược chân chính sẽ không làm chuyện giống như hắn.
Hiện tại đã có người trong hàng ngũ phản tặc chứng minh hắn là người nằm vùng trong Thiên đình, chẳng khác gì giúp hắn đả thông bước đường cùng, trực tiếp mở ra một con đường biến nguy thành an, cũng phá tan chông gai giúp hắn an toàn, sự thật chứng minh người này trợ giúp quá kịp thời, hiện tại hắn có việc cần xử lý.
Bởi vì không biết là người nào trợ giúp cho nên nội tâm Miêu Nghị bất định, hắn lo lắng việc này có phải là phản tặc gài bẫy hắn hay không, hiện tại hắn đã bước vào con đườn không lối về, chỉ có thể thuận thế bảo vệ tính mạng mà thôi, hắn thở dài trả lời:
- Các ngươi cũng biết thân phận của ta trong đám phản tặc, ta nhất định phải quay về hàng ngũ phản tặc, cũng làm chuẩn bị cho tương lai, phối hợp với đại quân lục đạo tác chiến, có thể nói không tiện phân thân, không cách nào chiếu cố hai đầu, chỉ có thể buông tha một đầu, không biết tại sao thân phận phản tặc của ta lộ ra ngoài, sợ sẽ sinh ra phiền toái không cần thiết, cho nên mới không nói gì với các ngươi.