Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phi Thiên

Chương 1951: Đúng là nằm vùng (Hạ)



Vân Ngạo Thiên cũng chậm rãi nhắm mắt lại, trong nội tâm thở dài một tiếng, biết rõ Miêu Nghị lần này chết chắc, hắn nghĩ không ra Miêu Nghị còn có biện pháp thoát thân.
Trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Vân Tri Thu, nhắm mắt lại không muốn trực diện ánh mắt Miêu Nghị, hắn không cách nào tưởng tượng sau này nên đối mặt với Vân Tri Thu giúp Vân gia đi vào Đại Thế Giới như thế nào?
Thiếu nữ áo trắng, Yêu đạo tướng chủ Lục Tập Nhạc không có hảo cảm với Miêu Nghị, nàng cũng bị Miêu Nghị sờ toàn thân, lúc này nói:
- Sớm biết rõ tên này không phải đồ tốt, Kim Mạn, việc này Vô Lượng một đạo các ngươi nói sao?
Phật đạo tướng chủ Tinh La chắp tay trước ngực trầm giọng nói:
- Kim Mạn, ngươi nên biết phản tặc phái nằm vùng trong hạch tâm chúng ta sẽ có hậu quả thế nào.
Những đạo khác cũng yêu cầu Vô Lượng một đạo cho câu trả lời.
Kim Mạn thở dài, hỏi Miêu Nghị:
- Việc này ngươi không định cho giải thích sao?
Ai ngờ nhắm Miêu Nghị nhắm mắt lại nói:
- Mục Phàm Quân, việc này có phải do ngươi làm chủ hay không? Có phải ta không giao cho ngươi đồ vật ngươi muốn nên hại ta?
- Chê cười!
Mục Phàm Quân hỏi lại:
- Ngươi có thể cho ta cái gì?
Nàng muốn nhân cơ hội xác nhận đồ vật có trong tay Miêu Nghị hay không.
Miêu Nghị sẽ không thừa nhận mình có manh mối lục đại kỳ công, chỉ cần hắn không nói, cho dù có người cầm được địa đồ trong tay hắn cũng không dễ dàng tìm được.
Nếu nói lúc trước hắn không dễ dàng giao công pháp cho đám người Mục Phàm Quân tu luyện, như vậy hôm nay ai cũng đừng mong nắm bắt tới tay, cho dù Mục Phàm Quân cầm Nguyệt Dao ra nói chuyện cũng vô dụng, người không trải qua hoàn cảnh của hắn sẽ không hiểu tâm tình của hắn hiện tại, cảm giác bị bán đứng, cảm giác tuyệt tình tuyệt nghĩa làm nội tâm hắn lạnh như băng.
Kim Mạn lo lắng, lại nói:
- Miêu Nghị, việc hôm nay ngươi không giải thích, chỉ sợ...
Ánh mắt nàng lập lòe, chỉ thấy Thạch Vân Biên cầm linh tinh ra, sau khi xem tin tức liền nói với Kim Mạn.
Kim Mạn cũng biết, loại trường hợp này Thạch Vân Biên không dám dễ dàng cầm tinh linh ra, nếu cầm ra chắc chắn có chuyện trọng yếu, hoặc là có nhân vật trọng yếu liên hệ nên không dám chậm trễ.
Thạch Vân Biên thu tinh linh, ánh mắt nhìn sang Miêu Nghị có biến hóa, còn mang theo phức tạp.
Kim Mạn trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Thạch Vân Biên thấp giọng truyền âm:
- Cọc ngầm bên phản tặc truyền tin tức, Thánh chủ dùng tên giả là Ngưu Hữu Đức, là nằm vùng trong phản tặc, nhiều lần phong ba phí hết tâm huyết mới đứng vững bước chân. Bên kia nói đại sự phản công sắp diễn ra, chỉ đợi cơ hội tốt, thân phận Thánh chủ trong phản tặc có quan hệ trong đại, không được sơ suất.
- Đúng là nằm vùng...
Kim Mạn sững sờ, chợt nghĩ tới cái gì đó và sợ hãi, nàng nhìn mọi người chung quanh.
Cọc ngầm trong phản tặc đến nay không dễ dàng liên lạc, nguyên nhân chính là như thế, trong nội tâm nàng khiếp sợ khó hình dung, người nơi đây không ai có thể dùng tinh linh liên lạc, tại sao cọc ngầm lại biết chuyện đang diễn ra, hiển nhiên hắn biết có việc nên ngăn cản bọn họ.
Là người nào báo tin tức?
Nàng hy vọng là như vậy, nếu không nàng nghĩ mà sợ, thật sự không cách nào tưởng tượng hậu quả trong đó, cảm giác tình hình bị người khác nắm trong tay, có thể tùy thời biết rõ bên mình, mọi việc đều nằm trong tầm khống chế của người khác.
Bình tĩnh lại, Kim Mạn dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang Miêu Nghị, lại nói với mọi người:
- Chư vị, chuyện này khả năng có hiểu lầm, Thánh chủ chúng ta tuyệt đối không thể là nằm vùng của phản tặc, nên dừng lại đi.
Vừa mới bức Miêu Nghị giải thích, đảo mắt lại cam đoan Miêu Nghị không phải nằm vùng, mọi người cảm thấy không dám tin tưởng.
Nhất là đám người Mục Phàm Quân, thấy Kim Mạn kết luận như thế, đều bị náo không kịp phản ứng, biến cố nằm ngoài dự liệu của mọi người, trò hay mới vừa bắt đầu đã bị người ta bóp chết.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Miêu Nghị cũng ngạc nhiên.
Tuy tình thế rất rõ ràng, Thạch Vân Biên dùng tinh linh liên hệ với n người nào đó, về sau mọi người đều phát giác Thạch Vân Biên đang truyền âm với Kim Mạn, mọi người cũng nhìn thấy Kim Mạn ngạc nhiên.
Mọi người không khỏi hoài nghi là ai liên hệ với Thạch Vân Biên, có thể làm cho Kim Mạn bỏ qua thân phận nằm vùng của Miêu Nghị.
Năm thánh dứng ngồi không yên.
Lần này đã đắc tội Miêu Nghị gần chết, có thể nói trực tiếp đẩy Miêu Nghị vào tử lộ, hiện tại không chế trụ Miêu Nghị, con gái và đệ tử của bọn họ sẽ nguy hiểm.
Nói trắng ra năm người đều có con tin năm trong tay Miêu Nghị, bằng quyền thế của Miêu Nghị tại Thiên Nguyên tinh, chỉ cần ra lệnh sẽ có thể lấy mạng con cái và đệ tử của bọn họ. Con cái và đệ tử mất mạng không coi vào đâu, trực tiếp giết một trăm cũng được, đáng sợ là Miêu Nghị quay đầu mang việc bọn họ bán đứng hắn báo cho các nàng, lại để cho bọn hắn những này bỏ qua con gái và đệ tử cả đời trưởng bối tình làm sao chịu nổi!
Bọn họ muốn nhân cơ hội này để giết Miêu Nghị, cũng không cho phép Miêu Nghị liên hệ với bên ngoài, sau đó lại triệt để giấu diếm nguyên nhân cái chết của Miêu Nghị. Ai ngờ lại xảy ra biến cố, kết quả tất thắng lúc ban đầu bị chết non, bọn họ không thể tiếp nhận kết quả như vậy.
Mục Phàm Quân là kẻ ra mặt đầu tiên, nàng không chịu nổi khi bị lật bàn. Nàng là người đắc tội Miêu Nghị tàn nhẫn nhất cho nên phỉa đứng ra chất vấn Kim Mạn:
- Kim tướng chủ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Một khi để nằm vùng của phản tặc tiến vào hạch tâm của chúng ta, rất có thể sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho lục đạo chúng ta, ngươi ngàn vạn đừng nói ngươi không biết hậu quả nghiêm trọng của việc này.
Miêu Nghị nhíu mày, hắn lạnh lùng nhìn Mục Phàm Quân.
Kim Mạn lắc đầu nói:
- Ta có thể khẳng định Thánh chủ của chúng ta không phải nằm vùng của phản tặc.
Dù sao Mục Phàm Quân cũng là Tiên đạo Thánh chủ, còn không có biện pháp quản được Vô Lượng một đạo.
Trên thực tế Vô Lượng một đạo có quyền hành nằm trong tay Kim Mạn, chỉ cần Kim Mạn không đồng ý xử lý Miêu Nghị, năm đạo khác cũng không thể làm gì, nếu không sẽ sinh ra nội chiến tiêu hao thực lực lục đạo, tình huống hôm nay, lục đạo không chịu nổi tiêu hao.
Thấy không thể thuyết phục Kim Mạn, Mục Phàm Quân quay đầu lại nhìn sang tướng chủ Trường Tôn Cư, nháy mắt với hắn.
Trường Tôn Cư hiểu ý nàng, đây là muốn chính mình ra mặt. Lúc này trầm ngâm nói:
- Kim Mạn, đừng vội quyết định như thế, không ngại kiếm chứng tin tức Ngưu Hữu Đức tại Thiên Nguyên tinh đi, nếu không phải chúng ta sẽ nhận lỗi trước mặt hắn, trả lại trong sạch cho Thánh chủ một các ngươi cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt, tránh khỏi sau này dây dưa không rõ, thế nào?
Kim Mạn nhíu mày, nàng hơi suy nghĩ sau đó truyền âm:
- Trường Tôn Cư, ta nói ra ngươi không tin tưởng. Chuyện này xác thực không có gì phải nghi vấn, vừa rồi cọc ngầm bên phản tặc truyền tin tức, ngươi muốn biết nguyên nhân không ngại cho người liên hệ với cọc ngầm, tự nhiên sẽ biết được nguyên nhân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...